Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 47: Chương 47 :

/180
Trước Tiếp
Thẩm Liệt rời đi, Đông Mạch bước vào nhà, cha cô và mẹ cô đều vây quanh cô, Đông Mạch cũng đem chuyện của Lộ Khuê Quân cùng với chuyện anh muốn đi thắt ống dẫn tinh nói ra.

“Anh ấy vẫn chưa kịp làm nhưng thực sự là có ý đó. Con cảm thấy anh ấy không giống như đang diễn kịch, anh ấy thật sự muốn đi thắt ống dẫn tinh.” Đông Mạch nói.

Giang Thụ Lý nghe xong liền gật đầu: “Được rồi, người này rất được nhưng chúng ta trước tiên cũng không được quá gấp gáp, phải xem động tĩnh bên kia như thế nào, chúng ta trước tiên chuẩn bị cho Đông Mạch một chút đồ cưới đã.”

Đồ cưới của Đông Mạch sau chuyện đó cũng đã đem về, và nó vẫn luôn được để trong tây phòng, phủ kín bằng một tấm bạt nhựa và hiện tại chỉ cần sắp xếp một chút.

Đêm đó, Hồ Kim Phượng cùng Đông Mạch nói rất nhiều chuyện, vừa nói vừa khóc: “Cuối cùng mẹ cũng có thể yên tâm rồi nếu không mẹ sẽ luôn buồn phiền.”

Đông Mạch ôm chặt lấy Hồ Kim Phượng.

Bình thường Hồ Kim Phượng không nhắc tới chuyện này nhưng cô cũng hiểu được phần này chỉ không nghĩ bà lại phiền muộn đến như vậy. Nghĩ lại thật ra cũng khá khó chịu, cha mẹ đã lớn tuổi rồi còn làm cho họ phải lo lắng.

May mắn thay, còn có Thẩm Liệt. Cô sau này gả cho Thẩm Liệt, bọn họ cũng có thể an tâm.

Sau bữa tối Giang Xuân Canh mới tới đây. Sau khi nghe được chuyện này anh ta cau mày: “Đông Mạch và Thẫm Liệt sao? Con biết ngay tên Thẩm Liệt này không có ý gì tốt mà!”

Nhìn thấy anh như vậy Hồ Kim Phượng trực tiếp bảo Đông Mạch quay về phòng: “Con về phòng đi, mẹ cùng anh con nói chuyện một chút.”

Đông Mạch không muốn rời đi, cô muốn ở lại.

Ai biết được Hồ Kim Phượng cùng Giang Xuân Canh lại sống chết bắt cô quay về phòng. Không còn cách nào, cô chỉ có thể quay trở lại phòng, trước khi đi còn nói: “Mẹ, anh trai, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm ầm ĩ lên.”

Khi Đông Mạch rời đi, Giang Xuân Canh nghiêm mặt nói: “Mẹ, tên Thẩm Liệt đó, cậu ta là đồ ăn bám, cậu ta đã từng tiết kiệm hai khoản tiền nhưng tất cả đã tiêu vào chuyện đám cưới với Tôn Hồng Hà, bây giờ cậu ta còn lại cái gì chứ? Đừng nhìn cậu ta làm mấy cái cây giống đó, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ! Nghe nói nhà của cậu ta đã rất cũ rồi, có chỗ còn bị dột, sao mẹ có thể để em gái mình gả vào loại gia đình đó chứ? Lại nói, cậu ta còn là một kẻ đào hoa, thôn bên cạnh cũng có mấy người thích hắn.”

Hồ Kim Phượng thở dài sau khi nghe điều này: “Con thật đúng là, cả ngày chỉ suy nghĩ đâu đâu. Thẩm Liệt, đứa nhỏ này tốt như vậy, giao Đông Mạch cho cậu ta, mẹ vô cùng yên tâm. Con cứ luôn nháo loạn lên làm gì, con có thể thay Đông Mạch quyết định sao?”

Giang Xuân Canh: “Con sẽ đi nói chuyện với Đông Mạch. Nhưng mẹ trước tiên không được đồng ý với cậu ta.”

Anh ấy đã sớm đi tìm hiểu. Tất cả những người đàn ông xung quanh em gái anh ấy, anh ấy đều dò hỏi rõ ràng.

Hồ Kim Phượng bật cười: “Con đang nói cái gì vậy, Đông Mạch đã đồng ý rồi còn có thể ngăn cản hay sao? Hơn nữa, nếu con không cho Đông Mạch kết hôn, sau này con bé phải làm thế nào? Con có thể che chở cho Đông Mạch một thời gian nhưng có thể che chở cho con bé cả đời được hay không? Còn nữa, con biết người khác nói gì không, biết vợ của con nghĩ gì không?”

Những lời này chỉ khiến Giang Xuân Canh cảm thấy khó chịu, sắc mặt đỏ bừng: “Mẹ...”

Hồ Kim Phượng: “Con quay về suy nghĩ cho thật kỹ đi, đừng có ở đây hô to gọi nhỏ.” Giang Xuân Canh đành ngậm ngùi quay trở lại.

Anh cứ thế này về nhà, bước vào trong nhà, Tạ Hồng Ni vẫn luôn vui đùa, không thèm nhìn đến Giang Xuân Canh, Giang Xuân Canh tiến vào trong bếp, đem bát đĩa rửa sạch. Sau khi rửa sạch, Tạ Hồng Ni mới hỏi: “Đông Mạch cùng Thẩm Liệt?”

Giang Xuân Canh gật đầu: “Đúng vậy.”

Tạ Hồng Ni: “Điều này cũng không tệ, bất quá em đang nghĩ nếu Đông Mạch kết hôn, vậy sau này tiền mà Đông Mạch kiếm được, chúng ta liền không có phần.”

Trên đường về vẫn luôn không vui.

Trong lòng anh thật sự có cảm giác rằng em gái anh thích Thẩm Liệt, anh đã cảm nhận được rồi, rốt cuộc cũng không thể ngăn cản được, thế nhưng cứ nghĩ để cho cậu ta chiếm được tiện nghi, trong lòng anh vẫn luôn không thoải mái.

Lời này nói ra khiến Giang Xuân Canh vô cùng khó chịu: “Ngoại trừ tiền thì trong đầu em còn nghĩ được gì không? Đông Mạch sống dễ dàng sao? Chuyện đã như vậy, em còn nghĩ đến tiền của Đông Mạch sao?”

Tạ Hồng Ni nghi hoặc: “Sao anh lại tức giận chứ? Chuyện này trước đó đã nói rõ ràng, tiền của Đông Mạch, có ba phần là thuộc về chúng ta!”

Giang Xuân Canh thấy Tạ Hồng Ni nói cứ như chuyện đương nhiên thì càng thêm không vui, anh ấy ôm lấy Mãn Mãn: “Đi thôi Mãn Mãn, chúng ta vào nhà ngủ đi.”

Tạ Hồng Ni thấy anh ấy không để ý đến mình thi hừ một tiếng: “Loại người gì vậy chứ!”

Trước kia cô ta cũng không nói chuyện với Giang Xuân Canh như thế, nhưng bây giờ đang mang thai nên không kiêng kị gì.

******

Sau khi cô quay về phòng của mình, cô vẫn vểnh tai lên nghe động tĩnh, cũng may bên kia không có động tĩnh gì lớn, thấy không cãi nhau lớn nên cô cũng thoáng yên tâm. Nghĩ nghĩ, thật ra không cần phải lo lắng chỗ anh mình làm gì, bình thưởng anh cả thương mình nhất. Mình muốn gả, cuối cùng anh ấy cũng không thể nói gì, chỉ là trước đó anh không vừa lòng Thẩm Liệt, lúc đầu buồn bực là chuyện chắc chắn.

Nhưng anh cả trút giận, qua rồi là không sao nữa.

Cô nhớ lại những chuyện này, nhớ lại những chuyện mà Thần Liệt đã làm cho mình, mấy cái này còn chưa là gì, anh còn lấy tiền của anh đưa cho mình buôn bán.

Đông Mạch sẽ không dùng tiền của anh, nhưng cô có thể cảm giác được, Thẩm Liệt không giống với người khác, Thẩm Liệt đối xử với ai cũng chân thành, anh thật lòng muốn sống cùng mình.

Sau khi ly hôn, cô không ôm hi vọng sẽ tìm một người nào khác, kể cả Lục Tĩnh An, giờ nhớ lại, thật ra từ lúc bắt đầu cô đã biết khả năng hai người thành đối không quá lớn.

Nhưng giờ thì tốt rồi, cô gặp Thầm Liệt, hoặc là nói, cô gặp lại Thẩm Liệt và bằng lòng chấp nhận anh.

Ở bên cạnh Thẩm Liệt dường như không cần sợ gì cả, thậm chí người khác có nói thẳng mặt cô thì cũng không có gì phải sợ, anh sẽ che chở mình.

Điều này khiến tâm trạng của cô rất thoải mái, cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều sáng tỏ, đến nổi tiếng “cục tác” của gà mái trong viện cũng trở nên thanh thủy âm tại.

Cô đi ra ngoài, giả vờ như không có việc gì mà cho gà ăn, cho gà ăn xong thì lấy cỏ xanh đã cắt từ trước cho thỏ ăn.

Con thỏ nhỏ của cô, bây giờ càng thêm to béo, thành một con thỏ vừa béo vừa lười.

Đông Mạch nhớ con thỏ này là Thẩm Liệt bắt rồi đưa cho mình, cô không nhịn được mà bắt con thỏ trắng béo ục ịch ra ôm vào lòng, còn hôn thật mạnh lên trán của nó.

Con thỏ vô tội nhìn cô, con mắt màu đỏ mờ mịt, hoàn toàn không biết cô bị làm sao. Lúc này, Tạ Hồng Ni dẫn Mãn Mãn đi vào viện, cô ta nhìn thấy Đông Mạch, cười nói: “Đông Mạch, việc làm ăn của em ra sao rồi, hôm nay vẫn thuận lợi chứ?”

Đông Mạch: “Rất tốt.”

Mãn Mãn nghe thế thì vui sướng chạy vào nhà.

Tạ Hồng Ni đứng bên ngoài nói chuyện với Đông Mạch, cười hỏi cô hôm nay thế nào: “Ngày mai người ta kết hôn, chắc chắn phải dư đồ ăn hoặc thịt gì đó, loại này đều sẽ chia cho người giúp làm việc, em thấy đó, cũng đừng có giữ mặt mũi làm gì, nên lấy thì cứ lấy.”

Đông Mạch nghe thế thì nhìn chị dâu của mình, lạnh nhạt nói: “Chị dâu, chị nói gì thế, em đầu được xem là giúp đỡ gì, người ta dùng tiền mời em đến, nếu đã cầm tiền của người ta, thì không thể tùy tiện lấy thứ gì của người ta hết. Người ta cho là tình cảm, người ta không cho thì cũng không sao, sao em có thể không biết ngại mà lấy luôn được.”

Tạ Hồng Ni khá ngượng ngùng: “Chị chỉ nói vậy thôi, bình thường cũng như thế cả mà.” Tạ Hồng Ni hỏi đến Thẩm Liệt: “Rốt cuộc em với cái người tên Thẩm Liệt kia là như thế nào? Có thể thành đôi không?”

Đông Mạch: “Dù sao giờ cũng đang có ý này còn có thể thành hay không, cũng phải nhìn cơ duyên, dù sao tình hình của em thế nào, chị dâu cũng biết mà.”

Tạ Hồng Ni nhìn Đông Mạch, cô ta lại bắt đầu xoắn xuýt.

Cô em chồng này làm người không tệ lắm, cô ta và em chồng chung đụng cũng xem như tạm được. Nhưng từ ngày nghe được lời đồn đại kia, trong lòng cô ta cứ cảm thấy khó chịu, cảm thấy Xuân Canh đối xử với cô em gái này quá tốt.

Bởi vì chuyện này, cô ta ngóng trông Đông Mạch lấy chồng sớm để bớt đi tai họa này.

Khi đang nói chuyện, Mãn Mãn giãy khỏi tay Tạ Hồng Ni rồi chạy tới chỗ của Đông Mạch, Đông Mạch nhịn không được đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé.

Mặc dù cô không nhớ rõ dáng vẻ anh cả khi còn bé, nhưng cô cảm thấy, Mãn Mãn rất giống anh cả, cô rất thương yêu đứa cháu này.

Cô cười nói: “Mãn Mãn, con vào nhà tìm bà nội lấy kẹo đi, hôm nay cô mang kẹo mừng đến, kẹo cưới của người ta đấy, là loại kẹo ngon ở Lăng Thành, nhanh đi nào.”

Nhưng giờ thứ cô ta ngóng trông đã đến ngay trước mặt, cô ta lại bắt đầu do dự, nếu như Đông Mạch lấy chồng, vậy sau này tiền mà cô kiếm được, còn có thể chia phần cho nhà mẹ đẻ không?

Đông Mạch nhìn Tạ Hồng Ni đứng đó sầu muộn, ít nhiều cũng đoán được tâm tư của chị dâu, nhưng cô không nói gì cả. Nếu như cô thật sự gả cho Thẩm Liệt thì sẽ không sống nhờ ở nhà mẹ đẻ nữa, đến lúc đó anh cả và dâu sống tốt đẹp với nhau, cô là con gái đã gả ra ngoài, xa thơm gần thối thì không sao nữa.

Về phần tiền, đương nhiên không thể nào tiếp tục chia tiền cho anh trai và chị dâu nữa, cũng chỉ lẳng lặng gửi cho ba mẹ, thỉnh thoảng mua chút đồ ăn ngon.

Ngày hôm sau, lúc nghe tiếng gà gáy đầu tiên là Đông Mạch bò dậy, sau khi rửa mặt, cô cài đóa hoa nhỏ màu đỏ lên quần áo của mình, cưỡi xe đạp ra khỏi nhà.

Ra khỏi con đường nhỏ của thôn Đông Quách, lúc đi đến con đường lớn, cô nhìn thấy bóng người đang cưỡi xe đạp trông vô cùng quen, nhìn kỹ, quả nhiên là Thẩm Liệt.

Lúc này, ngoại trừ nông dân sáng sớm vác cuốc ra đồng, trên con đường quê không có lấy bỏng người, phía đông hiện lên những tia sáng mỏng manh, điểm xuyến nửa bầu trời xanh.

Thẩm Liệt cũng nhìn thấy cô, bấm chuông xe đạp phát ra từng tiếng “leng keng” lanh Cảnh.

Đông Mạch mím môi cười cười, cưỡi xe đến gần: “Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Liệt: “Ở đây chờ em, anh và em cùng đến thôn Lộ Gia.”

Lúc đang nói chuyện, anh đưa một bó hoa nhỏ cho cô: “Cái này cho em.”

Đó là một chùm hoa lan tháng hai, màu tím pha trắng, nói lớn không lớn, khắp nơi trên đường quê đều có, nhưng bây giờ bị hái rồi bỏ thành một bỏ, rất nhiều hoa lan nhỏ chụm lại với nhau, mang theo giọt sương sáng long lanh, một chùm hoa tim khiến người ta thích mắt.

Cô không nhịn được cúi đầu ngửi ngửi, hương cỏ xanh cùng bùn đất có mùi tanh nhẹ tươi mát, tinh khiết đến mức khiến lòng người sảng khoái, một bó hoa nhỏ có mùi thơm đặc trưng, rất nhẹ, cũng chỉ có lúc xích lại gần mới có thể ngửi được.

Cô thích ý cầm nó: “Anh tới đây từ bao giờ mà còn thời gian hải cái này?”

Thẩm Liệt mỉm cười nhìn cô chăm chủ: “Cũng không sớm lắm đâu, thấy bên kia có nhiều nên hải một ít, vừa lúc ở đây chờ em luôn.”

Đông Mạch: “Là lỗi của em, đến đây hơi chậm, giờ cũng không còn sớm nữa chúng ta mau đi thôi, không lại trễ nãi việc của người ta.”

Thẩm Liệt nhận bó hoa lan kia, kẹp nó vào giữa chuông tay lái giúp cô.

Động Mạch nhìn thấy ống tay áo của anh được xắn lên một nửa, lộ ra một đoạn nhỏ cảnh tay, cánh tay của anh có màu lúc mì khỏe khoắn, đó là bị màu lúa mì do phơi dưới ảnh mặt trời, giống như có thể ngửi được hương lúa mì mát lạnh, xương ngón tay của anh rất dài, trông rất có lực.

Sau khi giúp cô kẹp lại, anh mỉm cười và nói: “Như vậy sẽ không bị rớt nữa, đi thôi.” Ánh mắt của Đông Mạch dời khỏi tay anh, trên mặt ửng đỏ, gật đầu nhẹ nhàng dạ mộkt tiếng.

Gió nhẹ nhàng của buổi sáng thổi mái tóc cô tung bay, tay lái của Nhị Nguyệt Lan lập tức lắc lư theo gió thổi, những bông hoa nhỏ màu tím đung đưa, mùi thơmk vẫn quanh quẩn ở mũi của Đông Mạch.

Đông Mạch mím môi, nghĩ đến sự săn sóc vừa rồi anh vì mình mà tự tay kẹp Tiểu Hoa lại, với lại lúc anh cười lên rất ấm áp và rực rỡ.

Cô nghĩ, anh thật tốt, tốt đến mức khiến trái tim cô rung động.

Ở bên cạnh anh, cô cũng không lo lắng tương lai một ngày nào đó anh sẽ thay đổi, một chút cũng không hề lo lắng, không phải vì anh từng muốn đi phẫu thuật thắt nút lại, mà là bởi vì con người của con.

Anh chính trực thiện lương, đối xử với người khác rất chân thành, Tôn Hồng Hà lừa gạt anh, anh chỉ muốn trả lại lễ vật đám hỏi, chiến hữu của anh đã hi sinh, anh cũng muốn đưa phần trợ cấp của mình cho góa phụ liệt sĩ và người già neo đơn dùng.

Ích kỷ mà nói, cô hẳn là phải so đo vì anh đối xử tốt với người khác, bởi vì những việc tốt này làm tổn hại đến lợi ích của bản thân. Nhưng nghĩ theo hướng tốt, một người làm việc có điểm dứt khoát như thế, nhân phẩm rất đáng tin cậy, cho dù có một ngày cô và anh vì chuyện gì đó mà không thể sống cùng nhau, anh cũng sẽ không có lỗi với bản thân.

Không làm được vợ chồng cũng sẽ không trở thành kẻ thù, anh sẽ không mắc chứng tâm thần như Lâm Vinh Đường đi làm những chuyện tổn hại người khác mà gây bất lợi cho mình, càng sẽ không giống như Lục Tĩnh An trông trước trông sau mà không có trách nhiệm với việc làm của mình.

Bất luận là lúc nào, anh đều có trách nhiệm với việc làm của mình, đây là phẩm chất trong xương tủy của một người, thậm chí những thứ này so với việc anh thích mình còn mang đến cho cô cảm giác an toàn hơn, khiến cô yên tâm hơn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương