Thịnh Thế Kiều Y full

Chương 167: Thời hạn một năm

/417
Trước Tiếp
Cây trượng đầu rồng là tượng trưng cho vinh dự và địa vị. Lão tổ tông Tưởng gia có được vật đó thì gặp thiên tử cũng không cần phải quỳ nữa.

Trong lòng Tô Tử Ngữ dâng lên sự chua chát, “Tử Ngữ cho rằng, có lẽ Hoàng thượng đã biết việc này.”

“Tại sao?” Ân Đại Mi từ nãy giờ không lên tiếng, lúc này đột nhiên hỏi chen vào.

Tô Tử Ngữ nhìn cô ta, “Trực giác. Lão gia, phu nhân có thể phái người vào cung nghe ngóng thử.”

Ân Đại Mi chau mày nói: “Nếu như Hoàng thượng biết rõ, vậy hành động lần này của Lập Phong…”

Lời chưa nói xong, sắc mặt người trong phòng đều đã thay đổi.

Ân Lập Phong lại hét lên: “Vậy thì đã sao. Một nhà có con gái thì trăm nhà đến cầu thân, cho phép Tưởng gia cầu thân mà lại không cho con cầu thân, trên đời này có đạo lý như vậy sao? Lỡ như người Cố Thanh Hoàn nhìn trúng là con thì sao?”

Giọng của Tô Tử Ngữ lạnh như băng, “Lão tổ tông bị vuốt râu hùm, chuyện mất mặt vậy há có thể để yên được. Đến lúc đó, không những liên lụy đến trong phủ, nói không chừng còn liên lụy đến Hiền vương và Quý phi trong cung. Đệ có từng nghĩ đến không?”

Chỉ vài câu nói thôi mà Ân Cửu Linh đã bất giác lạnh cả người, lưng ướt mồ hôi.

Ân Lập Phong vẫn không biết sống chết mà gào lên: “Cái gì liên lụy với không liên lụy, một Tưởng gia mà thôi, dựa vào cái gì con phải nhường? Tên Tưởng Hoằng Văn là cái thá gì, Cố Thanh Hoàn sao có thể gả cho hắn được, con không đồng ý, kiên quyết không đồng ý.”

Dù Ân Cửu Linh có dễ tính đến mấy cũng sẽ bị con trai mình làm cho tức điên, ông ta giơ tay ra định đánh. Trái tim Tô Tử Ngữ thì như bị ai bóp chặt lại, thì ra hắn ta sợ cô gái ấy gả cho nhầm người nên mới vội vàng nghĩ ra cách đó.

Tô Tử Ngữ ngăn lại, “Lão gia đừng đánh, có gì từ từ nói.”

“Tử Ngữ, con đừng cản ta, hôm nay ta không đánh chết tên súc sinh này, ta... ta…”

“Dù có đánh chết, con cũng muốn cưới nàng ấy. Dù sao con cũng không thể trừng mắt nhìn nàng ấy nhảy vào hố lửa.”

Khuôn mặt vốn đanh lại của Tô Tử Ngữ dần thả lỏng, hắn ta nhìn Ân Lập Phong đang quỳ trên nền nhà với ánh mắt sâu xa, rồi quay sang nói với Ân Cửu Linh: “Lão gia, có lẽ là do con chuyện bé xé ra to thôi. Trước tiên chúng ta cứ làm rõ chuyện này rồi hẵng đánh cũng không muộn. Tử Ngữ xin cáo từ.”

Nói xong, hắn ta rời đi.

Ân Đại Mi cắn răng, nhìn về phía mẫu thân Cừu thị. Cừu thị hiểu rõ tâm tư của con gái liền gật đầu nói: “Mau đi đi.”

“Tử Ngữ.”

Ân Đại Mi bước vội đuổi theo hắn ta, thở hổn hển nói: “Lập Phong bị cha mẹ cưng chiều đến hư rồi, huynh đừng để ý đến nó.”

Tô Tử Ngữ cười khẽ gật đầu, “Nàng yên tâm đi.”

Ân Đại Mi nhìn hắn ta bằng ánh mắt tình tứ, “Ngày mai muội vào cung một chuyến, nhân tiện nghe ngóng tình hình.”

Tô Tử Ngữ khẽ than, “Trước mặt lão gia và phu nhân, ta không tiện nói nhiều. Chuyện này không phải là chuyện bé xe ra to. Tưởng Thất gia này tâm cao khí ngạo, lại là một tên Hỗn thế ma vương, sau lưng hắn còn một Thọ vương. Nếu như bọn bọ biết được chuyện Lập Phong đến cầu thân, chỉ e…”

Ý cười trên mặt Ân Đại Mi lập tức biến mất.

Tử Ngữ nói không sai chút nào. Hai người này vẫn luôn đối nghịch với phủ Anh Quốc công. Lần trước ở phủ Trấn Quốc công, hai kẻ đó còn công khai đánh nhau với bọn Tử Ngữ, sau rồi lại dám đá Lập Phong xuống cống ngay giữa ban ngày ban mặt, đúng là quá mức xấu xa.

Người khác thì không nói, nếu như chọc phải hai tên Hỗn thế ma vương này thì bất luận thế nào cũng không phải là hành động sáng suốt.

“Cám ơn chàng, Tử Ngữ.” Đôi mắt Ân Đại Mi dạt dào tình ý.

Tô Tử Ngữ vuốt mái tóc cô ta, nói nhỏ: “Giữa ta và nàng còn cần phải nói lời cảm ơn sao.”

Ân Đại Mi xao động, không còn để ý đến sự dè dặt cần có giữa nam và nữ nữa mà nhào vào lòng hắn ta, ôm chặt lưng hắn ta.

Tô Tử Ngữ chợt khựng người, trong ánh mắt như có cái gì vụt qua.

“Tử Ngữ, một năm nữa thôi, một năm nữa là muội có thể gả cho huynh, làm thê tử của huynh rồi.”

“Ừ.”

“Tử Ngữ, muội sẽ làm một người vợ tốt nhất trên đời.”

“Ta biết.” Hắn ta kìm nén những suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô gái.

Một năm.

Cuối cùng chỉ còn một năm nữa thôi.

Người ta nói tiết Thanh minh thường hay mưa phùn, nhưng Thanh minh năm nay lại đẹp trời một cách lạ thường.

Phần mộ tổ tiên của Cố phủ ở Giang Nam xa xôi, một tháng trước lão gia đã phái quản sự tâm phúc về phương Nam tảo mộ. Hơn nữa, người của gia tộc họ Cố vẫn còn rất nhiều, nhất định sẽ làm theo quy củ từ trước, cho nên không cần phải lo lắng gì.

Dù là như vậy, Cố lão gia cũng đã ra lệnh cho con cháu thắp hương cúng bái tổ tiên từ sớm, còn hướng về phía Nam khấu đầu ba cái, đốt ít tiền vàng. Làm xong các nghi thức thì mặt trời đã lên cao.

Thanh Hoàn nghĩ đến đại sự tối nay nên mượn cớ nói trong người không thoải mái, xin về phòng nghỉ ngơi.

Ngụy thị chỉ cho là cô nhớ đến mẫu thân Tiền thị của mình nên cũng không cản lại, còn dặn dò nha hoàn hầu hạ cho cẩn thận.

Thanh Chỉ nhân lúc không có người, khẽ kéo tay Thanh Hoàn, nói nhỏ: “Lục muội, muội đừng quá đau lòng. Bây giờ muội đã khỏi bệnh, lại sắp gả cho người ta. Nhị thẩm trên trời có linh thiêng nhất định sẽ vui mừng cho muội.”

Thanh Hoàn khẽ vỗ tay Thanh Chỉ, cắn môi nói: “Nhị tỷ yên tâm, muội đã nghĩ thấu rồi.”

Thanh Chỉ gật đầu, lại gần nói: “Mấy ngày nay trong phủ không được yên bình, muội hãy ở yên trong phòng, đừng ra ngoài đi lung tung.”

Thanh Hoàn ngẩn người, nhưng cô thấy trong phủ nhìn có vẻ rất yên bình.

Thanh Chỉ thấy cô không hiểu thì chỉ về phía viện của Quận chúa, khẽ nói bốn chữ, “Gà bay chó sủa.”

Lúc này Thanh Hoàn mới mỉm cười hiểu ý.

Viện của Cố Nhị gia có thêm một di nương trẻ trung xinh đẹp, da dẻ căng mọng như có thể véo ra nước vậy. Cố Nhị gia thì giống như đang thưởng thức một miếng giò heo, mùi thịt thơm nồng cả miệng, nhưng chết một nỗi là lại có một con cọp cái đứng trợn trừng mắt ở một bên.

Sáng sớm hôm nay, Quận chúa đã mượn cớ nói Thư di nương không tuân thủ quy củ để mắng chửi, không những giật tóc mà còn cho người vả miệng, khiến Thư di nương khóc lóc không thôi.

Cố Nhị gia ngồi một bên luống cuống vô cùng, nhưng rồi cũng chỉ biết xoa tay, cười trừ với Quận chúa mà không dám nói một câu nào, khiến cho Thư di nương tức đến nỗi uất nghẹn, lăn ra ngất xỉu tại chỗ.

Thanh Chỉ thấy Lục muội cười ngốc nghếch thì nghiêm giọng: “Muội còn cười được sao, cẩn thận liên lụy đến cả muội đấy. Mau trở về viện đi.”

Thanh Hoàn lắc đầu nói: “Nhị tỷ, nửa tháng nữa là đến kì thi Đình, cũng không biết tỷ phu chuẩn bị như thế nào rồi. Lỡ như đỗ cao, tỷ nói xem người ta có chạy ngay qua đây không?”

“Con nhóc này, xem ta xé miệng của muội như thế nào!” Thanh Chỉ vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, giả vờ muốn đánh cô.

Thanh Hoàn trốn Đông trốn Tây, trở về phòng rồi, nét cười trên môi đã không còn, cô ra lệnh cho Xuân Nê mài mực.

Nếu là trước kia, Xuân Nê chắc chắn sẽ chọc cô vài câu nhưng hôm nay, Xuân Nê không dám nói một câu vui đùa nào cả, chỉ len lén nhìn sắc mặt của tiểu thư.

Thanh Hoàn cầm bút, đăm chiêu một lúc lâu mới đặt bút viết.

Phủ Anh Quốc công sáng đèn cả một đêm.

Trời vừa sáng, Bát tiểu thư Ân Đại Mi đã trang điểm, chải đầu, mặc hoa phục gửi bái thiếp vào cung xin gặp Quý phi.

Xe ngựa mới đi ra khỏi cửa phủ, nha hoàn, người hầu tiễn người đi xong, vừa định đi vào phòng thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu đen dừng ngay trước cổng phủ.

Triệu Cảnh Diễm bám lấy tay A Ly, nghênh ngang nhảy xuống xe ngựa, cùng nhảy xuống với hắn còn có Tưởng Hoằng Văn.

Triệu Cảnh Diễm nhìn biển hiệu màu đỏ của phủ Anh Quốc công, nở nụ cười lạnh, “Giật tấm biển xuống cho ta.”

A Ly bay lên giật mạnh tấm biển khiến nó rơi rầm xuống đất.

Triệu Cảnh Diễm tức giận bước lên đạp hai phát, cao giọng: “Tìm thằng nhãi kia rồi đánh nó răng rơi đầy đất cho bản vương.”

Đám người hầu của phủ sợ tới mức hồn bay phách lạc, chạy như bay vào bẩm báo.

“Lão gia, phu nhân, đại sự chẳng lành. Thọ vương... Thọ vương ngài ấy... ngài ấy đập tấm biển của phủ chúng ta rồi ạ.”

“Đúng là hiếp người quá đáng, chẳng lẽ tên Triệu Cảnh Diễm đó muốn lật trời sao.”

Ân Lập Phong đang chuẩn bị thắp hương cho tổ tiên, nghe vậy liền bẻ gãy cây hương trong tay, sau đó ném phăng đi, vén áo xông thẳng ra ngoài.

Quản sự lập tức giữ chặt hắn ta lại.

“Thế tử gia, người không thể đi, Thọ vương còn nói là muốn đánh cho người răng rơi đầy đất đấy ạ.”

“Hắn dám!” Ân Lập Phong tức nổ đom đóm mắt.

“Đi vào.” Ân Cửu Linh thầm nói không ổn.

Hai tên tổ tông này tới tận cửa phủ nhà mình làm ầm ĩ, nhất định là vì chuyện của Cố phủ, Tô Tử Ngữ dự đoán không sai chút nào. Con trai mình thân cô thế cô, nhất định sẽ chịu thiệt, ông ta liền nói: “Đi, mau tới Tô phủ mời cô gia đến đây.”

Nói xong, cha con hai người liền rời khỏi từ đường.

Cừu thị vội cắm cây hương trên tay vào lư hương, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, trái tim cứ đập bình bịch không yên, bà ta bèn ra lệnh cho hạ nhân: “Mau đỡ ta qua đó xem thử.”

Trong hoa đình, Triệu Cảnh Diễm cầm một chiếc bình sứ Thanh Hoa thượng hạng lên, đánh giá trái phải, nhìn thấy hai cha con nhà kia đi tới thì cố ý thả tay ra.

Choang!

Bình hoa vỡ vụn, đồng thời cũng khiến cho cha con Anh Quốc công giật bắn người.

Người tới không có thiện ý.

Ân Lập Phong tức giận nói: “Triệu Cảnh Diễm, ngươi định làm gì?”

“Lời này phải để ta hỏi ngươi.”

Triệu Cảnh Diễm bước tới, túm lấy cổ áo của Ân Lập Phong, hung hăng nói: “Ngươi biết rõ Lục tiểu thư của Cố phủ là người mà Tưởng gia nhìn trúng, nhưng vẫn dám mặt dày mời bà mai tới cầu thân, ngươi có rắp tâm gì hả?”

Ân Lập Phong cũng không phải kẻ trói gà không chặt, lập tức hất cánh tay đang túm áo mình ra, nói với giọng khinh bỉ: “Ta có rắp tâm gì cũng không liên quan tới ngươi, bản Thế tử thích đấy, sao nào?”

Theo lý mà nói, một Thế tử nhỏ bé của phủ quốc công, không thể nào dám nói chuyện như vậy với Thọ vương. Nhưng Ân Lập Phong là độc đinh của phủ quốc công, cho nên tính cách cũng là không sợ trời sợ đất, hơn nữa hận thù giữa hai người tích tụ đã lâu, bởi vậy lời nói của hắn ta cũng cực kì ngạo mạn.

Chà chà... Không ngờ thằng nhãi này cũng dám nói chuyện kiểu đó với bản vương. Triệu Cảnh Diễm đảo mắt, không nói một lời đưa nắm đấm lên đánh, con m* nó, đánh trước hẵng nói.

Ân Lập Phong hứng trọn một quyền, làm sao còn nhịn được. Dù sao cũng không phải chưa từng đánh nhau, tuyệt đối không thể chịu thiệt như vậy, cho nên hắn ta cũng vung tay đánh lại.

Hai người đều là thanh niên sức dài vai rộng, ngươi đánh ta, ta đá ngươi, cuốn thành một nùi. Ân Cửu Linh đứng một bên luống cuống tay chân.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, mau ngăn lại, mau ngăn lại.”

Mặc cho Ân Cửu Linh gào khản cả cổ, bọn hạ nhân chỉ biết đứng một bên nhìn. Một người là Hoàng tử, một người là Thế tử, bọn họ có mấy cái đầu mà dám xông lên?

“Dừng tay.”

Không biết từ lúc nào Tô Tử Ngữ đã vội vàng chạy vào, nói với cận vệ sau lưng: “Đi, kéo người ra.”

Triệu Cảnh Diễm thấy người tới thì mắt sáng lên, cố ý nới lỏng tay, thế là hắn bị một quyền của Ân Lập Phong đánh trúng vào mặt.

Một tiếng “Bốp!” vang lên, không gian đột nhiên yên tĩnh lại.

Triệu Cảnh Diễm bụm mặt, giống như không dám tin mà nhìn người trước mắt.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
pipi_cherryTruyện hay, đáng đọc! - sent 2023-10-24 19:31:46
ssunnyy2307Truyện rất hay nhưng phù hợp cho những bạn thích kiểu văn chính kịch, truyền thống. - sent 2022-11-23 14:00:03
anhthunguyenthiTruyện này rất hay - sent 2022-10-12 19:45:17
hiendangDuyệt thẻ giùm Mh ad ơi - sent 2022-10-10 11:22:05
hiendangSao mình nạp thể ko được duyệt ạ - sent 2022-10-10 11:21:30
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương