Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 35: Chương 35 :

/180
Trước Tiếp
Cuối cùng Lục Tĩnh An và Tôn Hồng Hà cùng nhau mới cản Đông Mạch lại được, Tôn Hồng Hà che chở Lâm Vinh Đường, Lục Tĩnh An ngăn Đông Mạch.

Anh ta thế mà lại làm trò hề trước mặt mọi người đem chuyện cô không thể sinh được trực tiếp nói ra bên ngoài, phải làm to chuyện cho mọi người xung quanh đều biết.

Vừa rồi trong lúc chờ xem phim, đã tụ tập rất đông người muốn xem náo nhiệt, tất cả mọi người đều đang chú ý nhìn xem náo nhiệt, bàn luận. Đông Mạch thậm chí nghe được có người chỉ trỏ nói.

“Cái người phụ nữ kia nhìn vậy thôi chứ không thể sinh được.”

Bên kia Lâm Vinh Đường sống sót sau tai nạn, nghiêm mặt: “Đông Mạch, cô đã hận tôi như vậy, lời tôi nói không phải là sự thật sao?”

Đông Mạch nắm cây gậy, cô nhìn Lâm Vinh Đường, chỉ cảm thấy buồn nôn, cảm giác chán ghét loại người này làm cho tay cô đều đang run lên.

Cô không thể hiểu được, cô bị vô sinh, hai người chung sống cũng không tốt, ly hôn, cho dù anh ta giận anh trai cô chửi anh ta, anh ta cũng chửi lại mà, tại sao đầu óc anh ta lại có loại suy nghĩ muốn nổi điên như vậy, nhìn cô và người khác muốn qua lại, anh ta lại hận không thể chạy nhanh tới phá hủy tất cả.

“Cô ấy còn tới đây xem phim, đây là muốn làm đối tượng với ai thế?”

Những lời này giống như thủy triều đi vào trong tại cô, cô khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn Lâm Vinh Đường liếc mắt một cái sau đó xoay người bỏ chạy.

Chính là dù cho cô có chạy thế nào, vừa rồi những lời nói đó vẫn như cũ vẫn quanh quẩn trong đầu cô, cô muốn đuổi như thế nào cũng không đi, lòng của cô rối bởi giống như bị một sức mạnh vô hình bóp nghẹt, cô khó thở, cả người run rẩy không còn nghe sự điều khiển của cô.

Cô ngồi xổm trong một góc tường, trên tường có một quảng cáo đã nhiều năm, đã bong tróc nhiều lộ ra nhiều mảng trắng, cô kề sát vách tường, cả người lạnh như băng.

Những lời nói kia của Lâm Vinh Đường, chính là một cây cái kim, đâm vào đầu của cô, làm cho đầu của cô đau như muốn nứt ra, cô cảm thấy chính mình muốn chết, nhưng trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ, lan ra đến toàn thân, máu lưu chuyển, cô hận đến mức hàm răng phát run.

Cô nhớ tới đến thôn cách vách có người giả phụ, mùa bơm nước ra ruộng lúc dùng máy bơm nước, khi qua lại với một người đàn ông bị người ta phát hiện, từ đó về sau, người giả phụ đó bị người trong thôn chỉ trả, bị người khi dễ, là một người phụ nữ nhưng lại tùy tiện bị một con chó con mèo cũng đều có thể mắng chửi.

Người đàn ông này bình thường như thế sao có thể tùy tiện như vậy đánh giá phụ nữ, Lâm Vinh Đường qua lời nói làm cho bọn họ cảm thấy được người phụ nữ trước mặt có thể xoi mói, mỉa mai như súc vật

Đông Mạch ngồi xổm dưới chân tường, ôm chân, cắn môi, lạnh run.

*****

Sau khi Thẩm Liệt xé phiếu xem phim xong, dứt khoát đi vào bên trong phòng chiếu phim, ai biết được bên trong không phải đang chiếu phim thiếu nhi mà đang chiếu phim người lớn, bên trong là đôi nam nữ trần truồng, ***, đây là có ý gì đây!

Anh nhớ đến Đông Mạch, nhìn hình ảnh này cảm thấy chán, một chút tâm tình đều không có, đứng dậy đi ra.

Đi ra, gió lạnh thổi tới, anh cúi đầu đi phía trước đi, đi rồi một hồi mới phát hiện mình lại đang đi về hướng rạp chiếu phim ở công xã, đột nhiên dừng bước chân lại, nở nụ cười mỉa mai, đi làm gì, nhìn đối tượng của người ta xem điện ảnh, xem người ta nắm tay? Chính là đi tới, chỉ thấy phía trước góc tường bên dưới có một người đang ngồi, mặc áo lông màu lam kiểu mới, nhìn rõ lại mới nhận ra chính là áo của Đông Mạch, cô đáng thương ngồi nơi đó, chôn đầu ở giữa hai chân, bím tóc đen vắt ở trên vai gầy yếu bị gió thổi lắc lư qua lại.

Anh bước lên phía trước: “Đông Mạch, sao cô lại ở đây? Cô làm sao thế?”

Đông Mạch nghe thanh âm trầm thấp, nhưng mà cô lại không hé răng, không nghĩ phản ứng bất luận người nào, cô hít hít mũi, tiếp tục chôn mặt ở giữa hai chân.

Thẩm Liệt ngồi quỳ một bên đầu gối: “Là ai bắt nạt cô?”

Mặt ở giữa hai chân Đông Mạch phát ra tiếng khóc thút thít.

Thẩm Liệt lòng như bị dao nhỏ nhẹ nhàng của một chút, cũng không nặng, nhưng lại rất đau.

Anh nhỏ nhẹ nói: “Nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô hết giận, ai bắt nạt cô, tôi đi đánh anh ta được không?”

Trong lòng của anh đã nhận định, người kia chính là Lục Tĩnh An.

Thế mà anh ta lại ăn hiếp Đông Mạch, không muốn lăn lộn nữa hay sao?

Loại người trẻ tuổi vừa được phân đến công xã này, không có căn cơ gì, lại ăn cơm nhà nước, nếu như đúng là anh ta ăn hiếp Đông Mạch, anh đảm bảo nếu anh không đánh anh ta chết đi sống lại, đá đổ bát cơm của anh ta thì anh không phải họ Thẩm.

Nhưng mà Đông Mạch nghe anh nói thế, lại nghĩ đến lúc trước khi anh của cô đi đánh Lâm Vinh Đường, anh còn ngăn lại rồi nói chuyện giúp Lâm Vinh Đường.

Vừa nãy nếu như anh ở đây, mình đánh Lâm Vinh Đường, chắc chắn anh cũng sẽ ngăn mình lại và che cho Lâm Vinh Đường.

Đông Mạch rất ghét Lâm Vinh Đường, trong nháy mắt tất cả nỗi căm ghét đó đều giận chó đánh mèo đổ hết lên đầu Thẩm Liệt.

Sao anh lại không biết xấu hổ mà nói ra mấy lời như này chứ, Lâm Vinh Đường là anh em tốt của anh, sao anh có thể giúp đỡ mình, anh là một kẻ lừa đảo!

Đông Mạch ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước trừng Thẩm Liệt: “Lừa đảo, lừa đảo!” Đôi mắt trong veo ngập nước ửng đỏ, chứa đầy nước mắt, đôi môi mỏng khẽ run, giống như cô đã chịu mỗi nỗi oan ức lớn, đầy vẻ oán tránh nhìn anh.

Trái tim Thẩm Liệt như ngừng đập trong khoảnh khắc này.

Anh giơ tay lên ôm lấy vai cô, ngồi xuống nhìn thẳng vào cô: “Đông Mạch, rốt cuộc là sao vậy? Là Lục Tĩnh An làm sao, anh ta bắt nạt cô?”

Đông Mạch khóc đẩy anh ra: “Làm gì có, không phải Lục Tĩnh An! Là Lâm Vinh Đường, anh ta là bạn của anh, anh sẽ không giúp tôi đâu, ngoài miệng anh nói dễ nghe thế thôi, tôi không tin anh đâu!”

Cô nhớ đến lời mấy người vây xem kia đã nói, những lời kia quá khó nghe. Trong mắt những người đàn ông kia cô là cái gì, một cô gái vẻ ngoài không tệ có thể tùy tiện bắt nạt, sau khi bị bắt nạt còn phải sinh con dưỡng cái?

Bỗng nhiên cô cảm thấy cả người rất lạnh, xung quanh tối tăm, dường như cô đang ở trong một thế giới vừa lạ lẫm vừa kinh khủng.

Trước kia cô không hề hay biết, thì ra thế giới này là như vậy, điều này đã làm đảo lộn nhận thức của cô.

Cô không rét mà run, đôi mắt rưng rưng ngập tràn bối rối và sợ hãi.

Có lẽ Thẩm Liệt cũng như vậy, anh cũng là đàn ông, chắc chắc anh cũng nghĩ như vậy, bọn họ đều là cá mè một lứa, cô không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào!

Lúc Thẩm Liệt nghe thấy tên của Lâm Vinh Đường, thì cũng đoán được vài phần, anh cố gắng xoa dịu cảm xúc của cô: “Đông Mạch, cô đừng sợ, cô đã ly hôn với anh ta rồi, anh ta sẽ không làm gì cô đầu, nếu như anh ta còn dám, tôi sẽ đánh anh ta giúp cổ.”

Nhưng Đông Mạch không hề nghe lọt tai, cô đứng dậy muốn bỏ chạy: “Lừa đảo lừa đảo lừa đảo, tôi không tin anh đâu, anh gạt tôi, anh sẽ không giúp tôi, anh chỉ giúp anh ta mà thôi, các người đều giúp anh ta!”

Cô nhớ lúc này Lục Tĩnh An cũng giúp anh ta, thế mà Lục Tĩnh An lại khuyên mình, chẳng lẽ anh ta không biết mình bị sỉ nhục, dựa vào cái gì mà lại che chở cho Lâm Vinh Đường?

Thẩm Liệt nắm lấy cánh tay của cô: “Đông Mạch, cô bình tĩnh lại đi, anh ta ở đâu, tôi dẫn cô đi tìm anh tal

Nhưng Đông Mạch không thể nào bình tĩnh nổi, cũng không muốn bình tĩnh, cô giương nanh múa vuốt muốn tránh thoát khỏi tay của Thẩm Liệt, còn Thẩm Liệt thì nắm lấy tay cô sống chết không buông, trong cơn tức giận, cô ghé vào bả vai của anh dùng sức cắn một cái.

Vào mùa xuân, Thẩm Liệt không sợ gió rét tháng ba nên chỉ mặc quần áo mỏng, hàm răng nhỏ sắc bén cắn vào thịt, khiến Thẩm Liệt phát ra tiếng rên trầm thấp.

Sau khi Đông Mạch cắn một cái, cô cũng bình tĩnh lại đôi chút, cô biết chuyện này không liên quan đến Thẩm Liệt, cô là đang giận chó đánh mèo. Lúc này, cô đang rất bực mình, chỉ cần ai đụng vào cô thì cô sẽ trút giận lên người đó.

Cô há miệng buông Thẩm Liệt ra.

Nhưng Thẩm Liệt lại đè vai cô lại, giọng nói khàn khàn dịu dàng: “Cô đang rất tức giận có đúng không, vậy cô cứ cắn tôi cho nguôi giận đi, tôi không sợ đau.”

Khi anh nói như vậy, cằm của anh đang dán bên tai cô, lúc anmh nói chuyện luồng khí đảo qua tóc mai bên tai cô, hơi ấm mỏng manh phả vào vành tai mẫn cảm, khiến cả người Đông Mạch bỗng run lên.

Cô khẽ run lên, nhưng dường như mạch máu cả người đang run rẩy theo.

Đông Mạch ngơ ngác một lúc, sau đó bật khóc nói: “Thẩm Liệt, anh không cần ở đây nói dễ nghe để dỗ tôi, nếu anh là kiểu người chính trực lương thiện lấy việc giúp người làm niềm vui thì hãy tranh thủ đỡ bà cụ qua đường đi kìa, anh đừng quản chuyện của tôi có được không...”

Nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi trên vạt áo của Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt: “Giờ tôi không có thời gian đỡ bà cụ qua đường, tôi không dỗ cô thì dỗ ai!”

Đông Mạch buông anh ra, ngồi dậy, vừa khóc vừa nghẹn ngào nào: “Bọn họ đều bắt nạt tôi, Lâm Vinh Đường bắt nạt tôi, người qua đường cũng xem tôi như trò cười, tôi đã làm sai điều gì mà họ lại đối xử với tôi như thế!”

Thẩm Liệt luống cuống đỡ lấy cánh tay cô: “Đông Mạch, đi thôi, lúc nãy rốt cuộc là sao vậy, tôi đưa cô về, ai bắt nạt cô, cô nói từng người ra cho tôi, tôi không đánh chết bọn họ tôi không phải họ Thẩm!”

**********

Lúc này máy chiếu phim đã sửa xong, đám đông vừa nãy còn đứng xem náo nhiệt đã đi vào xem phim. Không biết Lục Tĩnh An đi đâu mà mất dạng, Lâm Vinh Đường đang ngơ ngác đứng đó, anh ta không ngừng nhớ lại dáng vẻ lúc đó của Đông Mạch.

Sao cô lại hận mình như vậy, sao cô lại bắt đầu yêu đương rồi đi xem phim với người khác.

Anh ta hồn bay phách lạc, hai mắt đỏ bừng.

Tôn Hồng Hà thấy anh ta như vậy thì thở dài: “Anh như thế này, đúng là khiến người ta khó chịu muốn chết.”

Vừa nghe đến hai chữ Đông Mạch, đột nhiên Lâm Vinh Đường cười lạnh một tiếng: “Cô ta đúng là không chờ nổi, mới ly hôn có mấy ngày đã vội đi tìm đàn ông! Cô ta không thể sinh con, để tôi xem cô ta sẽ tìm được người như nào? Tôi biết cái tên Lục Tĩnh An kia, chẳng qua chỉ là thằng nhóc mới tốt nghiệp, có thể làm cái gì chứ, đó chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi!”

Tôn Hồng Hà nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta không leo được lên chỗ loại người như Lục Tĩnh An, nếu như Lục Tĩnh An thật sự cưới Đông Mạch, để Đông Mạch được hưởng phúc, nói chung trong lòng cô ta cũng có chút khó chịu, giống như mình có làm thế nào cũng không bằng người ta.

Lục Tĩnh An không cưới được Đông Mạch, lại quậy ầm ĩ như thế, đoán chừng Đông Mạch không thể nào gả vào gia đình tốt nữa.

Thật ra nếu nói cô ta rất hận Đông Mạch thì cũng không đúng, cô ta chỉ cảm thấy mình có được ký ức kiếp trước, nên không thể nói rằng cô ta tệ hơn những người khác được đúng không?

Mình cướp Lâm Vinh Đường, cô ta không nhìn nỗi nếu như Đông Mạch gả cho người còn tốt hơn Lâm Vinh Đường, tốt nhất là không gả được mới đúng, thế thì không phí công mình có được những ký ức kia rồi.

Nhưng nhìn Lâm Vinh Đường, cô ta cố ý nói: “Cũng không chắc đâu, vẻ ngoài Đông Mạch đẹp như thế, không chừng người ta nhìn trúng Đồng Mạch, không chế thì sao? Nếu nói thì đúng là Đông Mạch có thể làm thế thật, lớn lên rất xinh đẹp. Trước khi trong thôn chúng ta, tôi cũng biết có mấy người thầm thương cô ấy, giờ cô ấy lại ra ngoài buôn bán, vẻ ngoài lại xinh đẹp, cũng được nhờ đó chứ.”

Những lời này của cô ta, Lâm Vinh Đường nghe thấy lại hận đến mức đỏ ngầu cả mắt: “Vẻ ngoài của cô ta đẹp, buôn bán được nhờ?”

Tôn Hồng Hà ra vẻ ấp a ấp ủng, muốn nói lại thôi.

Lâm Vinh Đường trừng mắt nhìn cô ta: “Có phải cô biết gì rồi không? Cô nói đi!”

Tôn Hồng Hà bất đắc dĩ thở dài: “Những chuyện này ấy mà, tôi chỉ nghe người ta đồn thổi mà thôi, chưa chắc là thật đâu, anh đừng có nghĩ nhiều.”

Lâm Vinh Đường hét lên: “Nói!”

Tôn Hồng Hà sửng sốt, cô ta luôn cho rằng Lâm Vinh Đường rất hiền lành, lịch thiệp, nhưng không ngờ rằng anh ta lại như thế này, nghĩ lại, cô ta lại thấy xót xa, người đàn ông này thích Đồng Mạch đến vậy, tại sao anh ta không xem xét lại bản thân mình?

Cô ta do dự một hồi rồi cũng nói: “Tôi cũng nghe có người nói, trước công xã Đông Mạch chẳng phải đã dựng một quầy hàng sao, bên cạnh cô ta còn có người bán đậu phụ skốt tương. Tôi nghe hai vợ chồng đó kể có mấy người đàn ông ngoài ba mươi tuổi là cán bộ xã, họ thường đến ăn đậu phụ và nói chuyện với Đông Mạch rất thân mật, Đông Mkạch cũng cười rất tươi, vừa nói chuyện vừa cười đùa, đúng là khiến người khác không vừa mắt. Có điều tôi cũng chỉ là nghe người khác nói vậy, không biết là thật hay mgiả, tôi thấy... “

Tôn Hồng Hà thận trọng nhìn sắc mặt Lâm Vinh Đường quả nhiên anh ta vô cùng tức giận, như thể anh ta “đang đội một chiếc mũ lớn màu xanh lá cây”, cô ta bất lực nói: “Tôi không nghĩ Đông Mạch là người như vậy, cô ấy sẽ không như vậy đâu, chắc chắn là tên kia đã nói linh tinh, anh đừng coi là thật.”

Tuy nhiên, càng bênh vực Đông Mạch, Lâm Vinh Đường càng tin rằng Đông Mạch làm chuyện như thế này, người như Tôn Hồng Hà bênh vực, thì có thể che đậy được điều gì? Nếu không làm sao có thể qua lại với Lục Tĩnh An?

Lâm Vinh Đường nghiến răng, tức giận quay người về sau.

Đông Mạch, Đông Mạch, cô thiếu đàn ông như vậy sao? Cô có còn chút mặt mũi nào không vậy? Chỉ vì vài đồng bạc mà cặp kè với bao nhiêu người đàn ông?!

Anh ta nhìn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi: “Lúc trước cô ấy rất đơn thuần, sao bây giờ lại như thế này? Có phải cô ấy buộc phải như vậy không? Sao lại có thể hứng thú đến vậy?!”

Vừa lúc đó, anh ta nhìn thấy Đông Mạch đi tới, bên cạnh còn có cả Thẩm Liệt.

Lâm Vinh Đường nhìn thấy, vội vàng chạy đến chỗ Đông Mạch: “Đông Mạch, rốt cuộc cô đã quyến rũ được bao nhiêu đàn ông rồi hả?”

Đông Mạch đã phải rất bình tĩnh, cô vừa bị người khác nói như vậy, lúc đó hận không thể giết chết Lâm Vinh Đường ngay tại chỗ. Bây giờ, Lâm Vinh Đường nói ra lời như vậy, làm ra chuyện như vậy, cô thật sự có chút thờ ơ, không còn tức giận khó chịu, ngay cả nhìn Lâm Vinh Đường.

Ngược lại, Thẩm Liệt ở bên cạnh đột nhiên nói: “Vinh Đường, anh nói như vậy là có ý gì?”

Lâm Vinh Đường: “ Thẩm Liệt, anh và Đông Mạch sao lại ở cùng nhau? Anh có biết Đông Mạch vì để buôn bán mà đã câu kết làm bậy với đàn ông trong xã không, cô ta...”

Anh ta vừa mới nói đến đây, nắm đấm của Thẩm Liệt đã giơ lên.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương