Thập Niên 80: Đổi Chồng full

Chương 6: Chương 6 :

/180
Trước Tiếp
Cũng vừa hay là ngày Đới Hướng Hồng nghỉ phép, dẫn Đông Mạch đi chợ mua thức ăn, còn có mấy món trộn làm sẵn, Đông Mạch nhìn người ta trộn thức ăn kinh doanh, liền nói: “Đây là kinh doanh tư nhân sao? Đoán chừng kiếm không ít tiền.”

Đới Hướng Hồng nhận tiền lẻ về nhét vào trong túi: “Đúng vậy, bây giờ loại kinh doanh đồ ăn như thế này rất nhiều, thuận tiện và cũng nhiều người thích ăn, không cần phiếu lương, làm ăn cũng rất phát đạt, em không có nghe nói sao, nghe nói là đang nghiên cứu món trứng luộc trong nước trà.”

Đông Mạch trong lòng liền nghĩ đến: “Bán thức ăn trộn, bán trứng luộc trong nước trà, bán bánh bao, cũng kiếm tiền, vậy chị nói thử em sau này bán canh cá thì sao, có phải cũng có thể kiếm tiền?”

Đới Hướng Hồng nhớ tới canh cá Đông Mạch là, cười: “Nào tình hình tốt lên, em nếu như bán, chị sẽ giới thiệu với mọi người trong bệnh viện là em nấu rất ngon, để cho mọi người tới ăn!”

Đông Mạch: “Cũng chỉ là nói chuyện mà thôi, nào lại dễ dàng như vậy!”

Đông Mạch trước kia cũng đã vào thành hai lần, trong thành đèn màu rực rỡ, cô cũng không quá quen thuộc, không nói khác, ngồi xe buýt cũng cảm thấy choáng váng, nơi này cũng quá nhiều thủ đoạn lừa gả, cô cảm thấy cô cũng chưa hiểu gì về kinh doanh, nhưng nhớ tới những người mua bán thức ăn trộn, lại cảm thấy rất tốt, không biết kiếm được bao nhiêu tiền.

Cô cũng muốn kiếm tiền.

Buổi tối, Lâm Vinh Dương trở về, Đới Hướng Hồng và Đông Mạch cũng đã làm cơm xong, bày một bàn thức ăn, rất phong phú, Lâm Vinh Dương và Lâm Vinh Đường hai anh em mở một chai Ergoutou, hai người vừa uống vừa trò chuyện.

Lâm Vinh Dương nói tới chuyện trong xưởng của anh, nói là bây giờ muốn tiến hành việc cải cách, phía trên đưa xuống văn kiện muốn thay đổi, truyền đạt tinh thần, nhưng cụ thể thay đổi như thế nào cũng không biết, trong nhà máy mọi chuyện cũng lộn xộn.

Lâm Vinh Đường mời Lâm Vinh Dương một ly: “Đừng để ý đến việc thay đổi, dù sao em đây công ăn việc làm ổn định, không sợ!”

Lâm Vinh Dương cũng cảm thấy như thế, hai anh em cụng ly.

Đông Mạch những vẫn là nhớ tới chuyện mở cửa hàng, cô liền tò mò hỏi Lâm Vinh Dương: “Anh hai, em đoán là công xưởng rất lớn đi, bình thường cũng ăn cơm ở đó sao?”

Lâm Vinh Dương liền nói với cô, có phòng ăn, mọi người đều đến phòng ăn để ăn, Đông Mạch lại hỏi ở đó cơm nước như thế nào, Lâm vinh Dương tự nhiên nói rằng nó cũng không ngon.

Coi như phòng ăn có đồ ngon, nhưng ngày nào cũng lặp đi lặp lại, với những món đó, chắc chắn cũng sớm chán ngáy.

Đới Hướng Hồng ngồi bên cạnh cười, gắp cho Đông Mạch và Lâm Vinh Đường một đũa thức ăn: “Đông Mạch có ý tưởng, muốn mở quán cơm.”

Lâm Vinh Đường vội nói: “Cô ấy sao có thể, chính là mù tính toán một chút!”

Đông Mạch thật ra thì còn muốn hỏi, nhưng bị Lâm Vinh Đường nói như vậy, cũng thôi.

Hai anh em uống không ít, đều có chút say, hai người phụ nữ đỡ chồng mình vào phòng. Căn nhà của Lâm Vinh Dương là mới được chia, mặc dù diện tích không lớn, cũng chỉ hơn sáu mươi mét vuông, nhưng có hai phòng ngủ.

Đông Mạch đỡ Lâm Vinh Đường vào phòng ngủ thứ hai, Lâm Vinh Đường lại nắm tay cô không thả, trong miệng nói: “Đông Mạch, em nằm xuống, anh ôm em, anh cho em em bé.”

Đông Mạch đỏ mặt.

Thật ra cô không thích đàn ông uống rượu, cảm thấy mùi rượu ngạt thở, không ngửi nổi, thúi thúi...

Cô cởi giày cho Lâm Vinh Đường, đắp chăn lại: “Anh ngủ trước đi, em ra ngoài giúp chị dâu dọn dẹp chén đũa.”

Lâm Vinh Đường nằm trên giường khó chịu lăn lộn, trong miệng vẫn lầm bầm kêu Đông Mạch.

Đông Mạch đi ra ngoài, dọn canh thịt thừa trên bàn, mang chén đũa đi rửa.

Đới Hướng Đỏ: “Đông Mạch, em cũng rất xinh đẹp, cũng rất có năng lực, chị thấy em rất khác người ở nông thôn, hẳn phải sinh ra ở thành phố mới đúng.”

Đông Mạch cười một tiếng, không nói lời nào.

Thật ra thì lúc nhỏ, cô cũng có nghe người ta nói tới, nói là cô là đứa con mà những thanh niên tri thức về nông thôn bỏ lại, không phải do cha mẹ sinh ra.

Khi đó, bà già không có răng trên đường nói với cô là có muốn tìm về cha mẹ ruột trong thành phố hay không, nói vào trong thành phố có thể hưởng phúc, đi theo cha mẹ ruột được ăn ngon, cô chỉ đứng đó cười, cũng không lên tiếng, về sau nữa, lớn hơn một chút cũng không còn nghe ai nói về chuyện này. - ủng hộ truyện trên app tyt

Người lớn cho là cô đã quên, nhưng thật ra thì cô vẫn còn nhớ.

Nhưng cũng chỉ là nhớ thôi.

Cha mẹ của cô đối xử với cô rất tốt, hai anh trai của cô cũng rất yêu thương cô, cô đã cảm thấy hài lòng, còn về cha mẹ ruột, sinh ra cô nhưng cũng không muốn cô, thì tìm được cũng có ý nghĩ gì chứ?

Đông Mạch đi vào trong thành phố, nhìn nơi đây nhiều xe nhiều người như vậy, trên mặt mỗi người ai cũng lạnh lùng, cô cảm thấy rất xa lạ, cũng không dám tưởng tượng cha mẹ ruột của cô cũng như vậy, cuộc sống của cha mẹ ở thành phố, cho dù một ngày có gặp, cô sợ cũng sẽ không được thân quen.

Cho nên những chuyện này, Đông Mạch không nghĩ đến, cũng không đi hỏi, chỉ khi không có thì thôi.

Dọn dẹp xong, cô cũng ra sau rửa mặt, rồi quay về phòng nằm, lúc này Lâm Vinh Đường đã tỉnh, trợn tròn mắt, cứ như vậy nhìn trần nhà, nhà cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy cô vào phòng, có chút ngây ngốc quay lại nhìn.

Đông Mạch liền đi lên nhéo má anh: “Anh đã tỉnh rượu chưa?”

Lâm Vinh Đường tốt ở chỗ, uống rượu cho dù là say, ngủ một chút liền không sao.

Lâm Vinh Đường: “Anh ngủ bao lâu rồi?”

Đông Mạch: “Khoảng một tiếng.”

Lâm Vinh Đường có chút nhức đầu, lăn lộn nghiêng người sang.

Đông Mạch thấy vậy, giúp anh bóp bóp đầu.

Đông Mạch tay cũng thật đúng dịp, xoa như vậy một lúc, Lâm Vinh Đường liền thoải mái: “Vợ thật tốt.”

Đông Mạch trong lòng nhưng vẫn mãi suy nghĩ, nói: “Vinh Đường, anh có suy nghĩ đến, chúng ta đến nội thành mở một quán cơm, đến lúc đó anh làm việc anh, em làm canh cá. Hôm nay em thấy người ta bán thức ăn trộn, mọi người cũng đứng xếp hàng mua, em nghĩ nếu chúng ta mở một quán mì canh cá, chắc chắn sẽ mua bán tốt.”

Lâm Vinh Đường: “Em muốn gì chứ! Làm sao có thể!”

Đông Mạch cũng nghĩ tới Lâm Vinh Đường sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới anh lại nhanh chóng từ chối mình như thế, cô có chút mất hứng, tay cũng dừng lại, không giúp anh bóp nữa: “Tại sao lại không thể? Em quan sát, người ta bán thức ăn trộn, thì em cũng có thể, chính là ở nông thôn, người ta có thể làm, mình đến mở cửa hàng thì sao chứ?”

Lâm Vinh Đường thấy Đông Mạch mất hứng, liền kéo tay cô: “Đông Mạch, anh không phải nói là không được, chỉ là anh không muốn em phải chịu khổ. Em cho là loại kinh doanh nhỏ như vậy dễ sao, cái này cũng phải ra số lượng lớn mới trụ được, thức khuya dậy sớm, em là vợ anh, anh đau lòng co em, em ở nhà sống tốt qua ngày không được sao?”

Đông Mạch: “Vậy anh nói xem, em sau này phải làm gì? Chỉ ở nhà như vậy, mỗi ngày đều ở trong nhà, rồi làm đất sao? Bây giờ trong tay anh có bao nhiêu tiền, dù sao cũng để cho em biết chứ.”

Trước kia Đông Mạch sẽ không hỏi, da mặt cô mỏng, rất nhiều chuyện liên quan đến lợi ích của mình, cô cũng không hỏi quá chi tiết, ậm ờ cho qua, nhưng bây giờ cô có chút không vui.

Cô bị người ta cho là gà mái đẻ trứng, không đẻ được trứng thì đuổi ra khỏi nhà, cô cảm thấy bằng bất cứ giá nào, chuyện liên quan đến lợi ích của mình đều phải đứng lên, hỏi cho rõ ràng, dù sao bây giờ cô là dâu ở nhà này, không phải là người ở, không thể chuyện trong nhà gì cũng không biết.

Lâm Vinh Đường cười một tiếng: “Có tính toán gì chứ, cứ sống như thế này, còn có thể làm gì?”

Đông Mạch nghiêm túc, nắm tay anh lôi dậy: “Chuyện này chúng ta nên nói rõ ràng một chút, anh đừng có cợt nhã, giả vờ ngây ngô để lừa em.”

Lâm Vinh Đường liên không cười nữa: “Đông Mạch, trong nhà là anh nhỏ nhất, em xem hai anh của anh đều ra ngoài, sớm muộn gì những thứ trong nhà của cha mẹ sẽ không phải của chúng ta sao, chia rõ như vậy để làm gì?”

Đông Mạch nghe cũng hiểu được: “Chúng ta thu hoạch lúa mì, nói là để ở chỗ cha mẹ, thật ra thì đều là gộp chung lại, đúng không?”

Thật ra thì mùa hè năm nay, lúc thu hoạch lúa mỳ, Đông Mạch cảm thấy có chút không bình thường, nói qua qua, nhưng là mẹ chồng nói để còn sinh em bé, nói lương thực cứ để ở chỗ cha mẹ, có một cái kho lớn có thể chứa đủ, cô cũng không có hỏi kỹ, dù sao là con dâu mới về nhà chưa được một năm, lại chạy tới chỗ mẹ cồng hỏi lúa mì một cân bao nhiêu, cô có chút không dám.

Lâm Vinh Đường nghe Đông Mạch hỏi như vậy, có chút tránh né: “Cũng không tính là gộp lại, cái này đều không phải là của chúng ta sao?”

Đông Mạch: “Trước kia thu hoạch bắp, không phải nói là đi bán sao, tiền bán, anh nói anh lấy rồi, tiền đâu?”

Bị Đông Mạch truy hỏi như vậy, Lâm Vinh Đường liền xệ mặt xuống: “Sao em hỏi kỹ những chuyện này như vậy, cảm thấy anh không quản được tiền? Hay sợ anh thế nào?”

Đông Mạch vẻ mặt bình tĩnh: “Em không phải cảm thấy anh như thế nào, cũng không cảm thấy anh không quản được tiền, chẳng qua là cần anh nói với em, chúng ta là vợ chồng, đất đai hoa màu em cũng bỏ ra không ít sức, thu hoạch, rốt cuộc là để ở đâu, đây là chuyện chung của hai chúng ta, em cảm thấy anh nên nói cho em, chúng ta cùng nhau bàn bạc.”

Lâm Vinh Đường cũng không nói, cứ như vậy nhìn chằm chằm Đông Mạch.

Đông Mạch thản nhiên nhìn anh.

Cuối cùng Lâm Vinh Đường thở dài: “Đông Mạch, tiền bán bắp, quả thật đều để ở chỗ cha mẹ anh, nhưng bà ấy cũng chính là giữ cho chúng ta, anh khi nào cần tiền, tìm bà ấy là được, lần này chúng ta vào thành, cũng lấy ở chỗ bà ấy năm mươi đồng.”

Đông Mạch nghe, cười cười: “Vậy là chúng ta vào thành đến bệnh viện, còn phải tìm mẹ xin tiền.”

Lâm Vinh Đường nhìn Đông Mạch, Đông Mạch rõ là đang cười, nhưng anh lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, anh kéo tay cô, để cho cô ngồi xuống, ngon ngọt nói: “Đông Mạch, chuyện của chúng ta, đúng là mẹ quản, nhưng là mẹ cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta.”

Đông Mạch rũ mắt, trong đầu nghĩ, những phiền muộn này của cô, là vì tốt cho cô, vì tốt cho cô, nên làm những chuyện đó, cũng vì tốt cho cô, anh làm như vậy là tốt cho cô sao?

Chỉ là, cô nhìn chồng mình, nói: “Được, chuyện trong nhà, nếu như không tách ra, thì không cần tách ra nữa, dù sao cha mẹ cũng là vì tốt cho chúng ta, nhưng là chuyện mở quán cơm, anh xem có được không? Anh suy nghĩ kĩ một chút, ngày mai chúng ta cùng đi đến tiệm đồ trộn, cũng có thể xem cẩn thận một chút.”

Lâm Vinh Đường nghĩ đã không đề cập tới, cô còn quay lại, nhức đầu nói: “Em nghĩ gì vậy, làm sao có thể, em biết ở trong thành mở một quán cơm cần bao nhiêu tiền không? Làm sao có thể cho em nhiều tiền như vậy mở quán cơm!”

Đông Mạch: “Cũng không cần nhiều tiền ở nhà, em có thể qua mẹ mượn tiền, chờ em kiếm được, trả lại cho mẹ em.”

Lâm Vinh Đường nhất quyết cự tuyệt: “Vậy cũng không được, cha anh sắp nghỉ hưu, đến lúc đó vị trí kế toán trong thôn sẽ để lại cho anh, anh có thể lấy một phần tiền lương, nhà còn đất trồng, thu được cũng không ít, không khiến em thiếu ăn, không thiếu tiền cho em dùng, em đừng có vớ vẩn, yên phận ở nhà, đợi đến lúc em có thai, em ở nhà nuôi dạy những đứa trẻ cũng tốt.”

Đông Mạch không trả lời lại.

Cô bực bội không lên tiếng, dọn dẹp một chút đồ của mình, sau đó tắt đèn, lên giường ngủ.

Rèm cửa mở được một nửa, căn phòng nay của Lâm Vinh Dương đối diện với một con đường nhỏ trong tiểu khu, trên đường nhỏ có đèn đường, đèn đường cứ như vậy hắt vào cửa sổ.

Lâm Vinh Đường mở to mắt, nhìn trần nhà, anh đang đợi Đông Mạch nói chuyện, anh biết tính tình của Đông Mạch, Đông Mạch không nhịn được, có chuyện gì muốn nói, sẽ nói với anh.

Nhưng là trong phòng rất yên tĩnh, Đông Mạch nãy giờ vẫn không nói gì.

Anh nhớ tới dáng vẻ yên lặng vừa rồi của Đông Mạch, trong lòng cũng có chút luống cuống, liền nhìn về phía cửa sổ, bắt đầu đến một chút, sau khi đếm đến một trăm, anh cắn răng, tiến tới phía sau, ôm lấy Đông Mạch: “Em giận anh à?”

Giọng nói dịu dàng lạ thường.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
yenvivuTruyện này nhân vật chính tham gia vào chiến tranh biên giới tại Việt Nam - sent 2023-08-24 13:35:36
gocanh4131Song xử đó - sent 2023-06-22 01:16:55
nguyenthithanhthaoTruyênn này có song xử k ta - sent 2023-06-19 12:35:29
thanh phụng phạmDuyệt thẻ giúp add ơi - sent 2023-06-13 17:55:43
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương