Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 39: Chương 39 :

/180
Trước Tiếp
Lục Tĩnh An: “Đông Mạch, em trêu đùa tôi như vậy sao, em vốn đâu phải một người mê tín như thế, em nói lí do khác thì tôi còn tin, chứ em nói như vậy thì sao mà tôi tin cho được?”

Đông Mạch thở dài một tiếng, cô hơi mệt rồi.

Cô bất lực nhìn Lục Tĩnh An: “ Xin lỗi, Lục Tĩnh An, tôi thật sự cảm thấy chúng ta không hề hợp nhau, tôi không thích anh, mà điều kiện của chúng ta cũng không xứng, nói chkung là không có hợp ở bên nhau đâu, còn lí do là gì thì tôi cũng không bịa ra được, bản thân anh muốn tin vào lí do nào thì cứ cho là lí do đó luôn đi.”

Đột nhiên Lục Tĩnh An ý thức được : “Đông Mạch, có phải em giận tôi chuyện hôm qua tôi không bảo vệ em không? Tôi có nói đỡ cho em mà, không phải tôi còn dạy dỗ cho Lâm Vinh Đường mộmt trận nữa sao? Em không thể sinh con thì tôi cũng không ghét bỏ em, tôi có thể chấp nhận em mà!”

Nhưng mà Đông Mạch nghe được những lời này thì cũng chẳng mảy may cảm động gì. Cô nghĩ đối với chuyện bản thân mình không thể sinh con, Lục Tĩnh An chắc chắn có do dự, có rối rắm, anh ta cũng đang lung lay rồi.

Đông Mạch không trách anh ta, đây cũng là chuyện thường tình thôi mà.

Đông Mạch cũng tin rằng, những lời mà Lục Tĩnh An nói ra bây giờ thì ít nhất giờ khắc này cũng là những lời chân thành thật lòng.

Chỉ là trải qua chuyện hôm qua xong, cô vô cùng nhạy cảm với chuyện bản thân không thể sinh con, nhìn cô thờ ơ lạnh nhạt là thế, nhưng cô có thể nhìn ra được, những lời nói mạnh miệng mà Lục Tĩnh An đang nói bây giờ, cũng có thể là bị nhan sắc quyến rũ của mình quay cho chóng mặt, cũng có thể là chưa nghĩ kỹ về ý nghĩa của việc không thể sinh con, nhưng khi máu nóng trên não hết rồi thì anh ta sẽ tỉnh táo lại, đối mặt với sự dòm ngó và đàm tiếu của mọi người xung quanh, anh ta sẽ chưa đánh đã lui, sẽ trở nên lý trí hơn, thực tế hơn, sẽ lung lay, rối bời.

Lâm Vinh Đường đã vậy, Lục Tĩnh An cũng vậy.

Cô thừa biết tính khí của mình không cũng phải thường, cũng không phải là người có thể nhịn, ở bên cạnh Lâm Vinh Đường lúc mới đầu nhìn thì có vẻ yếu đuối, nghe lời, nhưng thực chất chỉ là đang kiềm chế bản thân mà thôi, nhịn tới cực hạn thì cô sẽ bùng phát, tính khí mạnh mẽ hơn ai hết!

Cô thà rằng không gả nữa, thà rằng cô độc một mình sống tiếp, cũng không cần một người đàn ông ra vẻ cao thượng nói sẽ không chê cô, cô không thể sinh con thì đã sao chứ, dựa vào cái gì mà phải nhận lại sự thứ lỗi của người khác? Cô chính là không gả đi nữa đó!

Họ nói thích cô, nói yêu cô, nói “không để ý”, cô vốn dĩ cũng không thể coi là thật được. Bởi vì gả cho người khác, về sau cả một đời làm vợ chồng rất dài, địa vị của cô trước hết đã thấp rồi, còn phải cảm kích người ta không để tâm không ghét bỏ mình, vậy thì cô càng không thể ngẩng đầu lên được nữa.

Thế nên cô bình tĩnh nhìn Lục Tĩnh An: “Đồng chí Lục à, anh không chê tôi thì tôi rất cảm kích, nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận, bây giờ tôi nói cho anh biết, xin lỗi nhưng tôi không chấp nhận sự không chê của anh, chúng ta thật sự không hợp nhau, nếu như hôm qua tôi khiến anh cảm thấy là chúng ta có hy vọng, vậy thì đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh.”

Nhưng mà Đông Mạch lạnh nhạt hờ hững như vậy cũng chỉ khiến Lục Tĩnh An hoảng sợ. “Đông Mạch, rốt cuộc làm sao vậy, em nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?”

Anh ta nhớ lại tên giáo viên tiểu học đó, vội hỏi: “ Có phải Lâm Vinh Đường đã nói gì với em rồi không? Hay là Thẩm Liệt đã nói gì rồi? Em có quen Thẩm Liệt hả? Con người tên Thầm Liệt đó không ổn, tỉnh cách của Lâm Vinh Đường cũng không tốt, hôm qua anh ta ta còn đưa thuốc cho tôi, tôi còn khinh thưởng anh ta, Đông Mạch, em không thể tin lời họ nói đầu!”

Anh ta vừa nói tới đây thì liền nghe thấy bên cạnh có một giọng nói: “Em ấy không thể tin lời họ nói, vậy có thể tin lời tôi nói chứ nhỉ.”

Lục Tĩnh An quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông vạm vỡ ngăm đen, xem chừng chưa tới 30 tuổi, mặt mày hơi hung dữ nhìn như mới từ nhà tù đi ra vậy, ánh mắt hung tợn quan sát anh ta.

Lục Tĩnh An hoảng sợ : “Anh, anh là ai?”

Người đó bước qua hai bước, kéo lấy một bên Đông Mạch: “Đông Mạch, đừng có nói chuyện với cái con người này nữa, tên này là một tên bịp bợm đó! Anh ta đang qua lại với một vị giáo viên tiểu học, đây là lừa em trêu đùa em rồi đó! Cái loại đi lừa gạt tình cảm của người khác như này, đáng bị treo lên cây rồi lấy roi ngựa tẩm ớt đánh cho chết mới được.

Lục Tĩnh An tức lên trừng mắt nhìn anh ta, tức đến đỏ hết cả mặt: “Anh thì tỉnh là trò gì hả, anh dựa vào đầu mà ngậm máu phun người? Dựa vào đầu mà vu oan cho tôi? Anh thì biết cái gì? Anh cút đi cho tôi!”

Người đi đến chính là Giang Xuân Canh, Giang Xuân Canh cười nhạt: “Tên tiểu tử nhà mày dám kêu tạo cút hả?”

Lục Tĩnh An nhìn khí thế của người này, đột nhiên nghĩ tới anh ta quen biết Đông Mạch, anh ta còn biết tên của Đông Mạch.

Hắn vội nhìn sang Đông Mạch: “Đông Mạch, người nào đây, Đông Mạch em đừng có tin anh ta, người như anh ta nhìn một cái là biết không phải loại tốt lành gì, anh ta đang hại em đó!”

Đông Mạch chậm rãi nói: “Anh ấy là anh trai tôi.”

Lục Tĩnh An ngỡ ngàng đến mức bật ngửa, cằm suýt chút nữa rơi luôn xuống đất: “ Hả? Anh ấy là anh trai em?”

Anh ta nhìn sang Giang Xuân Canh: “Anh ruột?”

Nhìn không giống nhau gì hết, da dẻ Đông Mạch nhẵn mịn, mặt mũi tinh tế, dung mạo chín chắn, nhưng còn người đàn ông này, nhìn thế nào cũng thấy chỉ là một anh nông dân thô kệch!

Đông Mạch: “Đúng vậy, anh ruột.”

Cô nhìn sang anh trai mình : “Anh, sao anh lại đến đây vậy?”

Giang Xuân Canh: “ Anh không yên tâm về em, hôm nay không đi đâu lại chạy đến thôn của họ nghe ngóng, kết quả người ta lại đang cùng với một vị giáo viên tiểu học yêu đương! Em nói xem, đây không phải là trêu đùa tình cảm của em thì là gì hả?”

Đông Mạch cười khổ, cô nhìn sang Lục Tĩnh An: “Được rồi, chuyện của chúng ta cũng không cần thiết phải đi tìm lí do nữa rồi.”

Lục Tĩnh An phút chốc ngây người ra, tới lúc có phản ứng lại thì mới vội giải thích: “Đông Mạch, anh trai em có thể là hiểu lầm gì đó rồi, đúng là trước đây anh có qua lại với một vị giáo viên tiểu học, nhưng mà anh với họ cũng không có thành đôi, anh tầm tuổi này rồi, lại có công việc ổn định trong công xã nhân dân, người ta chắc chắn là muốn giới thiệu đối tượng cho anh rồi, đi gặp mặt nói chuyện tìm hiểu với đối tượng được giới thiệu thì cũng đầu tính là người yêu, đây là chuyện bình thường mà.”

Giang Xuân Canh: “Đông Mạch, em đừng có nghe lời anh ta ta ngụy biện, cũng quá là không biết xấu hổ rồi đó!”

Lục Tĩnh An nghiêm mặt lại, sau đó vội vã lấy từ trong áo kiểu Tôn Trung Sơn ra một điếu thuốc: “Anh, mời anh hút thuốc, anh hút đi, đây là hãng Ngọc Lâm, thuốc tốt đó, là em không hiểu chuyện, lúc nãy em nói như vậy là không đúng, nhưng anh đây là đang hiểu lầm em rồi, anh hiểu lầm rồi đó...”

Thế nhưng, anh ta còn chưa nói hết lời thì bỗng nhiên nhìn thầy người bên cạnh cau mày lại, nhìn anh ta đầy hoài nghi.

Lục Tĩnh An liền ngây người ra, không biết phải làm sao, muốn giải thích thì mở miệng không được, muốn chạy thì cũng không xong.

Người đi đến là Phùng Minh Hoa, năm nay ba mươi hai tuổi, là giáo viên tiểu học trong công xã nhân dân, một thời gian trước cô có qua lại với Lục Tỉnh An, ai mà ngờ Lục Tĩnh An lúc lạnh lúc nóng, không thèm liên lạc với cô, cô đoán chừng chuyện này chắc cũng không tới đâu rồi, nhưng đúng lúc cô dự định đi xem mắt với người khác, anh ta lại tự tìm đến, có vẻ như cũng muốn thành đối với cô.

Cứ sau mấy lần như thế, Phùng Minh Hoa cũng buồn bực, ai mà biết được đúng lúc này, Giang Xuân Canh lại tìm đến, nói là muốn xác định xem người đang qua lại với em gái mình có phải là người đó không. Phùng Minh Hoa cứ thế đi theo Giang Xuân Canh mà tới đây, nhưng không đến gần, chỉ đứng bên cạnh nghe thôi, kết quả là khi nghe được tin này cô hoàn toàn bị chấn động.

Lục Tĩnh An vậy mà lại là loại người này, dây dưa với cô nhưng lại yêu đương với cô gái khác?

Thực ra Phùng Minh Hoa cũng chưa hẳn là thích Lục Tĩnh An, không phải nói là muốn thắt cổ lên cây nhưng mà cô cảm thấy điều kiện của Lục Tĩnh An cũng tốt, vẻ mặt cũng thành khẩn, nên mới muốn tiếp tục, nào biết đâu rằng người ta lại chơi trò đứng núi này trông núi nọ như vậy!

Cô vì Lục Tĩnh An mà đã từ chối đi rất nhiều mối ngon khác, nhưng không ngờ lại gặp phải loại người như vậy!

Tay cô run lẩy bẩy, chỉ vào Lục Tĩnh An: “Anh, anh thật không biết xấu hổ!”

Nói rồi cô đi tới, tát vào mặt Lục Tĩnh An một cái chát: “Đồ lưu mạnh!”

Sau khi Phùng Minh Hoa tát cái bạt tay này, tức bốc khói rồi chạy đi luôn, Giang Xuân Canh thấy thế quay qua hướng Lục Tĩnh An mà xì một tiếng khinh bỉ, rồi vội kéo em gái mình đi, để lại một mình Lục Tĩnh An ở đó, xung quanh có mấy người đứng chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán rất ư là xôm tụ.

Giang Xuân Canh đạp xe, Đông Mạch ngồi phía sau, hai người đi về nhà.

Giang Xuân Canh: “Đừng buồn quá, chỉ là một tên rác rưởi, em muốn tìm, anh giúp em giới thiệu người tốt, với điều kiện này của em, đàn ông thật ra cũng rất dễ tìm, nói đầu xa, trong thôn chúng ta, anh biết trước kia cũng có nhiều người có ý với em, em cũng đừng vì cậu ta mà buồn.”

Đông Mạch: “Anh, anh nói bậy gì đấy, em chỉ là không vừa ý, cũng là muốn cắt đứt với anh ta, ai lại thích anh tal”

Giang Xuân Canh vui vẻ: “Vậy được rồi, anh nói trước với em, mặt mũi này càng trắng, càng không nhờ vả được, còn có Lâm Vinh Đường cũng vậy, là con trai ngoan của mẹ.” Đông Mạch cười hì hì: “Sau này em muốn tìm, một người như anh vậy, chắc chắn dựa dẫm được!”

Giang Xuân Canh nghe nói như vậy, lắc đầu một cái, cười một tiếng.

Cô kết hôn rồi, không thể sinh con, gia đình của những người phụ nữ gặp phải chuyện này, liền cảm thấy không tốt quay lại nhà mẹ có thể liền bị gả cho mấy người đàn ông góa vợ, nhà mẹ còn có thể kiếm tiền làm lễ vật đám hỏi, nhưng là nhà mẹ lại bảo vệ cô, dù cho bên ngoài mưa gió lớn như thế nào, vẫn có gia đình để dựa vào.

Cô lại cảm thấy vui mừng vì mình sinh ra ở một thời đại, cải cách, dù cho luân lạc đến mức nào, cô dựa vào tay nghề của mình kinh doanh nhỏ, kiếm chút tiền, tóm lại có thể nuôi mình, nếu như sớm vài năm, nào có cơ hội này, ở nhà ăn cơm chùa, ai có thể thích chứ! Đông Mạch liền nhớ tới hai người chị dâu của mình, hai người chị dâu, có lẽ có chút cẩn thận với cô, có lẽ đối với cô có chút bất mãn, nhưng là có thể chấp nhận để cô ở lại lâu như vậy, cô cũng đã rất cảm kích, dù sao đều là người bình thường, cuộc sống khó khăn, trong mắt có ít đồ như vậy, ai có thể rộng lượng đến độ mà không so đo chứ.

“Không có gì...” Đông Mạch vừa nói, vừa nhớ tới một chuyện, “Gần đây đoán chừng nhà dùng lừa kéo xe, em không có cách đến công xã để mua bán, chỉ là em lại nghĩ đến một chuyện, mấy thôn chỗ chúng ta, ma chay cưới hỏi cũng có, em có thể thử một chút, không biết người ta có đồng ý mua không.”

Giang Xuân Canh vừa nghe cái này, liền lắc đầu: “Sợ là khó, canh cá của chúng ta, trước kia là đồ tốt, công thức nấu cũng từ từ truyền ra ngoài, bài thuốc bí truyền của nhà mình, các buổi tiệc lớn như thế, cũng là nồi cơm lớn, theo anh những chuyện vui như thế này lại không đúng chỗ, người bình thường cũng không dùng nổi.”

Đông Mạch lại cảm thấy có thể thử một chút: “Em không tìm ở nông thôn, mà vào trong xã tìm, em thấy bây giờ có vài người trước giàu lên, làm rất nhiều chuyện, còn có cán bộ trong công xã, ăn chén cơm thiết, người ta mời khách ăn cơm cũng có chút cấp bậc, ngày đó em nghe người của Mạnh gia bán đậu hủ bên cạnh nói, nhà họ hàng của ông ta lúc đó muốn trở thành chính thức, mời người ta ăn cơm, một bữa lại dùng hai trăm đồng tiền!”

Cô suy nghĩ mình nên kiếm thêm một ít tiền, cố gắng kiếm nhiều tiền, nhiều tiền hơn nữa, người nhà sẽ vui vẻ, cuộc sống của cô cũng sẽ tốt hơn.

Nghĩ đến tiền, lập tức cả người liền có sức lực, giống như hạt lúa mì nảy mầm vào mùa xuân vậy.

“Làm sao không trả lời?” Giang Xuân Canh hỏi.

Giang Xuân Canh vừa nghe cũng sợ hết hồn: “Một bữa cơm lại hết hai trăm đồng? Đây là ăn gì chứ? Ăn vàng sao?”

Đông Mạch: “Ai biết được, nhưng người ta nói chuyện này có thật, loại chuyện này, muốn viết cũng viết không ra, dù sao em cảm thấy, mình nghèo, người ta vài người có tiền, anh thấy em bán canh cá, một phần năm đồng, vẫn có người mỗi ngày đều ăn. Nói cho cùng, chuyện này cũng không mất công, em nghe nói, việc mua bán, nếu có thể thành, em sẽ cung cấp cho người ta, kiếm một chút, cũng chính là dùng đồ nhà, không cần xe lừa.”

Lúc này cánh đồng lúa mì ở hai bên đường, các cây lúa không còn trơ trọi như trong mùa đông, mùi dầu thơm nhẹ khoan khoái thoải mái, cách đó không xa là một hồ nước, đất bùn cũng trở nên xốp hơn, cơn gió nhẹ thổi qua mặt, mang tới mùi bèo trong hồ. Đông Mạch xóa tan sự muộn phiền của ngày hôm qua, lại thoải mái.

Lúc cô sinh ra liền bị cha mẹ lúc đó là thanh niên trí thức bỏ rơi, lại có cha mẹ bây giờ nhận nuôi mình, xem mình như con ruột, còn có hai người anh yêu thương cô vô điều kiện.

Giang Xuân Canh: “Được, vậy em thử một chút xem sao, dù sao được hay không cũng không gấp, trước em kiếm những thứ này, mẹ và anh giúp em.”

Đông Mạch: “Anh, em biết, nhưng là em muốn, dùng xe lừa ở nhà, những tiền kia, dù gì cũng chia cho nhà.”

Giang Xuân Canh cau mày, đột nhiên hỏi: “Có phải em sợ chị dâu em để ý? Có người nói gì với em sao?”

Đông Mạch: “Anh, hôm nay em nói chuyện này với anh, anh đừng giận, với tình cảnh của em, ly hôn, cũng không có ý định kết hôn nữa, ở chỗ chị dâu, chị dâu không ngại em, đó là quả tốt bụng, em rất cảm kích, nhưng em không thể cử trông vào việc chị dâu cưu mang em, người ta không cho em, đó cũng không phải người ta sai, huống chi đây không phải chuyện ngày một ngày hai, thời gian dài, ai cũng không tình nguyện, nếu như là em, em cũng không vui. Không có ai nói gì với em, chỉ là em cảm thấy, tiền em kiếm được, cũng có phần của anh chị.”

Cô suy nghĩ một chút lại nói: “Anh, hôm nay anh em chúng ta nói chuyện, em mới nói như vậy, nếu như anh bởi vì chuyện này, cảm thấy chị dâu có chỗ nào không tốt, vậy trước hết là người em gái này khiến anh giận.”

Giang Xuân Canh trầm mặc đạp xe, chuông xe đạp đinh đóng vang lên, bánh xe lăn qua đường mòn, phần đất hơi xốp có vẻ lưu lại vết bánh xe,

Giang Xuân Canh lên tiếng, giọng nói có chút nặng nề: “Đông Mạch, cho dù như thế nào, em là con gái của gia đình, là em gái của Giang Xuân Canh anh, em biết không?”

Đông Mạch khóe mắt có chút ươn ướt, cô không nhịn được tựa đầu vào lưng anh: “Em biết, anh, cảm ơn anh.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương