Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 36: Chương 36 :

/180
Trước Tiếp
Nắm đấm của Thẩm Liệt nhanh chóng đánh vào mặt của Lâm Vinh Đường, một cú đấm vào mũi của anh ta, máu từ mũi đầm đìa chảy ra, cơ thể anh ta bị lực tác động ngã nhào xuống đất.

Thẩm Liệt không đợi anh ta đứng dậy, đá chân phải bước lên trước, lần này nhắm vào điểm yếu mà đánh.

Anh vô cùng mạnh mẽ, Lâm Vinh Đường sao có thể là đối thủ của anh, anh ta bị đánh cho thê thảm.

Tôn Hồng Hà đã choáng váng khi nhìn thấy cảnh này.

Cô ta biết Thẩm Liệt có chút công phu, nhưng trong kiếp trước, cô ta chưa bao giờ thấy anh sử dụng nó, anh vẫn luôn mỉm cười, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì. Lần duy nhất được coi là nghiêm túc có lẽ là lần cùng với cô ta thảo luận về chuyện sáu mươi tệ. Cô ta không ngờ Thẩm Liệt lại có thể đánh người mạnh như vậy, tàn nhẫn như vậy, quả thật nguy hiểm đến tính mạng.

Cô ta chằm chằm nhìn một hồi, lại thấy Lâm Vinh Đường khóc lóc, thấy không ổn, cô ta hét lên: “Thẩm Liệt, anh làm gì vậy, mau dừng lại, không được đánh nhau như thế này! Anh đang giết người đấy!”

Đương nhiên Thẩm Liệt không hề nghe.

Thẩm Liệt là một chuyên gia đánh người, anh biết đánh sao cho đau nhưng sẽ không làm chết người, dù đau đớn vô cùng nhưng khi đến bệnh viện kiểm tra thì đó cũng chỉ là vết thương nhẹ.

Tôn Hồng Hà lại tiếp tục hét lên với Đông Mạch: “Đồng Mạch, cô mau cản anh ta lại đi!”

Đông Mạch chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Vinh Đường bị đánh, bây giờ cô không còn chút tình cảm hay thương hại nào đối với anh ta, chỉ có sự ghê tởm, cô cảm thấy cho dù anh ta có chết, cô cũng sẽ không quan tâm.

Cô cảm thấy sự sỉ nhục mà cô vừa phải chịu còn tồi tệ hơn cả cái chết và dù Lâm Vinh Đường có trả giá như thế nào cũng không đủ để bù đắp.

Tôn Hồng Hà muốn hét thật to, nhưng vị trí của rạp chiếu phim xã này rất hẻo lánh, âm thanh bên trong rất lớn, tiếng nhạc vang lên khiến người ta cảm thấy khó chịu, người bên trong hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì ở đây, những người đến đây cũng đã vào trong xem phim, xung quanh căn bản không có một ai nữa!

Nhưng vào lúc này, Lâm Vinh Đường hét lên kêu cứu bằng một giọng chói tai,

Nhìn thấy vậy, Tôn Hồng Hà nghiến răng, cô ta muốn kết hôn với Lâm Vinh Đường, cô ta muốn hưởng hạnh phúc, cô ta đã làm hết sức mình, nhưng có lẽ sau lần này Lâm Vinh Đường nhất định sẽ quyết tâm bỏ cô ta!

Tôn Hồng Hà nghĩ đến chuyện này, vội vàng chạy tới, kéo Thẩm Liệt ra: “Thầm Liệt, tôi cầu xin anh, thả anh ta ra đi, đừng đánh nữa, tôi cũng làm vị tốt cho anh thôi, So néu có chuyện gì xảy ra với anh, mau buông ra...”

Cô ta vừa mới nói được nửa, Thẩm Liệt liền bước chéo lên một bước, với một cú thúc cùi chỗ mạnh mẽ, cơ thể Lâm Vinh Đường bị lực đẩy về phía trước, vô tình hướng về phía Tôn Hồng Hà.

Tôn Hồng Hà giật mình, cô ta hét lên, muốn né nhưng không thể né được, Lâm Vinh Đường đã dập mạnh vào người cô ta.

Tôn Hồng Hà hét lớn, cánh tay bị đập trúng, đau đớn cắn răng chịu đựng.

Nước mắt của Tôn Hồng Hà cũng trào ra, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Liệt: “Thẩm Liệt, mối quan hệ giữa hai người là gì mà anh lại ra mặt giúp cô ta? Anh nghe lời tôi đi, dừng xen vào chuyện này nữa!”

Thẩm Liệt hờ hững liếc một cái: “Cô là ai?”

Tôn Hồng Hà tức giận đến mức suýt chút nữa thở không ra hơi: “Anh!”

Là anh ta cố ý, là anh ta cố ý, anh ta hận mình!

Tôn Hồng Hà: “Có phải anh còn giận em không? Anh đánh anh ta thế này, vì giận em đang nói chuyện với anh ta sao?”

Thẩm Liệt cười mỉa mai: “Đừng coi mình như một món ăn, được không?”

***

Thẩm Liệt bị Đông Mạch kéo chạy nhưng hơi thở vẫn ổn định: “Cô chạy cái gì?”

Đông Mạch lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển: “Tên đầu trọc ở rạp chiếu phim đang nhìn chúng ta. Sợ rằng nếu anh ta ta gọi điện báo cảnh sát mà bị bắt thì phiền lắm.” Thẩm Liệt: “Tôi sợ chuyện này sao?”

Đông Mạch vừa nghe vừa bất lực nhìn anh: “Anh không sợ nhưng tôi sợ, anh vì tôi mà đánh người, nếu thật sự bị bắt, anh nghĩ tôi được yên sao?”

Thẩm Liệt nhìn Đông Mạch cười nói: “Vừa rồi còn giống như chết một nửa, nhưng bây giờ là sống rồi.”

Anh nói như vậy, Đông Mạch lại nghĩ lại những uất ức trước đây, đôi mắt cô đỏ lên: “Có gì đáng cười sao?”

Đông Mạch cảm thấy thoải mái hơn khi thấy Lâm Vinh Đường bị đánh, nhìn thấy tên đầu trọc trong rạp chiếu phim dường như nghe thấy tiếng động, đang nhìn về phía này, trong lòng biết rằng mình không thể chậm trễ thêm được nữa, nếu không sẽ bị cảnh sát bắt mất.

Cô chạy tới, giơ chân giẫm lên chân Lâm Vinh Đường: “Hừ! Lâm Vinh Đường, tôi nói cho anh biết, dù tôi có tùy tiện tìm đến một người đàn ông thì họ cũng đều tốt hơn anh! Anh còn không bằng một con lợn, tôi hối hận đến chết đi sống lại, sao lúc đó có thể kết hôn với anh cơ chứ! Tôi phát ngán khi nhìn thấy anh rồi!”

Nói xong, cô kéo Thẩm Liệt nhanh chóng chạy đi.

***

Đông Mạch chạy rất nhanh, chạy tới phía sau dãy nhà ngói cổ cạnh xã, nơi có rừng dương liễu.

Nhìn thấy xung quanh không có ai, Đông Mạch dừng lại, thở không ra hơi.

Nhìn thấy cô như vậy, Thẩm Liệt vội vàng nói: “Vậy tôi sẽ không cười nữa.”

Đông Mạch cắn mỗi không nói gì.

Thẩm Liệt để Đông Mạch ngồi trên phiến đá dưới tán cây liễu, anh ngồi xổm ở đó, vừa dỗ dành cô vừa hỏi: “Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của anh thật nhẹ nhàng, dịu dàng như tiếng nước chảy bên suối nhỏ, lúc này cây liễu đã đơm những nụ vàng như hạt gạo, mặt đất được bao phủ bởi hoa cỏ tốt tươi, khi gió thổi qua mang theo hơi thở nhẹ nhàng.

Cô cúi thấp đầu, rồi đem chuyện hôm nay kể lại cho anh nghe.

“Tôi vốn định cùng Lục Tĩnh An đi xem phim, đâu có ngờ được anh ta đột nhiên bước ra, rồi còn nói như vậy, dựa vào cái gì cơ chứ? Chúng tôi cũng đã ly hôn rồi, anh ta dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy trước mặt bao nhiêu người?”

Thẩm Liệt cau mày: “Xem ra tôi đánh anh ta không oan mà.”

Anh biết rằng Đông Mạch chắc hẳn rất quan tâm đến chuyện có con, giờ cô ấy đang hẹn người xem phim, Lâm Vinh Đường chạy đến và nói như vậy trước mặt rất nhiều người, quả thực là rất quá đáng.

Đông Mạch liếc anh một cái: “Anh và anh ta là bạn tốt, tôi còn tưởng anh nhất định sẽ đứng về phía anh ta.

Thẩm Liệt biết cô vẫn còn hận quá khứ nên cười bất lực, anh không nhịn được đưa tay lên xoa xoa tóc cô.

Đông Mạch nghiêng đầu né tránh không cho anh động vào.

Thẩm Liệt cười nói: “Bây giờ cô đã biết tôi đứng về phía cô chưa?”

Giọng anh êm dịu và ấm áp, mặc dù anh mỉm cười khi nói điều này, nhưng ánh mắt của anh không thể nghiêm túc hơn.

Đông Mạch mặt đỏ lên: “Không phải là anh bênh vực tôi mà là anh làm theo lý trí, ai có lý thì anh hưởng về người đó, hành hiệp trượng nghĩa.”

Thẩm Liệt bất lực: “Cô đang giễu cợt tôi?”

Đông Mạch: “Sao hả, tôi nói thật, tôi đang khen anh đấy!”

Thẩm Liệt: “Vậy sau này làm gì tôi cũng hướng về phía cô, được không? “Lý” là gì, tôi không cần biết, cô chính là “lý”.”

Những lời này vừa thẳng thắn lại thân mật, Đông Mạch ngay lập tức bị thu hút.

Cô nhận ra rằng có điều gì đó không ổn và đột ngột đứng dậy.

Tuy nhiên, Thẩm Liệt đã giữ vai cô và bắt cô ngồi xuống. Đông Mạch: “Anh?”

Thẩm Liệt nở nụ cười: “Đông Mạch, nghe tôi nói.”

Lúc này, anh gần như quỳ trước mặt cô, không có nụ cười của anh, nét mặt cứng ngắc khác hẳn vẻ nghiêm túc bình thường.

Anh nhìn cô: “Đông Mạch, tôi không có trêu chọc cô. Sau này, dù cô đúng hay sai, tôi vẫn luôn hướng về cô, được không?”

Mặt Đông Mạch nóng bừng.

Anh nói điều này với một ý nghĩa khác, hẳn là đã vượt ra ngoài ranh giới bạn bè.

Cô cứng ngắc mở miệng nói: “Tôi có vừa nói rồi đúng không, hôm nay tôi đi với Lục Tĩnh An, trợ lý tài chính ở xã. Chúng tôi đi xem phim.”

Thẩm Liêt: “Cô vừa nói.”

Đông Mạch nặng nề gật đầu: “Anh ấy rất tốt, anh ấy không quan tâm đến những chuyện tôi không thể sinh con, anh ấy muốn nói chuyện với tôi, rủ tôi đi xem phim cùng nhau, tôi nghĩ anh ấy tốt về mọi mặt.”

Thẩm Liệt nhìn Đông Mạch bình tĩnh: “Đông Mạch, đàn ông có tốt hay không, có phù hợp hay không, cô phải tự mình lựa chọn, không nên chỉ vì đối phương không quan tâm việc cô không thể sinh con, mà nghĩ họ tốt.”

Đông Mạch: “Tôi nghĩ anh ấy khá tốt về mọi mặt!”

Sau khi cô nói điều này, Thẩm Liệt không nói gì nữa, anh lặng lẽ nhìn cô.

Đông Mạch cảm thấy ngột ngạt và hơi bất lực.

Vừa rồi cô thật quả lỗ mãng, lúc gặp Thẩm Liệt, cô không nên khóc, cô nên trốn.

Thẩm Liệt nhẹ nhàng cười, nụ cười bao dung nhưng cũng bất lực.

Anh đút hai tay vào túi quần: “Có thể tiếp tục tìm hiểu kỹ càng. Nếu thực sự có thể, thì hãy cân nhắc xem hai người có thích hợp không.”

Đông Mạch: “Tôi nghĩ bây giờ chúng tôi rất hợp nhau, hơn nữa tôi cũng thích anh ta.”

Cô nhớ những gì Lâm Vinh Đường đã nói, rằng anh ta yêu cô.

Cô tuyên bố: “Anh ta điều kiện tốt về mọi mặt, tôi yêu anh ấy, đây là tình yêu!”

Thầm Liệt nhướng mày, giọng điệu giễu cợt: “Yêu? Yêu là gì?”

Đông Mạch: “Tôi không biết nói sao, nhưng tôi khá chắc rằng tình yêu là cảm giác của tôi về anh ấy bây giờ.”

Thẩm Liệt: “Vậy thì tình yêu của cô bây giờ ở đâu? Anh ta đã đi đâu khi cô đang khóc?”

Đông Mạch không nói nên lời, lúc đó bị Lâm Vinh Đường nói như vậy, mọi người xung quanh chỉ vào cô, cô khó chịu đến mức bịt tai lại rồi bỏ chạy, dường như cô không nhìn thấy Lục Tĩnh An ở đó.

Vậy còn người Lục Tĩnh An?

Cô vẫn cúi đầu nói: “Lúc bị Lâm Vinh Đường nói, anh ta cũng bảo vệ tôi, đã vì tôi mà nói ...”

Thẩm Liệt lặng yên nhìn Đông Mạch.

Con người anh nóng như thiêu đốt nhưng lại tĩnh mịch, Đông Mạch bị nhìn đến mức không mở được mắt.

Cô thầm nghĩ, ánh mắt đó như thể có thể nhìn xuyên qua cô.

Thẩm Liệt nhìn Đông Mạch bình tĩnh: “Đông Mạch, đàn ông có tốt hay không, có phù hợp hay không, cô phải tự mình lựa chọn, không nên chỉ vì đối phương không quan tâm việc cô không thể sinh con, mà nghĩ họ tốt.”

Thẩm Liệt: “Đông Mạch, cô đang lừa tôi, cô vốn dĩ là không hề yêu anh ta, cô chọn anh ta chỉ là vì tình hình gia đình không tốt lắm, cô chỉ có thể nhanh chóng gả đi, mọi mặt của anh ta cũng coi như phù hợp, lại không có thân phận xấu hổ giống tôi, có đúng không?”

Đông Mạch cắn răng: “Không phải.”

Thẩm Liệt: “Cô căn bản không hiểu tình yêu là gì cả, tuy là cô từng kết hôn, nhưng cô hoàn toàn không hề hiểu được, những lời này chỉ là thuận miệng nói ra thôi hả?”

Đông Mạch mặt đỏ tía tai.

Thẩm Liệt nhìn thấy Đông Mạch như vậy, cau mày bất lực rồi nói: “Gần đây tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, có thể phải mất mấy ngày mới về, cô suy nghĩ kỹ xem anh ta có thật sự hợp với cô hay không, cô có thể không chấp nhận tôi, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô vì hoàn cảnh gia đình không tốt mà tùy tiện lao vào một cuộc hôn nhân không thích hợp, càng không hi vọng cô vì muốn từ chối tôi mà đi nói là đã yêu người khác.”

Anh dừng lại một chút rồi nói: “Cô nói như vậy, tôi biết là không phải sự thật nhưng vẫn có hơi đau lòng.”

Nói xong Thẩm Liệt quay người đi.

Đông Mạch từ từ quay mặt lại, nhìn theo bóng lưng của Thẩm Liệt, nhìn thấy anh đi qua bức tường sơn vôi trắng trước mặt rồi biến mất chỗ ngoặt rẽ, cô mới ngẩn ngơ mà ngồi lên tảng đá, ngồi đó rất lâu, lâu đến mức tới lúc có một con côn trùng bò lên chân cô thì cô mới chịu đứng dậy.

Cô dùng một cước đá bay con côn trùng đó đi.

Nhìn những con côn trùng không ngừng vội vàng bỏ đi, cô chợt nghĩ đến Lục Tĩnh An.

Cho nên lúc cô bị sỉ nhục, sao anh ta có thể có thể chỉ đứng yên bất động mà nhìn? Một người như vậy mà cô còn có thể cân nhắc sao?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương