Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 46: Chương 46 :

/180
Trước Tiếp
Vẻ mặt của Thẩm Liệt hơi dừng lại khi nghe thấy điều này.

Đông Mạch cũng ý thức được điều đó nên vội vàng nói: “Chuyện đó, nếu không tiện thì đừng nói.”

Cô nhớ rằng có người từng nói trong quân đội có một số việc không được phép hỏi.

Thẩm Liệt cười nhẹ nói: “Cũng không có gì càng không phải chuyện bí mật chỉ là không muốn nhắc tới mà thôi.”

Anh ấy tuy rằng đang cười nhưng khi nói đến lời này, anh ấy không cười nữa.

“Anh đã ở biên giới trước đây, ở núi Giả m, đó là nơi anh từng chiến đấu.”

Đông Mạch cảm thấy lời nói của anh quá nặng nề, cô cũng hơi bất ngờ, cô luôn cảm thấy chiến đấu là một điều rất xa vời, cô không ngờ rằng đất nước lại vẫn có chỗ đánh nhau.

Và Thẩm Liệt thực sự đã tham gia.

Thẩm Liêt: “Thực sự rất khốc liệt. Một số anh em tốt của anh đã chết rồi. Ở đội của anh cũng không còn mấy người sống sót.”

Trở lại Lộ gia, lúc này nhiều người đã đến giúp đỡ, những nguyên liệu mua trước đó đã được dỡ xuống, một vài người dân đang giúp thu xếp.

Đông Mạch hơi sốc và có chút hối hận, cô nghĩ lẽ ra cô không nên hỏi Thẩm Liệt chuyện này.

Thẩm Liệt: “Anh nghĩ việc Tôn Hồng Hà đột nhiên muốn ly hôn có thể liên quan đến khoản trợ cấp 60 nhân dân tệ. Tuy rằng anh không biết cô ấy biết được chuyện này là từ ai nhưng hiện tại anh vẫn muốn nói rõ với em trước.”

Đông Mạch vội vàng nói: “Chuyện này anh không cần giải thích, trợ cấp nếu có thì tốt không có thì cũng chẳng sao. Mỗi người sống ở trên đời đều nên độc lập, em có tay chân, có thể tự nuôi sống bản thân mình.”

Thẩm Liệt: “Anh có thể nhận được khoản trợ cấp 60 tệ một tháng nhưng nếu anh cầm nó trong lòng sẽ thấy hổ thẹn bởi vì sau khi trải qua những chuyện kia anh cảm thấy mình còn sống sót là một chuyện rất may mắn rồi. Rất nhiều bạn bè của anh đã ra đi, anh không thảm giống như họ vì vậy 60 tệ tiền trợ cấp đó anh không có cách nào tiếp nhận được vì vậy anh đã gửi chúng cho những người thân của đồng đội mình. Những người đó hoặc là quả phụ phải một mình nuôi mấy đứa nhỏ hoặc là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Bọn họ đều là người thân của đồng đội anh, những chuyện khác anh không thể làm nhưng đưa cho họ số tiền đó là điều anh nên làm.”

Đông Mạch khóe mắt có chút ươn ướt: “Em đã nói là em không để ý chuyện này mà.” Thẩm Liệt: “Ừm, anh biết nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết là khoản tiền đó quốc gia vẫn trợ cấp và có thể sẽ còn tăng lên trong tương lai nhưng số tiền đó không phải là thứ anh nên hưởng.”

Khi Ngưu Kim Liễu nhìn thấy Đông Mạch, cô ấy đã nhìn cô và nở một nụ cười. Đông Mạch có chút xấu hổ nhìn: “Chị dâu, chị đang nhìn gì vậy?”

Ngưu Kim Liễu càng không thể nhịn được nữa: “Thật sự là không ngờ, thật không ngờ! Nhưng nghĩ lại, quả thực là tương đối xứng đôi.”

Đông Mạch biết Lộ Khuê Hào đã nói với Ngưu Kim Liễu về chuyện này, cô đỏ mặt nhưng không biết phải nói gì đành nói: “Chị dâu, chúng ta mau làm món này đi, nếu không sẽ không kịp mất.

Ngưu Kim Liễu thấy cô đỏ mặt như trái đào chín liền biết cô xấu hổ nên cũng không làm cho cô khó xử: “Được rồi, chị đã gọi mấy người dân làng đến hỗ trợ nếu muốn làm gì em cứ nói với bọn họ. Bọn họ làm là được rồi, em cứ phụ trách chỉ huy thôi.

Đông Mạch cười: “Nghe vậy làm em có chút có lỗi, vậy thì em sẽ cố gắng làm thật tốt!”

Trong các bữa tiệc ở nông thôn thường có 12 món trên bàn, thỉnh thoảng mới có 15 món, Lộ gia xa hoa lần này làm hẳn 15 món nên nhà bếp cũng bận rộn hơn rất nhiều. Chờ các nguyên liệu nấu ăn được sắp xếp, phân chia rõ ràng thì Đông Mạch bắt đầu trò chuyện với các đầu bếp.

Những người đầu bếp đó đương nhiên có chút không hài lòng với Đông Mạch, dù sao thì Đông Mạch trông còn rất trẻ và nhìn không giống như người có năng lực.

Đông Mạch đương nhiên biết bọn họ không phục, nhưng cũng may tối hôm qua cô đã chuẩn bị xong xuôi, cô đã nghiên cứu hết nội dung trong sách về các món ăn cũng đã hỏi ba cô qua một chút.

Sau đó cô nói với mọi người rằng tiệc cưới này nên có những món cao lương mỹ vị, những món cao lương mỹ vị đương nhiên là năm món do cô ấy chuẩn bị, những món còn lại thì làm đơn giản hơn có món mặn món ngọt như vậy vừa nâng tầm tiệc cưới đồng thời cũng sẽ không tốn quá nhiều công sức.

Một vài người không nói gì, dưới sự phân công của Đông Mạch, họ bắt đầu làm việc. Đông Mạch ở bên này đang xử lý con gà lại nhìn đống rau kia rồi đi tới: “Những loại rau này nên cắt thành những miếng lớn hơn, và hành, gừng, tỏi cũng cắt lớn hơn một chút đi.”

Người đàn ông sửng sốt: “Vậy sao lúc nãy cô lại cắt nhỏ chứ?”

Đông Mạch cười: “Tôi chỉ cắt một chậu rau nhỏ để dùng, một chậu ước chừng bốn năm đĩa, anh lại làm một chậu rau lớn, một chậu cũng đủ cho cả chục bắn, cách cắt đương nhiên cũng phải khác rồi. Một cái chậu lớn như vậy, cắt quá nhỏ thì khi nấu sẽ bị nát.”

Người đàn ông không nói nữa, thực ra anh ta biết Đông Mạch nói đúng.

Chỉ là vẫn có chút không phục mà thôi.

Đông Mạch: “Lẽ ra các vị ở đây đều phải là người hiểu rõ hơn tôi, vốn dĩ không nên xảy ra loại sai sót như vậy. Lần này tôi chỉ là nhắc nhở mọi người một chút nhưng nếu như lại làm sai tôi sẽ nói với anh Lộ cùng chị Lộ. Các người đều là người trong cùng một thôn, thường ngày tôi nghĩ anh Lộ cũng rất quan tâm đến mọi người. Lần này lại để cho mọi người nấu ăn cũng không phải là làm không công, chúng ta nên hết lòng làm việc, không thể vì chút bất bình mà làm ảnh hưởng đến gia chủ có đúng không?”

Người đàn ông đột nhiên đỏ mặt, miễn cưỡng nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Những người khác ở bên cạnh cũng chú ý đến hành động của Đông Mạch, thấy Đông Mạch nói năng rõ ràng và không dễ bắt nạt họ cũng không dám làm những điều vô nghĩa nữa và bắt đầu tập trung vào làm việc.

Chuyện sau đó vô cùng thuận lợi, dù sao những người đầu bếp này đều là những người đàng hoàng và lương thiện.

Sau đó, khi Đông Mạch đang chuẩn bị nguyên liệu cho các món ăn của mình, một vài người đã vây quanh xem, họ nghe nói rằng Đông Mạch nấu ăn rất giỏi, nhưng họ không biết nó ngon như thế nào và tất cả đều muốn xem nó.

Đông Mạch cũng không cảm thấy ngại khi để người khác nhìn thấy.. Một số thứ chẳng hạn như công thức nấu bún cá tại nhà thì chắc chắn cần phải giữ bí mật nhưng những kỹ năng nấu ăn thông thường này thì không cần. Phương pháp giống nhau nhưng người làm không giống nhau thì khi làm ra có thể sẽ có hương vị khác nhau, bản thân cũng không vì vậy mà mất đi việc làm ăn của mình.

Lúc này mới bắt đầu xử lý đầu heo, Đông Mạch kêu người chuẩn bị một tá rượu ngọt, cho rượu ngọt và đầu heo vào đun cùng rồi bỏ thêm một tả hành lá, hoa hồi, xì dầu cùng với một ít đường.

“Chúng ta cho nước vào trước để nước tràn đầu heo sau đó đè lên hòn đá mà chúng ta đã rửa sạch trước đó.”

Những phương pháp này khá hiếm đối với những đầu bếp đã quen nấu trong nồi lớn nhưng họ không nói gì cả, tất cả họ chỉ muốn nhìn xem Đông Mạch sẽ làm ra món ăn như thế nào mà thôi.

Đông Mạch tính toán thời gian sau đó vào phòng chính nhìn đồng hồ thạch anh, không sai biệt lắm thì để lửa nhỏ dần, bắt đầu dùng lửa nướng lên sau đó một lát thì lấy ra.

Mấy người bên cạnh có chút kinh ngạc: “Sao còn phải nướng lên nữa chứ?”

Đông Mạch giải thích: “Đun nhỏ lửa một lần nữa, dầu trong đầu heo sẽ thoát ra, và hương vị sẽ không ngon.”

Vừa nói vừa bảo họ cho thịt lợn vào thùng gỗ, đậy kín rồi cho vào thùng gỗ hấp.

“Khi thịt đầu heo gần chín thì dừng lửa, chất bẩn trong thịt đầu heo bay hết ra ngoài, ăn sẽ ngon hơn”.

Phương pháp làm này của Đông Mạch, những người dân ở quê chưa từng nghe, chưa làm được, nghe cô nói thế này ai cũng nghĩ là ngon, ai cũng trầm trồ khen ngợi.

Cô gái nhỏ này thật sự có chút tài năng.

Tiệc cưới nhà họ Lộ đương nhiên chỉ dùng một bếp thôi thì chưa đủ, ngoài sân còn có mấy cái bếp, Đông Mạch chia ra mấy người nấu, mỗi người một bếp, phân chia nhiệm vụ cho mọi người. Cô ấy tự chạy bếp, chạy ra chạy vào hết bếp này đến bếp kia, mồ hôi nhễ nhại. Nhưng may mắn thay mọi việc diễn ra tốt đẹp, cô định sáng mai sẽ đến Lộ gia để làm việc, sau buổi trưa cũng vừa kịp để tổ chức tiệc cưới.

Bận bịu đến tận lúc trời tối, Đông Mạch đã mệt đến quay cuồng nhưng may mắn là ngày hôm nay mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp, cho dù có mệt mỏi nhưng cô vẫn cảm thấy kích động.

Trước đây, cô chỉ mở một quầy hàng nhỏ để bán những thứ nhỏ và cô cũng chưa bao giờ tổ chức một sự kiện lớn như vậy. Đây là lần đầu tiên cô ấy dám làm điều đó. Nếu thành công, cô có thể cân nhắc làm nhiều việc hơn trong tương lai.

Lúc cô chuẩn bị đi thì Ngưu Kim Liễu cũng đã quay lại, hôm nay cô ấy đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Đông Mạch, cô không đành lòng nói: “Thật vất vả cho em rồi. Bằng không hôm nay em cứ ở lại đây đi tránh cho bản thân phải chạy tới chạy lui mệt mỏi.”

Đông Mạch cười: “Chị dâu, em không có nói với gia đình chuyện này nếu không trở về bọn họ sẽ lo lắng.”

Ngưu Kim Liễu ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, bắt quả vẫn cảm thấy có chút không đành lòng, hai ngày nay cô tiếp xúc với Đông Mạch, cô cũng đã rất thích Đông Mạch, có thể thấy cô ấy là một cô gái chân thành và tốt bụng.

Đúng lúc có mấy người ở bên cạnh đang giúp đang chuyển kẹo cưới, cô ấy mua kẹo cưới đều là ở Lăng Thành, cô cầm lên một cái túi to nói: “Cái này em cầm lấy đi. Em không phải là có một đứa cháu nhỏ sao, cầm về cho đứa nhỏ ăn đi.”

Đông Mạch muốn từ chối, nhưng Ngưu Kim Liễu lại mạnh mẽ treo nó lên cho cô: “Đây là bánh kẹo cưới, cho em để lấy may mắn.”

Đông Mạch mỉm cười: “Được rồi, cảm ơn chị dâu, vậy em sẽ không khách sáo nữa.”

Ngưu Kim Liễu: “Khách sáo làm gì chứ!”

Trong lúc nói chuyện thì đúng lúc Thẫm Liệt đi tới, nghiêng người nói: “Chị dâu, cho cô ấy keo cưới lại không cho em sao?”

Ngưu Kim Liễu vừa nhìn thấy anh liền bật cười: “Muốn kẹo cưới thì đi tìm Đông Mạch đi!”

Đông Mai vội vàng nói: “Đây là của em, không cho anh ấy.”

Ngưu Kim Liễu càng cười lớn hơn: “Vậy thì chị cũng không quan tâm, Thẩm Liệt, vừa đúng lúc, trời đã tối rồi chị lo lắng Đông Mạch về một mình không an toàn, em đưa cô ấy trở về đi. Còn chuyện kẹo cưới hai người chính là tự mình giải quyết với nhau đi.”

Giải quyết với nhau...

Nghe được lời này khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh vội vàng đẩy xe đi ra ngoài thông Đông Mạch bất lực liếc mắt nhìn Thẩm Liệt: “Em mới không cùng anh giải quyết nội bộ đâu.”

Thẩm Liệt cười: “Anh không cần, đều cho em, được chưa?”

Đông Mạch: “Nhìn anh có vẻ rất vui vẻ.”

Thẩm Liệt: “Ngày mai người khác kết hôn, còn anh cũng gặp chuyện vui, sao lại không vui được?”

Đông Mạch: “Còn chưa chắc chắn đâu.”

Thẩm Liệt: “Em quyết tâm, anh quyết tâm, vậy không phải chắc chắn rồi sao?”

Đông Mạch không khỏi trừng mắt nhìn anh: “Cha mẹ em ở đây, anh em cũng ở đây, còn chưa có chắc chắn được đâu.”

Thẩm Liệt: “Cha mẹ của em thì anh đoán sẽ không có ý kiến gì. Chị dâu của em ở nơi đó ý chỉ hận là không thể nhanh một chút đem em gả đi, vậy chỉ còn một mình anh của em, hôm nay nhân tiện anh đưa em về chúng ta sao không thẳng thắn nói chuyện luôn?” Đông Mạch có chút thấp thỏm lo âu: “Sao anh lại gấp gáp như vậy chứ?”

Thẩm Liệt: “Anh đã đợi nhiều ngày như vậy, có thể không gấp gáp sao? Em không biết trong quá khứ anh đã suy nghĩ những gì đâu.”

Đông Mạch nhớ tới ngày đó, anh nói với cô phải suy nghĩ thật kỹ, sau đó xoay người rời đi không chút lưu luyến.

Cô ấy nói: “Em căn bản nghĩ anh không để tâm!”

Thẩm Liệt nghiến răng: “Làm sao có thể chứ, anh lúc đó rất lo lắng.” Đông Mạch nhẹ giọng hỏi: “Vậy thì tại sao anh lại lo lắng?”

Thẩm Liệt: “Anh sợ rằng em thật sự sẽ gả cho Tĩnh An, nếu thật sự là như vậy không phải là anh sẽ bị làm cho tức chết hay sao?”

Đông Mạch: “Không phải lúc đó anh đã nói em gả cho người khác cũng không có vấn đề gì sao. Nói đến vô cùng chính trực thiện lương!”

Phảng phất giống như cha ruột của cô ấy.

Thẩm Liệt nhưởng mày nhìn cô một cái: “Cô gái nhỏ vô lương tâm này, em nói ra lời này có phải là cố ý muốn chọc giận anh không?”

Đông Mạch khịt mũi.

Lúc này đã ra khỏi thôn, hai người đều đi xe đạp, tốc độ không nhanh mà ngược lại vô cùng chậm rãi.

“Dự định tiếp theo của em là gì?” Anh hỏi một cách thản nhiên.

“Cũng không có dự định gì.”

“Hôm qua anh lên xã xin tiền cây, cũng có một ngàn tệ, em muốn kinh doanh thì có thể lấy cái này làm vốn. Cũng có thể ở trong xã thuê một cái cửa hàng nhỏ.”

Đông Mạch hơi ngạc nhiên, cô không ngờ anh lại nói như vậy nên vội vàng nói: “Quên đi, anh giữ tiền đó đi. Em tại thời điểm này cũng không nghĩ tới những chuyện xa xôi đó. Hiện tại cứ đi một bước rồi tính một bước đi.”

“Anh không nói đùa với em đâu. Em trước đây mỗi ngày đều lái xe lừa chắc chắn là rất cực khổ. Tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau, anh không cho em làm chuyện đó nữa đoán chừng em cũng không chịu ngồi yên một chỗ.”

Đông Mạch thực sự có chút nóng nảy, cô cảm thấy mình và Thẩm Liệt mới chỉ vừa ổn thỏa mà thôi, có thể thành đôi hay không vẫn chưa nói trước được vậy mà anh ấy đã đưa cho cô tiền vốn để làm ăn rồi.

Cô nhất định không thể lấy tiền của anh, ít nhất không phải bây giờ, vì vậy cô chỉ có thể hàm hồ nói: “Chuyện này về sau lại nói đi.”

Thẩm Liệt nhìn ra ý của cô nên cũng không ép cô.

Thực ra trong lòng anh, chỉ cần cô đồng ý, anh sẽ luôn tìm cách giải quyết ổn thỏa, nhất định sẽ cưới côn làm vợ.

Đông Mạch không muốn nhắc đến chuyện đó, cô ấy không có gan bắt đầu kiếm tiền vào lúc này, nên cô ấy thản nhiên hỏi về chiếc máy chải thô.

Thẩm Liệt thấy cô có hứng thú nên đã nói với cô và cũng nói về kế hoạch của mình. “Dạo này anh đang giúp anh Lộ cách chọn len, cách may áo và những điều cần lưu ý khi chải thô. Sau khi có chút tiền vốn thì cũng cân nhắc đến việc tự mình làm riêng.”

Đông Mạch: “Chuyện này đúng là rất tốt, cảm thấy cái này cần lượng kiến thức rất lớn, người bình thường cái gì cũng không hiểu, thật sự là không làm được.”

Thẩm Liệt cười: “Không khó, dù là người khác cũng sẽ làm được. Anh Lộ là người tốt, luôn giúp đỡ và hưởng dẫn anh.”

Đông Mạch nhớ lại khi ở trong bếp, nghe mọi người kể về điều đó, cô không khỏi xúc động: “Đúng là rất tốt. Em thấy anh ấy giúp đỡ rất nhiều người trong thôn và mọi người cũng rất biết ơn anh ấy.”

Khi hai người họ nói điều này, họ đã gần đến được thôn Đông Quách. Ai biết rằng khi họ đang rẽ vào một khúc cua và vào thôn, họ tình cờ nhìn thấy Tân Hồng Hà đang đạp xe lao đến.

Khi Tôn Hồng Hà nhìn thấy bọn họ cũng cảm thấy sửng sốt một chút.

Thẩm Liệt chỉ hờ hững liếc nhìn cô, sau đó lại coi như không thấy, tiếp tục nói chuyện với Đồng Mạch, Tôn Hồng Hà đỏ mặt, xe đạp lướt qua.

Khi Thẩm Liệt cùng Đông Mạch đạp xe vào thôn thì tự nhiên có một số người trong thôn chạy đến.

Đông Mạch lúng túng: “Chúng ta có nên đi con đường nhỏ kia không?”

Thẩm Liệt liếc cô một cái rồi kiên quyết nói: “Không đi đường nhỏ, anh muốn đi đường lớn, hiện tại chúng ta chỉ có một con đường, chính là cùng nhau đi. Nếu em đã đồng ý rồi thì không thể lại lùi bước nữa.”

Sau khi đạp xe qua mặt mọi người, có một số người nhận ra đó là Thẩm Liệt, họ bắt đầu bàn tán xôn xao.

Ở bên này Đông Mạch đưa Thẩm Liệt vào nhà thì ở bên kia toàn thôn gần như đã biết.

Khi bước vào nhà, Đông Mạch cẩn thận hỏi Thẩm Liệt: “Anh thật sự không sợ anh em sẽ đánh anh sao?”

Thẩm Liệt: “Không sợ.”

Đông Mạch thực sự có chút do dự, nhưng sau khi nghe anh nói vậy, trái tim cô như chùng xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Được.”

Mở rộng đầu là một con dao, thu nhỏ đầu lại là một con dao, cô chỉ có thể nhắm mắt mà đi về phía trước.

Giang Đông Mạch vợ cũ của Lâm Vinh Đường vậy mà lại đang ở cùng với người ăn chơi lêu lổng!

Đông Mạch cảm thấy suy nghĩ của Thẩm Liệt quá đơn giản rồi: “Anh trai em tính tình rất không tốt. Hơn nữa anh ấy cũng không thích anh.”

Thẩm Liệt mỉm cười: “Anh có thể chiến đấu được.”

Đông Mạch nhất thời không biết nói nên lời, bất lực nói: “Như vậy không được. Cũng không thể thật sự đánh anh nha.”

Thầm Liệt: “Em đau lòng sao?”

Đông Mạch cắn môi: “Quên đi, vẫn là để cho anh của em đánh anh thì hơn.”

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân trong sân, Đông Mạch nháy mắt với Thẩm Liệt và đưa Thầm Liệt vào. Ngay khi bước vào sân, họ đã nhìn thấy Hồ Kim Phượng.

Lần đầu tiên Hồ Kim Phượng nhìn thấy Thẩm Liệt, đương nhiên là bất ngờ. Bà không ngờ Thẩm Liệt lại xuất hiện vào lúc này. Bà nhìn Thẫm Liệt rồi lại nhìn con gái nhà mình, có chút không biết nói thế nào.

Đông Mạch có chút ngượng ngùng trước sự đánh giá của mẹ, nhưng cô vẫn thì thào: “Mẹ, đây là Thẩm Liệt, mẹ biết anh ấy…”

Thẩm Liệt mỉm cười bước lên phía trước: “Cô à, Đông Mạch đến thôn Lộ Gia giúp mọi người tổ chức yến tiệc, cháu cũng đến giúp nên tình cờ gặp gỡ, lại đúng lúc trời đã tối, không yên tâm để cô ấy về một mình nên cháu về cùng với cô ấy.”

Đông Mạch: “Đúng vậy ... anh ấy cùng trở về với con.”

Nói thì nói như thế, nhưng Hồ Kim Phượng cũng là người từng trải, làm sao bà có thể không hiểu chuyện này. Bà luôn có ấn tượng tốt với Thẩm Liệt nhưng bà vẫn luôn nghĩ anh sẽ không chịu chấp nhận hoàn cảnh của con gái mình cho nên vẫn không tiện nói gì. Bây giờ lại thấy Thẩm Liệt cùng con gái trở về, bà cũng cảm thấy rất vui mừng.

Bà cười đến cực điểm: “Vậy thì cậu vào trong phòng ngồi đi. Vào ngồi một lát đã.”

Ngay sau đó bà gọi Giang Thụ Lý: “Ông nó à, có khách đến chơi, mau lấy đường đỏ của nhà chúng ta ra, pha một bát nước đường đỏ cho Thẩm Liệt!”

Trong nhà bọn họ không có gì khác, chỉ có một cái tốt nhất này có thể tiếp đãi khách nhân.

Thẩm Liệt vội vàng nói không cần sau đó bước vào nhà.

Bình thường trong nhà sẽ không bật đèn vì muốn tiết kiệm điện nhưng hôm nay Hồ Kim Phượng lại thoải mái hào phóng mà bật đèn điện lên, còn nói muốn giữ Thẩm Liệt ở lại ăn tối.

Đông Mạch im lặng ngồi bên cạnh.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Thụ Lý cũng đã phần nào hiểu ra, cũng là cảm thấy bất ngờ nhưng đối với chuyện này anh cũng không có ý kiến gì, vì vậy anh nghe lời của Hồ Kim Phượng mà vội vàng chạy đi tìm đường đỏ để chuẩn bị nước.

Nước đường đỏ đã được rồi, mỗi người một bát vô cùng ngon ngọt. Đông Mạch vẫn im lặng, cầm ly nước đường đỏ bên cạnh nhấp một ngụm chậm rãi, Hồ Kim Phượng ngồi xuống bảo Thẩm Liệt cùng uống, vừa uống vừa nói chuyện, hỏi tình hình trong nhà của anh, khi biết anh không còn cha mẹ suýt chút nữa đã không nhịn được mà bật cười.

Hồ Kim Phượng lại thăm dò một lần nữa và nói: “Tình huống của Đông Mạch, cậu cũng đã biết rồi đấy. Haizz, đứa nhỏ này thật khiến người khác phải lo lắng, sau này phải làm như thế nào đây?”

Thẩm Liệt đặt cốc nước đường đỏ trong tay xuống: “Cô à, cháu hiểu ý cô, cô cũng biết cha mẹ cháu đã mất từ lâu, ở nhà cũng không có ai quan tâm, chuyện nối dõi tông đường cháu cũng không để ý đến. Cháu ngày hôm nay nếu đã đi cùng Đông Mạch về đây thì cũng đã suy nghĩ kĩ rồi. Về sau, Đông Mạch ở cùng cháu, cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy. Nếu cháu có chỗ nào không tốt thì cử để anh của Đồng Mạch đánh cháu, cháu hứa sẽ không đánh lại...”

Hồ Kim Phượng nghe được những lời này cũng là vui đến mở cờ trong bụng. Bà rất yêu thích Thẩm Liệt, nói chuyện thẳng thắn như vậy, chuyện gì cũng nói ra tránh để cho bà phải hỏi này hỏi kia.

Bà ấy không thể nhịn được cười nữa: “Cái này ngược lại đúng là rất thích hợp. Nói ra thì Đông Mạch mà cô ngoại trừ đường con cái không thuận lợi lắm thì những phương diện khác đều rất tốt. Lớn lên rất ưa nhìn, có năng lực và tốt tính, siêng năng, có thể nấu ăn, kiếm tiền, đốt đèn cũng khó tìm được người thứ hai giống như con bé.”

Đông Mạch không ngờ mẹ cô lại khen mình nhiều như vậy, cô vừa nghe xong thì đỏ mặt, vội vàng nói: “Mẹ, đừng nói nữa.”

Ai biết Thẩm Liệt lại nói: “Cô nói đúng, cháu cũng nghĩ Đông Mạch rất tốt. Sau này, khi cô ấy kết hôn với cháu, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, không để cô ấy phải chịu bất cứ thiệt thòi gì.”

Nói đến đây, Hồ Kim Phượng cảm thấy không còn gì không hài lòng nữa. Thẩm Liệt này rất thành thật và có năng lực, làm về cây giống là công việc như thế nào, phải là người có kiến thức mới làm được. Con gái bà mà gả cho một người như vậy thì chắc chắn sẽ không chịu thiệt, cứ coi như Thẩm Liệt không có của cải tích trữ gì thì trong tương lai vẫn có thể sống tốt.

Sau đó lại hỏi Thẩm Liệt vài câu về dự định của Thẩm Liệt, Thẩm Liệt cũng nói bản thân dự định làm len, Hồ Kim Phương kinh ngạc: “Chuyện này chắc sẽ rất khó khăn đấy.”

Vì vậy, Thẩm Liệt cũng nói lại quá trình một lần, Hồ Kim Phượng càng nghe càng hài lòng hơn. Thẩm Liệt cũng nói hai ngày sau sẽ chính thức đến nhà, Hồ Kim Phượng lạki nói: “Trước tiên cử chậm rãi đã.”

Thẩm Liệt nghe vậy liền hiểu Hồ Kim Phượng vẫn muốn điều tra, cho dù có hài lòng đến đâu thì bà vẫn cảm thấy nên điều tra thêmm một chút.

Cuối cùng, Hồ Kim Phượng nói: “Đông Mạch, con tiễn Thầm Liệt về đi.”

Đông Mạch gật đầu, đứng dậy đưa anh đến trước cổng, đi đến một góc sân không ai nhìn thấy, cô bất lực: “Anh thật là biết cách dỗ dành người khác.”

Đông Mạch lườm anh một cái: “Ai là mẹ vợ của anh! Được rồi, anh cũng nên về rồi.” Ngoài cổng hơi tối, trong ánh sáng mờ ảo, Thẩm Liệt nhìn xuống Đông Mạch, anh có thể nghe được tiếng thở dài của cô, trong mắt còn có ánh nước.

Đông Mạch: “Em có tin hay không thì anh cũng đã nói rồi.”

Thẩm Liệt: “Không nói lời tốt đẹp thì làm sao có thể khiến mẹ vợ hài lòng chứ?”

Dỗ mẹ của cô đến mức cười đến nở hoa.

Thẩm Liệt vẻ mặt vô tội: “Không phải là dỗ, anh nói toàn là sự thật sao em lại không tin chứ?”

Màn đêm mờ ảo, nhưng ánh mắt của cô vẫn rất rõ ràng, trong trẻo.

Anh chỉ nhìn cô như thế này, lắng nghe hơi thở tinh tế và mềm mại của cô và cảm thấy trong hơi thở cũng lộ ra sự ngọt ngào.

Anh không muốn rời đi, anh muốn nói chuyện với cô nhiều hơn ngay cả khi cô nhẹ nhưng trừng mắt nhìn anh như vậy cũng cảm thấy rất tuyệt.

Nhưng anh vẫn cười: “Được rồi, ngày mai gặp lại.”

Mấy chữ cuối cùng anh nói bằng giọng rất thấp, trầm ấm và rõ ràng, gợi cho người ta một dư vị nhớ nhung.

Đông Mạch cảm thấy tại mình đỏ bừng và trái tim côn quặn thắt, cô cúi đầu xuống và thì thầm: “Đi nhanh đi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương