Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 42: Chương 42 :

/180
Trước Tiếp
Đông Mạch không thể ngủ được, cô nóng lòng muốn thử những món ăn đó, nhưng cô phải đợi ngày hôm sau. Ngày hôm sau, Tạ Hồng Ni đến gặp vợ chồng cô ấy để dắt con lừa. Nghe thấy Hồ Kim Phượng nói chuyện, cô cũng ngạc nhiên: “Một trăm tệ, thì chúng ta phải làm việc chăm chỉ!”

Đương nhiên, cô rất ngạc nhiên, một trăm tệ, nếu như thỏa thuận lúc trước, ba mươi tệ sẽ vào tài khoản của đại gia đình, nhưng lại là một lợi thế rất lớn, cô ta lập tức hỏi: “Đông Mạch, em muốn làm món gì? Em cần mua gì thì chị dâu mua cho!”

Khi Hồ Kim Phượng nghe được, bà hiểu được suy nghĩ của Tạ Hồng Ni trong lòng nhưng bà không vạch trần ra, trong chuyện này bà cảm thấy có lỗi với con gái mình, nhưng nghĩ lại thì Đông Mạch hiện đã ly hôn và sống ở nhà ba mẹ, bà không thích hai con dâu, cũng là bởi vì chuyện này, chỉ có thể chấp nhận.

Nói chung biết rằng, khi một cô gái ly hôn và trở về nhà ba mẹ đẻ, ước tính anh trai và chị dâu của cô ấy sẽ phải thúc giục một cuộc hẹn hò mù quảng trong vài ngày tới.

Đông Mạch cười nói: “Chị dâu, để em đi. Chúng ta vẫn còn tiền trong tài khoản công khai, nên sẽ dùng cái này để mua. Khi nào sẵn sàng, gia đình chúng ta sẽ đến kthử tay nghề của em và giúp em đánh giá.”

Mọi người đương nhiên không có ý kiến gì, vì vậy sau khi ăn sáng, Giang Thụ Lý đích thân dẫn Đông Mạch đi muka nguyên liệu nấu ăn, Đông Mạch bắt đầu nấu theo công thức trong sách, đầu tiên là làm thịt đỏ cắt, đem thịt ngũ kho thượng đẳng cắt thành từng lát, từng lát pmhải vuông vắn và thẳng hàng, chú ý nhất đến điều này trong cuộc đời của mình. Ông nói thịt phải được thái thẳng đứng, sau đó cho nước tương, thịt đã cắt và một muỗng canh muối hoa vào nồi, không cần thêm nước, chỉ đun sôi. Đun trên lửa lớn, sau đó từ từ đun ở lửa nhỏ, đợi cho đến khi nước cạn.

Món này mới nhìn thì đơn giản nhưng thực ra không hề dễ đâu nhé, trước tiên hãy nói về nguyên liệu, có thể dùng dầu đỏ hay nước sốt, hay đơn giản là dùng rượu vang để nấu. Nguyên liệu khác nhau nấu ra tự nhiên cũng không giống nhau, về những thành phần khác chú ý thì càng nhiều.

“Dù sử dụng phương pháp nấu ăn nào thì nó vẫn phải có màu đỏ tự nhiên này. Ba gọi là màu đỏ hổ phách. Loại này không thể chiên với đường. Khi chiên với đường sẽ không ngon. Nếu con không hiểu, dùng đường....” Giang Thụ Lý cầm một cái thìa lớn trong tay, dặn dò Đông Mạch: “Khi chuẩn bị nồi tùy theo độ nóng, nếu đậy sớm thịt sẽ vàng, nếu đậy muộn sẽ có màu tím, chỉ khi tốt mới có màu đỏ, khi màu đỏ trong mờ nhìn đẹp, không được nhấc nắp nồi thường xuyên, nếu không dầu sẽ chảy vào súp, và thịt sẽ không ngon.”

Nhà Đông Mạch ngày thường ăn thịt kho nhưng chưa bao giờ làm, giờ cô ấy phải nghe lời ba cẩn thận.

“Hãy làm theo công thức này. Miếng thịt vuông vức không có góc cạnh này, khi vừa tới miệng, thịt nạc có thể tan ra, ăn rất ngon. Mấu chốt ở đây là nhiệt độ lửa, và cũng phải tinh tế, con nhé. Lửa đang cháy lúc này vừa phải, có sôi hơn cũng không được, ngược lại ta có câu “cháo chặt tay, thịt chậm lửa”.”

Đông Mạch chú ý lắng nghe, cô thấy công thức trong sách tuy hay nhưng phiền chết đi được, có kiến thức đâu vào đấy, cô vẫn phải nghe ba giải thích cho chính mình.

Cuối cùng khi năm món ăn đã sẵn sàng, Đông Mạch mời anh trai và chị dâu của mình ăn cùng, khi năm món ăn được dọn ra bàn, mắt mọi người sáng lên, họ không thể chờ đợi được nữa, họ hét lên: “Con muốn ăn thịt, ăn thịt! “

Giọng nói nhẹ nhàng của đứa trẻ khiến mọi người bật cười, Tạ Hồng Ni vung tay đánh cho cô bé một cái: “Con la hết cái gì vậy, con phải đợi mọi người cùng ăn.”

Đông Mạch mỉm cười, gắp một miếng thịt đỏ au đưa cho Mãn Mãn: “Thử tài khéo tay của cô Mãn Mãn xem sao?”

Hồ Kim phượng mời mọi người: “Mọi người nếm thử, ăn đi!”

Vì vậy, mọi người cùng nhau bắt đầu, ăn trong kinh ngạc, không còn lời nào tả khen ngon, Giang Xuân Canh nếm thử cẩn thận, cuối cùng kết luận: “Món ăn này của chúng ta, đừng nói là Lộ gia thôn vừa đi Lăng Thành, đến thủ đô, chắc chắn đều là tranh nhau ăn đồ ăn ngon và con không tin rằng không có thứ gì tốt hơn thế này!”

Anh nói khiến Đông Mạch không nhịn được cười rộ lên: “Anh à, anh là người khoác lác.”

Giang Xuân Canh rất nghiêm túc: “Đây không phải là khoe khoang, món ăn của chúng ta rất ngon!”

****

Tối hôm đó, Giang Thụ Lý lại chỉ bảo Đông Mạch và yêu cầu Đông Mạch làm lại những nguyên liệu còn lại. Đông Mạch có chút tài lẻ, cô ấy đã tự tay làm ra, hương vị cũng không tệ hơn khi Giang Thụ Lý làm giúp, Giang Thụ Lý rất yên tâm.

Đông Mạch cười nói: “Ba, thật ra ba nên tự làm, ba tự làm rồi thì con còn lo gì nữa!” Giang Thụ Lý nói: “Con gái à, ba nói thật với con thế này, trước đó con nói nấu canh cá đem bản, ba do dự và cũng không làm hết sức, không phải lo mua bán không được, mà là ba sợ.”

Đông Mạch kinh ngạc: “Dạ?”

Giang Thụ Lý lắc đầu thở dài nói: “Ba làm cho người trong nhà mình ăn thì được, nhưng vừa nghĩ đến nấu cho người khác ăn, nấu đồ ăn kiếm tiền, trong đầu của ba lại quay mòng mòng, nó làm ba nhớ về quá khứ.”

Đông Mạch hiểu ra ngay lập tức, đó cũng là chuyện của quá khứ, bởi vì Giang Thụ Lý nấu ăn giỏi, nghĩ đến dựa vào việc này mà kiếm chút tiền, kết quả bị người ta bắt, chuyện ngày đó làm ầm ĩ rất lớn.

Cô cười cười nói: “Ba, ba không cần thở dài, con kế thừa tay nghề của ba, ba cứ nhìn con đưa lên tuổi của nhà họ Giang chúng ta vươn xa đi!”

Giang Thụ Lý nghe thế thì cũng cười: “Con gái, còn có tiền đồ hơn ba nhiều.”

Đông Mạch thực sự rất háo hức, cô cũng có chút lòng tin. Đêm đó cô đi ngủ sớm, hôm sau vừa thức dậy, cô cho đồ ăn vào bát sứ sau đó dùng vải gói cẩn thận và cho vừa túi. Tiếp đó cưỡi xe đạp chạy ra ngoài thôn, ai ngờ vừa ra khỏi thôn đã đụng phải Tôn Hồng Hà. Tôn Hồng Hà lúng túng đưa mắt nhìn Đông Mạch.

Đông Mạch chỉ coi như không thấy cô ta.

Lần trước cô gặp Tôn Hồng Hà là vào lúc Lâm Vinh Đường chỉ trích cô, Tân Hồng Hà đứng cùng với Lâm Vinh Đường, bây giờ Đông Mạch cứ nhìn thấy Tôn Hồng Hà là nhớ đến sự kiện kia.

Cô hi vọng mình không gặp Tôn Hồng Hà thêm lần nào nữa.

Nhưng cũng không có cách nào, từ thôn Đông Quách ra thôn Tây Quách chỉ có một con đường đất này. Con đường đất này thông với đường lớn bên kia, dù đi thôn Tùng Sơn hay thôn Lộ Gia đều phải đi con đường lớn kia.

Khi Tôn Hồng Hà nhận ra Đông Mạch đi cùng đường với mình thì càng thêm lúng túng, cô ta họ một tiếng rồi chủ động hỏi hang: “Cô đang đi đâu vậy?”

Đông Mạch không có phản ứng.

Tôn Hồng Hà bất đắc dĩ: “Lần trước, thật ra tôi có khuyên Vinh Đường như anh ấy không nghe, tôi cũng không có cách nào, cô nói Vinh Đường đúng thật là, anh ấy nói chuyện khó nghe thật.”

Giờ Đông Mạch mới hiểu ý của Tôn Hồng Hả, hóa ra là sợ mình tiếp tục liên lụy Lâm Vinh Đường.

Nghĩ cũng buồn cười, Lâm Vinh Đường ở chỗ cô ta là bảo bối, còn ở chỗ mình thì giống như một bãi phân trâu.

Đông Mạch nghe thế thì buồn cười, nhìn cô ta một cái: “Vậy thì phải cảm ơn cô rồi!” Tôn Hồng Hà: “Cảm ơn cũng không đến phần tôi, sau này tôi sẽ khuyên nhủ anh ấy nhiều hơn, để anh ấy chó có nói lung tung. Cô với anh ấy đã ly hôn thì không còn quan hệ gì nữa, chuyện đã qua hai người cũng không dính dáng gì đến nhau, cô nói có đúng không?”

Nhưng cô không nhiều lời, Tôn Hồng Hà nóng vội muốn gả cho Lâm Vinh Đường, vậy thì cứ gả đi, theo cô thấy, đến lúc đó cô ta dùng năng lực của mình mà đấu với Vương Tú Cúc đi là vừa!

***

Cuối cùng đi qua đoạn đường kia, tách khỏi Tôn Hồng Hà, Đông Mạch thở ra một hơi, cô đoán Tôn Hồng Hà cũng như thế.

Lúc này đã vào mùa xuân, thời tiết ấm áp hơn nhiều, cưỡi xe lâu nên ra ít mồ hôi, Đông Mạch lau mồ hôi rồi ra sức đạp xe về phía trước. Cô muốn tranh thủ gặp vợ chồng Lộ Khuê Quân, nói rằng mình muốn nấu ăn cho bọn họ.

Vất vả mãi mới đến được thôn Lộ Gia thì thấy hai chiếc máy kéo đậu ngay cửa thôn, bên cạnh máy kéo chất một đống lông mịn, cô cố ý nhìn nhiều thêm một chút. Nghe nói từ khi Lộ Khuê Quân làm len lông cừu rồi phát tài, anh ta bắt đầu lôi kéo người trong thôn cùng làm, mọi người cũng đi theo ăn canh, nhìn đống len mịn này, người làm len lông cừu trong thôn cũng không ít, vừa vào thôn đã có thể cảm nhận được.

Đạp xe vào thôn, gặp mấy đứa trẻ nhỏ cô đã hỏi thăm nhà Lộ Khuê Quân, kết quả có một đứa trẻ đen như cục than trong đó xung phong nhận việc: “Đi theo cháu!”

Mấy đứa trẻ nhỏ nhảy nhót chạy đằng trước, Đông Mạch đi theo phía sau, chỉ một lát là đến nơi.

Nhà Lộ Khuê Quân là một đại viện kín cổng cao tường, còn đặt hai người cao chót vót hai bên cửa sát đỏ thẫm, trên cửa sắt còn xây cái khung cửa, cái này chỉ có ở những gia đình giàu có khác hẳn với người bình thường.

Bọn trẻ la hét vang trời, cửa mở ra, Ngưu Kim Liễu thấy cô thì nhiệt tình mời cô vào, Đông Mạch đưa đồ ăn đã làm xong cho cô ấy: “Chị dâu, chị thử một chút xem có vừa miệng không.”

Ngưu Kim Liễu tiện tay nhận lấy, bảo một cô nhóc: “Hồng nhi, cầm đi hâm nóng, hâm xong thì gọi tôi.”

Cô ấy nói với Đông Mạch: “Vừa nãy lão Lộ mới qua xem len lông cừu, em vào nhà uống miếng nước đi, chúng ra từ từ nói chuyện.”

Đông Mạch đi vào viện, chỉ thấy khắp góc viện chất đều len lông cừu và lông dê mịn, còn có vài người phụ nữ làm việc bên trong đống lông đó, tay cầm kéo đeo khẩu trang, đang nói mấy chuyện linh tinh.

Ngưu Kim Liễu: “Khắp nơi trong nhà toàn là lông, mà cũng chẳng còn cách nào khác, làm cái này không như thế thì không được, cứ làm mãi chúng tôi cũng quen rồi. Hai ngày nữa nhà có tiệc cưới, phải chuyển hết đống lông dê này ra đằng sau thôi.”

Lúc bước vào phòng ngồi xuống, Nguu Kim Liễu pha nước quýt cho cô uống, nói Lộ Khuê Quân sẽ đến sớm thôi, đang nói chuyện thì nhắc đến Thẩm Liêt: “Em cũng biết Thẩm Liệt đúng không? Lát nữa cậu ấy cũng tới.”

Đông Mạch giật mình.

Ngưu Kim Liễu: “Nói đến Thẩm Liệt thì đúng không tồi, mấy ngày nay bọn chị bận chuyện mua bán trong nhà, rồi còn bận chuyện kết hôn của Khuê Hào đến mức quay mòng mòng. May mà có Thẩm Liệt giúp không ít việc, lần này bọn chị lông dê về, gặp nhiều vấn đề, đều phải sàng lọc từ từ, đều có cậu ấy để ý đến.”

Đông Mạch nhớ lúc trước Thẩm Liệt đã lấy lông dê cần xử lý ở chỗ Lộ Khuê Quân nên thuận miệng hỏi: “Là phải nhặt từ từ, đúng không ạ?”

Trâu Kim Liễu: “Đúng rồi em, nhặt cái đó rất phí công, nhưng cũng không có cách nào khác. Nếu như chọn lông dê loại tốt nhất, nhìn thoáng qua là biết giá cả rất đắt, chị mua lại rồi dệt thành len, chênh lệch giá không lớn, kiếm không được bao nhiêu tiền. Chị phải chọn cái không tốt, người khác chướng mắt, thị lực tốt một chút, cố gắng làm ra len lông cừu thì lợi nhuận sẽ rất cao!”

Đông Mạch biết chải len là một công việc hai ra tiền nhưng cô không hiểu. Giờ nghe Nguu Kim Liễu nói về nó, tự nhiên cảm thấy hứng thú, nhịn không được hỏi nhiều thêm: “Lông đê này làm thế nào để chải ra len lông cừu?”

Ngưu Kim Liễu bật cười: “Phải dùng đến máy chải sợi thô, lông dê bên này đi vào máy chải sợi thô, nó sẽ kết lông dê lại, len lông cừu sẽ đi ra ở đầu bên kia. Nhưng việc này không đơn giản như thế đâu, cần phải làm đi làm lại rất nhiều lần, qua nhiều bước, mới có thể làm ra được len lông cừu loại tốt bán cho người ta.”

Đông Mạch: “Việc đó rất phí công sao?”

Ngưu Kim Liễu: “Đúng vậy đó, phải có hai công nhân đứng bên cạnh quay len cả ngày, máy móc phải làm việc không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm, cho nên ở chỗ bọn chị có hai ca, thuê bốn người công nhân, mỗi công nhân làm 12 tiếng.

Đang nói chuyện thì nghe tiếng người bên ngoài cổng, tiếp đó là Lộ Khuê Quân và Thẩm Liệt đi vào.

Sau khi Thẩm Liệt đi vào, đầu tiên là nhìn Đông Mạch.

Đông Mạch hơi mím môi, gật đầu với anh xem như chào hỏi.

Lộ Khuê Quân cười ha hả: “Đang nói gì thế, trông có vẻ vui lắm!”

Ngưu Kim Liễu cười nói: “Tôi vừa nói với Đông Mạch chuyện chải len lông cừu, cô ấy chưa thấy bao giờ nên tò mò.”

Lộ Khuê Quân vừa nghe, thuận tiện nói: “Đúng lúc tôi cũng muốn đi qua bên đó xem thử, vậy chúng ta cùng nhau đi qua bên đó đi.”

Đông Mạch cũng rất tò mò, vội gật đầu, nói: “Vậy cùng đi xem thử.”

Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc mình sẽ gặp Thẩm Liệt, nhưng giờ Thẩm Liệt lại đến khiến cho cô không kịp chuẩn bị.

Vì thế có vài người đi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa, đi về phía sau. Hóa ra ở phía sau nhà của bọn họ là một cái sân lớn, trong sân chất rất nhiều túi lông dê, mà ở trong căn phòng phía bắc có tiếng máy đang chạy ầm ầm.

Thẩm Liệt lấy ra mấy cái khẩu trang, đưa cho mỗi người một cái, còn cầm riêng một cái đưa cho Đông Mạch: “Cầm lấy, đeo đi.”

Đông Mạch đưa mắt nhìn, thấy anh cũng đang nhìn mình, chỉ có điều trang ánh mắt ấy của anh rất bình tĩnh.

Cô lặng lẽ đưa tay cầm lấy, rồi đeo lên.

Bọn họ đi vào trong phòng, vừa đi vào đã thấy khỏi bụi bay tứ tung, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, Đông Mạch để mình thích ứng với thanh âm lớn một chút rồi mới nhìn thấy bên trong có một chiếc máy, lớp sơn màu xanh vẫn còn mới.

Ở trên có các con lăn và một tấm băng chuyền thật lớn, ở phía trước có hai người phụ nữ đội mũ và đeo khẩu trang. Họ đang vội vàng nối thêm lông dê để thu vào đường ray theo một trật tự.

Sau khi lông dê được đưa vào đường ray, cùng với một thanh âm lớn, lông dê đã được máy chải lông xử lý, ở tại đầu khác của máy chải lông cho ra một tầng lông tơ mỏng, tầng lông tơ mềm mỏng ấy lại di chuyển, rơi vào rổ đựng lông.

Vừa thấy rổ đã đầy, Ngưu Kim Liễu mới đi qua đó cầm lấy một cái cây ấn vào bên trong, những tắm lông tơ vốn đang đặt lộn xộn lên nhau, trong phút chốc đã bị ép xuống, trong thùng lại trống không.

Lộ Khuê Quân đi đến chỗ hai người phụ nữ ấy, hỏi họ chuyện của ngày hôm nay, hai người phụ nữ vừa làm việc vừa nói, họ nói cặn của lông phải lấy ra mấy lần, còn có những miếng lớn dính lại, phải phun nước, trong phòng tiếng máy móc đùng đoàng, khi nói chuyện phải lớn tiếng mà nói, Ngưu Kim Liễu bắt đầu cao rồi túm lấy một ít lông đưa cho Đông Mạch xem.

“Em xem, đây chỉ là mới lần đầu thôi, thật ra vẫn còn lông ở bên trong đó, vẫn còn rất nhiều lông bị sót lại, việc này phải làm nhiều lần lắm.”

Đông Mạch tò mò nhìn, và quả nhiên những sợi lông đề đã không còn giống như ban đầu nữa, có thể lờ mờ nhìn thấy sợi lông tơ trắng của dê, nhưng vẫn còn rất nhiều lông dễ bị sót lại, hiện tại chỉ là bị ép cho bằng mà thôi.

Khi Thẩm Liệt và Lộ Khuê Quân nói chuyện với nhau, những lời đó Đông Mạch nghe không hiểu cho lắm, cái gì mà lần đầu chải cho nên lông vẫn còn ngắn, nên điều chỉnh vòng quay như thế nào, còn nói về việc cần khoảng thời bao nhiêu, giống như muốn nói lần này sợi lông vẫn còn thô, có lẽ phải chải lông đến hai lần, còn muốn điều chỉnh cho trục chạy chậm lại một chút.

Đông Mạch nghe những lời này, cảm thấy mình như đang đi trong sương mù, thầm nghĩ, những việc như thế này cũng thật phức tạp, xem ra bản thân cô không thểk nào làm được, vẫn nên tiếp tục công việc nấu ăn thôi.

Từ trong phòng máy chải lông đi ra, Thẩm Liệt nhìn Đông Mạch, nói: “Anh Lộ, mọi người có vikệc bận cứ đi trước đi, chuyện ở đây có em lo là được, để em nhìn qua hai ba lần, xem tình hình phun nước như thế nào, rồi sẽ cho người đem ra ngoài phơi.”

Lỗ Khuê Quân cảm ơn nói: “Vậy, làm phiền em mấy ngày rồi, may mà có em.”

Thẩm Liệt nhướng mày, cười nói: “Em còn mong đợi được anh dạy cho đó!”

Dưới ánh mặt trời, cả khuôn mặt anh đều ẩn dưới lớp khẩu trang, chỉ ngoài hai đôi mắt đang mỉm cười đắc ý, dường như ngay cả đôi lông mày đen kia của anh như đang muốn phát sáng.

Đông Mạch vội thu tầm mắt của mình về, không nhìn anh nữa.

Cô nghĩ tới chuyện Thẩm Liệt từng nói qua việc vải lông dê ở trong tương lai sẽ được chào đón như thế nào, trong lòng cô cũng bắt đầu dần hâm mộ anh, nói về trình độ và sự hiểu biết thì đúng là cả hai không giống nhau.

Đông Mạch đi theo Lộ Khuê Quân trở về, trong lòng lại suy nghĩ, Thẩm Liệt là một người rất thông minh, tuy anh nói ở lại giúp Lộ Khuê Quân nhưng có lẽ là ở lại để học nghề mới đúng.

Cách chải sợi như thế này đúng là rất phức tạp, còn có nhiều cách thức nữa, cái gì mà canh thời gian giữa các con lăn, ý nghĩa của nó chính là về độ dài ngắn và độ dày của lông ở trong từng cách vòng quay sẽ không giống nhau, đều phải được điều chỉnh đúng, mà điều này chỉ có người có tay nghề mới làm được, người thường sao có thể hiểu.

Nhưng hiện tại Thẩm Liệt lại đang làm giúp Lộ Khuê Quân, còn học hết những mánh khóe của anh ấy, nếu sau này anh tự mình làm không chừng lại có thể làm giàu.

Trở lại phía sân sau, âm thanh ầm ầm của tiếng máy chải lông cũng giảm đi bớt rất nhiều, lúc này cô gái tên Hồng Nhân chính là một người làm, đồ ăn cũng vừa được hâm nóng lại nên gọi bọn họ đến dùng bữa, Lộ Khuê Quân cho người đem thức ăn lên, sau khi thức ăn được đưa lên, Lộ Khuê Quân nhìn ngắm: “Đây đều là do em làm sao?”

Đông Mạch gật đầu, nói: “Dạ đúng, tối hôm qua em đã chuẩn bị trước, hôm nay chỉ cần đem đến đây, em nghĩ là hương vị sẽ không tốt bằng lúc vừa mới làm đâu, nếu anh muốn ăn đồ ăn mới nấu, vậy thì để em làm món khác, mùi vị chắc chắn sẽ ngon hơn những món lúc này.”

Thật ra, trong lòng của Đông Mạch cũng có chút không yên tâm, cô sợ khẩu vị của mỗi người khác nhau, sẽ không thích, dù sao người ta cũng có nhiều kiến thức.

Lộ Khuê Quân lại nở nụ cười, thở dài nói: “Tay nghề của em cũng thật tốt, anh vừa thấy còn tưởng rằng là của đầu bếp ở khách sạn nấu nữa đó!”

Ngưu Kim Liễu ở bên cạnh cũng không thể chờ đợi được nữa, vội nói: “Chị muốn nếm thử một chút, bận rộn cả nửa ngày trời, vừa hay chị cũng đang đói bụng.”

Vừa ăn một miếng, Ngưu Kim Liễu cũng ngừng nói, động tác ở tay cũng dừng lại.

Đông Mạch lo lắng mà nhìn cô ấy: “Chị dâu?”

Ngưu Kim Liễu nuốt xuống miếng thịt kho, hai mắt bừng sáng lên, kích động nói: “Món này ngon quá, đây là món thịt kho tàu ngon nhất mà chị được ăn qua! Em có thể, sao em có thể làm món thịt kho tàu ngon đến như vậy? Bây giờ chị mới biết, thịt kho tàu trước đây chị từng ăn không hề đúng là thịt kho tàu!”

Lộ Khuê Quân vừa nghe, cũng vội cầm đũa lên nếm thử, nhưng món mà anh ấy nắm thử lại chính là thịt gà xào ở bên cạnh, vừa ăn một miếng, anh ấy ngạc nhiên nói: “Ăn ngon quả, thật sự rất ngon, hơn nữa còn có nhiều hương vị đều được nêm nếm rất vừa vặn, món này được làm như thế nào, nó có tên gì vậy em? Nhưng mà đây có phải thịt gà không? Rất giống thịt gà, có thể là thịt của gà tiên, không thì cũng là thịt gà hương!”

Đông Mạch nhìn thấy hai người họ như vậy, cô cũng rất hài lòng.

Thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô đã yên tâm trong lòng rồi.

Cô nở nụ cười, bước lên một bước giải thích cho họ: “Món này được gọi gà xào tuyết lê, đem phần ức gà cắt ra thành miếng, xào qua mỡ heo trước tầm ba bốn lần, thêm một thìa dầu mè, ngoài ra còn thêm một ít muối, nước gừng, hoa tiêu, cuối cùng thì thêm tuyết lê đã thái mỏng ra. Đây là cách làm truyền thống, nhưng mà nếu nấu đãi tiệc, vậy thì mọi thứ cũng không thể đong đo chính xác như vậy, thịt giả thì vẫn sử dụng như thường, nhưng những món nêm khác thì giảm đi một chút, hương vị tuy sẽ hơi hạt, nhưng cũng không kém gì mấy.”

Lộ Khuê Quân nghe được liền gật đầu, nói: “Tay nghề của em cũng thật tốt, lần này có thể mời được em, vậy thì chắc chắn món ăn sẽ không thể tệ được!”

Ngưu Kim Liễu: “Đó là đương nhiên, tôi xem lần này ai tới nhà chúng ta ăn tiệc, có thể xem là đã được hưởng lợi rồi!

Đông Mạch lại giới thiệu cho hai người bọn họ những món ăn khác, còn nói về tính toán của mình đối với bàn tiệc, còn nói những món ăn sẽ được trang trí như thế nào, cách để tiết kiệm những nguyên liệu thức ăn mà vẫn có thể nhìn qua trông vô cùng cao cấp như phong cách phương tây. Lắng nghe cô nói, Lộ Khuê Quân cùng Ngưu Kim Liễu liên tục gật đầu, cũng rất hài lòng, trình độ của Đông Mạch bây giờ có thể sách bằng đầu bếp ở khách sạn thành phố Lăng rồi.

Vậy là mọi việc đã được giải quyết xong, Đông Mạch cùng cặp vợ chồng Lộ Khuê Quân bắt đầu viết ra thực đơn, còn cân nhắc số người ở trên bàn, cần bao nhiêu bàn, đồ ăn và nguyên liệu nên mua bao nhiêu, tất cả đều được phân ra rõ ràng, và cuối cùng bọn họ tách nhau ra, Lộ Khuê Quân thì đi tìm người để mua thức ăn.

Đông Mạch nói: “Đến lúc đó em cũng sẽ đi theo, dù sao nguyên liệu nấu ăn là thứ quan trọng nhất.”

Lộ Khuê Quân cũng đồng ý mà gật đầu liên tục.

Lúc này cũng đã gần trưa, Đông Mạch dự định sẽ đi, nhưng đôi vợ chồng Lộ Khuê Quân lại muốn ở lại dùng cơm, Đông Mạch cũng chỉ có thể chờ, còn muốn thể hiện chút tài năng của mình, cô lập tức lấy những món còn lại, đem vào trong phòng bếp, ở trong phòng bếp làm lại món cá và món vịt, mùi vị lúc này tất nhiên là không tệ nữa.

Ai ngờ vừa đến lúc chuẩn bị ăn cơm, thì em trai của Lộ Khuê Quân là Lộ Khuê Hào đi đến đây, Thẩm Liệt cũng đi ở sau, một phòng năm người đàn ông, Đông Mạch có chút xấu hổ mà đứng lên.

Mà Lộ Khuê Quân ở phía sau còn nói với Thẩm Liệt: “Thẩm Liệt, em nếm thử chút đi, nhìn xem, đồ ăn của Đông Mạch làm rất ngon, ăn ngon lắm, em xem thử tay nghề người ta đi, cái này chắc chắn chỉ có trong khách sạn sang trọng mới có thể ăn được mấy món như thế này!

“Em còn nhớ rõ, anh năm ấy ở ...”

Lộ Khuê Quân nói được một nửa đã dừng lại, anh ấy cười cười, không tự nhiên mà chuyển chủ đề: “Món này ăn ngon, so với những món mà anh từng nếm qua thì đúng là không kém! Đông Mạch cũng thật giỏi, nấu ăn ngon như vậy, canh cá này của em ấy cũng ăn ngon lắm, thịt được nấu chín mềm ở trong canh, chờ ngày nào đó anh cũng sẽ nếm thử.”

Đông Mạch mỉm cười: “Những món đó cần phải để lửa vừa, cho nên sau này nếu có cơ hội em sẽ nấu cho anh và chị dâu ăn.”

Thẩm Liệt thản nhiên liếc mắt nhìn Đông Mạch một cái, cũng nói: “Em đã từng uống qua, lúc trước từng uống ở trong quán của cô ấy, ở đó còn có bánh nướng và canh thịt gà cũng ăn rất ngon.”

Lộ Khuê Quân có chút kinh ngạc, nhìn Thẩm Liệt, rồi nhìn sang Đông Mạch, anh ấy vẫn nghĩ hai người này không quen biết nhau, đối với Thẩm Liệt mà nói, Đông Mạch chính là một cô dâu nhỏ ở nhà bên cạnh, anh ấy vẫn còn nhớ rõ, lúc ban đầu khi anh ấy gặp Đông Mạch vào lúc để cho hai vợ chồng Đông Mạch lên xe, nhìn thấy Thẩm Liệt dường như có chút bài xích với cô.

Anh ấy không nghĩ tới, không nghĩ tới…..

Bên cạnh là Ngưu Kim Liễu vội bật cười ha ha một cái: “Nhiều món ăn ngon như vậy, anh nói nhảm gi?! Mau ăn đi, mau ăn đi!”

Lộ Khuê Quân cũng chợt hiểu ra chuyện gì, vội nói: “Ăn đi, ăn đi!”

*********

Khi đi ra khỏi thôn họ Lộ, Thẩm Liệt cùng Đông Mạch chạy xe đạp đi song song cạnh nhau.

Thẩm Liệt nói: “Tôi đã thăm dò và hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không cần phải khó chịu, thật ra thì cũng do là không có duyên phận gì.”

Đông Mạch vốn đang nghĩ, muốn chạy xe thật nhanh về nhà để khỏi cần nói gì nhiều với anh, nhưng vừa nghe qua, liền có chút không vui, nói: “Anh có thể đừng nói về đề tài này không? Tôi không muốn nghe.”

Thầm Liệt vội đáp: “Được, được, được, tôi sẽ không nói đến nữa.”

Đông Mạch cũng chỉ đành trừng mắt liếc anh một cái, không nói gì thêm.

Tuy nhiên, trái tim của Thẩm Liệt lúc này lại đột nhiên như muốn ngừng đập.

Ở cái trừng mắt liếc anh một cái của Đông Mạch, nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt, như bùn đất vừa mới được một cơn mưa xuân ghé qua của cô, làm cho lòng của người khác cũng muốn ẩm ướt theo.

Anh đạp xe, nhìn về phía trước, nhưng mà khuôn mặt lại có chút nóng lên, đành phải che dấu bằng cách ho khan vài cái, sau đó mới tiếp tục nói: “Mấy ngày nay tôi phải đi một chuyến đến Nội Mông, cho nên có thể sẽ không thể đến chỗ cô được.”

Đông Mạch: “Vậy sao?”

Thẩm Liệt: “Không phải là cô cũng đang nghĩ đến lời cô nói ngày đó, tôi liền có thể biến mất?”

Đông Mạch chậm chạp liếc nhìn anh một cái: “Tôi không cho là như vậy.”

Thẩm Liệt hỏi: “Vậy cô cho là như thế nào?”

Đông Mạch: “Tôi không nghĩ tới.”

Thẩm Liệt: “Không nghĩ tới?”

Đông Mạch: “Đúng vậy, anh đi chỗ nào thì cũng có liên quan gì đến tôi, tôi cũng sẽ không có suy nghĩ gì đâu!”

Thẩm Liệt nghe xong, im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Đông Mạch, có phải cô đang cố ý chọc tức tôi đúng không?”

Đông Mạch thản nhiên nói: “Lời tôi nói là thật mà.”

Thẩm Liệt hỏi: “Vậy cô buồn bực với tôi làm gì?”

Đông Mạch: “Tôi buồn bực với anh? Con mắt nào của anh thấy tôi buồn bực với anh hå?”

Thẩm Liệt: “Chính là lúc này, vào lúc cùng tôi nói chuyện đã tức giận, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, tôi cũng đã từng giúp đỡ cô, cô cùng từng giúp đỡ tôi, chúng ta xem ra cũng là bạn rồi, đây chính là thái độ để đối xử với bạn bè của cô sao?”

Đông Mạch nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Cô thầm nghĩ, cùng Thẩm Liệt nói chuyện cũng không biết tại sao lại có thể khiến cô có nhiều cảm xúc đến như vậy.

Chuyện này vô cùng kỳ lạ, cô cùng ba mẹ, anh trai và chị dâu nói chuyện cũng sẽ không có gì, cô cùng vợ chồng nhà họ Mạnh nói chuyện cũng sẽ không sao, cô cùng người mà cô không thích là Tân Hồng Hà nói chuyện vậy mà cũng chẳng có vấn đề, ngay cả Lục Tĩnh An cũng hiển nhiên là bình thường.

Dường như đối với mọi người, cô đều có thể nói chuyện với thái độ bình thản và cách nói nhã nhặn, nhưng chỉ riêng mỗi mình anh, cô giống như một con mèo, ngay lập tức dựng thẳng đuôi lên, chỗ nào cũng phải đề phòng.

Sau đó giữa hai người đều im lặng, Đông Mạch không nói lời nào, Thẩm Liệt cũng sẽ không nói.

Hiện tại trời cũng đã dần ấm lên, bông liễu bay bay trong gió, còn có mùi hương của hoa màu, đó là một mùi hương quen thuộc đã ngửi được từ khi còn nhỏ.

Đông Mạch cúi đầu đạp xe đạp, cô không biết Thẩm Liệt đang nghĩ gì, cũng không biết chính mình đang nghĩ gì.

Lúc này, bọn họ cũng đã đến ngã ba đường, đi lên một chút sẽ tới chỗ rẽ, một chỗ đi đến thôn Tùng Sơn, một đường đi đến thôn Đông Quách, hai người cũng dần tách nhau ra.

Thẩm Liệt đột nhiên dừng lại, chân chạm đất chống xe đạp, hỏi: “Đông Mạch, tôi muốn hỏi cô chuyện này.”

Đông Mạch biết hai người sắp phải chia xa, cô cũng biết được anh sẽ nói cái gì, hiện tại anh đột nhiên mở miệng, giọng nói lại còn nghiêm túc như vậy, khiến cho trong lòng cô vẫn có chút hồi hộp.

Một lúc sau, trái tim cô vẫn đập loạn nhịp không ngừng, cô thấp giọng nói: “Anh hỏi đi.”

Thẩm Liệt nói: “Nếu không suy xét về những chuyện khác, nếu cô gặp tôi ở lần xem mắt, vậy cô sẽ cảm thấy con người tôi như thế nào?”

Khi nói xong, anh còn cụp mắt xuống, dừng ở bên đám cỏ, chỉ mới hai tháng mà hoa lan cũng đã muốn nở, một đóa hoa xinh xắn đang đung đưa theo gió.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương