Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 32: Chương 32 :

/180
Trước Tiếp
Đêm đó Đông Mạch về đến nhà, ngẫm nghĩ lại chuyện này, bỏ đi chút không thoải mái nho nhỏ kia thì thật ra trong lòng vẫn rất thích, nhưng cô vẫn cẩn thận che giấu tâm trạng của mình.

Cô biết xác suất của cô và Lục Tĩnh An không lớn, nhưng Lục Tĩnh An đã làm đến bước này, có thể nói vậy với cô thì cô vẫn rất vui.

Cô cũng muốn thử một chút, đi xem phim với Lục Tĩnh An, có thể sẽ thành đôi hoặc không, sao cũng được.

Sau khi cô ly hôn với Lâm Vinh Đường, không phải không có cơ hội hẹn hò, nhưng trong lòng cô có nút thắt. Không muốn hẹn hò vì sợ bị ghét bỏ, cô cũng sợ phải đối mặt với những điều không thể chịu đựng nổi, giờ thì tốt rồi, cô có thể đi xem phim với Lục Tĩnh An. Không cần phải ôm hy vọng quá lớn, nhưng có thể cố gắng thử xem, coi như hẹn hò một lần vậy.

Cô cố ý mở tủ quần áo của mình, chọn ra một bộ quần áo thích hợp nhất.

Những hành động này của cô bị mẹ cô nhìn thấy: “Hôm nay con sao thế?”

Đông Mạch: “Không có gì ạ, nhưng trời nắng ấm rồi, con cũng muốn phân loại quần áo cho từng mùa.”

Mẹ cô nghe nói thế thì không nghĩ nhiều nữa, ngược lại thuận miệng kể cho cô nghe mấy chuyện linh tinh.

“Giờ con cũng nên hẹn hò đi, hôm nay chị dâu của con nói nhà mẹ đẻ của con bé có một người vẫn chưa kết hôn. Là một thằng nhóc rất tốt, chỉ là nhà hơi nghèo, nhưng mẹ đã nghĩ rồi, nghèo chút cũng không sao, chỉ cần yên tâm mà sống thì còn gì tốt hơn nữa đâu?”

Đông Mạch thuận miệng cười nói: “Mẹ, quên đi thôi, giờ con một lòng muốn kiếm tiền, tạm thời không có ý định kia.”

Cô không muốn nhắc đến Lục Tĩnh An với người nhà lúc này, biết chuyện này chưa hẳn sẽ thành công, lỡ như nói để mẹ ôm hi vọng, cuối cùng không thành thì chỉ khiến người nhà khó chịu thêm mà thôi.

Tốt xấu gì cũng phải hiểu rõ nhau, nắm chắc một chút rồi mới nói sau.

Hồ Kim Phượng lại thở dài: “Con nói xem, con cứ tiếp tục như thế cũng đâu phải chuyện tốt. Con nhìn Tôn Hồng Hà đi kìa, đúng là có năng lực mà, mới đó đã hẹn hò rồi!”

Đông Mạch khá bất ngờ: “Thật hả mẹ? Chẳng phải cô ta bị nhổ tóc sao, giờ mới đó đã hẹn hò rồi?”

Hồ Kim Phượng: “Nếu không nói thì có ai biết cô ta bị đánh đâu! Người ta dưỡng thương hai ngày đã có ý định đi hẹn họ. Mẹ nghe thim Tôn của con nói, gần đây người ta hẹn hò với người không tệ lắm, còn nói gì mà hẹn nhau đi xem phim Lư Sơn gì ấy. Nhưng mẹ hỏi đến cùng là người nhà ai thì người ta không nói, chỉ bảo thành rồi mới công khai.”

Đông Mạch bật cười thành tiếng: “Hẹn hò rồi còn giấu diếm, ai giật của cô ta đâu chứ!”

Hồ Kim Phượng: “Ai mà biết được, dù sao đây cũng là chuyện của nhà cô ta, cả ngày như ăn trộm ấy. Mẹ nghe nói, nhà cô ta mò cả bị phát còn chưa nộp tiền lên trên kia. Giờ không biết là xảy ra chuyện gì, người ra cũng không lo cử làm tới như thế. Bí thư chi bộ thôn đã đến nhiều lần mà nhà cô ta cứ chai mặt ra.”

Động Mạch: “Khoản này thì khó nói lắm, giờ không phải hồi trước nữa, còn có thể đập phá đồ nhà cô ta, người ta đổ thừa, bí thư chi bộ thôn cũng chịu thôi.”

Hồ Kim Phượng: “Đúng thế đấy!”

Đông Mạch nói chuyện với Hồ Kim Phượng một hồi, lúc này cha cô đã cho lừa ăn xong, gà chuẩn bị hầm canh cũng đã làm xong, cô vội vàng cầm lấy đi vào bếp hầm.

Lúc hầm sắp xong, cô thêm một cây củi vào bếp để nó chảy từ từ còn mình thì về phòng ngů.

Cô muốn ngủ sớm để ngày mai có tinh thần, bán xong canh còn đi xem phim với Lục Tĩnh An.

Sau khi mặc quần áo xong, cha cô đã dắt xe lừa đến cho cô, cô nhận rồi rồi vội vàng đánh xe lừa ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa thì đúng lúc gặp chị dâu Tạ Hồng Ni của cô dẫn Mãn Mãn tới, cô ta định về nhà mẹ đẻ một chuyến, đang có bầu mà đạp xe sẽ mệt mỏi nên đưa Mãn Mãn cho ông bà nội chăm sóc.

Cô ta thấy Đông Mạch ăn mặt đẹp như thế thì hơi sửng sốt, còn nhìn thêm vài lần rồi cười cười nói: “Trông đẹp quá!”

Vì trước đó Đông Mạch đã nghe thấy cuộc trò chuyện kia, nên lúc nói chuyện với chị dâu cũng cẩn thận hơn, trêu đùa nói: “Chị dâu, chị cần đồ gì không, em mang về cho chị.”

Tạ Hồng Ni: “Không cần đâu, chị không thiếu gì hết!”

Đông Mạch cười cười: “Thôi em đi trước nhé.”

Mãn Mãn rất thích Đông Mạch, vung tay nói cô về sớm, Đông Mạch cười nói: “Về cô sẽ mua đồ ăn ngon cho con.”

****

Đông Mạch dậy thật sớm, mặc một chiếc áo len sọc trắng xanh ngọc, phối với một cái quần dài, làm nổi bật lên đôi chân dài thẳng tắp của cô.

Cô rửa mặt chải đầu, sau đó buộc hai bím tóc. Cô do dự một lát rồi cầm hai mảnh lụa nhỏ buộc vào hai bím tóc.

Đôi mắt là mắt hạnh, cái mũi cao cao, môi hồng hào xinh đẹp hơn người bình thường, cười lên còn thấp thoáng hai lúm đồng tiền.

Đông Mạch cũng biết, lúc ấy Lâm Vinh Đường coi trọng tướng mạo của mình, Lục Tĩnh An mời cô đi xem phim chắc cũng vì lý do này.

Có thể ở bên Lục Tĩnh An đến cuối cùng hay không Đông Mạch không biết, cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng cô nghĩ sẽ cố gắng hết sức mình.

Mấy cô gái hay mấy cô đã lấy chồng còn trẻ trong thôn đều ăn mặc như vậy, trước kia Đông Mạch cũng thích thắc tóc như thế, cô còn có thể thắt tóc thành các kiểu khác nhau, mọi người đều bảo trông rất đẹp. Từ sau khi đến bệnh viện kiểm tra, Đông Mạch đã ngừng suy nghĩ đến chuyện này, bây giờ muốn đi xem phim với Lục Tĩnh An nên mới làm lại lần nữa. Sau khi thắt dây lụa lên, cô nhìn chính mình trong gương, thật ra cũng rất xinh đẹp.

Có lẽ người mẹ đã vứt bỏ cô là một thanh niên trí thức, làn da của cô trắng hơn các cô gái trong thôn, là kiểu trắng có phơi nắng thế nào cũng không đen. Lúc đứng dưới ánh mắt trời như thiêu đốt, da thịt cô chỉ bị nóng đến đỏ lên chứ không hề đen đi chút nào.

Sau khi Đông Mạch đánh xe lừa đi được một đoạn, Tạ Hồng Ni vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn theo, cô ta cảm thấy Đông Mạch thật đẹp. Gần đây cô ta luôn nghĩ người đàn ông của mình thương cô em chồng này quá mức, dù sao cũng thấy khá khó chịu.

Nhưng cô ta cũng biết, chắc chắn là không có chuyện gì, dù sao đều là người thành thật, mình nghĩ như thế chỉ là quan tâm mấy chuyện vụn vặt mà thôi.

Đông Mạch vội đánh xe lừa ra khỏi thôn, đi gần được nửa đường thì gặp Tôn Hồng Hà.

Trước đó vì chuyện mà cá mà xảy ra vài chuyện không tốt đẹp với nhà Tôn Hồng Hà. Bây giờ chạm mặt Đông Mạch chỉ thuận miệng chào, dù sao cũng có quan hệ ngoài mặt, cũng không thể nào tâm sự gì được.

Tôn Hồng Hà nhìn thấy Đông Mạch thi đơ ra một lát, sau đó đánh giá Đông Mạch từ đầu đến chân: “Sao hôm nay ăn mặc đẹp thế?”

Đông Mạch nhàn nhạt nói: “Mặc đại một chút thôi.”

Tôn Hồng Hà đạp xe, lâu lâu nhìn Đông Mạch một cái, làn da của Đông Mạch trắng nõn, chiếc áo len sọc trắng xanh trông rất lan, càng làm nổi bật làn da trắng của cô, chân thì dài trông càng đẹp hơn.

Thật ra nếu nói về chiều cao thì cô ta cũng cao xem xem Đông Mạch, nhưng làn da Đông Mạch trắng, gầy mà chân còn dài, nhìn thế nào cũng thấy cô cao hơn cô ta. Thêm nữa là vô cùng xinh đẹp, đứng trong đám đông bạn chỉ cần nhìn là thấy ngay. sau đó vô thứ cảm thấy, cô gái này trông thật đẹp.

Tôn Hồng Hà nhìn Đông Mạch, ít nhiều cũng thấy không được tự nhiên, tùy ý hỏi: “Gần đây việc buôn bán của cô có tốt không?”

Đông Mạch: “Tạm được.”

Tôn Hồng Hà: “Vậy cô từ từ đi, tôi có chút chuyện, tôi đi trước.”

Nói xong cô ta đạp thật nhanh, một lát đã đi xa.

Đông Mạch hơi khó hiểu, cô cảm thấy hình như Tôn Hồng Hà có vẻ áy náy.

Tôn Hồng Hà làm gì cũng thẳng thắn, gặp chuyện gì cũng giống như người khác nợ cô ta. Nói thật, Đông Mạch không chướng mắt chuyện này, người lại còn bội phục vì người ta dám nghĩ dám làm, cái gì cũng dám.

Nhưng giờ đây, cô ta làm ra dáng vẻ chột dạ kia, thậm chí tư thế đạp xe kia cũng giống như đang bỏ trốn.

Đông Mạch nghĩ thầm một phen, mình cũng không có gì tốt để cô ta tính kế, không cần phải lo lắng.

Đến công xã, anh chị Mạnh bán tàu phớ nhìn thấy cô dường như thở hắt ra, chào hỏi vô cùng thân thiện, giúp cô chống sạp hàng, còn đề nghị cô kiếm một cái lò than đá đơn giản.

“Loại lò này rất đơn giản, có thể mang đi khắp nơi, đến lúc đó đặt nó trên đường, có thể hâm nóng, không sợ canh thịt bị lạnh, việc buôn bán cũng tốt hơn.” Chị Mạnh nói. Đông Mạch cảm thấy ý kiến này không tệ, cô đã từng thấy lò than kiểu này của người khác. Cô nghĩ có lẽ có thể nói anh trai mình làm một cái, nguyên liệu là thùng đựng nước bằng sắt đã bỏ đi trong nhà.

Nhưng cô lại nghĩ, bây giờ sắp đến vụ cày xuân, chắc chắn phải dùng đến xe lừa trong nhà, đến lúc đó cô sẽ không có xe lừa, tất cả đều uổng công. Mà giờ mặc dù cô kiếm được chút tiền, nhưng cách rất ra lúc có thể mua được những thứ này.

Cho nên có rất nhiều dự định chỉ có thể gác lại, mò đá dưới sông, có thể kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Lúc này việc làm ăn dần khá lên, khách hàng cũ lần lượt đến, cũng có hỏi hôm nay có canh cá không, nghe nói không thì rất thất vọng. Mặc dù canh gà dễ uống, nhưng họ thích uống canh cá hơn, đương nhiên vẫn cảm thấy canh gà rất tốt, khá bổ dưỡng.

Lục Tĩnh An cũng tới, lúc nhìn thấy Đông Mạch thì ngây người ra, lẩm bẩm trong miệng: “Hôm nay cô ấy thật đẹp.”

Đông Mạch mím môi cười cười.

Lúc uống canh gà, thỉnh thoảng anh ta ngẩng đầu lên nhìn, làm cho Đông Mạch khá xấu hổ. Uống xong, anh ta đưa cho Đông Mạch 5 hào, Đông Mạch không chịu nhận, Lục Tĩnh An vẫn nhét cho cô, Đông Mạch thấp giọng nói: “Còn như thế nữa sau này tôi không cho anh uống đâu.”

Lục Tĩnh An cười, lúc cười dường như mặt hơn đỏ lên, sau đó vội vàng đi làm. Đông Mạch vội buôn bán, trong lòng nhớ đến Lục Tĩnh An. Lúc cô ra khỏi nhà còn nghĩ Lục Tĩnh An rất tốt, có lẽ mình nên cố gắng nắm bắt cơ hội này. Giờ gặp Lục Tĩnh An rồi lại cảm thấy, mình không thể sinh con, đây chẳng phải là gieo tai vạ cho người ta hay sao? Cho dù người ta có tình nguyện, người ta không chê nhưng minh nhẫn tâm được sao?

Đang nghĩ ngợi, thì nghe được giọng nói từ sau lưng: “Sao lại ngây người ra thế?” Đông Mạch vừa quay đầu đã thấy Thẩm Liệt.

Lần đó anh giúp mình, còn nói lần đầu gặp gỡ đã cảm thấy mình rất xinh đẹp, cô xấu hổ không biết phải đối đáp như thế nào, sau đó có lẽ anh cũng nhận ra nên đi chỗ khác.

Sau đó đã mấy ngày không gặp, cảm giác xấu hổ kia đã phai nhạt đi nhiều.

Cô thuận tay múc cho Thầm Liệt một chén canh, rồi lấy thêm một cái bánh nướng: “Cho anh này, ăn chút đi.”

Thẩm Liệt: “Tôi ăn rồi.”

Đông Mạch: “Vậy thì uống chút canh đi.”

Thấy cô dứt khoát như thế anh cũng không từ chối nữa, ngồi xuống uống, nhưng lúc uống thỉnh thoảng vẫn nhìn Đông Mạch.

Đương nhiên anh chú ý đến cách ăn mặc hôm nay của Đông Mạch, còn thấy bím tóc của Đông Mạch có một dải lụa. Tóc đen mượt dây lục đỏ rực làm nổi bật lên dáng người mảnh mai, khuôn mặt trắng nõn, khiến người ta mê mẩn.

Mấy ngày nay anh có nghe một ít lời đồn, biết thật ra cô không phải là con ruột của nhà họ Giang, cha mẹ ruột của cô là người trong thành phố, không cần nữa nên vứt bỏ cô.

Khi anh nghe được chuyện này đã có cảm giác thì ra là thế, đúng là cô khác với những cô gái bình thường trong thôn, khác biệt từ trong xương, nhưng lại cảm thấy đau lòng.

Đông Mạch lại không chủ ý đến Thẩm Liệt, cô còn đang suy nghĩ đến chuyện của Lục Tĩnh An, cùng chuyện Lục Tĩnh An mời mình đi xem phim.

Cô nhớ bộ phim này rất hấp dẫn, hình như mới chiếu thôi nên thuận miệng hỏi: “Anh đã từng xem (Lư Sơn Luyến) chưa?”

Thẩm Liệt hơi bất ngờ, nhưng sau đó cười cười, trong mắt anh hiện lên sự ấm áp “Chưa xem, nghe nói bộ phim này rất nổi tiếng, trong huyện cũng sắp chiếu rồi, công xã đã lấy được suất chiếu, hôm nay là ngày đầu tiên chiếu phim.”

Nói xong anh nhìn Đông Mạch chằm chằm: “Cô muốn xem?”

Đông Mạch vội lắc đầu, thật ra là do cô nghĩ đến chuyện xem phim với Lục Tĩnh An nhiều quá nên mới thuận miệng nói, cô giải thích: “Không muốn, là do tôi nghe người ta nhắc đến, nghe nói rất hấp dẫn, nên hơi tò mò thôi, tôi không có hứng thú với bộ phim kia.”

Nói xong cô mới thấy hối hận.

Cô thật sự không nên nhắc đến (Lư Sơn Luyến) trước mặt Thẩm Liệt, sau khi nhắc tới người ta hỏi cô chỉ có thể bịa chuyện. Cô với Lục Tĩnh An chưa chắc đã ở bên nhau, cô thật sự không muốn công khai chuyện mình đi xem phim với anh ta cho thiên hạ biết, đến cha mẹ mình còn giấu chứ nói chi là người ngoài.

Mặc dù Thẩm Liệt là người tốt những cũng là bạn thân của Lâm Vinh Đường.

Đến lúc đó hai anh em uống rượu với nhau, người ta vỗ bả vai nói, vợ trước của anh, chính là cái người tên Đông Mạch đó. Cô ấy đi xem phim một người đàn ông trong công xã, dén lúc đó bị truyền ra ngoài, việc này của cô không thành thì mới gọi là mất mặt.

Mặc dù cô cảm thấy Thẩm Liệt không phải người như vậy, nhưng lỡ uống rượu vào thì khó mà nói lắm, rất nhiều chuyện không phải cố ý nói, mà là thuận miệng nhắc tới mới bị truyền đi.

Nhưng thật ra cô không cố ý nói dối để lừa Thẩm Liệt đâu.

Đông Mạch cảm thấy rất khó chịu, cô xoay người bắt đầu rửa chén.

Thẩm Liệt đứng dậy đi tới rửa chén cùng với cô.

Đông Mạch ngại nên giật lại không cho anh rửa: “Không cần đâu, tôi tự rửa là được, hôm nay anh không bận sao?”

Thẩm Liệt: “Không bận, đám cây giống kia đã bàn giao xong rồi, chỉ cần đến công xã lấy tiền thôi, mà chuyện lấy tiền thì không vội, công xã của họ phải làm theo trình tự.”

Đông Mạch: “Vậy anh thúc giục đi chứ, cái này khó nói lắm, anh không thúc giục người ta không coi ra gì, có thể sẽ làm trễ việc của anh”

Thẩm Liệt: “Được.”

Đông Mạch lại thuận miệng hỏi: “Có phải bán cây giống kiếm được rất nhiều tiền không? Người trong thôn chúng ta đều nói có lẽ anh kiếm được rất nhiều tiền?”

Thẩm Liệt bất đắc dĩ: “Cũng không nhiều lắm đâu, cây giống đều được chọn lọc và thu mua, mua xong chờ người ta lấy câu là phải vận chuyển ngay trong vòng 24h. Để đảm bảo tỷ lệ sống của cây phải tốn không ít sức lực. Công xã đưa tiền cũng là bình thường, chắc chắn là có lời, nhưng không thể nói là kiếm được rất nhiều.”

Thế mà Đông Mạch lại hiểu được: “Người khác đều nói việc buôn bán rất dễ dàng, nhưng phải làm rồi mới biết được, chỗ nào cũng cần tiền, nếu không sẽ bị lỗ.”

Thẩm Liệt: “Đúng vậy. Nên sau khi làm xong vụ này tôi sẽ kiếm việc khác. Từ từ tích góp, góp được ít tiền vốn rồi tôi sẽ đến chỗ anh Lộ làm len Cashmere, cái này mới là mua bán đúng đắn, sau đó có thể kiếm tiền rồi.”

Đông Mạch: “Cái này vẫn là lén lút mà, lỡ như bị bắt được chẳng phải sẽ bị phạt tiền sao?”

Thẩm Liệt: “Giờ len Cashmere vẫn là mặt hàng bị hạn chế nhưng mọi thứ phải xem về lâu về dài. Sau này phải cải cách kinh tế, nước ngoài có nhu cầu rất lớn với loại len này, rất có triển vọng trên thị trường quốc tế, có cơ hội nới lỏng quản lý mặt hàng này.” - ủng hộ đọc truyện trên tyt

Đông Mạch nghe mà mơ hồ, tò mò hỏi: “Vì sao? Nước ngoài lại cần cái này?”

Thẩm Liệt giải thích nói: “Ở nước ngoài nó được gọi là Cashmere, ban đầu bản chạy nhất là vì khăn choàng Kashmir. Sau đó vào những năm 1930-1940, có một nhà thiết kế nước ngoài đã thiết kế áo bằng len Cashmere, món đồ kia rất xa xỉ, kẻ có tiền đều thích nên nó trở thành một món đồ thời thượng. Đất nước chúng ta còn quản lý chặt là vì chính sách chưa kịp sửa đổi. Nhưng về lâu về dài, khi đất nước cải cách và mở cửa loại len này sẽ đượ nơi lỏng quản lý giống như các mặt hàng khác.”

Đông Mạch chỉ biết có người làm len Cashmere để kiếm tiền chứ trước nay chưa từng nghe chuyện này, cô nghiêm túc nghe Thầm Liệt nói.

Thẩm Liệt thấy cô có hứng thú thì nói tiếp: “Thử này đối với kẻ có tiền mà nói thì là một món đồ tốt, phong cách phương Tây thời thượng, đương nhiên là họ thích rồi. Lượng như cầu cùng không nhỏ, ở đó len Cashmere được ưa chuộng nhất, được gọi là vàng mềm. Mà len Cashmere có ở Mông Cổ, Tân Cương, Tây Tạng của nước ta. Trước mắt nếu chúng ta muốn mở rộng đối ngoại, muốn chiếm vị trí cao trên thị trường mậu dịch quốc tế thì sau đó phải dùng len Cashmere để cạnh tranh quốc tế, tăng ngoại hối và thu nhập cho đất nước chúng ta.”

Đông Mạch nghe như lọt vào trong sương mù, những từ mà Thẩm Liệt nói, thật ra cô không hiểu cho lắm. Nhưng cô hiểu một điều, Thẩm Liệt rất am hiểu mấy cái này, thứ mà anh xem trọng trong tương lai sẽ bán được món tiền lớn.

Lòng của cô bắt đầu rục rịch, tương lai cô có thể làm những thứ này không?

Nhưng cũng chỉ là tưởng tượng thôi, cái này cần rất nhiều vốn, còn cần phải hiểu rõ giá cả thị trưởng và về mặt kĩ thuật nữa, chắc chắn mình sẽ không làm được.

Cô cảm khái liếc nhìn Thẩm Liệt: “Sao anh biết nhiều quá vậy?”

Thẩm Liệt cười: “Lúc còn trong quân đội, lúc rảnh rỗi phải học tri thức văn hóa, cắt dán bảo, thấy nhiều sách vở và báo chí thì sẽ hiểu nhiều thôi. Hơn nữa, tôi biết ở Lăng Thành có người làm cái này, nên cũng chú ý đến phương diện này.”

Đông Mạch nghe và thầm nghĩ, xem ra đọc sách sẽ có được nhiều kiến thức, sau này lúc rảnh rỗi có lẽ cô phải xem sách và nghe đài nhiều hơn.

Đang nói chuyện thì Đông Mạch có khách, Thầm Liệt thấy thế thì cười xe đạp đi trước.

Anh cười xe đạp đến rạp chiếu phim công xã, nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên chiếu phim (Lư Sơn Luyến), tất cả mọi người đều tranh giành nhau xem.

Các rạp chiếu phim trong công xã không chính quy, vé xem phim chỉ là một tờ giấy nhỏ, trên đó viết tên phim.

Anh đi vào hỏi người ta có còn vé xem phim không, kết quả người ta nghe xong thì thô lỗ nói: “Hết lâu rồi!”

Thẩm Liệt nhíu mày, tay đút túi quần, không muốn cứ vậy mà đi.

Tình cờ nhìn thấy một thanh niên có vé xem phim, anh qua hỏi người có có nhượng lại vé không, đương nhiên là người ta không nhượng vé rồi. Nhưng Thẩm Liệt không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, tìm hỏi thêm mấy người nữa, cuối cùng cũng có một người nói là có thể bán lại, nhưng muốn kiếm tiền lời.

Thẩm Liệt không dây dưa mà trả tiền rồi lấy vé luôn.

Thẩm Liệt cầm hai tấm vé vuốt vuốt rồi mỉm cười.

Anh nghĩ, lúc đó Đông Mạch vừa bán xong canh gà, có thể đi xem cùng mình.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người sẽ nói tuyến tình cảm khá là trắc trở, đúng vậy, các nguyên nhân khiến Đông Mạch bài xích Thẩm Liệt:

1. Anh là chồng cũ của bạn tốt kiêm hàng xóm ngày xưa.

2. Có rất nhiều cô gái thích anh.

3. Đối phương nhân phẩm rất tốt nhưng mình không thể sinh con nên không muốn gieo và cho người ta.

Tôi hi vọng tuyến tình cảm là thuận theo tự nhiên hợp tình hợp lý, nhưng quá trình này cũng không phải hai người tán tỉnh đối phương rồi ở bên nhau nên sẽ một ít khó khăn trắc trở, đất diễn của Lục Tĩnh An không nhiều đâu, mọi người yên tâm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương