Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 30: Chương 30 :

/180
Trước Tiếp
Cô ta bĩu môi: “Tôi cứ nói đấy, thì làm sao, thì làm sao? Cô làm gì được tôi nào? Chỉ là một con đi mà đòi cướp vị trí của chúng tôi, một người đàn ông cũng không có. Người phụ nữ rẻ tiền bị người ta đuổi ra khỏi cửa, còn có mặt mũi dựng sạp bán hàng? Cô bán canh gà cái quái gì, đi bán ** thì hơn!”

Đông Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ, giơ tay lên tát thẳng một cái. Chát một tiếng, bàn tay rơi thẳng trên mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ không dám tin đây là sự thật, nhìn Đông Mạch: “Cô đánh tôi, cô dám đánh tôi? Người đàn bà như cô, thật quá ngang ngược!”

Người phụ nữ tức giận, đẩy người đàn ông bên cạnh: “Anh có mau lên không! Chết rồi hả? Trơ mắt nhìn tôi bị người ta đánh thế hả?”

Người đàn ông nhìn xung quanh có người qua kẻ lại, thật ra hơi do dự, nhìn anh ta dữ dằn vậy thôi chứ cũng chỉ dám nói ngoài miệng, còn đánh người, đặc biệt là đánh phụ nữ thì chưa từng làm. Bây giờ, bị vợ khích như vậy, cũng giận, chỉ có thể nhắm mắt, tiến lên hung tợn nói: “Cô làm cái gì đấy? Tự mình tìm chết đúng không? Cái đồ đê tiện, cô còn như vậy tôi đánh chết cô!”

Nhưng ai ngờ, người đàn ông kia vừa tới gần, đã nghe bên cạnh có người vừa cười vừa nói: “Sao cô ấy lại tìm chết được?”

Người đàn ông bán đậu hũ nhìn lên, thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi, rất cao, cao hơn mình nửa cái đầu, trên mặt rõ ràng là ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, nhìn mình chằm chằm, khiến anh ta hơi sợ hãi.

Đông Mạch nhìn thấy Thẩm Liệt, trong lòng vui mừng.

Cô biết vừa rồi mình lỗ mãng, nhưng bị người ta xúc phạm như vậy, khí huyết dâng trào, cô không nhịn được, hành động theo cảm xúc, sau khi đánh người, cô đã muốn bỏ chạy, cũng nhức đầu, sợ mình yếu thế, dù sao người ta cũng là vợ chồng.

Bây giờ Thẩm Liệt tới, đột nhiên cô không sợ nữa.

Nếu đã có Thẩm Liệt, Đông Mạch cũng không chạy nữa, đứng bên cạnh Thẩm Liệt.

Cái tên Thẩm Liệt này cũng rất giỏi, có thể trấn an người khác, mấu chốt là anh hiền lành, chính trực, sẽ không trơ mắt nhìn cô bị người ta đánh!

Thẩm Liệt thật sự rất cao, cao hơn cô rất nhiều, bờ vai cũng rất rộng, vừa khéo có thể che chở cho cô.

Thẩm Liệt khẽ quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Anh thản nhiên hỏi cô một câu như vậy, Đông Mạch cảm thấy trong lòng ấm áp, lại có chút cảm động khó hiểu, như thể tiết trời lạnh lẽo được người ta tặng chiếc áo bông, cô mím môi: “Bọn họ muốn chiếm gian hàng này, còn mắng tôi, sỉ nhục tôi.”

Giọng nói không lớn, nhỏ đến mức có chút tủi thân, như đang tố cáo kể khổ với người trong nhà.

Thẩm Liệt nhìn cô an ủi, sau đó liếc về phía vợ chồng bán đậu hủ.

Chỗ mà người phụ nữ bán đậu hủ bị đánh đã sưng lên, cô ta châm chọc nhìn Thẩm Liệt: “Ồ, lại trêu chọc một người đàn ông, một người phụ nữ bán canh trên phố, tôi đã nói làm gì có bản lĩnh như vậy, hóa ra là dựa dẫm đàn ông, được lắm đấy! Người đàn ông của cô đến rồi, có phải các người muốn cùng nhau xông lên không?”

Thẩm Liệt bật cười, nói với Đông Mạch: “Lời cô ta nói quả thật khó nghe, có thể đánh thêm một cái nữa, nào, Đông Mạch, đánh cô ta đi.”

Anh không đánh phụ nữ, nhưng Đông Mạch thì có thể đánh.

Đông Mạch vốn tức giận miệng lưỡi người phụ nữ kia đê tiện, đã muốn đánh rồi, chẳng qua kiêng kị người đàn ông bán đậu hủ kia thôi, bây giờ Thẩm Liệt còn xúi giục, cô cũng không khách sáo nữa, lao qua đó tát thêm một cái.

Người phụ nữ bán đậu hủ thét chói tai, muốn nhào qua đánh lại Đông Mạch, người đàn ông bán đậu hủ cũng duỗi tay chộp lấy Đông Mạch, nhưng Thẩm Liệt còn đang đứng bên cạnh.

Thẩm Liệt bước lên giơ cánh tay ngăn cản, trực tiếp ngăn người đàn ông bán đậu hủ kia, lại không biết dùng sức thế nào, người đàn ông bán đậu hủ lại đụng vào người phụ nữ bán đậu hủ bên cạnh, người phụ nữ bán đậu hủ bị va chạm như vậy, đứng không vững, làm sao còn để ý được đến việc đánh Đông Mạch.

Một cái tát của Đông Mạch, vững chắc rơi xuống lần nữa.

Gương mặt người phụ nữ bán đậu hủ vốn đã sưng lên, sau khi bị đánh thêm một bạt tai nữa, nóng rát đau đớn, cô ta ngơ ngác, sao lại bị đánh nữa rồi?

Sau khi đánh xong, Thẩm Liệt nắm chặt cánh tay Đông Mạch, nhanh nhẹn kéo cô đến bên cạnh, cẩn thận che chở.

Vợ chồng bán đậu hủ muốn xông lên, đã bị Thẩm Liệt ngăn lại.

Thẩm Liệt: “Các người muốn đánh cùng nhau, hay là đơn độc?”

Người đàn ông bán đậu hủ chỉ vào Thẩm Liệt phẫn nộ mắng: “Cái tên khốn này, anh muốn thế nào hả? Chúng ta đánh đơn! Xem tôi không đánh chết anh!”

Anh ta vừa nói xong, đã vung một nắm đấm qua, Thẩm Liệt đã chuẩn bị từ sớm, nhẹ nhàng tránh thoát, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên, duỗi chân dài, quét ngang, người đàn ông bán đậu hủ rầm một tiếng ngã xuống đất.

Đầu anh ta to, dáng người không thấp, nhưng càng là vậy, đột ngột ngã xuống đất, lại càng ngã nặng hơn.

Người đàn ông bán đậu hủ đau đến mức rên rỉ, rên la muốn ngồi dậy, Thẩm Liệt lại giẫm chân, đạp lên đùi người đàn ông bán đậu hủ.

Không dùng sức nhiều lắm, chỉ áp chế mà thôi, người đàn ông bán đậu hủ chật vật nằm bẹp ở đó, liều mạng muốn vùng vẫy, nhưng sức lực Thẩm Liệt quá lớn, anh ta cứ như bị hòn đá lớn đè nặng, anh ta tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, hung ác trừng Thẩm Liệt. Người phụ nữ bán đậu hủ bên cạnh vội vàng qua đó muốn dìu lên, nhưng một chân Thẩm Liệt đạp xuống, nhìn như không dùng sức, người đàn ông bán đậu hủ không bị giẫm đau bao nhiêu, nhưng làm sao cũng không thoát ra được.

Vào lúc này, xung quanh có không ít người vây xem, đều đang xem náo nhiệt. Thẩm Liệt cất cao giọng nói: “Hôm nay không phải Thẩm Liệt tôi muốn ức hiếp các người, vợ chồng hai người bán đậu hủ ở đây, cô ấy bán canh cá, ai cũng không trêu chọc đến ai, làm ăn buôn bán, có tốt có xấu, đây là chuyện rất bình thường, nhưng vợ của anh nói từng câu từng chữ hắt nước bẩn bôi nhọ người ta, thanh danh nhà ai không phải thanh danh, người ta ra ngoài buôn bán, thì nên bị anh sỉ nhục như vậy sao? Anh cũng đừng nói hôm nay mình không ra tay, anh đứng ở đây, dung túng cho vợ mình ức hiếp một mình người ta như vậy, chính là lấy đông hiếp yếu ỷ thế hiếp người, hôm nay tôi cho anh một bài học, chính là muốn nói cho anh biết, về nhà, quản lý vợ mình đàng hoàng, anh không quản cho tốt, đến khi đó người khác sẽ dạy dỗ giúp anh.”

Thực ra ban nãy người phụ nữ bán đậu hủ mắng Đông Mạch, cũng có mấy người nghe thấy, đều cảm thấy cô ta mắng quá khó nghe, người ta chỉ là bán canh gà canh cá, cô bán cái này người ta bán cái kia, chẳng ai để ý đến ai, cô là gì của người ta mà mở miệng nói người ta? Dựa vào đâu?

Hơn nữa canh gà của Đông Mạch thật sự rất ngon, bình thường nhìn qua là cô gái nhỏ đơn thuần nhiệt tình, sao lại bị người ta mắng như thế, chỉ là mọi người không tiện ra mặt mà thôi, bây giờ Thẩm Liệt đứng ra, ai nấy đều khen ngợi.

Có người thậm chí còn nói: “Người ta đã buôn bán ở đây từ sớm, các người chạy đến chiếm địa bàn của người ta, bây giờ còn không biết xấu hổ ức hiếp người ta, loại người gì chứ!”

Nhất thời có không ít người xôn xao chỉ trích, người đàn ông bán đậu hủ bị Thầm Liệt đạp ở đó, nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng, người phụ nữ bán đậu hủ là kẻ đanh đá, nhưng bây giờ người đàn ông bị người khác giẫm đạp, cô ta cũng không dám nói gì, hai người buồn bực ở đó, vẻ mặt bất đắc dĩ, cực kì sốt ruột.

Đông Mạch thấy vậy, bước về trước: “Anh buông anh ta ra trước đi, tôi nói chuyện với họ.”

Thẩm Liệt nghe vậy, bèn buông ra.

Người đàn ông bản đậu hủ được tự do, vội vàng đứng dậy, sau khi đứng lên, lùi về sau hai bước, cẩn thận đề phòng Thẩm Liệt, hiển nhiên đã bị dọa sợ.

Đông Mạch: “Chúng ta đều là người buôn bán, đều là nông dân ở những thôn làng gần đây, ai cũng không dễ dàng gì, cũng chỉ muốn kiếm tiền, cho nên tôi không có ý khác, tôi đã đến chỗ này từ rất sớm, sau này hai người mới tới, tôi cũng không nói không để hai người đến, nhưng hai người nhất quyết ép tôi đi, còn nói những lời sỉ nhục tôi, nói mấy chuyện không có kia, chính là ức hiếp người ta rồi. Hôm nay chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, rạch ròi từng việc, nếu các người chịu nghe, chúng ta cùng nhau tuân thủ, nếu các người không nghe, vậy được thôi, chúng ta xem thử nắm đấm của ai cứng, nói như vậy, đừng nói nắm đẫm của bạn tôi cứng, anh tôi tên Giang Xuân Canh, các người có thể nghe ngóng thử xem, mấy năm qua, anh ấy chưa từng sợ ai.”

Giang Xuân Canh...người đàn ông bán đậu hủ đã từng nghe nói đến, ai cũng biết trước đây người kia là kẻ hung hãn, nghe nói trước đây để em ly hôn, đã đánh em rễ trước một trận, người em rễ trước sau đó ngơ ngác không dám lên tiếng. Rắn có đường rắn chuột có đường chuột, bọn họ mở quầy hàng nhỏ bên ngoài, biết được người nào hung dữ, tin tức cũng truyền đi rất nhanh.

Người đàn ông bán đậu hủ cũng ngơ ngác, vội vàng nhìn vợ mình, người phụ nữ bán đậu hủ nơm nớp lo sợ, lúc này quả thật sợ hãi, cẩn thận nhìn Thẩm Liệt: “Được rồi, cô nói đi, chỉ cần hợp lý, chúng tôi sẽ nghe.”

Cho nên Đông Mạch bèn đề nghị, nếu mọi người đều muốn ở đây buôn bán, chỗ này cũng không có ai quản lý, cứ dứt khoát một người năm ngày, trong công xã năm ngày tập trung một lần, vừa khéo mỗi người luân phiên bốn ngày bình thường một ngày chợ nông thôn, không đến lượt thì đi phía đối diện.

Nam nữ bán đậu hủ nghe vậy, thực ra cũng không thiệt thòi gì, chỉ là không chiếm lợi được thôi, tất nhiên vội vàng đồng ý.

Sau khi nói xong, mọi người ai về gian hàng người nấy, người xung quanh cũng lần lượt rời đi, Đông Mạch lấy chén, múc ba chén canh gà, một chén cho Thẩm Liệt, hai chén kia cho vợ chồng bán đậu hủ.

Cô bưng qua, trước tiên hỏi tên, biết đối phương họ Mạnh, bèn nói: “Anh Mạnh, chị Mạnh, con người tôi tính tình khá manh động, có thể khi làm việc có chỗ đắc tội, tôi ở đây bồi thường cho hai người, hai chén canh gà này, cho hai người nếm thử.”

Thực ra hai vợ chồng bán đậu hủ đang liếc mắt đề phòng, sợ lại bị đánh nữa, đột nhiên Đông Mạch lại làm vậy, ngược lại rất bất ngờ, hai người nhìn nhau, cuối cùng người phụ nữ bán đậu hủ lên tiếng: “Cô, cô làm vậy chúng tôi thật xấu hổ, nói thật, vốn là cô chiếm chỗ này, chúng tôi qua đây, thực ra chúng tôi cũng ngượng ngùng, bây giờ chúng ta đã nói rõ ràng, cũng rất tốt, canh gà thì thôi, cô giữ lại bán lấy tiền đi, tôi thấy món này của cô không rẻ đâu.”

Đông Mạch mỉm cười, đặt chén canh gà lên quầy hàng của họ: “Anh Mạnh, chị Mạnh, ba tôi nói, hòa khí sinh tài, chúng ta đều ra ngoài buôn bán, cũng coi như hàng xóm, người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, chúng ta nên chăm sóc lẫn nhau mới phải, hôm nay chén canh gà này, hai người đừng lo chuyện mắc rẻ, cứ uống đi, coi như chúng ta kết bạn. Anh Mạnh chị Mạnh nhìn nhau, anh Mạnh xoa tay: “Vậy chúng tôi ngại quá, để cô tốn kém rồi.”

Chị Mạnh cũng vội múc một chén đậu hủ: “Cô cũng nếm thử xem, tuy món của chúng tôi không thơm như cô, nhưng mùi vị cũng không tệ, còn có bánh quẩy của nhà chúng tôi nữa, cô thử xem, sáng nay thức dậy chiên đó, ngon lắm!”

Đông Mạch cười nói: “Vậy tôi sẽ không khách sáo.”

Bưng chén đậu hủ và bánh quẩy về gian hàng, đặt xuống, Thẩm Liệt đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ nhàn nhã uống canh gà.

Anh nhìn thấy cô, khẽ cười.

Đông Mạch cảm thấy trong nụ cười của anh có sự tán thưởng.

Đông Mạch cũng có chút xấu hổ, bèn thấp giọng nói: “Ba tôi nói hòa khí sinh tài, thực ra tỉnh tình của tôi giống anh cả, gặp chuyện manh động, không nhịn được, có điều tôi sẽ cố gắng nhẫn nhịn, tuy tôi coi như chiếm được ưu thế, nhưng cũng không muốn kết thành oan gia, dù sao sau này sợ còn gặp nhiều, hơn nữa thực ra họ cũng không dễ dàng gì.”

Thẩm Liệt: “Cô làm rất tốt, nếu không thật sự kết oán, sau này làm ăn ở công xã, nói không chừng người ta âm thầm đâm sau lưng cô, thà đắc tội quân tử cũng đừng đắc tội tiểu nhân, bây giờ cô nhường một bước, tôi thấy họ cũng có chút bất ngờ, sau này cùng lắm có chỗ là được rồi.”

Nhìn ra được, cho dù là nông dân bình thường, ra ngoài kiếm sống, muốn tham lam lợi ích chiếm địa bàn, không giữ được miệng mình lên tiếng nói lời khó nghe, ở trong thôn cũng là người không được yêu thích, nhưng cũng phải đại gian đại ác giết người phóng hỏa.

Đông Mạch: “Chuyện này cũng không có gì, thực ra tôi cũng không thể mãi dựa vào mấy người ở công xã để kiếm tiền, sau này có thể còn phải nghĩ cách khác, cho nên địa bàn thì mọi người cứ luân phiên nhau thôi, cũng chẳng ảnh hưởng lớn gì đến tôi.”

Thẩm Liệt: “Cô suy nghĩ thoảng thật.”

Trong lúc trò chuyện, Thầm Liệt cũng đã uống hết canh gà, thế mà anh lại liếm môi, động tác này khiến Đông Mạch cảm thấy anh có chút giống trẻ con, giống như cháu trai thèm ăn nhà mình.

Thẩm Liệt cảm nhận được ánh mắt của cô: “Ngon lắm, tay nghề của cô, làm món gì cũng ngon.”

Đông Mạch: “Nếu không ngon tôi cũng không dám mang ra bán.”

Thẩm Liêt mỉm cười.

Anh luôn có thể cười như ánh mặt trời, trái tim của Đông Mạch lỡ mất một nhịp.

Thầm nghĩ có gì anh lại cười với mình như vậy, đây là cố ý dụ dỗ người khác.

Nhưng cô lại cảm thấy, không đến mức đó, cô và anh, làm sao có thể, nghĩ đến mối quan hệ này cũng đủ ngượng ngùng.

Cô thuận miệng hỏi: “Chẳng phải anh nói muốn đến công xã làm việc sao?”

Thẩm Liệt: “Ừm, làm việc, đã làm xong rồi.”

Đông Mạch chớp mắt, vô tội nói: “Nếu không thì sao, anh muốn ở đây làm công cho tôi à?”

Thẩm Liệt: “Cô cần người làm công sao?”

Đông Mạch: “Đương nhiên không cần! Đông người, ngược lại ảnh hưởng chuyện buôn bán của tôi, anh xem anh hung dữ như vậy, vừa nhìn đã biết giỏi đánh nhau, tôi sợ khách hàng không dám tìm đến đây.”

Đông Mạch: “Vậy tốt lắm, có thể về sớm.

Câu nói này khá thẳng thừng, chỉ còn thiếu mỗi việc trực tiếp đuổi anh đi thôi.

Thẩm Liệt: “Tôi vừa giúp cô, cô đã đuổi tôi đi rồi?”

Thẩm Liệt sờ mặt mình: “Tôi dữ lắm sao?”

Đông Mạch dùng sức gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

Thẩm Liệt nhìn cô: “Cô vẫn luôn cảm thấy tôi hung dữ?”

Đông Mạch hàm hồ nói: “Cũng không phải lúc nào cũng vậy, chỉ là lúc mới đầu cảm thấy như thế.”

Thẩm Liệt lại một hai phải hỏi ra lẽ: “Lúc bắt đầu, là lúc nào?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương