Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 105: Sau này không gặp lại

/395
Trước Tiếp
Chẩm Khê trừng mắt, hỏi: “Mấy giờ anh bay?” “Còn một tiếng nữa.” “Chúng ta nói chuyện chút đi.” Chẩm Khê nói. Lâm Tụ nhìn đồng hồ: “Hai mươi phút, đủ chứ?” “Đủ rồi” Chẩm Khể kéo tay áo anh đi vào bên trong. Tiền Dung ở phía sau gọi tên cô. “Mọi người về trước đi, không cần để ý đến em, em tự về được” Chẩm Khê kéo Lâm Tụ đến một cửa hàng ăn nhanh, tìm một chỗ vắng người rồi ngồi xuống. “Muốn nói chuyện gì?” Lâm Tụ hỏi cô. Chẩm Khế vận về ngón tay của mình, một lúc sau cứ như là mới lấy được can đảm mở miệng: “Lâm Tụ, anh không cảm thấy mình không có nghĩa khí à?” Lâm Tụ nhìn cô, không nói lời nào. “Phải, bây giờ chúng ta không thân nữa, nhưng không thể ngay cả việc anh đi mà cũng không nói với em một tiếng” “Em quá bận, anh cảm thấy mình không nên quấy rầy em thì tốt hơn” “Em bận lúc nào? Cho dù ngày mai em thi lên cấp ba, chẳng lẽ hôm nay ngay cả thời gian đến tiễn anh cũng không có sao?” “Hôm nay Huy Dương cũng đi nhỉ” Lâm Tụ nói, “Cậu ta đi chuyến quốc tế, anh đi chuyển nội địa. Thời gian bay của anh cùng cậu ta sát nhau, em không thể qua cả chỗ anh được” “Rất mệt đấy” Anh nói thêm. Chẩm Khê hít sâu mấy hơi, để anh ngồi chờ, còn bản thân thì đứng lên đi gọi đồ uống. Cô cầm một cốc nước có ga bỏ đầy đá, uống liền mấy ngụm mới khiến mình bình tĩnh lại. “Giận rồi?” Lâm Tụ nói, “Lần gặp mặt cuối cùng, ngay cả đồ uống cũng không mua cho anh” Khí ga trong đồ uống xen lẫn với sự hờn dỗi của Chẩm Khê, khiến cô cảm thấy lồng ngực rất nặng nề. “Không phải mấy hôm nay anh bị ho sao, em mua sữa nóng cho anh, phải chờ một lúc” Chẩm Khê cố gắng dùng giọng điệu hết sức ôn hòa nói chuyện với anh, “Lâm Tụ, anh không nên nghĩ về em như vậy? Một tay Lâm Tụ ôm trán, mấy ngón tay che mất mắt anh, khiến Chẩm Khể không tài nào đoán được cảm xúc của anh. “Anh phải nghĩ về em như thế nào?” “Lâm Tụ, em chủ động giữ một khoảng cách với anh, là em bị Thánh Mẫu với đạo đức cao thượng nhập vào người. Nhưng anh, anh không thể như vậy.” “Tại sao?” Giọng nói của Lâm Tụ rất nặng nề, khiến Chẩm Khế nghe mà không thấy thoải mái. “Anh phải bắt đầu lại từ đầu, muốn vạch rõ ranh giới với quá khứ, em hiểu, cho nên em chủ động giữ một khoảng cách với anh. Nhưng anh không thể, anh làm như vậy, là không được!” “Vì vậy em cảm thấy, là do anh không muốn có dính dáng đến quá khứ nữa, nên mới làm như vậy?” “Em rất muốn cho rằng là do anh vẫn tức giận vì chuyện sinh nhật trước đó. Thế nhưng vấn đề là, anh cảm thấy chuyện một chiếc bánh ga tô có thể khiến cho quan hệ giữa hai người chúng ta trở nên như bây giờ sao?” Chẩm Khế chỉ anh, lại chỉ mình, “Hai người chúng ta là người chung hoạn nạn, đã cùng trốn thoát được lưỡi dao của Lâm Chinh trong đêm tối mịt mù, là người cùng bị oan, phải ngủ một đêm ở trại tạm giam lạnh lẽo. Chỉ với phần tình cảm này, nói một câu vào sinh ra tử không quá đáng chứ? “Không quá đáng” “Cho nên anh cảm thấy, hai chúng ta có thể vì một cái bánh sinh nhật mà giận nhau đến mức gần như không nói chuyện với nhau câu nào sao?” “Không chỉ là chuyện bánh sinh nhật.” “Vậy còn có cái gì?” Chẩm Khê gõ gõ bàn, “Còn có thể vì sao?” “Con người của em, những ưu điểm khác không nói, nhưng rất biết điều. Thật ra không cần anh biểu hiện ra, cũng không cần anh nói, từ cái ngày em nhìn thấy bố anh xuất hiện, em đã biết mình nên làm cái gì và không nên làm cái gì” Chẩm Khẽ thở dài, “Lâm Tụ, anh không phải người như vậy, ít nhất trong mắt em, anh không phải người như vậy.” “Mắt em rất đỏ, đã khóc sao? Tại sao khóc?” Cảm xúc sắp bộc phát của Chẩm Khê vì một cậu không hiểu ra sao của anh mà bị xua tan. “Em đến tiễn Huy Dương...” “Đau lòng lắm sao?” Lâm Tụ nói tiếp, anh nói cực nhanh, anh rất ít khi nói nhanh như vậy. “Vẫn... vẫn ổn” “Vậy em khóc cái gì?” “Bầu không khí xa cách đều rất...” Lâm Tụ lại cắt ngang lời cô, anh nói: “Anh cũng phải đi rồi, hay là em cũng khóc cho anh xem” “Cái gì...”Chẩm Khổ trợn mắt ngoác mồm, quên sạch mấy lời đang muốn nói. “Không khóc nổi đúng không.” “Vốn là muốn khóc, nhưng vào lúc này khóc không nổi nữa.” “Tại sao.” “Anh nói chuyện rất đáng ghét” “Em mới quen biết anh ngày đầu tiên chắc?” “Không phải” Lâm Tụ lại nhìn đồng hồ: “Hai mươi phút sắp hết rồi, bây giờ em không khóc sẽ không còn cơ hội nữa.” Tình tính nóng nảy của Chẩm Khê lại bộc phát, cô lạnh lùng chất vấn: “Tại sao em phải khóc?” “Nghe giọng điệu vừa nãy của em, giống như anh là một người rất quan trọng của em vậy. Chẩm Khế, nếu anh đi rồi, sau này chỉ còn lại một mình em. Em không buồn sao?” “Sao lại chỉ còn một mình em?”. “Phải, em còn có bà ngoại, có Lư Ý, Tiến Dũng. Nếu như em muốn, còn có cả đám người Nhiều Lực Quần kia nữa” Lâm Tụ chỉ về phía cô, lại chỉ vào mình, nói: “Anh quan trọng như vậy sao, em giả vờ bày ra dáng vẻ nơm nớp lo sợ này cho ai xem” Nói đến vế sau, Lâm Tụ đã thay đổi sắc mặt. Anh trầm mặt nhìn về phía Chẩm Khê, giọng điệu hùng hổ dọa người. “Em đã nói, đó là thế giới của anh, cuộc sống của anh. Tương lai của anh ra sao, anh gặp phải người nào, đối mặt với những chuyện gì, cũng là chuyện đương nhiên” “Phải, là em lo chuyện bao đồng” Chẩm Khê cúi đầu xuống. “Nhưng dù sao cũng quen biết một thời gian” Chẩm Khê rút một cái thẻ từ trong ví tiền ra, cô nói tiếp: “Con người của em rất thô thiển, không biết tặng anh cái gì thì tốt” Lâm Tụ nắm lấy cằm cô nâng đầu cô lên, rồi cúi xuống nhìn cổ, hỏi: “Tại sao em lại cho anh tiền?” “Em biết bây giờ anh chắc chắn không thiếu gì, sau này anh có thể còn không cần dùng đến thẻ ngân hàng, chỉ cần tiện tay ký tên là có thể xài chi phiếu. Nhưng chuyện của Huy Dương lần trước đã dạy cho em...” “Không cần, cảm ơn.” Lâm Tụ buông lỏng tay ra. Lời của Chẩm Khê vẫn chưa nói xong. Cô chỉ là sợ sau này lỡ như Lâm Tụ xảy ra mâu thuẫn với người trong nhà, người ta không nói lời nào liền đóng băng luôn tất cả tài sản của anh thì làm sao. Đến lúc đó ngay cả tiền để gọi xe cũng không có thì anh biết làm thế nào? Tấm thẻ này đứng tên di Từ, không có quan hệ gì với người nhà anh. Mặc dù không nhiều, nhưng... “Hết thời gian rồi, anh phải đi” Lâm Tụ cầm áo khoác đứng lên. Chẩm Khê đứng lên theo, “Em tiễn anh đến cửa an ninh” “Không cần.” Chẩm Khê cố chấp bắt lấy áo Lâm Tụ, cố chắc chắn anh sẽ không muốn mất mặt cùng cô ở chỗ đông người như thế này. Quả nhiên, Lâm Tụ lườm có vài cái rồi không để ý đến cô nữa. Ra khỏi cửa hàng ăn nhanh, Lâm Tụ đột nhiên nói: “Em mua giúp anh một ly sữa” Chẩm Khê lắc đầu, trong lòng nghĩ đừng hòng đẩy cô ra để đi một mình. “Cổ họng anh hơi khó chịu.” Chẩm Khê vẫn lắc đầu. “Anh không đi” Lâm Tụ nói. Chẩm Khế chỉ nắm vạt áo anh càng chặt hơn. Lâm Tụ nhìn cô bật cười, anh nói: “Chẩm Khê, như này vui lắm sao?” “Vậy anh tự đi mua đi, em trả tiền cho anh” Lâm Tụ gọi một ly sữa nóng, người ta hỏi anh xưng hô như thế nào. “Họ Vân.” Anh nói. Hóa ra đã sửa lại tên rồi. “Bây giờ anh tên gì?” Chẩm Khê hỏi anh, “Vân Tụ?” Anh không trả lời. “Bây giờ anh không nói, qua một thời gian nữa em xem tin tức thì cũng sẽ biết thôi” “Không phải là em đã biết...” “Dễ nghe hơn Lâm Tụ rất nhiều” Lâm Tụ nhận lấy ly sữa, Chẩm Khê trả tiền, anh quay người đi ra ngoài, Chẩm Khê vẫn đi theo sau anh. “Được rồi.” Lâm Tụ mở miệng, “Chẩm Khê, đến đây, được rồi” “Sau này có thể sẽ không gặp lại nữa” Chẩm Khê nói. “Phải” “Cứ để em tiễn anh thêm một đoạn đi” “Không cần thiết.” Chẩm Khê buông lỏng tay ra. “Chẩm Khê” Lâm Tụ gọi tên cô, hỏi một vấn đề kỳ lạ. “Em nói xem, đá quý vì sao lại đáng giá?” “Bởi vì đẹp đẽ lại ít ỏi.” “Em nói xem, nếu đất cát không biết mình có từ hàng triệu năm trước, liệu nó sẽ cảm thấy mình cũng là thứ có một không hai trên thế giới này hay không?” “Chắc là sẽ “Vậy em nói xem, người nói cho đất cát biết mình quý giá nhất đáng ghét hơn, hay là người nói cho nó biết mình vừa tầm thường lại thấp kém đáng ghét hơn?” “Người sau.” “Tại sao?” Lâm Tụ hỏi, “Nếu như không phải có người ngay từ đầu đã nói cho nó biết nó quý giá nhất, thì nó cũng sẽ không có vài ý nghĩ hoang đường không thiết thực” “Những ngôi sao trên bầu trời có thể còn nhiều hơn cả đất cát, nhưng vì sao lại không có ai cảm thấy chúng bình thường hay thấp kém?” Chẩm Khê ngửa đầu nhìn anh nói, “Lâm Tụ, thể diện là chính mình tự cho mình” “Vậy sao?” Lâm Tụ mỉm cười, đưa cái ô trong tay cho cô, “Sắp mưa rồi.” “Lâm Tụ” Chẩm Khê gọi tên anh một lần nữa, “Cố lên” Lâm Tụ nhìn cô một hồi lâu, hỏi: “Ý của cố lên là?” “Hy vọng anh có một cuộc sống rực rỡ, hạnh phúc” Lâm Tụ chỉ cười, nói: “Cảm ơn.” Sau đó anh đi thẳng mà không một lần quay đầu lại. Trong lòng Chẩm Khê nổi lên một loại cảm xúc rất bị thương. Đối với cô và Lâm Tụ mà nói, lần này tạm biệt có thể chính là lần gặp gỡ cuối cùng trong đời. Từ đây anh chính là người thừa kế của Vân Thị cao quý, là vị Tổng Giám đốc mới luôn được mọi người vây quanh của Vân Thị, là người nắm quyền, đứng trên đỉnh kim tự tháp mà Chẩm Khế chỉ có thể nhìn chứ không thể với tới. Kiếp trước cô căm hận anh, trở thành người lên án và người làm chứng buộc tội anh, hại anh bị đuổi học, suýt chút nữa bị hủy hoại cả cuộc đời. Kiếp này vì bù đắp sai lầm của kiếp trước, cô cố gắng hết sức đối xử tốt với anh, gần như đến mức móc ruột móc gan. Anh có cảm kích hay không, Chẩm Khê không biết, cũng chẳng quản được. Bây giờ tiễn anh đi, Chẩm Khế không thể nói rõ được trong lòng mình là vui vẻ hay mất mát nhiều hơn. Cuối cùng cũng coi như anh đã bước lên con đường vốn thuộc về của mình, đạt được càng nhiều sự tôn trọng và thể diện hơn. Nhìn bóng lưng anh đi xa, Chẩm Khê đột nhiên nảy lên cảm giác, mình là một linh kiện cũ kỹ bị tàu vũ trụ thay, rồi vứt lại trong vũ trụ mênh mông vô tận. Lâm Tụ chính là chiếc tàu vũ trụ đẹp đẽ kia, đang vận hành trong một không gian xinh đẹp. Chẩm Khế chỉ có thể nhìn anh đi càng ngày càng xa, mang theo lời chúc phúc, cầu nguyện của cô dành cho anh, nhìn anh đi thăm dò vũ trụ rộng lớn vô hạn ngoài kia. Đột nhiên Chẩm Khể cảm thấy chính mình trở nên già dặn hơn, trong lòng mơ hồ có chút cảm xúc của một người công thành danh toại rồi đứng một bên ngắm nhìn thành quả sau khi đạt được. Cô đã hoàn toàn thoát ly khỏi cái nhà kia. Bây giờ Chẩm Hàm nhìn thấy cô liền đi đường vòng. Nhiều Lực Quần đã có bạn gái nên cũng không hề đến làm phiền cô nữa. Lâm Tụ đã đổi tên, bắt đầu cuộc sống mới với một thân phận mới. Cô cũng đã có khả năng độc lập về kinh tế. Chẩm Khê gãi đầu, nghiêm túc suy nghĩ thật cẩn thận, những vấn đề ràng buộc cô ở kiếp trước đã được giải quyết toàn bộ. Cuộc sống sau này, hình như cô cũng có thể sống vì mình rồi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương