Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 44: Chương 44 :

/180
Trước Tiếp
Đông Mạch một mình đạp xe trên đường, cô nhìn thấy những cây lúa mì bên đường đồng loạt bị gió thổi bay lên, cô nhớ lại đoạn văn mình đã đọc trước đó, Những cây lúa mì giống như những làn sóng xanh, bị thổi tung lên rồi bốc lên.

Bây giờ trái tim của cô ấy giống như một mầm lúa mì này, đang được thổi lên và xuống. Lời nói của Thẩm liệt chắc chắn khiến cô sắp rung động mà tin tưởng, nhưng thật ra bước tiếp đó lại khả khó khăn.

Cô sẽ bất an, sợ bị lừa dối và sợ xấu hổ với anh.

Sau tất cả, anh ấy là một người đàn ông tốt như vậy.

Nghĩ đến đây, mũi cô đau đến phát run, cô thấy mình cứ nghĩ, nếu thân thể không có vấn đề gì thì tốt rồi, cô dũng cảm kết hôn với Thẩm liệt.

Lúc trước cô không nghĩ tới chuyện này, cũng không nghĩ tới khi đối mặt với Lục Tĩnh An, nhưng bây giờ đối mặt với Thẩm Liệt, cô hy vọng có thể hợp thể, cũng không muốn kéo đối phương xuống.

Khi đến đây, cô lập tức hiểu tại sao mình luôn khó xử khi đối mặt với Thẩm liệt nói dối, như thể cô không thể nói một cách đàng hoàng.

Cô thích Thẩm Liệt.

Có lẽ là lúc anh cười rộ lên như mặt trời, có lẽ lúc anh đưa khoai lang nướng cho cô, trong tiềm thức cô cảm thấy đối phương là người tốt, muốn dựa dẫm vào anh.

Cũng chính vì điều này mà nếu anh không giúp đỡ bản thân, cô sẽ cảm thấy buồn và tức giận, thực ra trước khi nhận ra điều đó, cô đã khao khát đối phương đối xử với mình tốt hơn những người khác, biết rằng anh chỉ là người bình thường, cô ấy muốn được đối xử bình đẳng, cô ấy lại liền thất vọng.

Đông Mạch nghĩ ngợi lung tung, lúc trở về nhà, Tạ Hồng Ni tình cờ dẫn Mãn Mãn ra cửa chơi, từ xa nhìn thấy Đông Mạch ở đầu ngõ, cô mỉm cười nói: “Mãn Mãn, cô của con đã trở lại sau khi kiếm được tiền, rồi để xem cô của con mua cho con một cái gì đó ngon.

Hồ Kim Phượng nghe xong có chút không vui, thật ra Đông Mạch nói lần này kiếm được 100 tệ là do Đông Mạch tự mình kiếm được, thậm chí còn đưa cho gia đình 30 tệ. Bà ấy cảm thấy kcon gái mình thiệt thòi.

Nhưng Đông Mạch không quan tâm đến điều này, cô cảm thấy mình là con gái sống ở nhà ba mẹ đẻ, bỏ một ít tiền cũng không sao, cô nói số tiền đó kkhông đáng là bao, nhất là cho gia đình. và cô cảm thấy bình thường.

Kết quả là, Tạ Hồng Ni đã thực sự nói điều này với Mãn Mãn.

Tuy là đùa nhưng cô ta lại chơi trmò đùa kiểu này với trẻ con, lâu dần trẻ mới biết cô kiếm tiền thì mua được đồ tốt, điều này có ý nghĩa gì?

Hồ Kim Phượng liếc mắt nhìn Tạ Hồng Ni, bụng của Tạ Hồng Ni đang to ra, cô thở dài, nghĩ đến đây thì quên đi, thôi không nói nữa.

Lúc này Đông Mạch đã đạp xe vào nhà, Hồ Kim Phượng cau mày nhìn cô: “Đông Mạch, có chuyện gì vậy, thỏa thuận này không có kết quả sao?”

Lúc này, Tạ Hồng Ni cũng thấy sắc mặt Đông Mạch không tốt, vẻ mặt thất thần: “Mua bán không được à? Tiền không kiếm được sao?”

Đông Mạch nghe thấy vẻ lo lắng sắc bén trong lời nói của chị dâu, cô lắc đầu: “Xong rồi.” Tạ Hồng Ni thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì cô bị sao vậy, Nhìn tinh thần không tốt?”

Đông Mạch: “Không sao đâu, em chỉ mệt thôi.”

Hồ Kim Phượng đột nhiên cảm thấy đau lòng, bad vội vàng nói: “Con về nằm nghỉ một chút đi. Tối hôm qua mẹ nấu gà còn thừa cho con để bù lại sức khỏe cho con.”

Đông Mạch: “Mẹ, không cần đâu.”

Hồ Kim Phượng không thể không đẩy cô vào phòng và để cô nghỉ ngơi.

Đông Mạch thật sự không còn khí lực để nói gì nữa, đành vào phòng nằm một lúc.

Ở ngoài nhà, Tạ Hồng Ni dẫn Mãn Mãn định rời đi, nhưng khi nghe tin có gà hầm, cô ấy tự nhiên không muốn rời đi, nên kéo đã Mãn Mãn đi xem thỏ, thỏ do Đông Mạch nuôi ngày càng béo lên.

Chơi với thỏ vui vẻ, Tạ Hồng Ni từ bên cạnh nói: “Bà nội của con có món gà hầm, đợi lát nữa sẽ ăn thịt.”

Mãn Mãn tự nhiên rất vui vẻ, cười thành tiếng: “Ăn thịt, ăn thịt!”

Thấy vậy, Hồ Kim Phượng chỉ nói với Tạ Hồng Ni là hãy gọi cả con thứ hai và gia đình của cô ấy đến, để bà ấy nấu thêm và chúng ta sẽ ăn cùng nhau.

Tạ Hồng Ni: “Hay quá mẹ ơi, đông người quá, con gà đó có đủ ăn không? Hay con về với Mãn Mãn, một đứa trẻ không nhạy bén, nó biết ăn thịt, nhưng không sao đâu nếu Mãn Mãn không ăn cũng không nói gì.”

Hồ kim Phượng mặt vô cảm: “Không sao, chúng ta đều là người nhà, vậy con đang suy nghĩ cái gì.”

Tạ Hồng Ni nhìn vào mặt mẹ chồng, ngập ngừng nhưng không nói gì.

Buổi tối, mọi người đều đến ăn cơm, trong nhà rất sôi nổi, Hồ Kim Phượng không chỉ hầm gà mà còn hấp cả cái bánh hấp trắng lớn, mọi người ăn ngon lành, nhưng Giang Xuân Canh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh không chịu cười nhiều.

Tạ Hồng Ni có chút bất an, nhìn người đàn ông của mình, cô hoàn toàn không thể ăn ngon được.

Sau bữa ăn, mọi người đều rời đi, Giang Xuân Canh và Tạ Hồng Ni nhìn vẫn không ổn, Đông Mạch đương nhiên cũng nhìn thấy.

Cô không khỏi buồn cười, chị dâu chính là chưa thông, chuyện cô không phải ruột thịt, nên chắc cô không thể dung thứ được.

Hồ Kim Phượng: “Không nghĩ tới, trước đây anh trai và con dâu hai người có lẽ cãi nhau, không có chuyện gì.”

Đông Mạch: “Mẹ, con biết.”

Lúc quay lại và nằm trên gường, lòng cô vẫn còn bối rối, cô không ngừng suy nghĩ về Thẩm Liệt, rốt cuộc Thẩm Liệt đã nói gì, ý của anh ta là gì, điều gì là bằng chứng, và anh ta đã chứng minh điều đó như thế nào?

Đông Mạch cảm thấy đây là chuyện cả đời, một người đàn ông khi còn trẻ, vì thích nhất thời đã nói rằng mình không thể có con, dù sao thì ai biết trước được tương lai, cô cảm thấy không đáng tin cậy.

Đó là cả cuộc đời, anh ấy có thể chứng minh điều đó ngày hôm nay?

Cô nghĩ như vậy, không khỏi ngẫm lại, tại sao lại yêu cầu chứng minh, thật ra chỉ là không muốn kết hôn, chuyện này cần chứng minh sao?

Cô ấy trằn trọc trở mình, nhưng cô ấy không ngủ, nửa đêm vừa nhắm mắt, tỉnh dậy lại là khi gà trống gáy.

Sau khi tỉnh lại, cô tắm rửa sạch sẽ đi vào phòng chính, chỉ nghe thấy anh cả đang nói chuyện với mẹ.

Mẹ hình như đang mắng anh trai, đại khái chính là bốc đồng, dù cho có làm gì đi chăng nữa cũng không thể động đến đứa bé.

Giang Xuân Canh lại nói: “Mẹ, mẹ không hiểu, chuyện này cũng không phải mới ngày một ngày hai. Lúc đầu con nghĩ là cô ta mang thai rồi, thế nên không muốn để ý đến cô ta, nhưng ngày này qua ngày khác vẫn không kết thúc, cô ta nói cô ta không muốn đứa bé này, muốn phá thai, con nói tùy cô ta, muốn phả thì cứ phá.”

Hồ Kim Phượng lập tức tức giận: “Đúng là làm bậy mà, sao con có thể nói như thế!” Giang Xuân Canh cười lạnh: “Cô ta chỉ nói thể để dọa con mà thôi, muốn khống chế con, nhưng con đã làm gì có lỗi với cô ta chứ? Con không thẹn với lòng!”

Hồ Kim Phượng thở dài: “Con hãy giải thích rõ ràng với vợ con đi, mẹ sẽ sang nói chuyện với nó sau.”

Giang Xuân Canh: “Mẹ, bỏ đi, cô ta không nghe lọt tai đâu. Không biết cô ta đã nghe ai nói rằng lúc trước chúng ta muốn nhận Đông Mạch làm con dâu nuôi từ bé, thế nên cô ta không thể nào vượt qua được cái rào cản này.”

Hồ Kim Phượng: “Thế để tối nay mẹ sang nói chuyện với cô ấy, con tuyệt đối đừng nổi giận với nó, dù cho cô ấy có làm gì đi chăng nữa thì bây giờ cũng là người đang mang thai, con cứ lúc nặng lúc nhẹ như thế lỡ xảy ra chuyện gì thì sao!”

Giang Xuân Canh đau đầu: “Mẹ, trong lòng con hiểu rõ, dù có hồ đồ thế nào đi nữa cũng không thể đánh cô ta! Khi đó con chỉ cảm thấy khó chịu, mới nói mấy câu cô ta đã đòi sống đòi chết.”

Phía sau Đông Mạch không muốn nghe tiếp, vờ như không biết, lặng lẽ quay về.

Trong lòng cô cảm thấy rất phức tạp, lúc ăn tối, anh của cô đã đi rồi, mẹ cô biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện với cô về vụ kinh doanh lần này, bảo cô làm cho tốt, đừng để người ta thất vọng.

Đông Mạch ngủ không ngon giấc, thật ra cảm thấy có hơi mệt nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, cười nói dỗ cho ba mẹ vui. Sau đó cô đạp xe đến thôn Lộ Gia, lúc đi ngang qua thì bắt gặp Lộ Khuê Hào và hai cán bộ cùng thôn, họ nói họ đến chợ ở công xã nhân dân để mua thịt và rau.

Đã thỏa thuận xong giá cả rồi, giờ chỉ cần đi lấy hàng mà thôi.

Đến nơi nhận hàng, Đông Mạch vừa thấy đã nhíu mày. Ban đầu nhà cô vốn kinh doanh canh cá, thế nên chuyện am hiểu nhất là chọn cá. Khi chọn cá phải chọn loại dẹt, có màu trắng bởi vì thịt của loại này mềm nhất, sau khi nướng xong đem đi rút hết xương, thịt bên trong sẽ bung ra. Mà lúc này, loại cá mà người bán cá đưa có phần xương sống hơi đen, loại này có thể xem như là loại dở nhất trong các loại cá, ăn chắc chắn không ngon. Lộ Khuê Hào biết Đông Mạch nấu ăn rất giỏi, trước khi đến cũng đã nghe anh trai dặn dò là mọi chuyện đều phải nghe theo cô, anh ta cau mày nhìn Đông Mạch: “Thế nào, không được à?”

Đông Mạch lập tức hỏi: “Còn loại cá nào khác không? Chúng tôi không lấy loại này, để chúng tôi tự chọn loại khác đi.”

Đang bán cá là một người đàn ông có râu, ông ta lớn giọng nói: “Đây đã là loại tốt nhất rồi, vừa tươi vừa ngon. Cậu nhìn này, vẫn đang giãy đành đạch đây, cô bé này không hiểu chớ nói bậy?”

Đông Mạch nhìn về phía Lô Khuê Hào.

Lộ Khuê Hào lập tức hiểu ý cô: “Trần Tam, ông rốt cuộc có muốn bán hay không? Chúng ta đã bàn bạc với nhau rằng tôi có thể tự ý lựa, vậy mà giờ ông lại đưa cho chúng tôi loại cá này sao? Ông nghĩ rằng nó có thể lọt vào mắt của chúng tôi hay không hả?”

Người đàn ông có râu nhìn Lộ Khuê Hào: “Loại này không phải rất tốt à, cậu xem con cá này này.”

Dứt lời, ông ta véo con cá một cái, con cả vùng vẫy làm nước văng tung tóe khắp nơi.

Đông Mạch mỉm cười, bước đến, cầm lấy con cá.

Mặc dù Đông Mạch không thể bắt cá nhưng lại rất thạo cách chọn cá. Cách cầm cá cũng rất quan trọng, cách Đông Mạch cầm con cá kia trong tay, rõ ràng có thể nhìn ra được tay nghề của cô.

Người đàn ông có râu hiểu ra: “Yo, thì ra là người trong nghề à.”

Đông Mạch chỉ vào phần lưng đen của con cá: “Loại cá này chúng tôi không thể lấy được, tôi bản cả cũng không bản loại này!”

Người đàn ông có râu nhìn thoáng qua Đông Mạch, Đông Mạch mỉm cười nhìn ông ta.

Ông ta có hơi ủ rũ: “Đi thôi, các người tự chọn đi.”

Đây là một khách hàng lớn, ông ta rất muốn làm ăn cùng, nhưng nhiều cả như vậy nên ông ta mới có ý trộn vào một ít loại không tốt, không ngờ lại bị một cô bé vạch trần, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Đông Mạch cùng Lộ Khuê Hảo đi vào trong nhà, mặt đất ẩm ướt, trong thùng có không ít cả, Đông Mạch nhìn thoảng qua rồi chỉ cho Lộ Khuê Hào: “Lấy một thùng này đi. Chọn mấy con thế này này.”

Lộ Khuê Hào chọn cả theo chỉ dẫn của cô, khuôn mặt của người đàn ông có râu bên cạnh hơi đen lại, ánh mắt của cô gái nhỏ này cũng thật tinh, tất cả cá chọn ra đều là loại tốt nhất.

Sau khi chọn cá xong, lại chọn đến thịt gà, thịt heo và một số loại thực phẩm khác. Khắp nơi đầy các thùng hàng, cuối cùng đến khi xe kéo không chứa nổi nữa mới ra về.

Khi xe kéo chạy ngang qua trung tâm y tế của công xã nhân dân, Đông Mạch vô tình nhìn thấy một bóng dáng khá quen mắt, nhưng khi nhìn kỹ lại không thấy nữa.

Cô cảm thấy khó hiểu, nghĩ thầm, Thẩm Liệt sao có thể đến đây được, chắc là bản thân đã nhìn lầm phải không?”

Trên đường đi, vừa nói chuyện với Lộ Khuê Hào, vừa nhớ lại, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Sau đó lại vì không còn chuyện gì để nói, nhớ đến Thẩm Liệt, Lộ Khuê Hào nói: “Mới sáng sớm cậu ta đã đến công xã nhân dân, cũng không biết làm gì ở đấy.”

Đông Mạch nhớ lại bóng dáng khi nãy, cô vội hỏi Lộ Khuê Hào: “Lúc sáng anh ấy nói anh ấy đến đây?”

Lộ Khuê Hào: “Đúng vậy.”

Đông Mạch: “Còn nói gì nữa không?”

Lộ Khuê Hào nhớ lại: “Tôi không nhớ rõ lắm, hình như cậu ta có cầm một tờ đơn, cụ thể trong đơn viết gì tôi không thấy nhưng hình như là của bệnh viện thì phải?”

Đông Mạch suy nghĩ một lúc, nghiến răng nói: “Phiền anh quay đầu xe về lại công xã nhân dân giúp tôi, đến trạm y tế.”

Lộ Khuê Hào ngạc nhiên: “Sao thế?”

Đông Mạch: “Nhanh lên!”

Lộ Khuê Hào bị dọa sợ, anh ta cảm thấy Đông Mạch là một cô bé nhỏ dịu dàng, không ngờ khi nói chuyện lại có khí thế như thế, lập tức nói với người lái xe kéo: “Quay đầu xe lại, đến công xã nhân dân.”

Vì thế chiếc xe kéo gầm rú chạy về phía công xã nhân dân.

Đến trước trạm y tế của công xã nhân dân, Đông Mạch nhảy thẳng từ trên xe xuống, vội vàng chạy vào trong.

Lộ Khuê Hào thấy vậy khó hiểu, đành phải vào trong xem cùng.

Trạm y tế không lớn, từ trước đến sau chỉ có hai căn phòng bệnh tồi tàn, cô vừa nhìn thấy một người đã kéo lại hỏi, người đó nghe thể liền đáp: “Có một người như thế, nói muốn làm phẫu thuật buộc thắt ống dẫn tinh. Hôm qua cứng rắn nói với tôi nhất định phải thực hiện cuộc phẫu thuật này, đã nộp tiền xong hết rồi, chắc là đang phẫu thuật đấy.”

Mặt mũi Đông Mạch trắng bệch, giọng nói cũng thay đổi: “Anh ấy đang ở đâu?”

Người nọ chỉ về phía bên kia: “Trong phòng 102.”

Đông Mạch nghiến răng xông tới, sau khi chạy tới liền đẩy cửa ra lớn tiếng quát: “Thẩm Liệt, anh điên rồi, đừng làm vậy!”

Nhưng mà ở trong gian phòng, bác sĩ và y tá mặc đồ trắng đang ngơ ngác nhìn cô, trên bàn mỗ còn có một người kinh ngạc quay đầu lại, một y tá vội vàng che phần phía dưới của người đàn ông lại.

Mặt Đông Mạch đỏ bừng: “Tôi, tôi—”

Cô lắp bắp sau đó cứng rắn nói: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!”

Nói xong, cô vội đóng cửa chạy ra ngoài.

Sau khi chạy ra ngoài, cô nhìn thấy Thẩm Liệt đang đứng dưới bức tường với trang giấy, kinh ngạc nhìn cô.

Đông Mạch đỏ mặt và vô cùng khó chịu: “Anh, anh, anh—”

Thẩm Liệt vội vàng bước tới: “Sao cô lại ở đây?”

Đông Mạch: “Anh làm gì ở đây?”

Thẩm Liệt do dự: “Không có gì đâu, tôi chỉ là—”

Nhưng mà Đông Mạch đã giật lấy tờ giấy từ trong tay của anh, đây chính là tờ khai y tế, trên giấy còn viết muốn làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh hơn nữa cũng đã đóng tiền xong rồi.

Đông Mạch tức giận: “Anh, anh điên rồi sao?”

Thẩm Liệt: “Đông Mạch, nhỏ giọng một chút đi!”

Đông Mạch tức giận đến mức muốn khóc: “Anh điên rồi. Đầu anh có phải là bị lừa đá hỏng rồi nên mới muốn làm loại phẫu thuật thế này!”

Cô biết ngày nay nếu muốn thực hiện kế hoạch hóa gia đình, bình thường đều là phụ nữ thắt ống dẫn trứng, nhưng cũng sẽ có một số phụ nữ không tiện làm sẽ để người đàn ông của mình đi thắt ống dẫn tinh. Nhưng điều quan trọng là sau khi làm điều này sẽ không thể có con được nữa.

Thẩm Liệt dỗ cô: “Suỵt, đừng la lớn, đang đứng ở giữa bệnh viện đó. Mọi người đều đang làm phẫu thuật ở đây, cô không được nói linh tinh đâu.”

Đông Mạch: “Tôi không cho phép”

Nhưng mà ngay lúc này, cửa một căn phòng bên cạnh mở ra có tiếng hộ: “Thẩm Liệt, đến lượt anh rồi!”

Thẩm Liệt đáp: “Đến ngay đây.”

Sau đó, anh ấy khuyên Đồng Mạch: “Đông Mạch, hãy nghe tôi nói, tôi muốn có con hay không không quan trọng. Tôi đã nói là tôi không quan tâm nhưng nếu cô vẫn không tin thì tôi chỉ có thể dùng cách này để chứng minh cho cô xem. Sau này, tôi đã triệt sản, cô lại không thể sinh con, hai chúng ta là trời sinh một cặp.”

Bác sĩ ở đằng kia kinh ngạc nhìn qua: “Thẩm Liệt là ai có làm hay không, còn không vào sẽ bỏ qua anh đó.”

Đông Mạch: “Không làm!”

Thẩm Liệt: “Làm!”

Đông Mạch rơm rớm nước mắt nói: “Không, tôi không cho phép! Anh không thể làm loại phẫu thuật kia, anh mà làm loại phẫu thuật kia tôi liền liều mạng với anh!”

Thẩm Liệt: “Đông Mạch, ngoan, nghe lời đi. Tôi nghe nói sau khi thắt ống dẫn tinh sẽ rất tốt cho cơ thể. Trước đây trong quân đội tôi có đọc qua vài bài báo, người ta đều nói như vậy.”

Đông Mạch tức giận đến mức không kìm được, cuối cùng xông tới cắn vào cánh tay anh: “Nếu anh nói như vậy nữa, tôi sẽ cắn chết anh. Anh không được phép làm, nếu anh mà làm thì cả đời này tôi sẽ không để ý đến anh đâu! “

Bác sĩ sững sờ tại chỗ, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Lộ Khuê Hào ở bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, vội vàng hướng bác sĩ nói mấy câu: “Anh ấy không làm nữa, anh ấy không làm. Thật xin lỗi bác sĩ.”

Bác sĩ phàn nàn một tiếng sau đó bước vào trong.

Lộ Khuê Hào tiến lên, nhỏ giọng nói: “Anh Liệt, Đông Mạch, chúng ta, chúng ta ra ngoài từ từ nói chuyện, có được không? Em nghĩ rằng những người trong bệnh viện cũng muốn một không gian yên tĩnh đấy.”

Mắt thấy ca phẫu thuật hôm nay của mình không thể làm được, Thẩm Mặc cũng đành bất lực, dỗ dành Đông Mạch nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

Đông Mạch rơm rớm nước mắt, sau khi ra ngoài, mấy người trên xe kéo nhìn thấy cũng giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lộ Khuê Hào kéo bọn họ ra sau đó nói: “Các người đi tìm chỗ nào đó mát mẻ nghỉ ngơi một chút, máy kéo này cứ để tôi lái là được.”

Nói rồi điều khiển xe kéo phóng đi, bụi tung mù mịt.

Bên ngoài bệnh viện là một vườn hoa yên tĩnh đúng thật là không có nhiều người đến đây. Đông Mạch cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Thẩm Liệt lo lắng quay người lại cô: “Đông Mạch, sao cô lại khóc, chuyện này không phải là rất tốt hay sao?”

Đông Mạch: “Tốt cái rắm đấy. Tôi không cảm thấy tốt!”

Thẩm Liệt: “Đừng nói những lời như vậy, không phải cô muốn làm bếp trưởng sao? Nếu để người khác biết được cô nói những lời như vậy sẽ cười nhạo cô đó.”

Đông Mạch nước mắt lưng tròng mà trừng mắt nhìn anh: “Vậy thì anh hứa với tôi là sẽ không làm phẫu thuật đó!”

Thầm Liệt thở dài: “Nếu tôi không làm, cô sẽ không bao giờ yên tâm. Cô sẽ luôn nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi hối hận rồi vứt bỏ cô.”

Đông Mạch: “Nếu anh làm như vậy tôi sẽ không bao giờ được yên tâm. Tôi sẽ luôn nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ hối hận, sẽ oán hận tôi.”

Thẩm Liệt: “Sẽ không đâu. Chuyện này là tôi tự mình quyết định, tôi biết mình muốn gì. Cho dù sau khi tôi có làm, cô vẫn giống như trước đây không chấp nhận tôi, tôi cũng không quan tâm. Đời người luôn sẽ có chuyện được mất, nếu ngay cả chuyện này tôi cũng không mà được thì tôi còn có tư cách gì để nói đến những chuyện khác cơ chứ?”

Đông Mạch: “Nếu anh lại nói như vậy tôi sẽ lại cắn anh đó.”

Thẩm Liệt: “Cô là chó con hay sao, sao lại thích cắn người khác như vậy chứ?”

Đông Mạch: “Đúng vậy, tôi rất thích cắn người.”

Đông Mạch buông anh ra, giương mắt nhìn: “Anh bị tôi cắn là do anh đáng đời!” Giọng nói của Thẩm Liệt nhẹ nhàng mà kiềm chế: “Đúng vậy, là tôi đáng đời.”

Nói rồi cô cúi đầu xuống, quả nhiên cô đã cắn anh thêm một lần nữa.

Thẩm Liệt nhìn Đông Mạch, một đôi mắt bị nước mắt rửa sạch làm cho trong veo, đôi môi ửng hồng cắn cánh tay anh, Đông Mạch chính là giống như vậy khi cô cắn anh lần đầu tiên, anh liền cảm thấy mình không thể kìm lòng được.

Còn có một loại cảm giác kích động không nói nên lời.

“Thật ra, tôi cũng thích bị cô cắn.” Anh nói giọng khăn khăn.

Khuôn mặt của Đông Mạch đỏ bừng, tim đập thình thịch, môi cô ấy áp vào nơi vừa rồi bị cắn, nhưng lần này không phải bằng răng mà là bằng lưỡi.

Cô liếm nhẹ nơi đó bằng đầu lưỡi.

Cô cảm thấy cơ thể rắn chắc của anh run lên, sau đó trở nên cứng đờ và hô hấp cũng trở nên không ổn định.

Giọng nói của Thẩm Liệt khăn khăn: “Đông Mạch, cô—

Đông Mạch ngẩng đầu, đôi mắt ướt át đầy vẻ quyến rũ nhẹ giọng nói: “Tuy rằng không thể sinh con nhưng tôi cũng không muốn người đàn ông của mình không thể có con.”

Ngay lúc nói lời này ra thì gió cũng như ngừng thở.

Thầm Liệt nhìn cô chăm chú, thật lâu sau anh đột nhiên ôm cô vào lòng: “Là cô tự mình nói không cho đổi ý. Hơn nữa dù cho tôi có làm phẫu thuật hay không cô cũng phải gả cho tôi!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương