Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 50: Chương 50 :

/180
Trước Tiếp
Dân làng càng nghĩ càng cảm thấy đúng, Tôn Hồng Hà là một cô gái còn chưa bước vào phòng tân hôn, là một cô gái còn trong trắng vậy mà lại chạy đến nhà một người dàn ông khác để nấu cơm, chuyện này cũng quá không phải phép rồi.

Tuy nhiên, sau vụ náo động như vậy, mọi người lại bàn tán sôi nổi hơn, đều là vì một cô gái ở thôn Tây Quách và một cô gái ở thôn Đông Quách đều lấy chồng cùng thôn và là hàng xóm của nhau, kết quả bây giờ lại đều ly hôn, rồi lại đổi đàn ông cho nhau, nói đến cũng thật buồn cười, chưa từng có nhà nào gặp phải chuyện như vậy cả.

Cũng thật là đúng dịp khi đang nỗ ra những lời đàm tiều này thì cha mẹ của Lâm Vinh Đường trở về, khi Vương Tú Cúc nghe tin con trai mình thực sự có quan hệ với Tôn Hồng Hà, bà đã tức giận đến mức mắng Tôn Hồng Hà là hồ ly.

Bà ấy đối với Tôn Hồng Hà là để ý nhưng lại không vừa mắt. Để ý là bởi vì cảm thấy Tôn Hồng Hà vẫn là một cô gái còn trong trắng, còn chưa bị Thẩm Liệt vấy bẩn, cảm thấy con trai của bà có thể chiếm được tiện nghi nhưng bà ấy lại không vừa ý là bởi vì gia cảnh của Tôn Hồng Hà quả mức tầm thường lại cùng với Thẩm Liệt nháo loạn thành như vậy, nếu như con trai của bà thật sự thành đối với Tôn Hồng Hà vậy thì sẽ tạo thành loại tình huống như thế nào chứ!

Nhưng Tôn Hồng Hà vẫn là Tôn Hồng Hà, cô cũng có những thủ đoạn, tính toán của riêng mình. Khi cô nghe được mấy lời này cũng chính là gãi đúng chỗ ngứa của bản thân.

Thực ra, cô đã lên kế hoạch cho việc này từ rất lâu rồi, lần đó cô đến nhà Lâm Vinh Đường để chăm sóc cho Lâm Vinh Đường. Lúc đó Lâm Vinh Đường uống qua mấy ngụm rượu tưởng cô là Đông Mạch, muốn ôm cô, cô cũng không hề phản kháng.

Ai biết được sau khi lăn đến trên giường, Lâm Vinh Đường lại không có hành động gì cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Cô đã không bỏ cuộc và cố gắng đánh thức anh ta nhưng đến cuối cùng vẫn là không đánh thức được.

Nhưng cho dù là như vậy, Tôn Hồng Hà vẫn nằm y nguyên ở trên giường, chui vào trong chăn. Sau khi Lâm Vinh Đường tỉnh lại, nặng nề mà nhìn cô chằm chằm.

Cô liền xấu hổ mà cúi đầu chui vào phòng bếp, sau đó Lâm Vinh Đường do dự mà hỏi han, cô lại giả ngu tỏ ra ngượng ngùng.

Đây chính là cách mà trước kia những gánh hát ở đầu đường hay hát chính là tiến có thể công, lùi có thể thủ. Muốn gả cho Lâm Vinh Đường thì nói cô và anh ta đã gạo nấu thành cơm, nếu cô không muốn gả thì nói anh ta chỉ là say rượu, cô và anh ta không có phát sinh chuyện gì.

Bây giờ Tôn Hồng Hà đương nhiên là muốn đi trước một bước.

Trần Lão Nha cũng tham lam điều kiện của nhà họ Lâm, cảm thấy không thể để cho con cá lớn này lọt lưới nên Trần Lão Nha liền vô tình hữu ý mà nói bên ngoài, ý tứ chính là con gái của mình đã bị Lâm Vinh Đường chiếm mất tiện nghi rồi.

“Hồng Hà nhà tôi chính là một đứa trẻ ngốc, các người nói xem còn có cách gì được đây? Tiện nghi đều bị người ta chiếm mất!”

Sau khi tin tức đồn đoán này được đưa ra, Tôn Hồng Hà liền chờ đợi, chờ xem chuyện gì xảy ra ở bên phía Lâm Vinh Đường.

Kết quả là đợi mấy ngày, Lâm Vinh Đường cũng không có động tĩnh gì, cô đành phải đến gặp Lâm Vinh Đường, thử hỏi xem anh ta nghĩ như thế nào về chuyện này.

Lần trước Lâm Vinh Đường bị lệch mũi, phải chỉnh lại, đang ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày sau đó ra xã thì bị bác sĩ chỉnh lý một hồi cuối cùng cũng chỉnh lại được.

Những ngày ở trong nhà dưỡng thương, Tôn Hồng Hà đều đến chăm sóc anh, anh cũng không từ chối. Anh nhìn ra được Tôn Hồng Hà đối với mình có hảo cảm nhưng vẫn cứ luôn không nói, cứ để mọi chuyện phát sinh tự nhiên như vậy.

Đương nhiên anh không thích Tôn Hồng Hà, làm sao có thể thích được cơ chứ? Đông Mạch vẫn còn ở đây, ở trong lòng của anh, ai cũng không thể so sánh được với Đông Mach.

Đối với chuyện xảy ra ngày hôm đó, khi tỉnh lại anh đã vô cùng hoảng sợ vì sợ Tôn Hồng Hà đã phát hiện ra, sau này khi nhìn thấy cô đỏ mặt, anh cho là cô chưa phát hiện ra, hoặc là, giống như Đông Mạch, cô ấy cũng căn bản không hiểu chuyện nam nữ.

Mấy ngày nay anh không ra ngoài nhiều, nhưng anh cũng biết chuyện bên ngoài đang diễn ra, hơn nữa Đông Mạch thực sự đang ở bên Thẩm Liệt, chuyện này khiến anh luôn cáu kỉnh và khó chịu, thậm chí anh còn bắt đầu hối hận vì sao bản thân lúc đó lại cho Thẩm Liệt hạ thuốc. Có lẽ là ngay từ lúc đó, Thẩm Liệt đối với Đông Mạch đã động tâm tư rồi.

Khi một người đàn ông có tâm tư với một người phụ nữ thì anh ta sẽ luôn nhớ về người đó.

Anh bắt đầu cảm thấy Đông Mạch có lỗi với anh, Thẩm Liệt cũng có lỗi với anh, cả hai đều phản bội anh, anh khó chịu đến chết đi sống lại.

Mấy ngày nay, anh đã soi gương nhiều lần cảm thấy vết thương cũng đang dần hồi phục.

Da anh vốn dĩ trắng trẻo, nhưng giờ nhìn vào gương, anh gầy gò xanh xao với đôi lông mày u sầu khiến anh cảm thấy mình như một thanh niên trí thức trong những tác phẩm văn học thôn quê, chất chứa bao nỗi niềm của thời đại.

Anh cười nhạt, sau đó kiềm chế nụ cười của mình, quay lại nhìn Tôn Hồng Hà đang ngồi đó có chút bất an.

“Mẹ tôi cũng đã nghe về những tin đồn đó ở bên ngoài. Bà ấy đã rất tức giận” Lâm Vinh Đường nói.

“Chuyện đã như vậy...” Tôn Hồng Hà quan sát vẻ mặt của anh, cúi đầu xấu hổ: “Chuyện ngày đó anh không nhớ rõ sao...Em, em vậy mà lại cho anh thân thể của mình, anh lại không nhớ rõ, em cũng không có cách nào.”

Vừa nói, cô vừa chớp mắt và nước mắt tuôn rơi.

Tôn Hồng Hà đã rơi nước mắt, cô không biết phải làm gì bây giờ?

Liệu Lâm Vinh Đường có tin vào những lời cô nói hay không?

Nói về Lâm Vinh Đường, thật ra anh ta rất đẹp trai, hiền lành và chu đáo, gia cảnh cũng tốt, nhưng chỉ là cô ấy không thể nắm bắt được tâm tư của Lâm Vinh Đường. Mỗi lần cô cho là con cá này đã mắc câu thì kết quả khi quay đầu nhìn lại con cá vẫn là nhởn nhơ ở bên ngoài, thật không biết phải làm gì.

Lâm Vinh Đường cười đến vô cùng u buồn.

Lâm Vinh Đường quay lại và nhìn Tôn Hồng Hà: “Hồng Hà, em cũng khá tốt, tôi vẫn luôn thưởng thức em.”

Tôn Hồng Hà có chút bất an, càng không đoán được ý tứ của Lâm Vinh Đường.

Lâm Vinh Đường: “Nhưng mẹ tôi sẽ không đồng ý. Dù sao thì trước đây cô cùng Thẩm Liệt cũng có quan hệ.”

Trái tim của Tôn Hồng Hà bất giác chùng xuống.

Lâm Vinh Đường: “Nhưng bây giờ đã khác, em cũng biết khi uống rượu say tôi đã làm chuyện không phải với em, đó là lỗi của tôi. Mẹ tôi thực sự là một người rất truyền thống. Nếu bà biết tôi đã làm ra chuyện có lỗi với một cô gái, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.”

Nói xong, Lâm Vinh Đường mang đến một cuốn sách có bìa tên là “Văn học thế giới”, đây là tạp chí đã xuất bản mấy năm trước, số báo này tình cờ có một truyện tên là “Tóc đỏ”, là do mấy ngày trước anh đã đến nhà anh trai ở Lăng Thành, tình cờ nhìn thấy, lật qua lật lại mấy trang liền cảm thấy thích nên đã mang về đây.

Anh đưa cuốn tạp chí cho Tôn Hồng Hà: “Em có thể xem qua, nó đề cập đến tình yêu, và tôi rất thích nó. Đặc biệt là về tình yêu trong đó, bạn thấy đấy, người nước ngoài luôn khác chúng ta khi họ nói chuyện. Đối với chuyện này họ luôn là thẳng thắn và trực tiếp theo đuổi.”

Nói xong, anh ta thở dài: “Tôi lại không được.”

Những lời này nói chỉ làm cho Tôn Hồng Hà như rơi vào sương mù. Bắt quả cô nhìn Lâm Vinh Đường, người đàn ông trẻ tuổi xanh xao và yếu ớt này, nếu như trước đây cô thích người này, khao khát hạnh phúc được làm vợ của anh ta thì bây giờ cô lại có nhiều thêm vài phần sùng bái.

Cô cho là điều kiện gia đình của Lâm Vinh Đường rất tốt, hai anh trai đang làm việc bên ngoài, kiến thức của họ khác nhau và văn hóa của họ cũng cao hơn cổ.

Mặc dù Thẩm Liệt có một số kiến thức, nhưng trên người Thầm Liệt không có loại khí chất văn hóa như vậy.

Tôn Hồng Hà cầm cuốn tạp chí và rời đi. Khi trở về nhà, cô lật tờ tạp chí và sử dụng khả năng đọc của mình, thứ mà cô đã không theo học kể từ khi tốt nghiệp tiểu học, cô tiêu mạng đọc để có thể nhìn ra được những cầu những chữ mà Lâm Vinh Đường muốn ám chỉ cho cô.

Cô ấy hoàn toàn không ngủ được, và cuối cùng, cô ấy đã hiểu.

Ý của Lâm Vinh Đường, nếu cô đã ngủ cùng với Lâm Vinh Đường rồi thì cô nên lợi dụng nó de uy hiếp Vương Tú Cúc, bà ấy nhất định sẽ để cho cô bước vào cửa.

Trái tim của Tôn Hồng Hà đập như trống: Lâm Vinh Đường cũng muốn kết hôn với bản thân mình nhưng anh ấy không dám làm trái ý mẹ mình, vì vậy anh ấy đã dùng đến biện pháp này để mình có thể gả cho anh ấy hay sao?

Trên thực tế, Lâm Vinh Đường đã đúng. Cha của Lâm Vinh Đường là một kế toán ở thôn Tùng Sơn, tốt xấu gì ông cũng là người ăn cơm của nhà nước. Nếu biết con trai của mình ngủ cùng một cô gái rồi không chịu trách nhiệm thì khác nào lưu manh. Chuyện này nếu mà làm lớn thì nhất định phải cưới cô vào cửa.

Bây giờ chuyện đã bị phát tán, cô không còn đường để quay lại, tốt hơn là nên ra tay làm lớn chuyện này lên.

Sau khi cô suy nghĩ cẩn thận càng là thêm quyết tâm.

Cho nên khi những người tò mò tới hỏi chuyện của cô và Lâm Vinh Đường, cô liền nói một cách rất mơ hồ và tỏ ra xấu hổ, thậm chí cô còn ngầm tìm đến những người phụ nữ có gia đình, đỏ mặt hỏi làm gì nếu kinh nguyệt đến muộn. Tóm lại, mỗi một chuyện cô làm đều nói cho người khác biết cô và Lâm Vinh Đường đã ngủ cùng với nhau.

Thấy vậy, Trần Lão Nha càng trở nên kiêu ngạo, bà trực tiếp đến thôn Tùng Sơn và yêu cầu gia đình nhà họ Lâm đưa ra lời giải thích.

Vương Tú Cúc rất tức giận, lúc đầu bà cho là chỉ là lời nói một phía của bên kia nhưng không ngờ chuyện này lại là sự thật. Khi bà truy hỏi con trai của mình, anh ta cũng không phủ nhận, cử luôn mơ hồ như vậy.

Nghĩ về chuyện đó bà càng thêm tức giận.

Cuối cùng Trần Lão Nha trực tiếp đến Lâm gia, chỉ vào mũi Vương Tú Cúc: “Bà hỏi một chút xem con trai của bà đã làm ra chuyện gì đi? Con trai của bà đã chà đạp lên con gái của tôi, bà lại còn dám nói là không có sao? Con gái tôi mấy ngày nay luôn buồn nôn, tôi đưa con bé đến trạm xá, người trong đó đều nói khả năng lớn là đã có thai rồi, bà đây là muốn giết chết một mạng người hay sao?”

Khi Vương Tú Cúc nghe được, bà ấy đã rất sốc, cô ấy đang mang thai sao?

Trần Lão Nha thực ra là đang bịa chuyện nhưng nhìn thấy Vương Tú Cúc như vậy, tâm trạng cũng tốt lên không ít. Nghĩ là trước hết cứ để cho con gái vào cửa trước đã, chuyện khác để sau rồi lại nói. Nếu thật sự không được thì cứ nói là không cẩn thận ngã, đứa nhỏ cũng mất rồi.

Thế là bà chống tay lên hông và nói sống động y như thật. Bà nói con gái bà khó chịu thế nào, nghén ra làm sao, làm sao mà mang thai rồi nói: “Con trai của bà đã làm gì thì bà trực tiếp đi hỏi đi. Con gái tôi ngày đó trở về cứ luôn khóc lóc là bị người khác hủy hoại!” Sự việc đã đến mức này, một số làng xung quanh đã biết chuyện, còn chuyện gì có thể xảy ra nữa?

Thảo luận xong xuôi, bà nhìn đứa con trai vẫn luôn không lên tiếng đứng ở bên cạnh, thở dài: “Con, con, con nếu sớm nói con đã sớm chiếm thân thể của người ta thì mẹ cũng sẽ không nháo đến ầm ĩ. Nếu đã mang thai thì liền để cô ta vào cửa đi, nhưng lễ hỏi cũng đừng có mong muốn nhiều, cứ tùy tiện cưới vào cửa là được. Cô ấy đã không còn trong sạch, lại đang mang thai đứa con nhà ta nên không đủ tư cách làm bộ làm tịch!” Lâm Vinh Đường im lặng mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không nói gì.

**********

Ban đầu, khi những lời đàm tiếu bắt đầu trong thôn, Đông Mạch đã phớt lờ nó.

Từ việc không thể thụ thai và bị nhà chồng chỉ trích, ly hôn gay gắt, đến việc bị Lâm Vinh Đường nhục mạ ở trên đường, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, cô ấy cũng muốn mở lòng, cuộc sống của cô ấy là của riêng cô ấy, không có vấn đề gì. Người khác nói gì, cho dù người khác có coi thường cô ấy thế nào, thì cô ấy cũng không vì vậy mà kém đi. Người khác cho dù có khen ngợi cũng không cho bản thân mình thêm đồng tiền nào, vì vậy quản chuyện của người khác để làm gì!

Sau đó không ai nói nhiều về cô ấy nữa, mọi người đều nhiệt tình bàn tán về Tôn Hồng Hà. Nói đến chuyện Tôn Hồng Hà ở bên cạnh Lâm Vinh Đường như thế nào, bụng cô ấy to thế nào, nói vô cùng sinh động, còn nói Tôn Hồng Hà ở nhà khóc sưng cả mắt. Trần Lão Nha giận muốn chết, đánh cho con gái của mình một trận, hiện tại còn ép Lâm gia phải cưới con gái của mình vào cửa.

“Thật là tội lỗi, nhà họ Lâm muốn thân thể con gái của người khác, nhưng lại phải để người khác ép buộc mới chịu cưới.”

“Đáng thương cho Hồng Hà. Nhưng Hồng Hà chung quy cũng thật ngốc, chuyện gì cũng không chu đáo, sao có thể cứ như vậy mà đáp ứng chứ!”

Ngay giữa cuộc thảo luận này, Tôn Hồng Hà lại ngượng ngùng đến trung tâm y tế xã với đôi mắt đỏ hoe, mọi người càng là khẳng định chuyện đó, nhìn xem, đây không phải là mang thai thì là gì chứ?

Nói chuyện phiếm này nói nhiều tự nhiên sinh ra cảm giác đồng tình. Đồng tình nhìn Đông Mạch, thương cảm cho Đông Mạch khi một năm trời kết hôn vẫn chưa có thai. Vậy mà người ta chỉ mới làm có một lần liền có rồi, chuyện này đúng thật là khác biệt mà.

Về vấn đề này, Đông Mạch vẫn luôn bình tĩnh.

Chuyện cô không thể sinh con, cô đã chấp nhận từ lâu rồi, giống như Thẩm Liệt nói, đời này phụ nữ không nhất thiết phải chú trọng chuyện sinh con hay không, côn vẫn còn có rất nhiều chuyện có thể làm.

Cô ấy không thể sinh con, cô ấy vẫn có thể sống tốt, vậy là đủ rồi.

Khi bản thân đủ mạnh mẽ thì chuyện này sẽ không hề ảnh hưởng đến việc cô và Thẩm Liệt kết hôn. Gặp được Thẩm Liệt giống như là dệt hoa trên gấm, chứ không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Gia đình Đông Mạch đương nhiên có chút lo lắng khi nghe tin Tôn Hồng Hà mang thai, nhưng nhìn thấy Đông Mạch không quá để ý nên cũng coi như không thấy.

Vào ngày này, trước khi bình minh, Đông Mạch đã thức dậy, vừa thu dọn đồ đạc xong, Thẩm Liệt đã đầy xe vào cửa.

Trước khi Thẩm Liệt đưa cô đến công xã chụp ảnh cưới thì họ đã thống nhất với nhau sẽ đến Lăng Thành để mua vài bộ quần áo rồi.

Theo phong tục, nam nữ nên sắm sửa quần áo mới cho cô dâu trước khi cưới, thông thường nam giới mang tiền đến dẫn phụ nữ đi mua, trước đây chỉ đơn giản là tới công xã để mua nhưng mấy năm gần đây điều kiện của mọi người đã tốt hơn một chút nên khi mua sẽ đến Lăng Thành.

Thực ra thì Đông Mạch cũng không quan tâm lắm, cô ấy cảm thấy không qua loa quả là được rồi. Dù sao cô cũng không phải là lần đầu kết hôn, cũng không cần phải chú ý nhu vậy. Nhưng là Hồ Kim Phượng chú ý, Thẩm Liệt lại vẫn luôn kiên trì.

Thẩm Liệt vào nhà ngồi xuống uống một ngụm nước, lúc này Giang Xuân Canh cũng vừa mới vào nhà, vô cảm nói: “Xe lửa đi rồi.”

Hồ Kim Phượng nghe vậy: “Được rồi, Xuân Canh, con cũng nhanh chóng đưa hai đứa đến ven đường đi.”

Giang Xuân Canh gật đầu đi ra ngoài.

Thẩm Liệt mang theo một chiếc cặp quân trang màu xanh lá cây có năm ngôi sao đỏ, cùng Đông Mạch đi ra ngoài, chiếc xe lừa đậu ở ngoài đường, Thẩm Liệt và Đông Mạch đi lên, còn Giang Xuân Canh thì lái xe ra khỏi thôn.

Đông Mạch ngồi trong xe nhìn anh trai: “Anh trai, hôm nay chị dâu không nôn ói chứ?”

Giang Xuân Canh: “Vẫn ổn.”

Đông Mạch tình cờ trò chuyện với anh trai, nhưng anh ấy rất xúc động.

Không nói đến việc anh trai cô thương cô, tuy anh cô không thích Thẩm Liệt chút nào nhưng thật ra là vừa rồi đánh anh một cái, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là luôn đối với Thẩm Liệt lạnh nhạt mà thôi.

Nhưng bây giờ, không phải là vội vàng đánh xe lừa đưa bọn họ lên đường sao.

Lúc này tia nắng đầu tiên đã chiếu xuống trong ánh ban mai, cô nhìn Thẩm Liệt đang ngồi ở đoàn xe đối diện, trong lòng không nói được ấm áp cùng yêu thương.

Cô cảm thấy dù không có con nhưng cuộc đời của cô cũng rất đáng sống.

Thẩm Liệt muốn nói chuyện với anh rể tương lai này, đối với anh lạnh lùng như vậy cũng không thành vấn đề, khi ngẩng đầu nhìn thấy Đông Mạch đang cười nhẹ rất ôn hòa, ở giữa có thể nhìn thấy rõ ràng mái tóc vàng nhạt giống như tóc trẻ con trên mặt cô ấy. Chuyện này khiến anh nhớ đến những quả trứng dưa chuột nhỏ mọc vào mùa này, mềm và có màu xanh, nếu vô tình chạm vào sẽ nổi lên một vết sưng tấy, khiến người ta đau lòng. Anh nhớ lại những gì đã xảy ra khi Đông Mạch và Lâm Vinh Đường ở bên nhau, và nghĩ là cô ấy thực sự là một cô gái mạnh mẽ, đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng khi mọi chuyện kết thúc, cô vẫn có thể mỉm cười bình yên như vậy, với sự dịu dàng của một cô gái, thậm chỉ còn có phần ngây thơ và yếu ớt.

Trong lòng của anh hơi ngứa ngáy, thậm chí có suy nghĩ muốn tiến tới hôn lên gò má cô, anh muốn chạm vào, muốn xem cảm giác đó như thế nào.

Nhưng ngẫm lại thì anh vợ còn đang ở đây, anh không dám động vào một đầu ngón tay của cô, chỉ sợ sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ.

Xe lừa nhanh chóng chạy tới đầu phố, xe khách đến Lăng Thành sẽ đi ngang qua nơi này, người nông thôn ở quanh đây đều ở nơi này chờ xe khách đi qua.

Lúc bọn họ tới nơi đã có 3-5 người ở làng lân cận chờ sẵn.

Đông Mạch liếc mắt là thấy hai người trông quen mắt, một người là Tôn Hồng Hà, người còn lại là Lâm Vinh Đường.

Chợt nhìn thấy, khá bất ngờ nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Lâm Vinh Đường cũng nhìn thấy, anh ta kinh ngạc một lúc, sau đó lên môi hiện lên một nụ cười không rõ ý.

Tôn Hồng Hà đang mang thai, ỷ vào bụng mình mà mạnh mẽ bức hôn, việc này xem như thành, vội vàng đính hôn, nghe nói gần đây sắp kết hôn rồi, người ta đi mua quần áo thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chỉ là thật trùng hợp, lại phải ngồi cùng một chiếc xe khách à?

Tôn Hồng Hà liếc mắt là thấy Thẩm Liệt và Đông Mạch, mắt cô ta nhẹ nhàng đảo qua người Thẩm Liệt rồi cúi đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên bụng mình.

Thẩm Liệt làm như không thấy mà đỡ Đông Mạch xuống xe lừa.

Giang Xuân Canh lạnh lùng trừng Thẩm Liệt một cái, lớn tiếng hẹp hòi nói: “Thẩm Liệt, em gái của tôi giao cho cậu, đừng để em gái của tôi bị khinh thường. Ai nói em gái tôi câu gì thì cậu đánh thay cho tôi trước, cậu không đánh đến lúc về tôi sẽ đánh cậu.”

Thẩm Liệt cười nói: “Vâng.”

Đang nói chuyện thì xe khách đến, mọi người đều vội muốn lên, Thần Liệt thừa cơ nắm lấy tay của Đông Mạch.

Mặc dù hai người đã bắt đầu yêu đương, nhưng lúc đó đang trong lúc yêu đương thuần khiết, qua giai đoạn đó rồi, hai người lại không có cơ hội ở riêng với nhau, đến mức anh không có cơ hội nắm tay cô.

Bây giờ thừa cơ nắm tay cô, chỉ cảm thấy rất thích.

Bàn tay ấy rất mềm mại, chỉ là lòng bàn tay có vài vết chai mỏng.

Sau khi Thẩm Liệt dẫn Đông Mạch lên xe, hàng phía trước của xe khách đã đầy người, chỉ còn lại mấy chỗ ngồi đẳng sau, thế là anh dắt Đông Mạch ra hàng phía sau ngồi.

“Em bị say xe đúng không?” Thẩm Liệt nhớ lần trước cô đi xe đến Lăng Thành với Lâm Vinh Đường, bị say xe rất dữ.

“Vâng, cũng có một chút, nhưng không sao đâu, dù sao cũng không xa lắm cố chịu một lát là được.”

“Để anh xoa xoa giúp cho, anh nhớ được đây đồng đội đã từng nói ấn huyệt này có thể giảm say xe.”

Nói rồi anh nắm cánh tay của cô.

Trước mặt mọi người, thật ra động tác này có phần thân mật, chẳng phải Đông Mạch biết mình say xe thật nên cắn cắn môi nghe theo lời anh.

Lúc này, Lâm Vinh Đường đã đỡ Tôn Hồng Hà lên xe, Tôn Hồng Hà được Lâm Vinh Đường đỡ còn đưa tay xoa xoa bụng mình, để người ta thấy rồi biết đây là một người phụ nữ mang thai.

Cô ta muốn thấy dáng vẻ thèm thuồng của Thẩm Liệt muốn thấy dáng vẻ mất mát của Đông Mach.

Cho nên cô ta cố ý muốn ngồi ở chỗ gần lối đi nhỏ, như thế thì chỉ cách Thẩm Liệt một lối đi nhỏ hẹp.

Anh ta vừa nói xong thì có người ở hàng ghế phía trước quay lại nhìn, đều cảm thấy người đang ông này dịu dàng với vợ của mình quá.

Đương nhiên Tôn Hồng Hà cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của đám người kia, cô ta đắc ý liếc nhìn Đông Mạch, tiếp tục làm nũng với Lâm Vinh Đường: “Không được, em dựa vào anh cũng không thoải mái, em ngồi như thế này là được rồi, đến Lăng Thành anh mua nước quýt cho em đi, em muốn uống.

Lâm Vinh Đường nhìn khắp xe thấy chỉ còn lại mấy hàng ghế sau, chỉ cách mấy người Thẩm Liệt một lối đi rất hẹp, anh ta do dự một lát rồi vẫn đỡ Tôn Hồng Hà sang đó ngồi. Tôn Hồng Hà không hề cổ kỵ chút nào, mặc dù giờ cô ta không mang thai nhưng cô ta cảm thấy, thân thể mình tốt, sau khi kết hôn muốn mang thai chẳng phải nhanh lắm sao. Đợi cô ta mang bầu thì mấy cái này đều là chuyện nhỏ, cho nên mặc dù lúc này cô ta giả mang thai nhưng cho Đông Mạch với Thẩm Liệt nhìn thì vẫn tốt lắm.

Lâm Vinh Đường thấp giọng nói: “Được, sẽ mua nước quýt cho em.”

Lâm Vinh Đường công khai yêu thương vợ chưa cưới của mình như thế, mà nét vui sướng của Tôn Hồng Hà khi mang thai rõ là đang phô trương, Đông Mạch nhìn ra nhưng cô cũng chỉ cười cười mà thôi.

Sau khi cô ta ngồi xuống thì thấp giọng phàn nàn: “Mang thai thật khó chịu, ngồi xe bò tới, đoạn đường này xóc nảy đến mức cả người em khó chịu.”

Con người đen trầm của Lâm Vinh Đường nhìn chằm chằm Tôn Hồng Hà, anh ta im lặng một hồi rồi mới cười cười: “Em cố chịu một lát đi, nếu không chịu nổi nữa thì dựa vào người anh này.”

Ghen tị sao, nói không ghen tị là giả, nhưng cũng chỉ ghen tị mà thôi, sẽ không bởi vì vậy mà mất mát.

Thẩm Liệt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lâm Vinh Đường và Tôn Hồng Hà bên kia, nhẹ nhàng nhấn huyệt vị trên cánh tay cho Đông Mạch.

Lúc bắt đầu, Đông Mạch cảm thấy hơi đau nên bảo anh nhẹ tay một chút, Thẩm Liệt ứng tiếng sau đó thả nhẹ lực tay hơn, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu.

Lúc anh xoa bóp cho cô, cô giương mắt nhìn anh.

Bây giờ thời tiết ấm áp, anh chỉ mặt một chiếc áo sơmi trắng từ sợi tổng hợp, cúc áo sơmi trên cùng được mở ra, lộ ra da thịt màu lúa mạch nên trong, từ góc độ này có có thể nhìn thấy hầu kết nhô lên của anh.

Cô nhìn mãi, hầu kết của anh bắt đầu lên xuống, cô không biết làm sao, chỗ nào đó bắt đầu co rụt theo, nói thể nói rõ được cảm giác.

Cô vội vàng cụp mắt xuống nhìn sang chỗ khác.

Anh luôn thích vén tay áo lên, trên cánh tay có cơ bắp rắn chắc, cơ bắp kia sẽ phồng lên theo chuyển động của anh, khiến người ta cảm nhận được sức mạnh từ cánh tay rắn chắc ấy từ sâu bên trong.

Cô nhớ cô đã từng cắn anh, còn cắn những ba lần.

Một lần là vì anh chặn lại không cho đánh Lâm Vinh Đường, cô cắn anh, anh lại không nhúc nhích cứ nhìn mình chằm chằm.

Một lần là mình bị Lâm Vinh Đường sỉ nhục rồi giận lây sang anh.

Còn có một lần do anh muốn đi buộc ga-rõ nên mình tức giận rồi cắn anh.

Nói thì thật ra mình rất ít khi đánh người, một lần duy nhất là cầm cây gậy muốn đánh Lâm Vinh Đường nhưng không thành công, nhưng cắn người thì cắn tận ba lần, còn cắn mỗi mình anh.

Cô nhớ đến hàm răng mình đã từng cắn nơi này của anh mặt bỗng đỏ lên trong lòng còn có cảm giác khôn nóng.

Lúc này, ngón cái của anh vẫn đang ấn nhẹ lên huyệt đạo trên cánh tay cô, cô không biết mình bị làm sao mà miệng đắng lưỡi khô, thậm chí còn muốn đẩy anh ra.

Vào đúng lúc này, Thẩm Liệt thấp giọng nói: “Em còn nhớ lúc đó em cắn anh không?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương