Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 48: Chương 48 :

/180
Trước Tiếp
Dọc theo đường đi rất vội vàng, nhưng lúc đến nhà họ Lộ vẫn còn kịp, người nhà họ Lộ đã đi đón dâu, trong ấn chỉ có những người giúp việc, hầu hết nam giới đều ngồi xổm ở cửa lớn hút thuốc, nữ giới thì ở trong phòng vội vàng sắp xếp phòng mới, chia hoa hồng,... Đông Mạch đi thẳng qua phòng bếp, mấy đầu bếp hỗ trợ gần như đã đến đông đủ nên lập tức bắt đầu vào công việc.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, đợi đến giữa trưa, con dâu mới gần như đã được nhận vào trong nhà, mọi việc cũng chuẩn bị xong xuôi. Lúc bày bàn ra thì Ngưu Kim Liễu tới đây, ngày hôm nay cô ấy làm chị dâu nên cũng bận rộn rất nhiều, vì chuyện này mà máy chải sợi thô ở sân sau đều ngừng hoạt động, để cho công nhân ở trên máy chải sợi thô đều tới giúp đỡ.

Đông Mạch lập tức để cô ấy giới thiệu: “Mỗi bàn là mười lăm món ăn, trong đó có năm món lợn, gà vịt cá đều giống nhau, có tám món ăn mặn, còn lại là bảy món chay, là bốn món nóng ba món nguội. Đến lúc bày mâm những món ăn em cũng phải chú ý, chị đã dặn những người bưng thức ăn phải bày những món này thế nào rồi.”

Đông Mạch khoa tay múa chân qua loa: “Chị dâu, chị xem còn chỗ nào không thích hợp không, để em điều chỉnh lại lần nữa.”

Ngưu Kim Liễu còn chỗ nào không hài lòng chủ, cô ấy quá hài lòng rồi, miệng chỉ cười toe toét: “Rất tốt, rất tốt, còn tốt hơn chị nghĩ rất nhiều này. Hôm nay khách mời đến nhà chúng ta uống rượu có những người bên công xã, còn có bạn bè ở Lăng Thành, đều là những người đã gặp từng gặp qua ở ngoài rồi. Lúc trước anh trai em nói tổ chức tiệc rượu ở trong thôn, chị còn thấy hơi lo lắng, sợ mất mặt, bây giờ thì xem này, chị thấy còn khí thế hơn so với lần chị làm ở Lăng Thành đấy, thật sự tốt hơn chị nghĩ rất nhiều!”

Nhìn thịt đầu lợn này, đều được hầm từ từ trong thùng gỗ rồi mới lấy ra, chẳng trách từ ngày hôm qua đến bây giờ phòng bếp đều bận rộn không ngừng, mỗi món ăn đều rất công phu nha!

Đông Mạch thấy Ngưu Kim Liễu hải lòng, cô cũng nhẹ nhàng thở ra, lần đầu tiên cô làm, lại dùng rất nhiều kiểu để làm, thật sự rất sợ làm ra cái gì đó không hay, bây giờ thấy Ngưu Kim Liễu hài lòng thì cô yên tâm rồi.

Lúc này có người gọi Ngưu Kim Liễu, hình như có chỗ thiếu một thứ gì đó, Ngưu Kim Liễu vội vàng luống cuống đi qua, Đông Mạch thì chỉ huy mọi người, bắt đầu chuẩn bị dọn đồ ăn lên.

Đồ ăn liên tục được mang lên, Đông Mạch đứng trong phòng bếp nhìn biểu cảm trên mặt mọi người ở bên ngoài, nhìn phản ứng của mọi người, dáng vẻ như thế chắc là rất hài lòng, cô còn nghe được có người tán thưởng, còn có người hỏi tới nói đây là món gì, sao nhìn thế nào cũng chưa từng thấy qua.

Cô nghe được có người khen nhà họ Lộ người ta cưới được con dâu giỏi, thức ăn này nhìn thế nào cũng không giống người bình thường làm.

Đông Mạch cảng thở phào nhẹ nhõm hơn.

Ai ngờ lúc này, Ngưu Kim Liễu vội vàng chạy tới: “Đông Mạch, bây giờ làm nhanh một món mì có kịp không? Có một lãnh đạo ở Lăng Thành tới, bình thường cũng qua lại khá thân thiết với anh trai em, trong nhà người ta đều ăn mì, không ăn được bánh bao, nghe nói là trước kia bị đánh, bị bỏ đói rất tàn nhẫn, ăn bánh bao gấp quá suýt chút nữa bị nghẹn chết. Việc này chị tỉnh nói với em hôm qua rồi, hôm qua chị còn nhớ rõ định nói với em, kết quả bận rộn quá lại quên mất, em xem thử chuẩn bị làm nhanh một chút đi!”

Đông Mạch: “Được, món này không khó.”

Sau một hồi suy nghĩ, cô lấy những con cá đã nấu chín trước đó, róc xương tách thịt rồi cho vào trong mì, sau đó trộn với nước luộc gà, ép thành miếng gọn gàng, sau đó dùng dao rạch và kéo thành những sợi mỏng, rồi ném vào nồi canh gà nấu nấm đang sối, chỉ chốc lát sau, những sợi mì này lập tức nóng hổi bốc lên mùi thơm.

Trong lòng Ngưu Kim Liễu vô cùng sốt ruột, cho nên không hề rời khỏi phòng bếp, mắt thấy đã làm ra một tô mì như vậy mà nhìn đến ngây người.

Nghĩ thầm, nghề cũ của người ta vốn là mì canh cá, quả nhiên là danh bất hư truyền mà!

Lúc ấy người ta ăn món ăn này liền khen: “Nhà anh mời đầu bếp từ đâu tới vậy, là người được đào tạo chuyên môn từ Lăng Thành tới à, nhà ai thế? Món ăn này thật sự rất ngon, mọi người xem thịt kho tàu này, cách cắt thịt rất tinh tế, trái lại, hơn nữa không có vuông nhọn. Đến giờ tôi vẫn chưa từng ăn qua món của người nào hiểu được sự tinh tế này, đây chính là điều người xưa rất chú ý! Không nói cái khác, chỉ cần nhìn cách cắt thịt này, vừa nhìn đã biết là người lành nghề!”

Lộ Khuê Quân lập tức cười ha ha: “Là người ở nông thôn chúng ta đó, tùy tiện tìm được.” Vương Nguyên Đức lập tức kinh ngạc: “Tùy tiện tìm được sao? Người trong thôn nấu ăn ngon như thế ư?”

Tất cả mọi người đều cười, họ nói không nhìn ra, nhưng anh lại rất gây sự chú ý.

**

Đồ ăn trong tiệc cưới lần này của nhà họ Lộ, ai ăn cũng khen, đừng nói là thân thích ở nông thôn, cho dù là người trong thành phố tớ cũng đều liên tục tán thưởng. Nghe nói chỗ ngồi khách quý trong phòng đều là những vị khách giàu có, là Lộ Khuê Quân tự mình tiếp đãi.

Người kia tên là Vương Nguyên Đức, trong nhà cũng hơi khá giả, kiến thức cũng nhiều, lập tức tiếp tục nói: “Mọi người không hiểu sao, thật sự không hiểu à. Anh nhìn miếng thịt này, chắc chắn không phải dùng đường, nếu dùng đường sẽ không có mùi này, người ta sẽ đoán là dùng dầu thu, người bình thường có lẽ không hiểu cái này, người bình thường cũng không ăn được món ăn ngon thế này!”

Anh ta vừa nói việc này, tất cả mọi người đều nổi lên lòng hiếu kỳ, ngẫm lại hình như có vẻ khác, đều hỏi Lộ Khuê Quân: “Rốt cuộc là anh mời đầu bếp ở đâu thế?”

Lộ Khuê Quân càng nở nụ cười tươi hơn, anh ấy nói đến việc này, nói người ta là nghề tổ truyền, trước kia làm mì canh cá, bây giờ đang giúp đỡ nấu tiệc rượu.

Vì thế cả bàn đều tán thưởng, nói tay nghề của người ta thật giỏi, đến Lăng Thành chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Lộ Khuê Quân nhìn Thẩm Liệt ngồi bên cạnh: “Việc có thể đi Lăng Thành hay không thì phải hỏi em trai của tôi rồi.”

Vì thế tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt nở nụ cười: “Chờ sau này cô ấy có cơ hội nhất định sẽ đi, đến lúc đó còn phải nhờ cậy mọi người ủng hộ rồi.”

Tất cả mọi người trong bàn đều thắc mắc: “Tại sao thế? Đây là trưởng bối trong nhà Thẩm Liệt hay là gì?”

Câu này vừa nói, Lộ Khuê Quân cười ha ha, Thẩm Liệt cũng cười.

Mọi người đều bối rối, Lộ Khuê Quân mới giải thích: “Người hôm nay nấu ăn cho chúng ta là một cô bé, người ta đang là người yêu của người anh em của tôi đấy!”

Hả?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc: “Một cô bé mà tài giỏi như vậy sao?”

Lộ Khuê Quân nói: “Đó là đương nhiên, cho nên mới nói nông thôn của chúng ta có cắt giấu người tài năng đấy.”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều thán phục, miệng khen không dứt.

Mặc dù Đông Mạch không biết chuyện gì đang xảy ra ở hàng ghế dành cho những vị khách quý nhưng cô ấy đoán rằng mọi người đều hài lòng, trong lòng cũng là vô cùng thích thú. Thông qua chuyện này, cô cũng kiếm được một món tiền kha khá. Dù sao nhà khác đưa tiền cũng không bằng Lộ Khuê Quân ra tay hào phóng. Chỉ là làm một bữa cỗ cũng bằng nhiều ngày cô ở bên ngoài mưa gió bày quán nhỏ buôn bán.

Khi tiệc sắp tàn, đồ đạc bên ngoài cũng gần hết nên cô cũng tùy tiện ăn uống cùng mấy người phụ bếp và phụ việc trong bếp, ăn xong thì người thân về hết nên mọi người thu dọn đồ ăn thừa, dọn đồ ăn.

Đông Mạch để cho người ta phân loại, những loại có thể bảo quản được và những loại dễ hư hỏng đều tách riêng ra.

Sau khi dọn dẹp thì trời cũng tối, Lộ Khuê Quân cùng Ngưu Kim Liễu liền mời tất cả mọi người ở lại dùng bữa tối cùng nhau để ăn mừng và cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người. Sau bữa tối, Ngưu Kim Liễu gọi Đông Mạch qua vàk đưa cho Đông Mạch một phong bao đỏ: “Em à, bữa tiệc lần này của chị rất hài lòng, anh Lộ cũng rất hài lòng, em không biết những vị khách ở thành phố kia đã khen ngợi em nmhư thế nào đâu! Họ còn tưởng em là một đại đầu bếp ở nhà hàng nào của Lăng Thành nữa đấy. Đây là chị dâu chuẩn bị quà cảm ơn cho em.”

Đông Mạch nhận phong bao đỏ định mở ra nhưng Ngưu Kim Liễu đã nắm tay cô lại nói: “Nhiều hay ít thì cũng mong em bỏ qua cho, trước tiên cử nhận lấy đã. Đừng ghét bỏ cũng đừng từ chối, hôm nay nhà chúng ta có chuyện vui, không muốn nhận được lời từ chối đâu.”

Đông Mạch: “Cảm ơn chị dâu. Em cũng rất vui khi có thể đến giúp bữa tiệc lần này. Chuyện này trước nay em chưa từng làm vậy mà lại nhận được nhiều lời tán dương như vậy, như vậy trong tương lai em cũng có đủ tự tin để làm nhiều chuyện hơn rồi.”

Ngưu Kim Liễu: “Chuyện này em không cần phải lo lắng, chỉ sợ em sẽ mệt thôi nếu không lão Lộ có việc làm ăn nào cũng sẽ giới thiệu cho em.”

Đông Mạch cười gật đầu, lanh lảnh nói: “Được rồi!”

Ngưu Kim Liễu lại nhét một túi lớn nguyên liệu nấu ăn cho Đông Mạch, rồi lại sườn và thịt bò, Đông Mạch cảm ơn và thực sự không có từ chối, cô chuẩn bị về nhà của mình. Lúc rời đi, cô vốn dĩ muốn đợi Thẩm Liệt nhưng có vẻ như Thẩm Liệt đang bận việc. Nghe nói lần này có một người của bộ công thương tới, anh đang nói chuyện với người đó nhất thời không thể phân thân được.

Khi chuẩn bị vào thôn, cô tình cờ gặp Tôn Hồng Hà.

Tôn Hồng Hà ngăn cô lại: “Đông Mạch, tôi biết trong lòng cô luôn bất mãn với tôi nhưng tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Đông Mạch: “Chuyện gì?”

Đông Mạch nhớ lại những gì Thẩm Liệt đã nói về chính sách vải len lông cừu. Cô cảm thấy sẽ rất tốt nếu có thể biết nhiều điều về nó.

Vì vậy cô không đợi anh mà thu dọn đồ đạc của mình và buộc thịt vào ghế sau xe đạp. Buổi sáng, cô ngâm lan nhị nguyệt vào chậu nước, nhìn nó mới tinh nên cô lấy ra, kẹp vào ghi đông một lần nữa rồi đạp xe trở về.

Tôn Hồng Hà: “Có phải cô yêu đương với Thẩm Liệt rồi không?”

Đông Mạch: “Vậy thì sao?”

Tôn Hồng Hà nhìn chằm chằm lan nhị nguyệt trên tay lái, đoán được chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt có chút mất mát, nhưng vẫn cười nói: “Thật không ngờ, lúc đó cô đã khuyên tôi cùng Thẩm Liệt không nên ly hôn, tôi còn nói nếu cô muốn gả thì gả đi, không ngờ cô lại gả thật, sẽ không phải bắt đầu từ lúc đó mà coi trọng anh ta chứ? “

Nếu là trước đây, Đông Mạch có thể bị chọc tức và nghĩ rằng người này thật vô lý, nhưng bây giờ cô ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô mỉm cười nhìn Tôn Hồng Hà: “Vậy thì tôi lại hoài nghi cô có phải đã sớm coi trọng Lâm Vinh Đường, nhất kiến chung tình cho nên mới nhất định phải ly hôn cùng với Thẩm Liệt, cô nói có đúng không?”

Tôn Hồng Hà sắc mặt trầm xuống: “Đừng có nói nhảm.”

Đông Mạch: “Tôi chỉ là tùy tiện nói bừa mà thôi, sao cô lại coi là thật thế?”

Tôn Hồng Hà bất lực nhìn Đông Mạch: “Đông Mạch, hôm nay tôi cản cô lại là vì muốn nói với cô vài câu thật tâm, cô nghe cũng được không nghe cũng tốt, những lời tôi sắp nơi đây đều là thật lòng.”

Đông Mạch: “Cô nói đi.”

Tôn Hồng Hà lại một lần nữa nhìn thoáng qua lan nhị nguyệt ở trên tay cẩm: “Thẩm Liệt cái người này, nhìn bề ngoài có vẻ khá nghiêm túc nhưng thực ra không phải người đứng đắn mà anh ta lại hay trêu hoa ghẹo nguyệt, những ngày tháng sau này của cô nhất định sẽ sống không tốt. Tôi khuyên cô vẫn nên suy nghĩ cẩn thận hơn.”

Thẩm Liệt về sau sẽ không may mắn, cũng sẽ trở nên nghèo khó, trước đây Tân Hồng Hà cảm thấy Thẩm Liệt và Đông Mạch đến với nhau cũng rất tốt.

Nhưng hôm qua, khi nhìn thấy Thẩm Liệt cùng Đông Mạch đi xe đạp cùng nhau, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu muốn chết.

Hôm nay lại nhìn thấy lan nhị nguyệt ở trên tay lái của Đông Mạch cô theo bản năng nghĩ rằng có lẽ là do Thẩm Liệt đưa cho.

Cứ nghĩ đến một người đàn ông mà cô đã cố gắng rất nhiều để làm hài lòng lại chủ động đi lấy lòng Đông Mạch như vậy, cô cảm thấy thật khó chịu, trái tim chua xót, cô thấy mặc dù cô không muốn kết hôn với Thẩm Liệt nhưng cô không thể nhìn thấy Thẩm Liệt kết hôn với người khác. Dù sao vào thời điểm đó cô là thực sự thích Thẩm Liệt!

Đông Mạch nhìn Tôn Hồng Hà: “Hồng Hà, trước đây tôi khuyên cô không nên ly hôn thực ra cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Lúc đó, tôi không biết Thẩm Liệt có gì tốt, thậm chí cũng không cảm thấy anh ấy đẹp trai.”

Tôn Hồng Hả: “Anh ta chính xác là không có gì tốt cả.”

Đông Mạch: “Nhưng bây giờ tôi đang dần tiếp xúc gần hơn với anh ấy và tôi ngày càng cảm thấy anh ấy là người tốt. Tôi không cảm thấy anh ấy là người không đứng đắn cũng không cảm thấy anh ấy thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Còn tương lai có tốt hay không thì chính là nhờ vào sự nỗ lực của tôi và anh ấy chứ không phải một mình anh ấy quyết định là tốt hay không tốt.”

“Cho dù không tốt, vậy thì bản thân tôi cũng có vấn đề, nên tôi chấp nhận.”

Tôn Hồng Hà giật mình, điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là Đông Mạch đối với Thẩm Liệt là một lòng một dạ hay sao?

Đông Mạch: “Vậy nên cô không cần phải thuyết phục tôi, cứ tự lo cho bản thân là được. Cô nếu đã cho tôi lời khuyên thì tôi cũng có lòng tốt khuyên cô một câu gia đình Lâm Vinh Đường nhìn thì có vẻ sáng sủa nhưng nếu cô gả vào mỗi ngày qua đi sẽ không phải quá thoải mái. Tôi cũng khuyên cô suy nghĩ lại thật kỹ rồi hãy quyết định.”

Tôn Hồng Hà sửng sốt: “Cô sao lại bướng bỉnh như vậy! Thật là nói mãi không chịu hiểu!”

Đông Mạch nở nụ cười: “Vì thế cô đừng thuyết phục tôi, tôi cũng không thuyết phục cô. Cô có đường Dương Quan của cô, tôi đi cầu Độc Mộc của tôi.”

Sau những lời này, hai người đạp xe, người đi về hướng Tây, người đi về hướng Đông.

Sau khi trở về nhà, Hồ Kim Phượng đang lắc hạt đậu bằng một cái thùng rác ở cửa, lầu lâu sau hạt đậu cũ có một số con bọ kê trong đó, bà vừa nói chuyện với những người hàng xóm vừa lắc.

Nhìn thấy Đông Mạch đi tới, bà đặt nó xuống: “Đông Mạch, hôm nay thế nào?”

Người hàng xóm bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn bó hoa trước tay lái của Đông Mạch mà mỉm cười: “Đông Mạch lại kiếm tiền rồi!”

Hồ Kim Phượng thản nhiên cười: “Kiếm tiền gì chứ, chính là vất vả mới có được một chút. Con bé là con gái thì có thể có được bao nhiêu tiền chứ!”

Khi đang nói chuyện, bà và Đông Mạch bước vào nhà: “Nhìn con chắc là mệt lắm!”

Đông Mạch nghĩ, cô ấy quả thật ngưỡng mộ Tôn Hồng Hà nhưng cô ấy không bao giờ có thể làm bạn với Tôn Hồng Hà.

Họ đều mong giàu có và có cuộc sống sung túc, và họ đều cố gắng hết sức để làm việc theo hướng tốt hơn, nhưng họ sẽ không bao giờ đi cùng một chiều.

Đông Mạch lấy lan nhị nguyệt ra, tìm một chai rượu thủy tinh bị bỏ rơi, đổ đầy nước vào, cắm xuống và đưa những thứ được cho ở đám cưới cho Hồ Kim Phượng xem.

Hồ Kim Phượng tặc lưỡi: “Đây toàn là thịt bò ngon, người ta thật hào phóng!”

Đông Mạch cười và nói: “Hôm nay con khá mệt nhưng những vị khách đều rất hài lòng. Trong tương lai, dựa vào việc này có thể con cũng có thể mở rộng làm ăn được.

Vừa nói cô vừa lấy từ trong túi quần áo ra một phong bao đỏ: “Người ta đưa cho con một phong bao đỏ.”

Phong bao đỏ nặng nề, cô cảm thấy hơi nhiều, sau khi mở ra, tất cả đều là xấp xỉ mười tệ một tấm, cầu xin điềm lành, mọi người đều phát tiền mới tinh. Đông Mạch đếm đếm, có hai mươi tắm.

Cô có cảm giác hơi phỏng tay, họ lại trực tiếp đưa 200 nhân dân tệ, như vậy là hơi quá, gấp đôi những gì cô ấy nói lúc đầu.

Hồ Kim Phượng nhìn thấy cũng vui mừng khôn xiết: “Quả thực cho hai trăm!”

Đông Mạch : “Đúng vậy, hơi nhiều rồi. Lúc đó đã nói rõ là 100 nhân dân tệ không nghĩ tới lại nhiều hơn như thế đến gấp đôi. Họ đối xử với mọi người luôn rất tốt lại vô cùng chiếu cố con. Mẹ, mẹ nói xem phải xử lý như thế nào đây?”

Hồ Kim Phượng: “Đây là người ta tặng bao lì xì đỏ, cũng có ý là yêu thích. Nếu trả lại thì đó không phải là điều may mắn, vì vậy hãy giữ nó trước, ghi nhớ tình cảm này nếu sau này có cơ hội sẽ trả lại sau.”

Đông Mạch cũng nghĩ về chuyện này: “Được rồi, trước tiên cứ như vậy đã.”

Hồ Kim Phượng: “100 tệ dư ra, hãy giữ cho riêng mình. Vốn dĩ là 100 tệ nhưng người ta lại cho con thêm 100 tệ thì đó cũng là tìm cảm, sự chăm chỉ cực khổ mà có. Sau đó còn có món nợ ân tình, món nợ này là ở trên người con vì vậy người khác không có khả năng trả thay cho nên 100 tệ dư ra này con cứ tự mình giữ lại.”

Đông Mạch: “Mẹ, mẹ nói đúng, vậy 100 tệ này cũng đừng nhắc đến nữa, tránh cho lại cãi nhau.”

Hồ Kim Phượng: “Đó là tất nhiên. Kỳ thực trong chuyện này chúng ta cũng không giúp được gì nhiều cho con. Vô duyên vô cớ cầm của con 30 tệ, đã thiệt thòi cho con rồi. Bây giờ còn muốn thêm, vậy thì chính là lấy tiền mồ hội nước mắt của con, là người sao có thể như vậy chứ?!”

Đông Mạch mỉm cười: “Mẹ à, chúng ta đều là một gia đình. Bình thường con chịu thiệt thài một chút cũng không có vấn đề gì. Với tính tinh này của con chỉ cần đừng làm cho con quá khó xử vậy là được rồi.”

Tất nhiên là nếu quá đáng quá, cô sẽ bùng phát và không gì có thể ngăn cản được.

Vào lúc này, Hồ Kim Phượng lại hỏi về Thẩm Liệt. Đông Mạch nói hôm nay anh ấy quá bận nên không thể nói chuyện được.

Hồ Kim Phượng cho là chuyện này khá tốt: “Người ta bận rộn làm quen với những người cùng bàn rượu và có thêm kiến thức đó là một điều tốt, nó cho thấy cậu ấy có khả năng, mẹ nghĩ cậu ấy sẽ rất có tương lai. Cũng chỉ có Tôn gia không có mắt, cả ngày chỉ tìm cách nói xấu cậu ấy, cái này không phải là cố ý bôi nhọ người khác sao?!”

Đông Mạch: “Quản làm sao được những lời họ nói chứ!”

Hồ Kim Phượng: “Bây giờ mẹ không có hy vọng nào khác, chỉ mong rằng con có thể gả vào một gia đình tốt và sống một cuộc sống tốt. Nếu khônkg có con, sau này có thể nhận con nuôi, như vậy mẹ cũng đã an tâm rồi.”

Đông Mạch: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con có niềm tin vào anh ấy.”

Sau khi cô nói xong, cô nói thêm: “Con hiện tại đối với chính mình cũng rất có lòng tin.”

Sau khi gặp phải Lâm Vĩnh Đường, Lục Tĩnh An, còn có gì có thể khiến cho cô sợ được nữa chứ!

********

Thẩm Liệt là một người làm việc nhanh nhẹn và cương quyết, sáng sớm hôm sau anh đã đến làng Đông Quan, thuê người mai mối, đó là dì Vương Nhị ở làng Tùng Sơn. Lúc đó, dì Vương Nhị đã nhờ Đông Mạch thuyết phục Tôn Hồng Hà, bây giờ lại đến làm mai mối cho Thẩm Liệt và Đông Mạch.

Bản thân bà lúc đầu cũng hơi xấu hổ, nhưng Thẩm Liệt đã nói chuyện với bà và hứa những lợi ích, bà đã vui vẻ đồng ý. Sau đó, Thẩm Liệt đã nói với bà rất nhiều, và bà viết ra từng câu một.

Thực ra chuyện này người quê đặc biệt lắm, có con dâu lấy chồng là tốt rồi, ai thèm quan tâm?

Người giàu mới để ý, người nghèo toàn là mấy người mặc chung một cái quần, quản ai với ai làm gì!

Thực ra, người đầu tiên mà cô nhìn thấy là Thẩm Liệt, và sau đó là chiếc sườn anh ta đang cầm trên tay. Thịt lợn ngày nay khá đắt, và chiếc sườn còn đắt hơn nữa. Một dải dài như vậy, quả là nhiều tiền!

Sau đó cô nhìn thấy Thẩm Mặc đang cầm trên tay một thứ khác, dù sao cũng có khá nhiều đồ nên chắc chắn không rẻ.

Di Vương Nhị và Thẩm Liệt đi xe đạp đến, ngay khi họ bước vào thôn Đông Quách, một số người đã nhận ra họ. Họ đều biết đó là Thẩm Liệt ở thôn Tùng Sơn, quá khứ là chồng của Tôn Hồng Hà, bây giờ lại đến cầu hôn Đông Mạch.

Khi Tôn Hồng Hà nghe tin vừa đúng lúc cô đi lấy nước về. Hai chiếc xô đang đung đưa trên cột, vừa lắc lư thì cô nhìn thấy dì Vương Nhị và Thẩm Liệt.

Tự dưng cô cảm thấy không thoải mái nên nhìn di Vương Nhị, cô và dì Vương Nhị rất quen, cô từng nhờ di Vương Nhị tìm Vương Tú Cúc nói tốt vài câu.

Di Vương nhìn thấy Tôn Hồng Hà thì mỉm cười: “Này, thật trùng hợp, mấy ngày trước cô hỏi tôi nói về Lâm Vinh Đường, bây giờ Thẩm Liệt lại là đến vì Đông Mạch. Hai người đúng thật là ?!”

Tôn Hồng Hà nghe vậy thì xấu hổ đến mức không biết phải nói gì, trong lòng có chút oán hận dĩ Vương Nhị, cô là đi xin bà ta hỗ trợ, vậy mà bà ta có thể tùy tiện nói sao?

Có một số người xung quanh đều biết về chuyện của Tôn Hồng Hà và Thẩm Liệt nên cũng hiếu kì hỏi thăm.

“Cái gì? Hồng Hà đi tìm bà để nói về Lâm Vinh Đường sao? Đó không phải là chồng trước của Đông Mạch sao?”

“Mẹ của Hồng Hà không ngừng nói bà ấy có một người con rể tốt, đó là Lâm Vinh Đường sao? Thảo nào mà bà ấy cứ giấu giếm mãi.”

Tôn Hồng Hà không thể biện giải được chỉ cảm thấy xấu hổ, cô ấy đứng ở đó mang theo gánh nặng, ngược lại vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Liệt.

Thẩm Liệt tỏ vẻ thờ ơ.

Tôn Hồng Hà nói với dì Vương Nhị: “Dì Vương, bà đang nói cái gì vậy, làm sao có khả năng!”

Di Vương nhận được lợi ích từ Thẩm Liệt cho nên nhất định phải nói, liều mạng nói, trước mặt mọi người ra sức nói mà không quan tâm đến danh dự của Tôn Hồng Hà, Thẩm Liệt mời bà ấy năm cân thịt lợn, và một miếng thịt lợn sẽ lớn như thế nào chứ!

Vì vậy, dì Vương Nhị nói tiếp: “Tại sao lại không thể chữ? Thôn chủng tôi đã truyền miệng là ngày nào cô cũng đến thôn chúng tôi hầu hạ Vinh Đường không phải vì muốn gả vào nhà họ Lâm thì là vì cái gì chứ?”

Tôn Hồng Hà lập tức vô cùng tức giận, tại sao dì Vương Nhị này lại nói như vậy, cô đã đến chăm sóc anh ta vài lần, nhưng tất cả đều là bí mật, ít người trong thôn biết chuyện!

Lúc này có mấy người trong thôn hỏi chuyện dì Vương Nhị, dì Vương Nhị xua tay: “Tôi trước tiên phải đến nhà Đông Mạch đã, chuyện đó nói sau.”

Di Vương Nhị rời đi với Thẩm Liệt sau khi nói chuyện, nhưng để lại một vài người nhận rỗi không có việc gì làm trong thôn. Có người nở nụ cười hỏi Tôn Hồng Hà: “Người mà cô ra mắt chính là Lâm Vinh Đường sao?”

Tôn Hồng Hạ tức giận: “Không phải!”

Nhưng ai mà tin được? Mọi người bây giờ căn bản đều nhận định là ban đầu Tôn Hồng Hà muốn ly hôn với Thẩm Liệt là vì Lâm Vinh Đường.

Lần này, dì Vương Nhị và Thẩm Liệt bước vào với một miếng sườn dài, hai bình rượu Tây Phượng, bốn chiếc bánh ngọt chiên thường được sử dụng ở các vùng nông thôn và hai túi kẹo bơ cứng.

Di Vương đầu tiên giải thích ý định của mình rồi mỉm cười nhưng sau khi nhìn thấy Giang Xuân Canh, vẻ mặt hơi thay đổi, bà biết đây chính là cao thủ có thể đánh người nên nghĩ sau này nhất định phải trốn thật kĩ.

Thế là hai bên tán tụng nhau, hết lời khen ngợi, hết lời khen ngợi thì cho là họ là một cặp trời sinh.

Hai bên đã ăn xong, uống cũng xong. Bây giờ là thời gian để bàn chuyện chính nên Hồ Kim Phượng liền để con trai và con dâu về trước, chỉ để lại chị dâu, dì Vương Nhị và Thẩm Liệt để nói chuyện cùng nhau.

Đông Mạch kỳ thực cũng muốn nghe một chút.

Sau khi Thẩm Liệt bước vào phòng, tư thế trầm thấp và lời nói chân thành, Hồ Kim Phượng cùng Giang Thụ Lý ban đầu vốn là chỉ nhìn với ánh mắt thỏa mãn nhưng bây giờ họ đã cười đến vô cùng vui vẻ.

Giang Xuân Canh cứ bày ra một bộ mặt hằm hằm, Tạ Hồng Ni đã nháy mắt với anh ta mấy lần nhưng anh ta vẫn như vậy.

Thẩm Liệt đối với chuyện này cũng không bận tâm, chỉ cần Giang Xuân Canh không đánh anh thì ván này anh thắng rồi.

Giang Xuân Canh mở một bình rượu Tây Phượng ra, bốn người đàn ông mỗi người rót một ít và nếm thử, bọn họ đều nói rất ngon.

Dì Vương Nhị lại khen ngợi khả năng của Thẩm Liệt, đồng thời cũng nói anh thiếu một người vợ hiền.

Dì tôi cũng khen Đông Mạch là người đảm đang, làm được việc, kiếm được tiền, ngoại hình đẹp và tính tình tốt, chưa bao giờ thấy một cô gái ngoan như vậy ở mấy làng quê

Di Vương sợ Giang Xuân Canh nên ngồi bên cạnh Hồ Kim Phượng, không ngừng nói với Hồ Kim Phượng, khen Thẩm Liệt tốt như thế nào, Hồ Kim Phượng rất vui khi nghe thấy và gật đầu lia lịa.

Mãn Mãn thì vui vẻ ngồi ở trong lòng của Hồ Kim Phượng, trong miệng ngận lấy thìa đường do Thẩm Liệt đem đến.

Đông Mạch trốn trong bếp bận rộn, sau đó Tạ Hồng Ni cùng Phùng Kim Nguyệt cũng đến giúp. Ba người phụ nữ sửa sang một bàn lớn và dọn món ăn lên. Hồ Kim Phượng cũng gọi một người dì trong gia đình xem như là giúp đỡ đồng thời là tiếp đón.

Cô biết trong những dịp như vậy thường phải sòng phẳng rõ ràng, vậy tại sao lại phải gọi đến một người chị dâu trong nhà chứ? Bản thân cô lại không tiện nói. Nói là đến để giúp đỡ nhưng thực chất cũng là đến để xách lễ hỏi.

Cô biết Thẩm Liệt kiếm tiền là không dễ dàng, tức là bản cây si với giá chưa đến một nghìn khối, hiện tại còn có một lô len lông cừu, còn chưa biết kiếm được bao nhiêu. Sau đó còn phải dẫn cô đi mua sắm quần áo, anh ấy phải chuẩn bị cho một đám cưới, đâu đâu cũng cần tiền, trong tay anh ấy có thể có bao nhiêu tiền?

Chỉ là cô không thể ở trước mặt mà nói nên chỉ có thể đi ra ngoài. Cô nghĩ nếu lại quay trở vào bếp thì thật là vô vị nên dứt khoát đi ra ngoài con hẻm gần đó.

Vừa đi ra ngoài, cô đã thấy hai chị dâu đang ngồi buôn chuyện ở đó.

Tạ Hồng Ni nhìn cô và vội vàng nắm lấy tay cô: “Đông Mạch, anh ta lại thật sự đến nhà cầu hôn. Em thật sự sẽ đồng ý sao?”

Dù là trong con hẻm nhưng cũng vẫn là bên ngoài nên Đông Mạch cũng không tiện nói nhiều chỉ nhẹ giọng nói: “Em không có ý kiến gì, quan trọng là lời của cha mẹ.”

Dĩ nhiên Tạ Hồng Ni biết cô đang nói lời khách khí nên hỏi lại: “Gia đình anh ta rốt cuộc ra sao vậy? Chị nghe người ta nói gia đình anh ta rất nghèo. Trước đây, vì chuyện của Tôn Hồng Hà mà bao nhiêu vốn liếng cũng đều bay đi hết rồi.”

Đông Mạch lắc đầu với vẻ không biết gì: “Chuyện này em thật sự không biết, em chưa từng hỏi, anh ấy cũng chưa từng nói.”

Tạ Hồng Ni: “Sao lại không chịu hỏi chứ? Em nói xem dạo gần đây mới kiếm được một chút tiền, quay đầu liền gả cho anh ta. Chuyện này không phải là nhà chúng ta gả đi một nàng dâu còn cho thêm một đống tiền hay sao?”

Đông Mạch hiểu ý chị dâu, phảng phất là cô đem theo số tiền kia gả cho Thẩm Liệt thì quá tiện nghi cho anh nhưng tiền đó vốn là do bản thân cô kiếm được, mang theo đến chung sống cùng với Thầm Liệt không phải là hoàn toàn hợp lý hay sao?

Cô đã chia ba phần trăm cho gia đình rồi.

Cô mỉm cười, trong mắt có một chút lạnh lùng.

Bình thường chị dâu có chút tham lam, cô cũng không để ý, cho là chỉ là chuyện nhỏ, người một nhà không được tính toán quá chi li, chỉ cần không chạm đến giới hạn của cô thì cô vẫn có thể chịu đựng. Thế nhưng một chút tiền trong tay này là cô cực khổ mà tích góp được, cô sẽ không tùy tiện nhượng bộ, ngay lập tức nói: “Chị dâu, ý chị là gì, em là đồ vật hay là con người, em mang theo đồ của em gả đi sao lại trở thành tiện nghi cho người khác rồi?”

Tạ Hồng Ni sững sờ một lúc, nhanh chóng giải thích: “Không phải vậy, nhưng dù thế nào thì em cũng được coi là con gái nhà chúng ta, tiền trong tay em cũng là của gia đình chúng ta”

Đông Mạch: “Tiền trong tay của em thuộc về cả gia đình. Em làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền cho nhà họ Giang. Khi kết hôn, em không xứng đáng có tiền tiết kiệm trong tay vì vậy em phải ra ngoài với hai bàn tay trắng để miễn tiện nghi cho người khác hay sao? Vì bản thân là con gái nên kiếm được nhiều tiền hơn cũng là kàm trâu làm ngựa cho anh trai và chị dâu thôi sao? Hay là chị dâu mong em đừng lấy chồng nữa mà ở nhà suốt đời kiếm tiền cho cả nhà?”

Tạ Hồng Ni đột nhiên không biết phải nói gì, Đông Mạch này, tính khí sao lại trở nên nóng nảy như vậy? Nói chuyện lại khó nghe như vậy!

Đông Mạch lại cười: “Lúc đó em làm việc nuôi bao nhiêu người, mọi người cũng đều không có ý kiến gì. Em luôn cho là tiền bản thân mình khổ cực kiếm được là cho cả nhà dùng, hóa ra chị dâu là cho là nghĩa vụ của em là nuôi tất cả mọi người. Chi bằng chị dâu cử nói thẳng ra người em chồng như em đây, kiếm được bao nhiêu tiền phải đưa hết cho chị dâu còn bản thân chỉ được có hai bàn tay trắng, sạch sẽ không có gì.”

Tạ Hồng Ni nghe thấy chuyện này hết sức phẫn nộ, truyền ra ngoài thì Giang Xuân Canh chắc chắn sẽ lại mắng cô, cô vội vàng biện hộ: “Ý chị không phải như vậy. Đông Mạch, chị nói vậy khi nào chứ!”

Đông Mạch: “Chị dâu, chị chưa từng nói lời này. Ý chị là nói bảy phần thuộc về em, em muốn làm gì thì làm, chị không thể kiểm soát được có đúng không?”

Tạ Hồng Ni thì thầm: “Gần như là ...”

Đông Mạch gật đầu: “Vậy đó, trong tay em có thể có vài trăm, vài đồng, em muốn làm gì thì làm, không đến phiên người khác đến cằn nhằn với em. Trong bụng chị dâu còn có đứa nhỏ, em không muốn cùng chị dâu nổi ra tranh chấp, chị dâu là một người hiểu chuyện, cứ

để cho người một nhà hòa thuận là em có thể yên tâm rồi.”

Tạ Hồng Ni rõ ràng không có ý như vậy, trong lòng cô ta trăm tâm nhãn nhưng cô ta đã biết tại sao Đông Mạch lại nói như vậy? Lời nên nói Đông Mạch đều nói hết ra rồi nếu lại ngăn chặn đường lui của cô ta thì cô ta sao không oán giận cho được chứ?

Phùng Kim Nguyệt đứng ở một bên nhìn một màn này và cô nhớ lại những gì người đàn ông của cô đã nói, nói đừng nhìn Đông Mạch bình thường mềm yếu, đó là bởi vì tính khí của cô ấy chưa nổi lên, chỉ cần nó xuất hiện thì mọi người phải sợ hãi của cô ấy. Trước đây cô không tin, nhưng bây giờ thì cô đã tin rồi.

Trong lòng Tạ Hồng Ni cảm thấy ấm ức, vẫn luôn nghĩ đến chuyện tiền bạc nhưng mọi chuyện đều bị Đông Mạch nói nên cô phải nghiến răng nói: “Đúng, Đông Mạch, em nói đúng.”

Đông Mạch nói thêm: “Chị dâu, chị là người hiểu đạo lý, biết đúng mực sẽ không nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ đó, vậy thì quá tốt rồi, một đại gia đình của chúng ta chỉ sợ những kẻ ngu xuẩn không sợ những người có lòng tham không đáy, luôn nhớ thương những thứ không thuộc về mình, quay đầu còn giữ một bụng tức giận. Thật nay là Giang gia của chúng ta không có loại người như vậy nếu không thì chắc đã ầm ĩ lắm rồi! Nói xong cô đi thẳng vào trong nhà.

Tuy nhiên, còn lại hai chị dâu, Phùng Kim Nguyệt nhìn Tạ Hồng Ni, cảm thấy có hơi buồn cười nhưng lại không dám cười vì vậy cô ấy chỉ có thể nhịn cười. Còn khuôn mặt của Tạ Hồng Ni thì khôn nóng và khó chịu, làm gì cũng không được tự nhiên cuối cùng giậm chân một cái rồi bỏ đi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương