Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 31: Chương 31 :

/180
Trước Tiếp
Đông Mạch nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Là lúc đầu ấy......”

Thẩm Liệt mím môi cố nén cười, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn Đông Mạch.

Mặc dù cô đã gả cho người khác nhưng cũng chỉ mới 21 tuổi mà thôi, nhìn qua vẫn giống một cô gái nhỏ, cô tránh ánh mắt của mình, mặt ửng đỏ.

Anh im lặng một lúc rồi trịnh trọng nói: “Khi đó tôi cũng mỗi xuất ngũ quay về, đi đường vội quá nên trông khá nhếch nhác, có lẽ đã dọa cô sợ rồi nhỉ.”

Đông Mạch im lặng không lên tiếng, hơi cúi đầu xuống.

Lúc cô cúi đầu, một sợi tóc nhẹ nhàng trượt xuống bên tai côn. Sợi tóc đen mượt nhẹ nhàng lướt qua bên tai trắng nõn xinh đẹp của cô.

Trái tim anh thoáng rung động, cổ khô khốc ngứa ngáy siết chặt lại, thấp giọng nói: “Lúc ấy vất vả lắm mới về đến nhà, tâm trạng đang rất tốt, vừa lúc nhìn thấy cô, cảm thấy........” Anh hơi do dự một chút: “Cảm thấy cô rất xinh đẹp nên mới mở miệng nói đùa thôi.” Giọng nói của anh rất trầm, khác hoàn toàn với chất giọng trong trẻo ngày xưa. Đông Mạch nghe vậy, khá là bất ngờ, lại cảm thấy giống như trong dự liệu.

Lỗ tai cô nóng lên, không biết phải đáp thế nào.

Cô nghĩ, tại sao anh phải nói như vậy, anh nói như vậy, sau này còn ở chung thế nào được, cho dù không thể làm bạn bè, thì đi đường vẫn đụng mắt nhau đấy thôi, chẳng lẽ anh không cảm thấy xấu hổ à.

Cô lại nhớ tới Lục Tĩnh An, lúc ấy cô nói chuyện với Lục Tĩnh An, trong mắt Lục Tĩnh An chứa đầy sự thất vọng, giống như hoa tuyết giữa mùa đông lặng lẽ rơi xuống, nhanh chóng phủ lên nụ cười và ước mơ của anh ta.

Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng không biết phải đối mặt với Thẩm Liệt như thế nào, thể là cô đành đứng dậy, mà đứng dậy rồi lại chẳng phải phải làm gì. Đang lúc xấu hổ, vừa lúc có khách đến mua canh gà, cô vội vàng chạy đến thu xếp.

Lúc thu xếp lại quá nhiệt tình, giống như làm vậy là có thể xóa đi sự lúng túng vừa nãy.

Thẩm Liệt không nói chuyện nữa, đứng dưới tán cây, chờ cô làm xong rồi mới khẽ nói: “Vậy tôi xử lý chuyện của tôi trước.”

Đông Mạch: “Ừm.”

Sau khi gật đầu, cô còn nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”

**

Đông Mạch nhìn Thẩm Liệt rời đi mà vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Thẩm Liệt rất tốt với mình, cô láng thoảng có cảm giác, nhưng lại thấy có lẽ do mình nghĩ quá nhiều rồi, người này tốt như vậy đấy, anh giống như mặt trời, chính trực thiện lương, đối xử với ai cũng tốt.

Nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng làm rõ, xem như là làm rõ rồi nhỉ?

Đông Mạch không muốn từ chối ngay trước mặt Thẩm Liệt, cô không thể nào đơn giản nhẹ nhàng với anh giống như Lục Tĩnh An được, thêm vào đó, người ta có gì mà không biết, còn cần mình phải nói sao?

Cô chỉ cảm thấy khó hiểu còn cảm thấy tức giận, không khỏi vì đó mà tức giận, nghĩ thầm chúng ta hoàn toàn không thể, anh cứ làm như thế, trong lòng tôi sẽ dễ chịu, sẽ tốt hơn sao?

Cô nghĩ mãi như thế, vậy mà lại thấy tức giận, Đông Mạch củi đầu rửa chén, cắn môi nghĩ, chắc là anh chỉ nói ngoài miệng thế thôi, có lẽ cô gái nào độc thân anh cũng nói thể, thậm chí anh hoàn toàn không nghĩ gì nhiều về việc này.

Cô làm việc cả ngày trong trạng thái tức giận, trong cảm giác mất mát không cách nào nói rõ, vội vàng đánh xe lừa về nhà.

Về đến nhà việc đầu tiền là tháo xe lừa ra, chuyển đồ vật trên xe xuống rồi cho con lừa ăn cỏ khô, thuận đó quét luôn chuồng lừa.

Quét dọn xong, cô đi xem con thỏ của mình, phát hiện trong ổ của thỏ không có cỏ, cô cầm cái liềm muốn ra ngoài cắt cỏ cho nó ăn.

Ai ngờ mới ra tới cửa lớn, cô đã nghe thấy tiếng chị dâu Tạ Hồng Ni nói chuyện với vợ của Hồ Tam nhà kế bên.

Vợ của Hồ Tam nói với chị dâu của cô, còn nói rất nhỏ: “Hồng Ni à, nhà cô bị sao thế, cô em chồng của cô có định lấy chồng không vậy?”

Tạ Hồng Ni: “Có thể làm gì chứ, cô ấy không sinh con được, cũng không thể kết hôn, tôi đâu thể đuổi cô ấy ra ngoài, trong cái nhà này, đâu đến lượt tôi làm chủ chứ!”

Vợ Hồ Tam: “Vậy thì cô cũng phải có suy tính của mình chứ, đàn ông ấy mà, phải khuyên nhủ chứ, cô nói cô muốn mang thai. Sau này nhà đông người lại thành gánh nặng, giữ lại một cô em chồng ở nhà ông bà nội thì đâu có được. Sau này có mai mối cho con, người ta nghe ngóng chuyện nhà cô, sẽ không muốn kết thân với nhà cô đâu!”

Tạ Hồng Ni: “Có lẽ cô ấy kiếm được ít tiền, nhưng số tiền đó đều đưa hết cho bà nội bọn nhỏ, tính tình của Xuân Canh nhà chúng tôi cô cũng biết đấy thôi, không hỏi được, hỏi thì cứ như muốn cướp tiền của em gái anh ấy vậy!”

Vợ Hồ Tam: “Thôi không nói cái này nữa, nói là kiếm được tiền là đưa cho bà nội của con cô, thế cô đã thấy chưa? Người ta tay trái chuyển qua tay phải, cô cũng có biết đâu, cô ngốc thật đấy!”

Tạ Hồng Ni: “Thật ra Đông Mạch rất hiểu chuyện, một ngày ba bữa cơm canh đầy mâm, còn mua quần áo, vài ngày trước cô ấy còn mua một bộ quân phục nhỏ, tôi vui lắm! Cô ấy còn mua kem dưỡng da cho tôi, dùng khá tốt đấy chứ.”

Vợ Hồ Tam: “Cái kia thì có ích lợi gì chứ, chỉ là ơn huệ nhỏ thôi, quan trọng nhất vẫn là tiền!”

Tạ Hồng Ni: “Ai mà biết được, được cha mẹ yêu thương, Xuân Canh cũng chẳng nói gì, tối tôi có nói với anh ấy, ai mà ngờ anh ấy lại liếc tôi một cái.”

Vợ của Hồ Tam thở dài, giọng điệu đầy thương cảm: “Cô nói người nhà cô đi, cái này gọi là gì, ly hôn rồi cũng đâu thể dựa dẫm vào nhà mẹ đẻ mãi được, cô ta buôn bán còn kiếm được tiền, nhưng nếu chuyện này rơi vào tay cô thì cô xem cô kiếm được bao nhiêu!”

Vợ Hồ Tam nói xong câu này, Tạ Hồng Ni im lặng hồi lâu không nói gì, sau đó cô ta thở dài: “Tình tình của Xuân Canh nhà tôi, đúng là tôi không khuyên nỗi, dù sao người ta cũng không ăn không ngồi rồi, tôi có nói gì cũng không phải!”

Đột nhiên vợ Hồ Tam lại nói: “Có chuyện này, thật ra tôi định nói từ lâu rồi, nhưng mà tôi nói chuyện này, nghe cứ như khiêu khích ấy, mà cô nghe tý cho vui thôi, giờ cô đang mang thai, đừng để chuyện này trong lòng.”

Tạ Hồng Ni: “Chuyện gì?”

Giọng vợ Hồ Tam càng nhỏ hơn: “Tôi nghe mẹ chồng của tôi nói, Đông Mạch nhà cô không phải con ruột mà là nhận nuôi. Xuân Canh nhà cô lớn hơn Đông Mạch 7 tuổi, ở bên nhau từ nhỏ tới lớn còn rất thương cô em gái này. Lúc ấy tất cả mọi người đều đùa nhau rằng, nói sau này Đông Mạch gả đi thì phải làm sao bây giờ, Xuân Canh nhà cô nói không muốn em gái lấy chồng. Sau đó họ còn nói lớn lên cô ta sẽ trở thành vợ của Xuân Canh nhà cô, tiếp sau đó Xuân Canh nhà cô thật sự che chở cô ra khắp nơi, cử như là vợ mình thật ấy!”

Tạ Hồng Ni: “Hả?”

Vợ Hồ Tam lắc đầu chặc lưỡi: “Tôi nói này, rốt cuộc cũng không phải anh em ruột, cô vẫn nên đề phòng chút thì hơn!”

Đông Mạch đứng ở cửa, không ngờ mình sẽ nghe được chuyện như vậy

Cô cũng không đi ôm cỏ khô nữa, chết lặng đi đến lều cỏ, đứng ngốc một hồi, con thỏ mắt đỏ trong ổ nhìn chằm chằm cô.

Cô nhẹ giọng cười khổ, ôm thỏ lên, giờ con thỏ đã mập hơn nhiều, cũng lười hơn nhiều, bị cô ôm như thế. Nó dùng lỗ tai dài của mình cọ cọ cô, cô không nhịn được bật cười.

Lúc cười cô chôn mặt trong trong lông thỏ, thân thể nó mập mạp, lông mượt mà ôm rất thoải mái, trông không giống thỏ mà giống như một con mèo lớn.

Thật ra người khác nói gì thì cũng không trách họ được. Ở nông thôn thì đây là chuyện bình thường, không có cô con gái nào gả ra ngoài rồi mà cử ở mãi nhà mẹ đẻ, cuối cùng sẽ bị người ta nói thôi. Ở nông thôn chia tài sản hay đất đai, đều không có phần cho con gái.

Là con gái, khi con bé là người trong nhà này, trưởng thành rồi sẽ bị gạt ra ngoài, gả không được hay ly hôn rồi quay về nhà mẹ đẻ. Dù cha mẹ anh trai có thể chấp nhận nhưng chị dâu thì không như thế, đó cũng là ăn nhờ ở đậu, phải nhìn sắc mặt của người ta.

Cô cố gắng giữ trạng thái cân bằng, mua quần áo cho cháu, mua đồ ăn đồ chơi, mấy ngày trước còn mua kem dưỡng da cho hai người chị dâu, nhưng đây chỉ là ơn huệ nhỏ, không thể nào đặt trong mắt được.

Hai người chị dâu đều xem như là người hiền lành, cũng có thể tha cho cô, ở nông thôn là như vậy đó, bạn không nghĩ nhiều, nhưng người khác tung tin đồn thì cũng sẽ có người chú ý đến.

Anh trai che chở yêu thương nhưng không phải anh ruột của cô, bị người ta nói như thế cô biết phải giải thích thế nào? Chuyện này không có cách nào giải thích được, lúc đầu là anh em tốt nhưng giải thích xong thì quan hệ sẽ trở nên gượng gạo.

Cô cười cười nói không sao, hôm nay việc làm ăn rất tốt, còn nói ở chung với vợ chồng bán tào phớ kế bên không tệ, hôm nay cô còn ăn tào phớ của đối phương, rất là ngon, còn nói lần sau sẽ mua hai bát về cho cha mẹ ăn.

Mẹ cô thấy thế thì chỉ cho rằng cô quá mệt mỏi, bảo cô đừng liều mạng quá, nghỉ ngơi một ngày rồi làm tiếp.

Lúc vợ chồng Hồ Kim Phượng và Giang Thụ Lý ra đồng nhổ cỏ về, Đông Mạch đã nấu cơm xong, Hồ Kim Phượng nhìn sắc mặt của Đông Mạch, giật nảy mình: “Con gái, con sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Đông Mạch không muốn nhắc đến chuyện của vợ chồng nhà họ Mạnh, dù sao chuyện này cũng đã giải quyết xong rồi, sau này họ sẽ không đến gây phiền toái nữa. Về phần chuyện chị dâu với hàng xóm nói linh tinh với nhau, đương nhiên càng không thể nói.

Ngày thứ ba, cô lại nấu canh gà, canh gà bán ở chỗ trạm thóc, việc làm ăn không quá tốt nhưng cũng tạm ổn.

Ngày thứ tư cô lại nấu canh cá, đến bán ở trường học, vẫn được nhưng không thể nói là quá tốt, cuối cùng vẫn còn lại hai ba bát, cô vội vàng đánh xe lừa, chia cho vợ chồng nhà họ Mạnh.

Nhưng làm sao Đông Mạch có thể nghỉ ngơi được, trước khi không nghỉ giờ lại càng không thể nghỉ, ngày mai cô tính bán canh thịt sườn, vừa lúc thôn bên cạnh có người mổ heo, cô đã nói chuyện với người ta rồi, bao họ giữ lại sườn heo cho cô.

Cô bắt đầu ra ngoài nhóm lửa, hầm canh sườn, hầm khoai trong canh cho thật nhừ, hầm đến khi có màu trắng sữa, chỉ cần rút nhẹ là thịt sẽ rơi ra khỏi xương.

Canh thịt này rất giàu dinh dưỡng, cũng rất bổ, cô nghĩ, đúng lúc ngày khác cô không chọn được một vị trí tốt, thật ra cô có thể đứng ở trung tâm y tế, nơi đó có rất nhiều người muốn uống canh sườn bổ dưỡng.

Ngày hôm sau, cô đến cạnh bệnh viện, quả nhiên làm ăn khá khẩm, bán rất chạy, còn có người cầm hộp giữ ấm chạy tới, nói muốn mua mấy bát, nói có cô bán thì mình khỏi phải về nhà nấu, về còn có thể cho trẻ con uống.

Vợ chồng nhà họ Mạnh thấy cô thì khá ngạc nhiên, chị Mạnh hỏi cô: “Sao hai ngày nay em không đến?”

Anh Mạnh rụt người lại, trừng lớn mắt hỏi: “Chẳng phải vì chuyện của chúng tôi đấy chứ?”

Đông Mạch vội vàng giải thích, nói mấy ngày nay định thử bán ở những chỗ khác, giờ lại phát hiện nơi này vẫn tốt nhất, cho nên định tiếp tục ở đây, mọi người lại có thể làm ban.

Lúc này hai vợ chồng nhà họ Mạnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra người này cũng kỳ lạ, trước đó mọi người tranh cãi ầm ĩ, không phân cao thấp, lời khó nghe gì cũng nói được, giờ vẫn có thể ở chung nên họ cẩn thận hơn, So duỗi người ta chạy mất.

Chị Mạnh muốn dọn quán, dọn dẹp sạp tào phớ, thuận miệng nói: “Sáng hôm nay, cán bộ công xã mà em quen có tới tìm em đấy.”

Đông Mạch biết cô ấy nói Lục Tĩnh An, thuận miệng nói: “Phải không ạ?”

Chị Mạnh quay đầu nhìn cô: “Người ta còn cố ý hỏi em mà.”

Đông Mạch cười cười không nói gì thêm.

Bởi vì trước đó chị Mạnh đã nói thẳng Đông Mạch qua lại với đàn ông ngay trước mặt cô, giờ nhắc đến Lục Tĩnh An, thật ra cô ấy không thoải mái lắm, muốn hỏi thêm gì đó lại cảm thấy xấu hổ, cuối cùng đành phải thôi.

Đông Mạch tạm biệt vợ chồng nhà họ Mạnh, vội vàng đánh xe lừa muốn rời đi, chưa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng leng keng của xe đạp, cô quay lại nhìn thấy thấy là Lục Tĩnh An.

Lục Tĩnh An nhìn thấy Đông Mạch thì nói: “Đông Mạch, anh có chuyện muốn nói với em.”

Đông Mạch dừng xe lừa, cầm dây cương: “Ừm, anh nói đi.”

Lục Tĩnh An: “Em, em lại đây đi, chỗ này yên tĩnh.

Đông Mạch do dự một chút, dừng xe lừa, đi tới ven đường.

Lục Tĩnh An hít sâu một hơi: “Sau khi anh nghĩ kỹ về những chuyện em đã nói, thật ra đỏ không phải là vấn đề.”

Đông Mạch: “Thật không?”

Lục Tĩnh An ngẩng đầu: “Anh cảm thấy quan trọng nhất là hai chúng ta mà không phải chuyện gì khác, em cảm thấy thế nào?”

Đông Mạch: “Tôi đã ly hôn, không thể sinh con, anh cũng không quan tâm có đúng không?” Lục Tĩnh An cắn răng: “Anh không quan tâm.”

Cô giương mắt nhìn anh ta, nhìn thấy anh mắt của anh ta, nhìn thấy được tấm lòng của anh ta: “Anh không quan tâm chuyện tôi không thể sinh con, cả một đời không có con cũng chấp nhận?”

Lục Tĩnh An trịnh trọng nhìn Đông Mạch: “Đông Mạch, em yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ em!”

Đông Mạch nghe vậy, không thể nói rõ được cảm giác trong lòng.

Không thể dứt bỏ được.

Lục Tĩnh An nhịn hai đêm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, muốn thử với Đông Mạch một chút. Lúc Đông Mạch nghe được điều này, đương nhiên là rất bất ngờ.

Cô rất cảm ơn Lục Tĩnh An, Lục Tĩnh An nói không chê, cô rất vui cũng rất cảm động. Nhưng mà cái từ ghét bỏ này, vị trí đầu tiền của mình lại bị hạ thấp.

Trong lòng của Lục Tĩnh An, anh ấy dùng niềm yêu thích bao dung khuyết điểm của cô, anh quang minh chính đại đứng tại chỗ nói không chê mình.

Hai ngày nay anh ta quay về suy nghĩ, nghĩ thật lâu, anh ta biết mình nên từ bỏ Đông Mạch. Mặc dù anh ta là cán bộ, nhưng vốn là người trong thôn, trong nhà anh ta có 6 người chị gái, chỉ có mình anh ta là nam. Cha mẹ vì nối dõi tông đường mà liều mạng, đến phiên anh ta, sao có thể vì một người phụ nữ mà từ bỏ được?

Nhưng mà ngẫm lại, vẫn thấy không cam tâm, sao có thể cam tâm cơ chứ?

Thứ càng không có được thì sẽ càng thích.

Giờ khắc này, da thịt Đông Mạch trắng bóc, tóc đen nhánh, cười lên trong sáng dịu dàng, tất cả đều đang lơ lửng trong đầu của anh ta, muốn dứt bỏ, quả khó.

Có lẽ trước đó chỉ động lòng với Đông Mạch một chút, mà bây giờ, trong sự đau khổ giày vò này, những thứ gọi là động lòng kia đã biến thành thích, biển thành yêu.

Đông Mạch im lặng một hồi.

Cô nhớ đến những lời vợ Hồ Tam và chị dâu đã nói, cuối cùng khẽ gật đầu.

Trong lòng Lục Tĩnh An vui mừng khôn xiết: “Em đồng ý đúng không? Vậy tốt quá, ngày mai, ngày mai chúng ta cùng đi xem phim!”

Đông Mạch ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta rất chân thành, cũng rất háo hức, lòng cô bỗng nhũn ra, cuối cùng khẽ nói: “Được.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương