Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 37: Chương 37 :

/180
Trước Tiếp
Lâm Vinh Đường bị Thẩm Liệt đánh cho một trận, toàn thân đau nhức như bị xe hơi tông trúng vậy, trên mặt cũng toàn là máu, Tôn Hồng Hà mượn xe đạp trong rạp chiếu phim của người ta, vội vã đưa Lâm Vinh Đường tới trạm xả, đến trạm xá rồi thì kè kè đi theo.

Bác sĩ trạm xá kiểm tra cơ thể Lâm Vinh Đường xong thì nói rằng anh ta chẳng có vấn đề gì lớn cả, nhiều nhất cũng chỉ là tổn thương phần mềm thôi, về nhà dưỡng thương là được, rắc rối nhất chính là mũi, ông ấy tùy tiện đụng vào mũi của Lâm Vinh Đường, không đếm xỉa tới bộ dạng nghiến răng chịu đựng của anh ta: “Hình như mũi bị lệch rồi, anh xem chỗ này sưng hết lên cả rồi, trước tiên về nhà chườm lạnh đã, xong tôi kê cho anh chút thảo dược, anh tự làm giảm sưng, đợi qua mấy ngày nữa hết sung rồi thì tôi chỉnh mũi cho anh.”

Nói xong liền đuổi Lâm Vinh Đường về.

Mũi của Lâm Vinh Đường sưng lên như mũi heo, chỉ có thể hít thở bằng miệng, anh ta nghiến răng nghiến lợi mà chịu đau, thở phì phò nói: “Bác sĩ, bác sĩ phải giúp tôi nghĩ cách đó, tôi là kế toán trong thôn, còn phải đến công xã nhân dân làm việc nữa, tôi như này không ổn đâu, có cách nào hay không?”

Bác sĩ nghe xong hờ hững nói: “Có cách gì tốt đi chăng nữa thì mũi của anh cũng phải hết sưng trước đã, tôi kê thuốc cho anh rồi, giảm sưng không phải là chuyện ngày một ngày hai đâu, tôi cũng không có cách nào khác.”

Lâm Vinh Đường sốt ruột rồi, sao anh ta có thể để như vậy mà về nhà chứ, không bị cười chết mới lạ.

Anh ta gấp gáp nói: “Bệnh viện của các người có một bác sĩ Lý, bác sĩ có nhớ không? Tôi với ông ấy rất là thân, là anh em thân thiết với nhau đó.”

Đúng lúc này thì có một người bị sốt tới, phải tiêm kháng sinh Penicillin, bác sĩ tiêm thuốc truyền nước biển một cách rất thuần thục, lạnh lùng nhìn Lâm Vinh Đường một cái: “Vậy anh đi tìm người anh em thân thiết của anh khám bệnh đi.”

Lâm Vinh Đường nhất thời cứng họng, cái con người này có hiểu châm chước một chút không vậy? Tốt xấu gì thì mình cũng có quen biết, sao cái con người này lại không biết nể mặt vậy? Huống hồ lúc nãy cũng đã tự giới thiệu rồi, kế toán trong thôn, đây chính là cán bộ thôn, không nhất định phải là ai cứu ai, mà mình đã nói ra thân phận này rồi ấy vậy mà lại không nghe ra được lời tốt xấu!

Tôn Hồng Hà thấy bác sĩ như vậy cũng không nhìn nổi nữa, nắm lấy bác sĩ: “Mũi của anh ấy đã như vậy rồi, ông là bác sĩ có thể không quan tâm sao? Nếu lỡ anh ấy thở không được thì phải làm sao?”

Bác sĩ chậm rãi nhìn Tôn Hồng Hà một cái: “Hay là để tôi cắm vào mũi anh ta một cây gậy để chống đỡ mắt mũi của anh ta?”

Bác sĩ không biết lấy từ đâu ra một chiếc đũa, còn đo thử để chọt vào mũi Lâm Vinh Đường nữa.

Lâm Vinh Đường thấy vậy thì bị dọa sợ hết cả hồn, mặt mũi trắng bệch vội vã nói: “Thôi vẫn là nên làm giảm sưng đi, giảm sưng trước vậy.”

Hai người rất nhanh đã cầm lấy đơn thuốc đi ra ngoài, Tôn Hồng Hà chạy tới chạy lui chăm sóc, sau khi lấy thuốc xong thì giúp Lâm Vinh Đường đắp thuốc, còn đỡ Lâm Vinh Đường đi vệ sinh nữa.

Tôn Hồng Hà sững sờ: “Vậy có ổn không?”

Anh ta bị đánh mà cũng không kiểm tra ra tổn thương gì lớn, nhưng cơ thể động đậy một cái là toàn thân đau đớn, gió lạnh thổi một cái là mũi đau tới chảy cả nước mắt, cắn răng nghiến lợi than đau.

Tôn Hồng Hà từ bên cạnh thở dài một tiếng: “Thật ra cô ấy như thế nào em cũng không nói được, em không quản nổi người khác, em chỉ là thấy buồn thay cho anh, nhất nhật phu thê bách nhật ấn, một ngày là vợ chồng thì suốt đời ân ái, anh cũng chẳng nói gì mà chỉ nói ra sự thật này thôi, vậy mà cô ấy lại để cho Thầm Liệt đánh anh ra nông nỗi này!”

Lúc nỗi những lời này thì cô ta cũng bất giác nghĩ tới Thẩm Liệt.

Không thể không nói, lúc nãy dáng vẻ Thầm Liệt đánh Lâm Vinh Đường thật sự rất là anh dũng, dáng vẻ nam tính mà cô từng ao ước yêu thích bỗng chốc xuất hiện. Thẩm Liệt nói với bản thân mình những lời đó, anh vẫn là giận mình, buồn phiền, nói không quen biết mình rốt cuộc vẫn là hận bản thân mình.

Ảnh đánh Lâm Vinh Đường ác như vậy, cũng chỉ là vì sự ghen tuông của đàn ông mà thôi.

Anh thấy mình và Lâm Vinh Đường ở cùng với nhau, chắc chắn trong lòng rất khó chiu.

Tôn Hồng Hà cắn môi, ít nhiều cũng thấy bực bội, thật ra nếu Thầm Liệt có điều kiện kinh tế tốt như Lâm Vinh Đường thì cô nhất định sẽ chọn Thẩm Liệt!

Nghĩ vậy rồi cô ta nhìn cái mũi sưng to của Lâm Vinh Đường, thầm nghĩ chắc sau này cái mũi này không bị lệch đâu nhỉ? Nếu nó thật sự bị lệch vậy cô có còn phải gả cho anh ta không?

Đang lúc nghĩ ngợi lung tung thì miệng lại nói: “Anh nói xem anh như vậy, có ai mà không đau lòng hả?”

Lâm Vinh Đường nghe những lời này, chiếc mũi đang sưng tây bắt đầu cay cay, mắ cũng hơi ướt đi, anh ta cắn răng quay mặt qua chỗ khác nói: “Nếu cô ấy hiểu chuyện được một nửa của em thì cũng đã không đến mức như này rồi, nhưng bây giờ xem như anh cũng hiểu ra rồi.”

Tôn Hồng Hà: “Anh hiểu ra gì rồi?”

Lâm Vinh Đường cười đau khổ: “ Cô ấy không chỉ dụ dỗ đàn ông trong công xã nhân dân mà còn dụ dỗ luôn cả Thẩm Liệt, em nói xem đến Thẩm Liệt mà cô ấy cũng không buông tha, không phải cô ấy dụ dỗ Thẩm Liệt đánh anh sao? Em nói xem cô ấy hèn hạ như vậy, đến Thẩm Liệt mà cũng không bỏ qua! Ấy vậy mà cô ấy lại nhìn trúng Thẩm Liệt!”

Tôn Hồng Hà nhớ lại chuyện này cũng cảm thấy đau lòng, nghĩ bụng chắc là không phải Thẩm Liệt cũng nhìn trúng Đông Mạch rồi đấy chứ? Nhưng mà lại cảm thấy cũng không đến mức đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, cái con người Thẩm Liệt này sau này sẽ gặp chuyện xui xẻo, bị tai nạn xe, còn có thể bị điều tra tiền buôn lậu nữa, tóm lại những ngày tháng sau này người này sẽ phải sống không hề yên ổn, thật ra nếu Thẩm Liệt và Đông Mạch ở bên nhau thì cũng rất tốt, cứ để hai người họ gây hại lẫn nhau đi.

Nhớ lại lúc đầu Đông Mạch còn khuyên cô ta, nếu Đông Mạch và Thẩm Liệt ở bên cạnh nhau, cảm nhận được nỗi thống khổ đời trước của cô vậy thì mới gọi là đặc sắc!

Tôn Hồng Hà vẫn luôn không lên tiếng, Lâm Vinh Đường cũng không chú ý, tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Cô ấy vậy mà lại đi dụ dỗ Thẩm Liệt, thiệt là mắc cười, giả bộ cái gì chứ, nói không chừng lúc đó cũng là giả bộ rồi, thực ra sớm đã nghĩ đến rồi, nhớ nhung người ta cái gì chứ, hèn hạ, con người hèn hạ này!”

Tôn Hồng Hà thầm thở dài trong lòng, cô vẫn thích dáng vẻ ngây ngô trong sáng nho nhã lịch thiệp của Lâm Vinh Đường, tuy là anh ấy mắng Đông Mạch thì cô thấy rất vui, nhưng dáng vẻ đó quá dữ tợn đi, cô chuyển sang nói chủ đề khác: “Vinh Đường, không phải ba mẹ anh đã đi thủ đô sao, vậy giờ anh về thì ai chăm sóc cho anh?”

Lâm Vinh Đường trong lòng khó chịu mờ mịt nhìn xa xăm, vào xuân, những cây liễu xa xa nhìn như đang che phủ hết cả một tầng sương mù xanh nhạt.

Mùa Xuân tới, thời tiết ấm dần lên, nhưng trong lòng anh vẫn lạnh buốt như mùa đông. Anh lắc đầu một cái: “Tôi không sao, một mình tôi vẫn ổn, nói cho cùng, thật ra thì tôi không muốn nghe mẹ liên tục lải nhải.”

Từ khi anh ly hôn, mẹ anh lúc nào cũng lải nhải, mắng anh là do tinh khí quá tốt, một con gà không biết đẻ trứng như vậy, tại sao anh lại không nói sớm, nếu biết đã sớm đuổi ra ngoài, còn nói anh nhẹ dạ, nói loại phụ nữ đoạn tử tuyệt tôn, không biết làm chuyện gì xấu hổ rồi gặp báo ứng, đáng đời cô cả đời cô đơn, không bằng những người phụ nữ ở đầu đường.

Trong lòng anh biết là chuyện gì, nghe mẹ anh nói như vậy, làm sao có thể dễ chịu, lại không nói sự thật cho mẹ anh, vì cái này, hai mẹ con cãi nhau, cuối cùng mẹ anh giận, mang theo quần áo đến thủ đô tìm anh của anh, anh mới có thể thanh tịnh.

Tôn Hồng Hà nghe xong lời này, coi như trong lòng cũng có chút do dự, nhưng cũng cảm thấy cơ hội này rất tốt, vội nói: “Như vậy sao được chứ, một người đàn ông như anh, bị thương nặng như vậy, cũng không có người chăm sóc, anh nói làm sao tôi có thể yên tâm?

Lâm Vinh Đường nghe lời này, liền ý thức được, nhìn Tôn Hồng Hà một cái.

Tôn Hồng Hà này cũng không tệ lắm, coi như hiền lành, hai ngày sau khi xảy ra chuyện, cảm thấy cũng tương đối hiểu chuyện, thật ra thì nếu như làm dâu, so với Đông Mạch tốt hơn nhiều.

Nhưng là Đông Mạch lại ngốc, người đơn thuần, bị anh lừa bịp, đến bây giờ không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần sau này Đông Mạch không tìm người đàn ông khác, không kết hôn, có lẽ cô cả đời cũng không biết.

Mà Tôn Hồng Hà lại không như thế, chắc chắn cô ấy hiểu chuyện, vậy thì anh làm thế nào? Lâm Vinh Đường coi như biết rõ Tôn Hồng Hà làm dâu không tệ, nhưng anh cũng không có khả năng cưới, chuyện này đối với anh cũng nguy hiểm.

Cho nên anh chỉ lạnh lùng nói: “Cũng không có gì, trước kia lúc chúng tôi chưa ly hôn, tôi cũng không phải chưa làm cơm qua.”

Tôn Hồng Hà nghe xong cái này, liền nhớ tới trước kia, Lâm Vĩnh Đường quả thực rất yêu thương Đông Mạch, cái gì cũng mua cho cô, Đông Mạch ở trong thôn thường xuyên mặc quần jean.

Sự do dự trong mắt cô vừa xuất hiện liền biến mất, dù như thế nào cô cũng phải tìm cách gả cho Lâm Vinh Đường, đây đã là có thể là điều tốt nhất cô tìm ra được.

Cô phải nghĩ cách chăm sóc Lâm Vinh Đường, thừa cơ hội này, lúc mà người đàn ông này yếu lòng nhất không có ai bên cạnh, thì phải chiếm được lòng anh!

****

Động Mạch trên đường trở về, chiếc xe cứ đi như vậy, không nhanh không chậm, cô nhìn con lừa đang chậm rãi, cô thấy, con lừa mệt mỏi, cô cũng mệt mỏi.

Khó khăn lắm mới trở về nhà, dáng vẻ mất hồn của cô cũng không giấu được, mẹ cô hỏi tới, anh cô Giang Xuân Canh cũng nhìn chằm chằm, hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì.

Cô không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói qua qua.

Cô nói đơn giản, nhưng câu chuyện bên trong cũng rất phức tạp, Giang Xuân Canh cau mày, cau mày, lại cau mày.

Cuối cùng, Đông Mạch nói xong, Giang Xuân Canh mặt nghiêm trọng: “Đông Mạch, chuyện khác, anh sẽ không hỏi em, anh chỉ hỏi em một chuyện, em và Lục Tĩnh An đi xem phim, cậu ta không làm gì em chứ?”

Đông Mạch vừa nghe, ánh mắt liền đỏ lên: “Anh, ý anh là gì chứ! Em gái anh là loại người đó sao?”

Giang Xuân Canh vẻ mặt tối lại: “Kia cũng không nên tùy tiện đi xem phim chứ! Hơn nữa đối phương cũng không phải người tốt lành gì?”

Hồ Kim Phượng liên tục lắc đầu: “Đông Mạch, người kia mặc dù là nói đi làm công trong xã, nhưng cũng không đáng tin, nhà có ai, nhân cách như thế nào, cái đó cũng phải dò nghe, con làm sao có thể tùy tiện đi xem phim chứ! Hơn nữa, bây giờ người kia, cùng với trước kia cũng không giống nhua, trước kia thì người tốt, nhưng bây giờ thì điều xấu lại quá nhiều, từng việc xấu, lỡ như người ta gài bẫy con thì sao? Loại chuyện này, con nói với gia đình là được, mẹ để anh con đạp xe đến thôn bọn họ hỏi thăm một chút, dò nghe xong rồi nói sau.”

Giang Thụ Lý bên cạnh cũng đồng ý: “Dù sao cũng phải nói với gia đình, con bé này, im lặng không lên tiếng, cái gì cũng không nói cho người nha nghe.”

Đông Mạch cũng có muộn phiền, vừa hay chuyện hôm nay, liền buồn bực nói: “Em biết, sau này em sẽ chú ý.”

Hồ Kim Phương: “Con, nhắc tới hôm nay, may mà có Thẩm Liệt, mẹ nói Thẩm Liệt này cũng không tệ, người ta giúp con trút giận, đứa nhỏ này thật tốt, con hôm nay sao lại gặp được Thẩm Liệt, Thẩm Liệt có nói gì không?”

Đông Mạch gật đầu, không nói gì nữa.

Nghỉ ngơi một chút, tắm rửa một chút, mẹ cô liền làm xong cơm với quả du.

Phía bắc Lăng Thành, mỗi nhà đều là trồng lúa mì hoặc là bắp, còn lúa gạo thì không có ai trồng, thiếu nước, không có điều kiện, cho nên bình thường thức ăn chính là lúa mì xay thành bột mịn, hạt bắp cũng xay thành bột vàng, còn nấu cháo sẽ dùng gạo.

Cơm quả du lên bàn, nhưng miệng ăn mặn cũng có thể ăn ngọt, Đông Mạch thích ăn mặn, pha một chút xíu hành lá cắt nhỏ cùng với hạt du, thơm nức.

Lúc Đông Mạch ăn, ỉu xìu nói một câu: “Đáng tiếc món này cũng quá quý giá, bằng không có thể đi bán món này, cũng rất tốt.”

Hồ Kim Phượng than: “Đúng là con bé này, cả ngày chỉ suy nghĩ đến việc kiếm tiền.”

Muốn ăn gạo, là dùng lúa mì của nhà lên công xã để đổi, nhưng cũng đổi chỉ được một chút, thỉnh thoảng ăn một hai lần.

Đông Mạch thật ra thì thích ăn cơm bằng lúa gạo, chỉ là lúa gạo lại đắt, nhà rất ít ăn. Tối nay Hồ Kim Phương nấu cơm với quả du, trước là nấu cơm trước, lửa nhỏ nấu đến khi sệt lại, rồi cho quả du vào, Hồ Kim Phương có thói quen là đảo khoảng ba phút là được, như vậy quả du sẽ non xanh, không thay đổi màu sắc, ăn cũng thơm ngon.

Đông Mạch nghe mẹ cô nhắc đến Thẩm Liệt, liền nhức đầu, cô cũng không muốn nghe chuyện gì liên quan đến Thẩm Liệt, một chút cũng không.

Ai biết, cô còn chưa lên tiếng, Giang Xuân Canh đã cản lại: “Mẹ, hôm nay Đông Mạch mệt rồi, trước đừng hỏi em ấy nữa, cũng cản đừng để Minh Nhi đến công xã mua bán, gần đây Đông Mạch cũng quá khổ rồi, để cho em ấy ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, vừa hay chúng ta cũng phải bắt đầu vụ mùa xuân, phải dùng lừa.”

Hồ Kim Phương nghe, cũng không nói gì nữa: “Mẹ đi nấu cơm, hôm nay mẹ đi ngang qua thôn đông, có chỗ đất trũng, thấy bên trong có một cây du, quả không ít, bên ngoài cũng còn sớm, mẹ hải cũng không ít, tối nay mẹ làm cơm cho mấy đứa.”

Đông Mạch cũng không đáp lời, trong đầu cô bây giờ có thể suy nghĩ chuyện gì chứ, ly hôn, không thể sinh cơm, kiếm nhiều tiền thì sau này cuộc sống của cô mới được đảm bảo, không thể cả đời ăn không ngồi rồi ăn bám nhà anh.

Chỗ chị dâu, bây giờ suy nghĩ đã không giống nhau, sau này định là khó thông cảm cho cô.

Sau khi ăn xong, bởi vì ngày thứ hai không có ý định đến công xã mua bán, không cần bận bịu chuẩn bị gì, Đông Mạch liền rảnh rỗi, đúng dịp mấy đứa trẻ hàng xóm đang đi ra sân sau bắt sâu dầu.

Sâu dầu là có thể bắt để cho gà ăn, nghe nói gà ăn cái đó rất nhiều dinh dưỡng, sau này có thể đẻ ra trứng ngon.

Đông Mạch cũng không có gì làm, cũng đi theo, lúc này trời lất phất mưa, Đông Mạch mắt tốt, một hồi liền bắt được không ít.

Đang bắt, Giang Xuân Canh tới, anh cao lớn, vừa đi qua, liền che chắn lại xung quanh.

“Anh.” Đông Mạch thuận miệng gọi một tiếng, cũng không ngẩng đầu.

Giang Xuân Canh đứng bên cạnh Đông Mạch, nhìn cô bắt sâu, nhìn một hồi, mới mở miệng: “Đông Mạch, em và Thẩm Liệt, rốt cuộc có chuyện gì?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương