Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 33: Chương 33 :

/180
Trước Tiếp
Lúc Tôn Hồng Hà cưỡi xe đạp đến công xã thì trời vẫn còn sớm.

Phim chiếu vào buổi chiều.

Lúc này phiên chợ ở công xã không có quá nhiều người, cô ta chỉ có thể dựng xe đạp sang một bên rồi ở đó chờ.

Cô ta trốn tránh Đồng Mạch một cái là vì cũng có chút chột dạ, thêm nữa là sợ chuyện tốt này bị phá đám.

Cô ta quen một người phụ nữ đã có chồng trong thôn, cô của cô gái đó là người thôn Tùng Sơn, có quen biết mẹ của Lâm Vinh Đường. Trước đó cô ta đã tính cả rồi, cô ta cố căng mắt dệt cho người ta một chiếc khăn quàng cổ, giữ một mối quan hệ tốt là vì có thể nhờ đổi phương nói giúp vài lời.

Đương nhiên Vương Tú Cúc chướng mắt cái loại con dâu cứ hối hôn rồi đòi ly hôn như Tôn Hồng Hà, nhưng không cản nổi quà tặng của người ta, thêm đó còn có người nói giúp, vừa nhịn nọt vừa khuyên nhủ, Vương Tú Cúc bắt đầu nghe lọt tai.

Đúng là con trai của bà ta nên cưới người khác, nhưng trong thời gian ngắn lại không biết nên cưới người nào. Trước đó con trai bà ta đi hẹn hò, nhìn ai cũng thấy chương mắt, nếu cứ tiếp tục như thế thì đến khi nào bà ta mới được ôm cháu trai.

Lúc này Tôn Hồng Hà tự đưa tới cửa, nghe ý kia, lễ hỏi gì cũng dễ thương lượng, người ta chỉ muốn lấy được một người chồng tốt thôi.

Vương Tú Cúc nghe thế thì đắc ý lắm, cảm thấy con trai mình quả là có sức hút, cô gái chưa lấy chồng cũng muốn gả cho con trai mình đấy thôi.

Bà ta bắt đầu suy nghĩ chứ chưa hẳn muốn đồng ý mỗi hỗn sự này, nhưng bà ta cảm thấy nếu như đối phương không cần lễ hỏi mà cũng muốn gả cho con trai mình, thì mình cũng không phản đối.

Thật ra bên phía của Tôn Hồng Hà cũng không trông cậy vào việc Vương Tú Cúc chấp nhận người con dâu như mình, dù sao thanh danh của mình cũng không tốt, cô ta muốn thái độ của bà ta như thế đấy, không cản đường là được.

Tôn Hồng Hà đi khuyên Vương Tú Cúc rồi lại đi tìm Lâm Vinh Đường, tìm được Lâm Vinh Đường rồi cũng không nói thẳng tình hình mà chỉ nhờ anh ta giúp đỡ.

Lúc nói lời này, vành mắt Tôn Hồng Hà đỏ bừng, trông rất đáng thương, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở, nhìn Lâm Vinh Đường cầu xin.

Đương nhiên trong lòng Lâm Vinh Đường chỉ nhớ đến Đông Mạch, nhớ thương đến mức hành động điên rồ, nhưng khi nhìn thấy Tôn Hồng Hà như thế thì cũng thấy đáng thương thật.

Trong lòng của anh ta có kế hoạch, đương nhiên anh ta đã nhìn ra Tôn Hồng Hà muốn gả cho mình, phí nhiều sức lực để khuyên nhủ mẹ mình thế mà.

Anh ta chưa muốn cưới Tôn Hồng Hà nhưng anh ta có thể từ từ nắm chắc. Một là để Đông Mạch có chút nhan sắc nhìn, để cho cô biết, ngoài trừ cô ra cũng có người phụ nữ khác muốn gả cho mình. Thêm nữa là tránh phiền phức cho mình, nắm một người như Tôn Hồng Hà trong tay, phòng khi người nhà bắt anh ta hẹn hò thì anh ta còn có thể lấy người này ra cản lại.

Dù thế nào đi nữa anh ta cũng không muốn kết hôn, cưới vợ có gì tốt, cô vợ như Đông Mạch anh ta không có phúc để hưởng, đừng nói người tái giá không phải cô, để ở trong nhà cũng xào xáo không yên.

Đương nhiên, nếu muốn cò cưa với Tôn Hồng Hà, thì anh ta phải cho Tôn Hồng Hà chút ngon ngọt, không để bỏ mặc cô ta được.

Cho nên khi Lâm Vĩnh Đường đối mặt với Tôn Hồng Hà thì dịu dàng khuyên nhủ cô ta một phen, nói cô ta không phải lo lắng, mình nghĩ cách giúp cô ta.

Thậm chí anh ta còn thở dài nhìn cô ta nói: “Một người phụ nữ như cô đúng là không dễ dàng, nhà mẹ đẻ không chịu ra mặt, còn để cô phải nghĩ cách.”

Tôn Hồng Hà nghe nói như thế thì trong lòng có chút cảm động, nghĩ rằng anh ta đúng là một người tốt, Đông Mạch kia quá ngu không biết trân trọng. Nếu như đời này mình có thể gả cho anh ta thì không còn gì hối tiếc.

Mà vào lúc này, trong trời rét mướt tháng ba Tôn Hồng Hà phải đợi thật lâu thì Lâm Vinh Đường mới đến.

Tôn Hồng Hà vội vàng nghênh đón, Lâm Vinh Đường nói muốn dẫn Tôn Hồng Hà đến công xã tìm “người quen” của anh ta nói giúp. Lúc này họ tình cờ đi ngang qua một phòng chiếu phim, bên trong dùng phấn viết trên bản đen tên phim đang chiếu hôm nay. Bên trong còn phát ra tiếng nhạc âm ĩ đang lưu hành hiện này, nghe nói đó là một bài nhảy disco.

Lâm Vinh Đường nhìn Tôn Hồng Hà: “Đã xem phim bao giờ chưa.”

Tôn Hồng Hà lắc đầu: “Chưa.”

Thật ra đã từng xem rồi, đời trước đã từng xem cùng với Thẩm Liệt

Lâm Vinh Đường: “Tôi nghe nói hôm nay trong công xã của chúng ta sẽ chiếu phim (Lư Sơn Luyến), thật ra tôi không thích xem phim ở công xã, xem phim thì phải đến Lăng Thành xem mới đúng.”

Lâm Vinh Đường vừa mở miệng đã có khí thế của “người trong thành phố đã trải việc đời”, anh ta cười nói: “Nhưng hôm nay tôi không cần đến công xã làm việc, có thời gian, chúng ta có thể xem thử”

Lời này nói rất đúng với ý muốn của Tôn Hồng Hà: “Được, vậy lát xong việc chúng ta cùng xem đi.”

Khi hai người đi ngang qua công xã, Tôn Hồng Hà vô thức muốn tránh Đông Mạch, nên mượn cớ bảo Lâm Vinh Đường đi cửa hông phía bắc, Lâm Vinh Đường không nói gì chỉ nghe theo Tôn Hồng Hà.

Trở ra, người Lâm Vinh Đường vừa tìm là Lục Tĩnh An, thật ra Lục Tĩnh An không phải là tài lương viên, anh chỉ là trợ lý tài lương viên, lần trước cha Lâm Vinh Đường dẫn anh ta tới, giới thiệu một phen, anh ta đưa cho Lục Tĩnh An nguyên một gói thuốc lá.

Lục Tĩnh An làm trong công xã, nhìn qua tiền đồ cũng không tệ, nhưng thật ra nhà anh ta rất nghèo, nghe nói mấy người chị gái mới nuôi nỗi một đứa con trai như anh ta, trong nhà từ nghèo đến đói, chỉ dựa vào trợ lý tài lương viên là Lục Tĩnh An để cải thiện tình trạng trong nhà.

Lục Tĩnh An mới làm việc không được bao lâu, tiền lương cũng không cao, lại chỉ là một trợ lý tài lương viên, làm gì có ai rảnh rỗi nhét cho anh ta cả hộp thuốc lá chứ, cho nên lúc đó Lục Tĩnh An rất có hảo cảm với Lâm Vinh Đường, cố ý nắm tay.

Giờ đây Lâm Vinh Đường dẫn Tôn Hồng Hà đến tìm Lục Tĩnh An, bảo Lục Tĩnh An nói giúp vài lời, anh ta nể tình nên bất đắc dĩ nhìn Tôn Hồng Hà: “Vấn đề ngư nghiệp, vẫn luôn là vấn đề quan trọng trong công xã của chúng tôi, lãnh đạo của chúng tôi rất coi trọng việc này. Đã sớm muốn chú ý đến vấn đề đánh cá quá mức này rồi, nếu như cô phạm vào chuyện khác thì thôi, tôi có thể nói chuyện giúp cô, nhưng chuyện này thì đúng là hơi khó.”

Tôn Hồng Hà nghe thế thì hoảng hốt, vội vàng cầu xin nói: “Đồng chí Lục à, tôi đã biết sai rồi, chỉ mong anh có thể giơ cao đánh khẽ, dàn xếp được được ít nhiều, không có yêu cầu gì khác, phát ít tiền thôi là được!”

Lâm Vinh Đường có lòng muốn cho Tôn Hồng Hà nếm chút ngon ngọt, cũng bắt đầu nói đỡ cho cô ta, kéo Lục Tĩnh An qua một bên, lại đưa cho anh ta thêm gói thuốc lá Thạch Lâm.

Thật ra Lục Tĩnh An biết, trong chuyện này đúng là có thể sắp xếp được, không làm gì nếu người ta không giao tiền thì cũng không thể ép được. Giờ chỉ nói giọng quan chút thôi, tốt xấu gì cũng phải khiến Lâm Vinh Đường thiếu một món nợ ân tình.

Đợi khi ăn hối lộ với giáo huấn xong, anh ta mới nói: “Mặc dù chuyện này phức tạp thật nhưng nếu đồng chí Lâm đã nói chuyện giúp cô, thì tôi sẽ cố gắng nghĩ cách cho cô.”

Lâm Vinh Đường có kinh nghiệm, nghe thế thì biết đã thành công 8 9 phần, cảm ơn Lục Tĩnh An rồi dẫn Tôn Hồng Hà đi.

Đi ra khỏi văn phòng của Lục Tĩnh An, bên ngoài phòng làm việc trồng một dãy hoa mào gà, hai người đứng đó, Lâm Vinh Đường nói: “Có lẽ chuyện này cũng hơi phức tạp, cần phải có chút quan hệ, nhưng cô yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi. Còn lại nên tìm ai thì tôi sẽ nghĩ cách giúp cô, chắc chắn không khiến cô quả khó xử.”

Mặc dù Tôn Hồng Hà trùng sinh, nhưng thật ra cô ta chỉ sống nhiều hơn bình thường một năm mà thôi. Cô ta biết Thẩm Liệt buôn bán len Cashmere, Thầm Liệt bị tai nạn giao thông. Thẩm Liệt và đống len Cashmere kia có lẽ sẽ bị điều tra rồi phải bồi thường một khoản tiền lớn. Về phần những mánh khóe trên chốn quan trường kiểu này cô ta hoàn toàn không biết gì hết.

Sự thông minh của cô ta, phần nhiều thể hiện trong những cuộc cãi vã với mấy người phụ nữ ở nông thôn.

Hiện tại cô ta cảm kích Lâm Vinh Đường đến độ muốn rớt nước mắt, cô ta ngoan ngoãn lại cảm thấy, mình không nhìn lầm Lâm Vinh Đường là con người thật tốt còn đối xử với mình rất tốt nữa.

Cô ta cười cảm ơn Lâm Vinh Đường: “Nếu như không có anh, tôi không biết phải làm sao nữa.”

Lâm Vinh Đường cũng cười: “Không có gì, việc nhỏ thôi, đi thôi, chúng ta đi xem phim.

**

Sau khi Lục Tĩnh An nhìn Lâm Vinh Đường và Tôn Hồng Hà rời đi, thì đến văn phòng tài lương viên Ninh Bảo Trụ nói với ông ta chuyện này. Thật ra hôm qua họp đã nói một lần rồi, phạt bao nhiêu tiền thì nói rồi nhanh chóng kết thúc chuyện này. Lục Tĩnh An nhắc đến đương nhiên Ninh Bảo Trụ không có ý kiến, cứ quyết định như thế là được.

Tâm trạng của Lục Tĩnh An khá tốt, anh ta cảm thấy mình làm chuyện này rất thỏa đáng, tự dựng bán cho Lâm Vinh Đường một cái nhân tình, còn được một bao thuốc lá Lục Tĩnh An lấy bao thuốc lá Thạch Lâm trong ngăn kéo ra nhìn, thuốc lá Thạch Lâm chia ra nhiều loại, có Thạch Lâm mềm và Thạch Lâm cứng, còn có màu trắng và xanh lam. Bao thuốc Lâm Vinh Đường đưa là loại Thạch Lâm cứng màu trắng, khá là rẻ, nhưng cũng phải 4 5 tệ một bao.

Đây không tính là nhiều, nhưng lại mang một ý nghĩa khác đối với Lục Tĩnh An, Lâm Vinh Đường đương không mang đến “biểu”, là minh chứng cho việc anh ta là quan trên.

Mở ra, lấy một hộp bỏ vào trong túi tiền, nhìn người tinh thần phấn chấn đang mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, anh ta cười cười với chính mình, sau đó cưỡi xe đạp ra ngoài tìm Đông Mach.

Anh ta hăng hái lên, cảm thấy mình đã rất vất vả rồi, nên tự thưởng cho mình thôi, đôi lúc phóng túng một chút, chẳng hạn như Đông Mạch là điều mà anh ta luôn mong muốn. Sau khi ra khỏi công xã, anh ta thấy Đông Mạch, Đông Mạch đã dọn sạp hàng, buộc con lừa ở dưới cây liễu, có vẻ như đang chờ mình.

Gió đầu xuân còn mang theo hơi lạnh, nhưng lồng ngực Lục Tĩnh An lại nóng rực, anh ta cười cưỡi xe đạp qua đó: “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”

Cô nắm chặt lấy khung sắt phía sau yên xe: “Không sao, tôi ngồi vững lắm.”

Lục Tĩnh An khá thất vọng, nhưng vừa nghĩ đến có thể xem phim với Đông Mạch là cứ như được tiếp thêm sức mạnh.

Đông Mạch gật đầu: “Ừm.”

Đông Mạch nói với chị Mạnh một tiếng, nói người ta trông xe lừa hộ mình, còn mình thì ngồi lên yên sau xe đạp của Lục Tĩnh An.

Lục Tĩnh An cưỡi xe: “Nếu cô ngồi không vững thì có thể vịn lưng tôi.”

Anh ta thích Đông Mạch, dù Đông Mạch đã ly hôn thì cũng không nỡ.

Về phần sinh con, Lục Tĩnh An đã nghĩ, sau này rồi tính, luôn sẽ có cách thôi.

Về phần cách gì thì Lục Tĩnh An chưa nghĩ tới, dù sao mình cũng còn trẻ, có một số việc không phải là lúc để cân nhắc đến.

Đời này của anh ta cũng không dễ dàng gì, gia cảnh bần hàn, dựa vào mình học hành cực khổ mà lên được trung cấp nghề. Lên được trung cấp nghề rồi, người ta thì chơi đùa vui vẻ, còn anh ta thì chăm chỉ học hành.

Sau khi tốt nghiệp, trông mong phân tuyến, lại không thể đến huyện ủy Lăng Thành nhưng cũng vào được công xã, cũng xem như được ăn cơm nhà nước. Quản lý vài chuyện trong công xã, cũng được xem là quan trong miện hương thân phụ lão.

Đông Mạch lại không nghĩ nhiều, dù sao cô cũng không hiểu Lục Tĩnh An quá rõ, cô đang muốn mượn lúc xem phim để hỏi tình hình của anh ta nhiều hơn. Hỏi tình hình nhà anh ta, hỏi tinh tinh thôi chứ không quá đột ngột, nhưng tốt xấu gì cũng phải hỏi thăm một chút, lúc này cô chắc chắn sẽ không quá thân cận với anh ta.

*

Sau khi Thẩm Liệt mua được vé xem phim thì quay về một chuyển, thấy Đông Mạch đang bận nên không lên tiếng. Anh qua nhà người bạn anh quen ở công xã một lát, trong nhà người bạn đó có một chiếc máy dệt len Cashmere, anh muốn tìm hiểu tình hình máy chải len một chút.

Ai ngờ khi anh quay lại thì không thấy Đông Mạch đâu nữa, hỏi anh chị Mạnh thì người ta chỉ chỗ: “Sao giờ nhỉ, cô ấy vừa đi cùng với cái vị nhân viên tài vụ trong công xã rồi, tôi nghe ý thì chắc là đi xem phim đấy.”

Thẩm Liệt giương mắt nhìn thấy một chiếc xe đạp Nhị Bát, người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cưỡi xe, ngồi sau xe là một cô gái xinh xắn. Lọn tóc đen nhánh của cô bay bay, trên lọn tóc có buộc một sợi dây lụa màu đỏ.

Anh hiểu ra ngay.

Hiểu vì sao hôm nay cô cố ý ăn diện, hiểu vì sao cô lại hỏi về bộ phim (Lư Sơn Luyến).

Chị Mạch đứng cạnh thấy sắc mặt của anh khó coi, đồng tình nói: “Đồng chí Thẩm, cậu không sao chứ?”

Thẩm Liệt cười cười với chị Mạnh: “Không sao, nếu cô ấy đã đi xem phim thì tôi quay lại tìm cô ấy sau vậy.”

Nói xong quay đầu bước đi.

Đi được một đoạn ngang qua phòng chiếu phim, nên trong truyền ra tiếng nhạc Hongkong sôi động, lời bài hát là “Không nhìn thấy được bên trong ngọn sóng, yêu em hận em liệu em có biết chăng, giống như sông lớn chảy mãi không ngừng.”

Thẩm Liệt cười lạnh một tiếng, móc hai tấm vé mua với giá cao trong túi quần ra, xé nát rồi ném vào thùng rác.

Tác giả có lời muốn nói:

Thầm Liệt: Tan nát cõi lòng!!!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương