Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 110: Chân tướng sự việc

/395
Trước Tiếp
“Đổ của Mã Tử Du bị đổi cũng không ít. Những loại mỹ phẩm kém chất lượng dùng để đổi chắc chắn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Cô có thể kiểm tra camera ở cổng, sau khi tới đây em chưa hề bước một bước qua cổng phòng tập. Chẳng lẽ em là thần thánh nên biết trước được là sẽ ở cùng với Mã Tử Du nên chuẩn bị những thứ đồ này đem từ thành phố Y tới, nếu không thì em lấy cái gì để đồi?” Chẩm Khê nói rất điềm tĩnh, cố gắng để bản thân trông vừa tỉnh táo lại vừa đáng thương. “Cứ xem như là...” Chẩm Khẽ thở dài, “Cứ xem như là em biết trước được nên mới chuẩn bị những thứ đó mang đến đây, nhưng trước khi lên máy bay chúng ta đều phải trải qua bước kiểm tra hành lý, lúc đó trong hành lý của em có những đồ gì thì Đường Nhân đều biết. Cô cứ hỏi chị ấy, chị ấy có thấy hộp phấn mắt hay đồ trang điểm gì gì đó trong hành lý của em không?” Ánh mắt của quản lý Lý chuyển qua Đường Nhân. “Em không để ý. Lúc đó, em chỉ nhờ Chẩm Khế cho em để nhờ vài bộ quần áo, chứ em không nhìn kỹ đồ của em ấy.” Đường Nhân nói. Mở miệng ra toàn là những lời gian dối. Lúc này Chẩm Khê đã hiểu. Ấn tượng ban đầu của cô đối với Đường Nhân cũng khá tốt. Thấy chị ta bị lối vào cái việc dơ bẩn này cũng khiến cố có hơi bất ngờ. Bây giờ chỉ mới thử một câu thế mà, ok, người ta đã thân thiết với Chẩm Hàm tới nỗi có thể mặc chung quần rồi. Nói trắng ra, chỉ có cô là ngu nhất. “Chuyện này phải điều tra rõ cho bằng được. Nếu không làm rõ thì em sẽ báo cảnh sát, phí thời gian làm gì?” Mã Tử Du lên tiếng. “Chỉ là vài cái chai lọ thôi mà.” Quản lý ký túc xá cất lời, ý nói Mã Tử Du chuyện bé xé ra to. “Ai da, cô nói nhẹ nhàng vậy, đồ của em chỉ riêng cái hộp kem dưỡng ẩm là đã gần mười nghìn tệ rồi. Những thứ khác như phấn mắt, phấn nền, đa số toàn là hàng thuộc bản giới hạn, bây giờ có tiền cũng không mua được. Mấy thứ đó cộng lại cũng không ít tiền, chẳng lẽ em không xót sao?” “Cảnh sát chắc là cũng không chịu thụ lý vụ án này đâu.” Quản lý Lý khuyên nhủ. “Cô xem đi, cũng có người vì những thứ đồ này của em, mà vừa ăn cắp vừa gắp lửa bỏ tay người kia. Điều đó có nghĩa là gì, là có tiền thì mua tiên cũng được. Em muốn tìm lại đổ của em và giúp giải oan cho Chẩm Khê, người ta dựa vào cái gì mà không chịu điều tra? Sao có thể nói như vậy được?” “Tôi có ô dù to.” Chẩm Khê nhắc nhở. “Đúng rồi, tôi có ô dù to. Cái va li này đã rất lâu rồi Cẩm Khê không đụng đến, chắc là bị người người khác nhét đổ vào hồi nào cũng không hay. Vậy thì báo cảnh sát đến lấy dấu vân tay đi, xem trên đó ngoài dấu vân tay của Chẩm Khế ra thì còn có của ai khác?” Chẩm Hàm vừa nghe vậy liền tái mặt. Chẩm Khể nhìn thấy, trong lòng thầm chửi đúng là đồ ngu mà. Đã nghĩ ra việc đổ oan này, mà cũng không làm cho cẩn thận. “Nếu điều tra ra được, việc đầu tiên em làm là báo lên nhà trường. Đến lúc đó, em sẽ phát tán chuyện này lên mạng, để xem trường học của mấy người này còn chứa chấp bọn họ không.” Những người đứng trước mặt họ đều đang mím môi cúi đầu, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay đều đã ướt nhẹp. Quản lý Lý nhìn qua, nói: “Vậy thế em muốn giải quyết thế nào?” Mã Tử Du vừa định nói thì Chẩm Khê kéo tay cô. Quản lý Lý nhìn hai người họ, nói: “Được, vậy hai em bàn bạc nhau đi, dự tính làm thế nào thì nói với cô. Đều là con gái với nhau, tốt nhất là đừng làm to chuyện lên.” Chẩm Khê kéo Mã Tử Du ra ngoài. “Phải đem chuyện này phơi bày ra! Để mọi người đều biết được bản chất của bọn họ. Đã ăn cắp rồi còn dám vụ oan để hãm hại người khác. Để xem bọn họ còn mặt mũi ra đường không?” Mã Tử Du hằn học nói. “Ý của Quản lý Lý là muốn, chúng mình nhân nhượng chuyện này cho đỡ phiền phức. Cậu làm như vậy là không nể mặt cô ấy à?” “Mình không quan tâm.” Mã Tử Du bực dọc. “Vậy cậu vạch trần chuyện này ra thì bọn họ sẽ bị xử lý như thế nào? Bọn họ đều chưa đến tuổi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đâu.” Mã Tử Du nhìn cô: “Vậy thì cậu định làm như thế nào?” “Cậu nói thử xem tại sao bọn họ lại lén đổi đồ của cậu?” “Còn có thể vì cái gì nữa? Không phải là mua không nổi nên lòng tham nổi lên à.” “Thì là vậy đó.” “Em muốn bọn họ đền tiền?” Quản lý Lý ngạc nhiên, vẻ mặt như không thể tin nổi. “Dạ. Mấy đồ của em bị đánh tráo với cái va li bị làm bẩn của Chẩm Khế, cứ thế mà đền theo giá của thị trường. Trước khi đợt tập huấn này kết thúc em phải nhận được tiền, như vậy thì chuyện này coi như xong.” “Chỉ cần đến tiền là được sao?” “Mặc dù bị người khác đổ oan, nhưng chuyện ăn cắp nói ra thì cũng không được hay cho lắm. Nếu ngày nào đó mà bị đồn ra ngoài thì mong cô nói đỡ đôi lời giúp em.” Chẩm Khê nói. “Cái đó không vấn đề gì.” Quản lý trưởng Lý thoải mái đồng ý, “Chuyện hôm nay chỉ người trong phòng này biết thôi, không được truyền ra ngoài, nghe rõ không?” Câu đó sao mà nói ra nhẹ nhàng thoải mái thế. Lúc nãy lục soát va li ồn ào như vậy, mấy phòng khác chắc cũng đã đoán được phần nào rồi. Chẩm Khế chỉ sợ sau cùng thì chuyện này lại đổ lên đầu cố. Quản lý Lý phủi quần đứng dậy, nói: “Cô rất thích những đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện. Mặc dù nói tuổi còn nhỏ, hành động theo cảm tính chút cũng không sao, nhưng đối với bọn cô thì phiền phức rồi. Hôm nay cách xử lý của hai đứa rất tốt, cô sẽ cho hai đứa một câu trả lời công bằng.” Quản lý Lý vừa đi, Mã Tử Du liền nói: “Cái thứ tâm địa xấu xa, chỉ bắt đền tiền thì quá nhẹ tay với bọn họ rồi.” Chẩm Khê lấy điện thoại ra, lưu lại nội dung đoạn ghi âm vừa nãy. “Đối với bọn họ mà nói, đền tiền so với bị đuổi còn mệt hơn nhiều.” “Vừa nãy cậu ghi âm à? Vì sao?” Mã Tử Du hỏi. “Ừm, đã ngã một lần thì phải khôn hơn, mình chỉ lo xa thôi.” Chẩm Hàm vứt tờ khăn ướt đi, vội vàng nói: “Những thứ đồ không bị kiểm tra ra, dấu vân tay trên đó đã lau sạch rồi chứ.” “Lau sạch mấy thứ đó cũng có ích gì? Những thứ bị moi ra trước đó cũng đầy dấu vân tay” Đường Nhân ngồi đời người ra, ánh mắt vô hồn. “Bởi thế mới nói, tại sao ban đầu chúng ta lại làm chuyện này chứ?” Một cô bạn ngồi khóc nói. “Còn không phải là do các chị rất thích những thứ đó của Mã Tử Du sao?” “Là ai lúc nhìn thấy những món đồ fake đó nói là lén đổi sẽ không bị ai phát hiện đầu?” “Đừng cãi nhau nữa!” Chẩm Hàm hét lên, “Chúng ta đều ngồi chung thuyền cả rồi, bây giờ thuyền lật thì cũng không ai sống nổi đâu. Thay vì có sức ngồi đây cãi nhau, hãy nghĩ cách giải quyết đi.” “Muốn giải quyết như thế nào không phải chúng ta cứ nói là được? Không phải là ngồi chờ Chẩm Khê và Mã Tử Du bàn bạc xử lý như thế nào sao? Nếu bọn họ báo cảnh sát thì chúng ta xong đời.” “Chẩm Hàm, chị nói trước, chuyện này là do em đầu têu, nếu cảnh sát có vặn hỏi thì chị sẽ nói sự thật. Là do em bày ra trò mua đồ giả sau đó đổ tội cho Chẩm Khê, bọn chị cùng lắm cũng chỉ là đồng lõa, bị em dụ dỗ.” Chẩm Hàm cầm cuốn sách bên cạnh ném xuống đất, cắn răng nói: “Chị đừng quên, em và Chẩm Khê là chị em cùng cha khác mẹ. Cho dù chuyện này một mình em gánh hết thì sao? Bố em sẽ đứng ra bảo vệ em, chị nghĩ em sẽ giống các chị à?” Bên ngoài có tiếng bước chân vọng tới làm cho tiếng cãi vã đột nhiên im bặt. Mọi người lập tức leo lên giường của mình, giả bộ đang làm việc riêng, ra vẻ hồn nhiên, vô tư lự. Quản lý Lý đẩy cửa vào, nhìn bọn họ một lượt rồi lấy ghế ngồi xuống. “Sau khi tôi khuyên nhủ năm lần bảy lượt thì hai em đó mới đồng ý không báo cảnh sát.” Trong chốc lát, đôi mắt của bọn họ như đều có chút an tâm, nhưng vẫn cố gắng cắn răng để không cười. “Nhưng!” Quản lý Lý họ một tiếng, rồi nói: “Những món đồ đó cứ ấn theo giá thị trường mà tính, trước khi kết thúc đợt tập huấn thì đến tiền cho Mã Tử Du.” Chẩm Hàm vừa nghe vậy, hai mắt liền tối sầm lại. “Tôi đã kêu Mã Tử Du liệt kê rõ ràng giá của từng món đồ rồi, lát nữa sẽ mang đến. Nhưng tôi đã kêu em ấy tính sơ sơ rồi, chắc khoảng năm mươi nghìn tệ.” “Sao nhiều vậy?” Có người hoảng hốt lên tiếng, vừa nói vừa đưa tay lên che miệng. Quản lý Lý cười, nói: “Vậy em cho rằng là bao nhiêu? Em không nghe Mã Tử Du nói sao, đồ của em ấy toàn là đồ phiên bản giới hạn, bây giờ muốn mua cũng mua không nổi. Còn cái va li của Chẩm Khê cũng khoảng gần hai mươi nghìn tệ.” “Sao có thể như vậy.” Chẩm Hàm cảm thấy quản lý Lý như đang dọa bọn họ, Chẩm Khế sao có thể mua được thứ đồ đắt đỏ như vậy, chỉ là một cái va li thôi mà. “Đắt như vậy đó. Các em không tin, hóa đơn mua hàng người ta vẫn còn giữ kia kìa. Cái va li đó ở nước ngoài cũng đã đặt rồi, giá nhập về nước còn đắt hơn nhiều.” “Cái va li đó cũng đâu có bị gì đâu.” “Chẳng phải chỉ bị cái hộp phấn mắt làm bẩn thôi sao?” “Giặt sạch là được rồi. Làm gì phải nhỏ mọn như vậy, còn đòi đến cái mới.” “Không phải là do các em đổ oan cho người ta sao? Cứ coi như là đền bù thiệt hại tinh thần đi.” “Dựa vào cái gì mà nói bọn em có liên quan đến vụ này?” Có người còn gân cổ lên cãi. Quản lý Lý mệt mỏi xua tay nói: “Vậy thì báo cảnh sát, để cảnh sát đến lấy dấu vân tay đi, cảnh sát người ta sẽ không tùy tiện đổ oan cho người nào đâu.” Cả bọn đều im bặt. “Các em biết chuyện lần này vì sao tôi phải xử lý như vậy không?” Quản lý Lý lại chầm thuốc, “Cái việc ăn trộm đồ rồi còn đổ thừa cho người khác, cũng đủ để các em bị giam ở đồn công an mấy ngày rồi. Đến lúc đó ghi vào hồ sơ, sau này thi đại học hay tìm việc làm, việc gì cũng khó khăn. Bây giờ chỉ bắt các em đền tiền thôi rồi coi như xong. Các em giữ kín chuyện này, người khác làm sao biết được. Sau này luyện tập cứ luyện tập, biểu diễn cứ biểu diễn, sẽ không ảnh hưởng đến cái gì là được.” “Tại sao vậy ạ?” Có người khẽ cất tiếng hỏi. “Sao à? Các em nghĩ là tôi sẽ bảo vệ các em à?” Quản lý Lý cười nói, “Đợt tuyển sinh lần này bên công ty chúng ta đã tốn không ít tiền cho bên truyền thông, thu hút rất nhiều người theo dõi. Nếu như trước khi kết thúc đợt tập huấn mà tin tức một nhóm ăn cắp trong ký túc xá bị truyền ra ngoài thì không biết sẽ khó nghe cỡ nào. Các đàn chị đi trước khó khăn lắm mới tạo được chút danh tiếng, đầu thể để mấy con chuột nhắt như các cô làm hỏng. Chúng tôi cũng đành phải che lấp giúp cho các cô. Nếu là năm ngoái thì tôi đã làm sáng tỏ vụ này trước mặt mọi người rồi.” Quản lý Lý nhìn lướt qua một lượt lên giường từng người: “Sau này nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, khó tránh sẽ bị lời ra tiếng vào, bên truyền thông đưa tin phóng đại lên, không chừng còn cho là các em sẽ là nghệ sĩ của Rainbow Girls và làm ra những chuyện xấu này cũng không chừng. Mã Tử Du thì tôi không dám nói trước, gia thế nhà em ấy to lớn như vậy mà. Các em nhìn Chẩm Khê đi, có thể là em ấy luyện thêm vài năm đi chăng nữa cũng không lọt được vào cuộc tuyển chọn để ra mắt. Các em à, các em nên thấy hài lòng đi, chỉ là đền tiền mà thôi, cứ xem như trong rủi còn có cái may đi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương