Thịnh Thế Kiều Y full

Chương 51: VẾT THƯƠNG Ở ĐÂU

/417
Trước Tiếp
Thanh Hoàn lắc đầu, ngữ khí nặng nề thêm: “Ta muốn trở về.”

Triệu Cảnh Diễm thấy sắc mặt cô càng ngày càng trắng bệch, vội vàng đánh mắt ra hiệu cho A Ly.

A Ly không nói lời nào, lập tức cõng Thanh Hoàn lên lưng, vụt một cái đã xông ra ngoài.

“Đình Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Tưởng Hoằng Văn không thể nào tưởng tượng được, thân thủ của Đình Lâm còn cao hơn cả A Ly, vậy mà hắn lại bị người ta bắt được, hơn nữa còn bị ném xuống sông, tới bây giờ vẫn chưa cử động được.

Đây... quả thực là chuyện khó bề tưởng tượng được.

Triệu Cảnh Diễm hắt xì mấy cái liên tục, khàn giọng nói: “Hoằng Văn, cô gái này đúng là một con nhím, gia ta thật là.... hắt xì... xui xẻo tám đời.”

Thanh Hoàn cảm thấy có cái gì đó đang chảy ra khỏi cơ thể, bụng cô cũng không ngừng co rút, đau đớn vô cùng. Cô là một đại phu nên rất rõ tình trạng sức khỏe của mình. Cô có kinh nguyệt rồi.

Nước hồ mùa Đông rất lạnh, nếu như không kịp thời uống thuốc nhất định sẽ để lại bệnh căn.

A Ly cảm nhận được cả người Lục tiểu thư đang phát run, hình như có gì đó bất thường. Cậu không dám hỏi, chỉ có thể tăng tốc độ.

“A Ly, cõng ta đến hiệu thuốc gần nhất, ta phải bốc thuốc.”

A Ly vội vàng nói: “Lục tiểu thư, giờ này các hiệu thuốc đều đã đóng cửa hết rồi.”

Thanh Hoàn thấp giọng nói: “Phủ Hoành Thủy có Khánh Phong Đường, chúng ta qua bên đó.”

A Ly cũng không biết Khánh Phong Đường ở chỗ nào, chỉ đành tìm lần từng con hẻm. May mắn là mặt đường phủ Hoành Thủy không lớn, trong thời gian một nén hương hai người đã đến trước cửa Khánh Phong Đường.

Gõ cả nửa ngày cũng không có người mở cửa.

Thanh Hoàn tức giận quát: “Phá cửa cho ta!”

A Ly sợ đến giật nảy mình, trong lòng thầm nhủ, Lục tiểu thư cũng ác quá đi, có cần phải thô lỗ như vậy không.

Bỗng nhiên cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một người trông như là giúp việc nơi này vừa mặc quần áo vừa chạy ra mở cửa.

Thanh Hoàn nói một câu như kiểu ám hiệu, người đó nghe xong, sợ tới mức tái mét mặt mày, nhanh chóng mời người vào trong. Thanh Hoàn trở về tới phòng của mình thì trời đã sáng rõ. Cô gọi Nguyệt nương.

Nguyệt nương dụi mắt lim dim bước vào phòng, thắp nến lên, ngáp được nửa chừng thì mặt bà biến sắc.

“Tiểu thư, người.... sao người... mặc quần áo của đàn ông.”

Thanh Hoàn mệt mỏi dựa người trên giường, hổn hển nói: “Nguyệt nương, trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi đi sắc thuốc này lên cho ta, nhanh đi.”

“Tiểu thư, người bị bệnh gì mà phải dùng thuốc, thuốc này ở đâu ra.”

Thanh Hoàn nhẹ nhàng lắc đầu, cơn đau lại ập đến, cô không chịu nổi nữa, ngã xuống giường.

“Tiểu thư, tiểu thư!” Nguyệt nương hoảng sợ tới thất sắc.

A Ly trở lại thuyền, sẵn tiện đem về cho vương gia mấy thang thuốc trừ hàn.

“Gia, đây là thuốc mà Lục tiểu thư bảo nô tài mang về, Lục tiểu thư nói người uống thuốc này xong thì tay chân sẽ cử động lại được ạ.”

Triệu Cảnh Diễm nhìn mấy thang thuốc đó, ngọ nguậy mấy cái nhưng cuối cùng vẫn nặng nề ngã vật xuống giường.

Tưởng Hoằng Văn nhịn cười đến nội thương, giả vờ ho khụ khụ một tiếng.

“Cái này... Đình Lâm à, ngựa có lúc chạy hụt, người cũng có lúc lỡ tay. Kim thần y có thể trị bệnh thì cũng có thể lấy mạng ngươi, không phải người bình thường có thể so được. Về sau đệ nên tránh xa người ta một chút, đừng lại gần quá đấy.”

Người nào đó nghiến răng nghiến lợi, nói đầy oán hận: “Người đâu, sắc thuốc cho gia, cả bã thuốc gia cũng sẽ ăn sạch.”

Tưởng Hoằng Văn cười lăn lộn trên giường, vừa cười vừa hỏi: “Đình Lâm, ta hỏi đệ chứ, đệ làm thế nào mà để cô ta ra tay được vậy?”

Triệu Cảnh Diễm ngẩn người. Đúng vậy, hắn làm thế nào mà để cô ra tay được.

Ban đầu hắn ngửi được một mùi thảo dược thoang thoảng trên cơ thể cô ta, trong mùi thảo dược còn trộn lẫn một mùi thơm dịu nhẹ của người thiếu nữ… sau đó... hắn muốn sáp lại gần để ngửi kỹ hơn.

Sau đó, không còn sau đó nữa rồi.

Ồ, không đúng!

Triệu Cảnh Diễm nhớ tới gì đó, biểu cảm có hơi gợn sóng: “Ngươi đưa cô ta đến hiệu thuốc sao?”

“Vâng ạ, Lục tiểu thư giống như bị bệnh nên vội vàng đi bốc thuốc.”

Chẳng trách cô vội vàng rời đi. Triệu Cảnh Diễm vội vàng hỏi: “Cô ta bị bệnh gì?”

A Ly lắc đầu nói: “Lục tiểu thư không nói, nhưng mà tiểu nhân thấy trên người Lục tiểu thư có máu.”

“Vết thương nằm ở đâu?” Triệu Cảnh Diễm buột miệng hỏi một câu.

Gương mặt A Ly chợt đỏ lên một cách kì lạ, lại lắc đầu thêm lần nữa.

Một cái quạt chuẩn xác đập trúng đầu A Ly.

“Ngươi... ngươi... ngươi cũng phải hỏi xem vết thương ở đâu chứ A Ly!” Triệu Cảnh Diễm tức giận quát.

A Ly trợn trắng mắt, “Gia, không có vết thương nào cả.”

“Không bị thương, vậy máu ở đâu ra. Sao ngươi lại trở nên ngốc như vậy?” Triệu Cảnh Diễm cảm thấy đau đầu nhức óc với A Ly.

Mặt A Ly đỏ như Quan Công.

“Hồi bẩm gia, lúc bốc thuốc tiểu nhân thính tai nên có nghe được hai từ kinh nguyệt, tiểu nhân đi sắc thuốc đây.”

Nói xong, hắn luống cuống cắm đầu chạy mất tăm.

Triệu Cảnh Diễm ngẩn người rồi lại thẫn thờ, vẫn chưa hoàn hồn lại. Người còn lại trong phòng thì đã cười như điên như dại, mãi vẫn không ngừng nổi.



Trời vừa sáng, Đàm ma ma đi vào phòng, mang theo cái giá buốt bên ngoài, bà ta hỏi nha hoàn.

“Quận chúa đã thức dậy chưa?”

Nha hoàn lắc đầu.

“Vậy…” Đàm ma ma xoắn tay, nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.

“Việc gì?”

“Quận chúa, tối hôm qua Lục tiểu thư bị bệnh.” Đàm ma ma vội vàng nói nhỏ với Quận chúa.

“Bệnh?”

Quận chúa Hoa Dương khựng lại, hỏi một câu quái gở: “Hai ba ngày lại bệnh, thật đúng là lắm chuyện, không còn ai quý giá hơn nó nữa đâu, tại sao người khác không bệnh mà nó thì…?”

Đàm ma ma do dự hỏi một câu: “Quận chúa, có cần mời đại phu không ạ?”

Quận chúa Hoa Dương cười lạnh: “Mời đại phu cái gì, đợi đại phu của lão thái thái tới thì sẵn tiện bắt mạch cho nó là được rồi.”

Cố Nhị gia đang nằm trong giường bị quấy rầy nên tỉnh giấc, trở người qua hỏi: “Nếu không thì... mời đại phu đến đi, lỡ như bệnh nặng thì lại làm lỡ thời gian thêm.”

Sắc mặt Quận chúa Hoa Dương trầm xuống, nói giọng chanh chua: “Nhị gia đã nói vậy rồi, ngươi còn không mau đi mời.”



“Tổ mẫu, nghe nói Lục muội bị bệnh, để con đi xem thử.”

“Quay lại, con gấp cái gì, Nhị thẩm của con sẽ mời đại phu khám cho nó.”

Ngụy thị nghiêng người nằm trên giường, uể oải nói: “Bệnh gì?”

Thanh Chỉ nhận lấy khăn mà nha hoàn đưa qua, vừa giúp thái thái lau sạch mặt vừa trả lời: “Nghe nói là có nguyệt sự nên bị hoảng sợ một chút.”

“Cũng nên có rồi.”

Ngụy thị khẽ thở dài: “Đi, con tìm chiếc áo choàng lông chồn màu nâu sẫm trong rương của ta rồi sai người hầu đem qua đó.”

“Chỉ có thái thái thương Lục muội thôi.” Thanh Chỉ cười nói.

“Ta thương nó thì có ích lợi gì, phải cha mẹ nó thương nó mới được. Con nhìn xem, quần áo trên người nó so với vị kia thì quả là một trời một vực. Phía Bắc trời lạnh, chẳng trách nó bị bệnh.”

Lời vừa nói ra, giọng của Đàm ma ma đã vang lên ở bên ngoài.

“Hồi bẩm thái thái, Quận chúa nói muốn khởi hành, sai nô tì đến đây để hỏi ý thái thái có thể có thể chịu đựng nổi hay không ạ.”

Thanh Chỉ giận dữ, lập tức nghiêm giọng: “Thái thái bị bệnh làm sao mà chịu đựng được.”

Ngụy thị khoát tay, ý bảo cháu gái đừng nói gì cả: “Nhị gia nói thế nào?”

Đàm ma ma đáp: “Nhị gia nói nếu thái thái chịu được thì hồi Kinh sớm một chút cũng tốt ạ. Nếu như thái thái không chịu được thì nghỉ ngơi thêm vài ngày. Chỉ là sợ để lỡ Tết thôi.”

Ngụy thị nhắm mắt lại nói: “Vậy thì hồi Kinh đi.”

“Tổ mẫu!”

Sắc mặt Ngụy thị trầm xuống, Thanh Chỉ ôm một bụng tức chỉ có thể nuốt ngược vào trong.

Khi Thanh Hoàn tỉnh lại thì đã là hoàng hôn, cảm giác lắc lư này cho thấy cô đang ở trên thuyền.

Người cô đã được tắm rửa sạch sẽ, quần áo cũng đã được thay thành đồ của mình.

“Nguyệt nương.”

Nguyệt nương bỏ kim chỉ trong tay xuống, vội vã chạy đến bền giường, lấy đệm tơ tằm đặt sau lưng cho cô ngồi dựa vào, vừa dém chăn vừa nói: “Tiểu thư tỉnh rồi.”

“Tại sao lại ở trên thuyền?”

Nguyệt nương nghe vậy thì nháy mắt, gương mặt đã bạnh ra, tức giận nói: “Tiểu thư đừng nhắc nữa. Quận chúa nói không thể vì một mình tiểu thư mà để lỡ thời gian hồi Kinh. Lòng dạ bà ta đúng là hẹp hòi, độc ác, chỉ một đêm cũng không đợi được, nhất quyết bắt bọn nô tì dìu tiểu thư lên xe ngựa.”

“Thái thái đã hết bệnh chưa?”

“Thái thái vẫn chưa khỏi bệnh. Quận chúa nói trên đường đi đã để lỡ rất nhiều thời gian rồi. Nếu còn không vào Kinh thì sẽ không kịp tặng lễ vật chúc mừng năm mới tới các phủ khác.”

Thanh Hoàn cười như không cười nói: “Ta không được sủng ái đã đành, phụ thân là một người con có hiếu, lẽ nào ông ấy cũng đồng ý sao.”

Nguyệt nương cười lạnh: “Nhị gia không nói dù chỉ một câu. Lão thái thái biết điều nên mới gật đầu đồng ý thôi. Nghe nói Nhị tiểu thư có tranh cãi mấy câu.”

Thanh Hoàn lấy tay xoa nhẹ bụng dưới, suy nghĩ một lát nói: “So với con đường làm quan thì đạo hiếu có tính là gì. Xuân Nê đâu?”

“Con bé đi sắc thuốc cho tiểu thư rồi, nhờ người khác làm thì con bé thấy không yên tâm.”

Đang trò chuyện thì Xuân Nê bưng thuốc đi vào, thấy tiểu thư ngồi dậy thì vui mừng vô cùng.

“Tiểu thư tỉnh rồi.”

Thanh Hoàn thở nhẹ một hơi: “Cực khổ cho hai ngươi rồi.”

“Tiểu thư đừng nói vậy.”

Xuân Nê ngồi đến phía trước giường, thổi thuốc cho nguội bớt rồi mới đưa đến: “Tiểu thư mau uống thuốc đi, nô tì và Nguyệt nương còn một bụng chuyện muốn hỏi người đấy.”

Thanh Hoàn mỉm cười bất đắc dĩ, một hơi uống cạn chén thuốc.

“Chuyện là như thế đấy, ta cũng chưa từng nghĩ tới lúc đó mình sẽ có nguyệt sự.” Thanh Hoàn uể oải nói.

Xuân Nê nghe xong, đôi mắt hạnh lập tức trợn trừng, mày liễu dựng ngược lên, tay chống lên hông định mở miệng mắng chửi.

Cơ thể Thanh Hoàn không thoải mái, vội vàng ngăn Xuân Nê lại: “Đừng mắng, nhức đầu lắm.”

Xuân Nê nhịn xuống một bụng tức, vừa đặt mông lên ghế liền quát: “Thọ vương đối xử với tiểu thư như vậy, nhất định là trong lòng còn hận người. Uổng công tiểu thư tặng ngân lượng cho hắn tiêu xài, quả thật là tên lòng lang dạ sói.”

Ánh mắt Thanh Hoàn nghiêm nghị, lắc đầu nói: “Người như hắn bị ta tính kế nhưng chỉ trêu chọc ta như vậy đã là nể mặt lắm rồi. Huống hồ, Vạn Hoa lâu, Khánh Phong Đường muốn có một chỗ đứng ổn định trong Kinh thành thì bắt buộc phải có một chỗ dựa thật vững chắc. Chúng ta cũng không phải là không được lợi.”

Nguyệt nương suy nghĩ nói: “Tiểu thư, nô tì nghĩ về sau kêu Trần Bình tìm một nha hoàn có võ công đi theo người thì hơn.”

Thanh Hoàn nghiêm mặt nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Kinh thành không thể so với phủ Tô Châu. Trong Kinh thành có thể nói là ngọa hổ tàng long, nguy cơ tứ phía, không tính toán cẩn thận thì sẽ thua cả ván cờ. Nếu có một nha hoàn biết võ công bên người thì cô cũng thấy yên tâm hơn phần nào.

Xuân Nê lo lắng hỏi: “Tiểu thư, có khi nào Thọ vương sẽ lại đến không?”

Thanh Hoàn nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Sẽ không, lúc ấy có lẽ hắn đang tính kế, làm sao để ta chịu ở bên cạnh phò tá hắn. Nếu hợp tác thì cả hai cùng được lợi, nếu bại thì cả hai cùng bị thương. Hắn là người thông minh biết những điều lắt léo bên trong.”

Lời vừa nói ra thì một giọng nói dịu dàng từ bên ngoài vọng vào.

“Lục tiểu thư tỉnh rồi?”


Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
pipi_cherryTruyện hay, đáng đọc! - sent 2023-10-24 19:31:46
ssunnyy2307Truyện rất hay nhưng phù hợp cho những bạn thích kiểu văn chính kịch, truyền thống. - sent 2022-11-23 14:00:03
anhthunguyenthiTruyện này rất hay - sent 2022-10-12 19:45:17
hiendangDuyệt thẻ giùm Mh ad ơi - sent 2022-10-10 11:22:05
hiendangSao mình nạp thể ko được duyệt ạ - sent 2022-10-10 11:21:30
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương