Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 38: Chương 38 :

/180
Trước Tiếp
Đúng lúc Đông Mạch tình cờ nhìn thấy một con sâu đang nằm trên chồi cây, định đưa tay ra bắt thì nghe thấy anh trai hỏi như vậy.

Giang Xuân Canh: “Đông Mạch, từ nhỏ anh đã nhìn em lớn lên. Lúc em còn tè ra quần, anh đã cõng em sau lưng. Anh có thể không nhìn ra suy nghĩ của em sao?”

Đông Mạch đỏ mặt: “Em thì có suy nghĩ gì chứ?”

Giang Xuân Canh nhướng mắt nhìn em gái: “Em thích thằng nhóc Thẩm Liệt kia, phải không?”

Đông Mạch nghe xong thì như mèo bị giẫm đuôi: “Anh, sao anh lại nói vậy, đoán bừa đoán bãi, làm sao có thể chứ!”

Giang Xuân Canh: “Anh nhổ vào.”

Đông Mạch: “Anh à, ý anh là gì!”

Đông Mạch bất lực: “Chỉ mới gặp qua vài lần. Em bị người khác bắt nạt, tình cờ gặp anh ấy, anh ấy đã đứng ra giúp em.”

Nói xong, cô giải thích: “Anh à, thật ra thì con người Thẩm Liệt khá tốt. Người ta có tinh thần trọng nghĩa, có lẽ chỉ là gặp chuyện bất bình thì rút dao tương trợ thôi!”

Cô chợt khựng lại, sau đó nhanh chóng bắt lấy con sâu bỏ vào trong túi rồi nói: “Anh, anh có ý gì?”

Giang Xuân Canh đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt bình tĩnh: “Có chuyện gì, em đừng giấu anh, anh còn không hiểu em hay sao?”

Giang Xuân Canh: “Thật không?”

Đông Mạch gấp tới mức đỏ mặt: “Anh à, anh phải làm cho rõ, em đi xem phim với Lục Tĩnh An ở xã chứ không phải với Thẩm Liệt. Em nhất định sẽ không thích anh ấy, anh ấy là hàng xóm của Lâm Vinh Đường, em rảnh quá hay sao mà lại thích anh ấy, chẳng phải là tự tìm rắc rối hay sao? Hôm nay, đúng là anh ấy đã giúp em thật, em cũng biết ơn anh ấy, nhưng em và anh ấy tuyệt đối không thể!”

Cô nói với giọng chắc nịch, nhưng Giang Xuân Canh không nói gì, coi bộ không hề tin cô.

Đông Mạch: “Anh à, không có chuyện này đầu. Anh xem, Lục Tĩnh An tốt hơn Thẩm Liệt rất nhiều, hơn nữa còn đẹp hơn anh ấy nữa. Thẩm Liệt trông cứ giống như đại ca giang hồ ấy!”

Giang Xuân Canh thở dài: “Vậy thì em nói đi, Lục Tĩnh An kia rốt cuộc là sao, nói chi tiết cho anh biết.”

Lúc này, trời đã bắt đầu nhá nhem, Đông Mạch không bắt sâu nữa, bèn ngồi bên sườn núi và kể về chuyện cô quen Lục Tĩnh An ra sao. Cô nói anh ta trắng trẻo, tốt nghiệp trung cấp, đã từng đi học, làm việc ở xã, bình thường đối xử tử tế với mọi người ra sao.

Cuối cùng, Đông Mạch nói: “Anh à, em và Lục Tĩnh An cũng chưa chắc đã thành. Sau lần ầm ĩ này, có lẽ đã chấm hết rồi, nhưng cho dù em có làm gì đi nữa thì cũng không thể dính dáng Thẩm Liệt được.”

Thấy Đông Mạch nói vậy, Giang Xuân Canh im lặng không lên tiếng. Anh ấy ngồi đó, nắm

lấy đám cỏ bên cạnh, cỏ dại trên đất mọc rất nhanh, mới hai tháng mà đám cỏ đuôi chó đã mọc um tùm dưới chân.

Đông Mạch: “Thẩm Liệt không trắng trẻo như người ta, lại còn sống cạnh nhà Lâm Vinh Đường. Với lại, lúc đó Thẩm Liệt cũng không giúp đỡ chúng ta. Anh nói xem em có thể thích anh ấy hay không?”

Giang Xuân Canh bất lực nhìn làn khói cuộn tròn bốc lên từ trong bóng chiều của ngôi làng: “Em đấy!”

******

Đêm đến, Đông Mạch nằm trên giường, lật qua lật lại, trằn trọc mãi không ngủ được. Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Liệt.

Lúc đó, mới gả đi không lâu, trong ảnh sáng ban mai, cô xách một cái thùng ra sau làng để đổ. Thực ra hôm đó trời khá lạnh, cô chỉ khoác một cái áo khoác hoa bằng bông, tóc tai cũng không chải hẳn hoi, bởi cô nghĩ rằng sẽ không có ai bên ngoài vào lúc đó.

Ai biết rằng Thẩm Liệt lại xuất hiện.

Thoạt nhìn, anh giống như một tên lưu manh, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn giống một tên lưu manh. Lúc đó cô đã thực sự hoảng sợ, chưa kể đến việc anh còn mĩm cười với cô.

Lúc anh cười lộ ra hàm răng trắng, nhưng mở miệng lại là lời tán tỉnh.

Lúc ấy, suýt nữa cô đã hét lên “lưu manh”.

Lần sau gặp lại, anh đã ăn mặc sạch sẽ hơn, tóc đã được cắt tỉa, râu cũng đã được cạo, trông cả sức sống hơn rất nhiều. Anh không hề trắng chút nào, da anh là một nước da ngăm màu mật chỉ ai phơi nắng mới có được. Lúc cười lên thì còn đỡ, lúc không cười trông vô cùng nghiêm túc và hơi đáng sợ.

Nhưng anh thực sự là một chàng trai tốt, đã từng giúp đỡ cô rất nhiều.

Thậm chí cô còn nhớ đến đêm đó, lúc cô chán nản và khó chịu nhất, anh bắt được con thỏ, cô nói rằng con thỏ đáng thương, anh muốn thả nó đi, cô lại nói rằng thật đáng tiếc, khiến anh trở nên bối rối không biết làm sao.

Anh không biết cô muốn thế nào, chỉ có thể giao con thỏ cho cô tự xử lý.

Sau đó, lúc anh đưa tiền cho cô, anh đã đặc biệt chọn một đồng tiền mới nhất. Lúc cô buồn, anh tặng cô khoai lang. Lúc cô bắt cá, anh lại chạy đến giúp đỡ. Và khi cô bị nhà hai vợ chồng nhà họ Mạnh bắt nạt, anh đã đứng ra bảo vệ cô.

Anh nói, sau này anh sẽ không hướng về lẽ phải nữa, mà chỉ hướng về cô thôi,

Đông Mạch nhớ lại câu nói này, cô nhớ rõ giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh khi nói lời này, một người thích cười như vậy lại kiềm chế nụ cười, nghiêm túc mà nhìn cô.

Tim Đông Mạch đập loạn xạ, mặt nóng bừng, đưa tay lên che mặt.

Anh là một chàng trai tốt, nhưng vậy thì đã sao, cô không thể làm vợ anh được. Lúc rời khỏi làng Tùng Sơn, cô đã bị người ta chế giễu ra sao, bây giờ sao có thể trở lại?

Dù sao thì Thẩm Liệt cũng là bạn nối khố của Lâm Vinh Đường, cô ly hôn với Lâm Vinh Đường rồi lại tái hôn với Thẩm Liệt và trở thành hàng xóm với Lâm Vinh Đường ư? Cô không thể làm được.

Hơn nữa, cô không thể có con.

Không thể sinh con là một vấn đề nan giải, nếu cô thật sự kết hôn với Thẩm Liệt, sau này Thẩm Liệt sẽ bị chế nhạo, nhất là Lâm Vinh Đường và Vương Tú Cúc, chẳng biết họ sẽ cười nhạo Thẩm Liệt như ra sao nữa.

Liệu anh có thể sống những tháng ngày tươi đẹp được ư?

Cuối cùng, cô nghiến răng hạ quyết tâm: “Mình không thể ở cùng với anh ấy được, làm sao có thể! Nếu lại gả về thôn Tùng Sơn, chẳng phải là tự tìm rắc rối hay sao?”

Đông Mạch đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, cô cứ nghĩ đến ánh mắt Thẩm Liệt nhìn mình, ánh mắt như một ngọn lửa, khiến cô cảm thấy nóng bừng, gần như không dám nhìn thẳng hay nghĩ về nó nữa.

Sau khi suy nghĩ, cô quyết định ngày mai sẽ đến công xã gặp Lục Tĩnh An.

****

Sáng sớm hôm sau, cô phóng xe đi. Khi tới công xã, mọi người đang lũ lượt đi làm, vợ chồng nhà họ Mạnh đang rao bán đậu hủ.

Đông Mạch hơi thất vọng, cô cũng muốn bán đồ và chăm chỉ kiếm tiền lắm, nhưng sự việc với Lâm Vinh Đường mới xảy ra ngày hôm qua, cô sợ có người trong xã nhìn thấy sẽ nhận ra mình nên vẫn phải trốn thêm vài ngày, đợi mọi người quên đi mọi chuyện rồi mới ra ngoài.

Cô đứng bên cạnh cây ba tường hỗ ở chân tường, nhìn một con bọ rùa bảy sao đang bò trên đám lá đằng kia rồi lại nhìn những mọi người đang lần lượt đi vào xã, cuối cùng cũng đợi được Lục Tĩnh An.

Cô tiến lên.

Ngay khi nhìn thấy Đông Mạch, Lục Tĩnh An do dự một lát, nhìn trái nhìn phải rồi kéo Đông Mạch sang một bên: “Sao hôm nay em không đi bán hàng?”

Thực ra, Đông Mạch đã lường trước được điều này, nhưng khi nhìn thấy, trái tim lại cảng lạnh hơn, cô nhẹ giọng nói: “Tôi nghỉ một ngày.”

Lục Tĩnh An: “Vậy cũng tốt, hôm qua xảy ra chuyện như vậy, em cũng nên nghỉ ngơi một thời gian.”

Đông Mạch gật đầu: “Đúng rồi, chuyện hôm qua thực sự xin lỗi anh, không ngờ anh ấy lại đột nhiên chạy ra ngoài, làm phí mất vé xem phim của anh rồi.”

Lục Tĩnh An vội vàng nói: “Không sao, không sao.”

Miệng thì nói vậy, nhưng khi nhìn Đông Mạch, trong lòng anh ta vẫn rất rối rắm.

Khi đó, Lâm Vinh Đường làm ầm ĩ lên như vậy, thực ra Lục Tĩnh An cũng ngơ ngác, anh ta không ngờ Lâm Vĩnh Đường là chồng cũ của Đông Mạch, càng không ngờ Đông Mạch hoàn toàn không thể sinh con.

Đông Mạch đã từng nhắc đến chuyện này, anh ta cũng rất đau khổ vì nó, nhưng trong lòng anh ta luôn ôm một tia hy vọng. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, mềm mại và ngọt ngào hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác, làm sao có thể không sinh được con chữ, không chừng vẫn có thể.

Nhưng những lời của Lâm Vinh Đường đã khiến anh ta hoàn toàn từ bỏ.

Sau đó, lúc Đông Mạch định dùng gậy đánh Lâm Vinh Đường, anh ta thấy có hơi ngạc nhiên. Ở trong lòng anh ta, lẽ ra Đông Mạch phải là một cô gái giản dị, xinh đẹp, tính tình dịu dàng cùng với nụ cười ngọt ngào. Không ngờ cô lại dữ dằn như vậy?

Tuy rằng Lâm Vinh Đường quá đáng, nhưng đối với loại chuyện này, phụ nữ không nên vội vàng tiến lên, có thể tìm được một người đàn ông mà. Lúc đó, anh ta cũng có mặt, Đông Mạch có thể nhờ anh ta, tội gì phải tự mình ra mặt chứ?

Lục Tĩnh An cảm thấy Đông Mạch khác với những gì anh ta nghĩ ban đầu.

Sau đó, không ít người đang chờ xem phim đã vây lại hóng chuyện, Lục Tĩnh An nghĩ rằng mình là cán bộ xã, nếu ra mặt nhiều quá thì sẽ không hay, sau khi khuyên Đông Mạch xong bèn vội vàng đứng ra sau, trốn vào đám đông.

Thật ra, lúc nghe những lời bàn tán xung quanh, trong lòng anh ta cũng không vui, nghĩ đến việc Đông Mạch bị nói như vậy thì rất khó chịu, vậy nên anh ta mới muốn đuổi theo Đông Mạch để an ủi.

Nhưng sau khi bước được hai bước, anh ta đã không thấy bóng dáng của Đông Mạch đâu nữa.

Đúng lúc này, chợt có người gọi anh ta lại, hỏi sao anh ta lại ở đây, còn nói vừa rồi nhìn thấy anh ta đang cố gắng can ngăn, hỏi anh ta có quen cô gái xinh đẹp nhưng không thể sinh con ấy kia không.

Lục Tỉnh An chợt sửng sốt, không nghĩ ngợi gì mà lắc đầu, nhanh chóng nói không quen biết, chẳng qua là thấy người ta đánh nhau nên mới đến khuyên giải thôi.

Đồng nghiệp kia bắt đầu tám nhảm, người phụ nữ đẹp như vậy tại sao lại không sinh được con, còn nói nếu có thể sinh con thì đã tùy ý kết hôn, bảo đảm sẽ nhận được rất nhiều sinh lễ. Nhưng bây giờ không thể sinh con, có kẻ ngốc mới cưới về làm vợ, mà dù có tặng không thì cũng không ai cần.

Trong lòng Lục Tĩnh An chợt nảy lên, hôn nhân không phải chuyện của hai người, không phải chỉ có hai chữ tình yêu mà còn là nhiều thứ khác. Hiện tại, rất nhiều người xung quanh đều đã biết Đông Mạch không thể sinh con, chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi. Đến khi anh ta lấy Đông Mạch về, lúc phát kẹo cưới cho bạn bè đồng nghiệp, họ sẽ nói vợ anh trông thế nào, đưa tới cho chúng tôi đi xem, hoặc là sẽ mời đi ăn cùng nhau. Khi họ nhìn thấy cô, chắc chắn sẽ bảo, Lục Tĩnh An, cậu sao vậy, sao lại kết hôn với một người không thể sinh con cơ chủ.

Lúc đó, chẳng phải anh ta sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người sao?

Vì một người phụ nữ, có đáng không?

Đêm qua, Lục Tĩnh An ngủ không ngon, cứ nghĩ mãi về vấn đề này, ai biết vừa ra đến cổng xã đã nhìn thấy Đông Mạch.

Hôm nay, sắc mặt Đông Mạch có phần tái nhợt, hai mắt đầy tia máu, rõ ràng là tối hôm qua cũng ngủ không ngon. Nhưng cô như vậy trông lại có phần khổ sở và đáng thương, khiến người ta cảm thấy xót xa.

Lục Tĩnh An sợ người khác nhìn thấy mình đi cùng Đông Mạch, nhưng lại không nỡ tránh cô.

Lúc này, anh ta nói nhỏ: “Vé xem phim có là gì đâu, khi nào anh lại mua. Mua vé xem phim rồi, hôm nay ta đi xem, được không?”

Đông Mạch nhìn Lục Tĩnh An, khi nói lời này, trông anh ta rất chân thành, điều này khiến Đông Mạch có chút sững sờ.

Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh, nhưng mà quên đi, thực ra nghĩ lại thì tôi cũng không thích xem phim lắm, tạm thời tôi cũng không kinh doanh nữa, có lẽ cũng không tới xã nữa đâu.”

Những lời này của Đông Mạch khiến Lục Tĩnh An có chút kinh ngạc.

Nếu như Đông Mạch mong chờ mà quấn lấy thì có lẽ anh ta đã sợ hãi, tự hỏi có phải mình đang bị lừa hay không. Nhưng bây giờ lời nói của Đông Mạch rõ ràng là muốn rút lui, thậm chỉ ánh mắt cũng lạnh nhạt, khiến anh ta càng không nỡ lòng.

Anh ta vội vàng nói: “Đông Mạch, hai ngày nữa thì sao? Khi nào tâm trạng em thoải mái hơn, anh sẽ mời em đi xem phim. Hai ngày nữa vẫn còn chiếu “Lư Sơn Luyến” đấy, anh nghe nói sẽ chiếu trong mấy ngày cơ.”

Đông Mạch không trả lời, cô chỉ nhìn vào mắt của Lục Cảnh An.

Lục Tĩnh An bị cô làm cho sửng sốt: “Đông Mạch, sao vậy?”

Đông Mạch: “Hôm qua anh về thẳng xã, phải không?”

Nói đến chuyện ngày hôm qua, Lục Tĩnh An cảm thấy có chút áy náy, bèn cười lấp liễm: “Lúc đó, nhìn thấy em bỏ chạy, anh đã muốn đuổi theo rồi, nhưng mà em đi nhanh quá. Anh đang định đi tìm em thì tình cờ có một đồng nghiệp chạy tới, nói là ở xã có việc gấp, lãnh đạo đang tìm, không còn cách nào khác đành phải về trước. Tối hôm qua, anh lo lắng cho em, cả đêm ngủ không ngon giấc, chỉ mải nhớ về em. May mà sáng nay gặp được em, anh cũng yên tâm phần nào.”

Đông Mạch ngẩng đầu nhìn anh ta, không bỏ qua bất kì cảm xúc nào: “Chuyện tôi không thể sinh con, anh cũng nghe Lâm Vinh Đường nói rồi đấy, chắc là anh sẽ để ý chuyện này?”

Nói xong lời này, rõ ràng cô đã nhìn thấy sự rối rắm trong mắt Lục Tĩnh An.

Mặc dù chỉ vụt qua, nhưng cô đã thấy được.

Cô liền mỉm cười.

Cô cảm thấy mình rất buồn cười, bị lời nói của chị dâu thúc giục, cô vội vàng muốn túm lấy một cọng rơm, nhưng thật ra, cọng rơm cũng chỉ là cọng rơm, có nắm được thì cuối cùng cũng rơi xuống sông mà thôi.

Lục Tĩnh An nhìn thấy nụ cười của Đông Mạch, liền hoảng hốt: “Đông Mạch, anh không quan tâm, anh đã nói là không quan tâm rồi mà, em không tin sao? Nếu anh quan tâm thì làm sao có thể ngỏ lời với em chứ?”

Đông Mạch: “Ừ, tôi biết anh không quan tâm, nhưng thực ta tôi cũng không có ý gì với anh. Trước kia, tôi thấy anh có điều kiện tốt nên mới thử xem, nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra, nếu đã không có tình cảm thì tôi cũng không nên làm mất thời gian của anh như vậy. Xin lỗi, nhưng chúng ta hãy dừng lại đi.”

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi.

Lục Tĩnh An tiến lên một bước, vội vã nắm lấy cánh tay cô: “Đông Mạch, em đang nói cái gì vậy? Lúc trước xem đã hứa sẽ đi xem phim với anh, nhưng bây giờ em lại nói em không có ý gì với anh à? Anh không tin, anh có gì không tốt, trong lòng em chắc chắn là thích anh.”

Đông Mạch: “Vậy được, nói thật nhé, thực ra tôi mê tín lắm. Hôm qua, chúng ta đi xem phim nhưng không thành, tôi nghĩ đây là lời cảnh báo của ông trời, nghĩa là chúng ta không thể ở bên nhau, nên hôm qua tôi đã tìm người bói cho một quẻ, thấy chúng ta bát tự tương khắc. Nếu anh ở với tôi, nhất định sẽ gặp xui xẻo, có khi đến cái chức cần bộ xã không giữ nổi đâu.”

Lục Tĩnh An suýt nữa phun ra một ngụm máu, cô đang nói cái gì vậy?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương