Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 144: KẺ VÔ DỤNG

/395
Trước Tiếp
Cảnh Tân nói: “Các em yêu quý, đừng khóc vội, nhớ giữ lại sức lực để lát nữa vui mừng lại khóc nhé.” Chẩm Khê cầm mic lên, nói câu đầu tiên: “Xin chào mọi người.” Cô dừng lại. Fan bên dưới nâng bảng đèn led viết tên cô lên cao quá đỉnh đầu. Chẩm Khế chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng có thể thấy được cái tên Đan Đan, Chẩm Khê, Chẩm Khê, Đan Đan. Chẩm Khê tiếp tục nói: “Xin chào mọi người, tôi là Chẩm Khê, lần đầu gặp mặt, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ cho tôi.” Cảnh Tân kịp thời ngăn đám fan hâm mộ lại muốn hét lên, tiếp đó nói hãy để các thực tập sinh xuống sân khấu để chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn tiếp theo. Chẩm Khê đi xuống sân khấu, đột nhiên có nghe thấy một tiếng hét thể lương vang lên: “Chẩm Khê! Nhìn mẹ đây này.” Tiếng hát này vang lên rất rõ trong trường quay hơn ba nghìn người, có rất nhiều người cười ầm lên. Chẩm Khê nghe thấy Cảnh Tân nói: “Cô gái ơi! Cô mới bao nhiêu tuổi chứ?” Cam Như khoác tay Chẩm Khê. “Những người ở đây hơn phân nửa đều là fan của cậu rồi, chỉ cần nhìn qua cũng thấy, tất cả đều giơ bảng tên và hình của cậu.” Đoạn Ái Đình chen lời: “Những khán giả được tới đây hôm nay đều phải qua lựa chọn kỹ lưỡng, làm sao mà có nhiều fan hâm mộ của cô ta được. Ai mà biết có phải là thuê người đến không.” Cam Như nói: “Có loại nghề nghiệp được gọi là cò mồi, tiểu thư Đoạn Ái Đình không biết thì thử tìm hiểu mà xem?” Mấy người Chẩm Khê ra vào trong hậu trường liền vội vàng thay đổi trang phục, chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo. Nghe âm thanh thì hình như trên màn hình lớn ở bên ngoài đang chiếu quá trình phân nhóm của bọn cô. Trong hội trường đầy tiếng hò hét của các fan hâm mộ. Mái tóc ngắn của Chẩm Khê được chải ép ra sau đầu, vuốt keo bóng loáng, phối hợp với áo sơ mi đỏ sậm và quần dài màu đen, trông cô khá quyến rũ. Dù rằng hình tượng này đã được quyết định từ trước, nhưng khi nhìn mình ở trong gương, Chẩm Khê vẫn cảm thấy không quên cho lắm. “Khán giả bây giờ thích kiểu tạo hình như trùm buôn ma túy Đông Nam Á thế này ạ?” Chẩm Khể xác định lại một lần nữa với stylist Diệm. “Em đừng hỏi chị” Diêm Ngọc xụ mặt, “Kiểu tạo hình này là do Hoắc Lâm Khải yêu cầu đấy. Từ khi video one take bài biểu diễn 'Catch Men của em đột phá hơn năm mươi triệu lượt xem, Hoắc Lâm Khải vẫn luôn huênh hoang đây là kết quả do ông ta biết cách chỉ đạo. Ông ta nói là, người xem thích cái kiểu khái niệm mơ hồ về giới tính như thế này Chẩm Khê kéo quần áo của mình, nói kiểu hơi hờn giận: “Em vẫn cảm thấy hình tượng một cô nàng đơn thuần thích hợp với mình hơn” “Fan hâm mộ của em, trước mặt thì gọi em là con gái, bảo bối, sau lưng lại gọi em là chồng. Em cảm thấy bọn họ sẽ thích xem tạo hình với cách biểu diễn trong bo uột như thế không?” Chẩm Khê không phản bác được, bài hát này đi theo phong cách quý ông lãng tử, đúng là không thích hợp với kiểu trang phục hường phấn. Cho nên cô cũng rất tò mò, vì sao lúc ấy Chẩm Hàm lại chọn làm Center của bài hát này? Đây là một bài hát khác một trời một vực với phong cách mọi khi của nó mà? Từ trong gương, Chẩm Khê nhìn thấy Chẩm Hàm đã trang điểm xong. Phần mái ngắn ngang trán đáng yêu ngọt ngào của nó được chải hất lên. Nhưng cho dù gương mặt đấy có trang điểm cho già dặn thế nào đi chăng nữa thì trông vẫn hơi trẻ con. Nó mặc bộ vest đen, trên cổ gắn một cái nơ nghiêm chỉnh, nhưng vì vấn đề vóc dáng nên trông chẳng khác gì thành viên ban xướng ca nhi đồng của nhà thờ. Nó đứng chung với Hàn Y có vóc dáng cao ráo đã trông như lệch cả một thế hệ, chứ đừng nói gì đến Bạch Yến mặc bộ váy ren màu tím, tóc vàng uốn sóng to, hay như cô mặc sơ mi đỏ và quần tây đen. Trông nó chẳng khác nào đứa trẻ bị bọn cô lừa bắt. Nhưng nói thật, trông Chẩm Hàm lúc này mới giống một đứa học sinh non nớt. Tuy nhiên, bài hát này chẳng có chỗ nào có liên quan đến cái từ non nớt kia cả. Thế mà Chẩm Hàm vẫn là Center của bài hát này. Trước đó, khi Giám đốc Đài truyền hình KS đến xem diễn tập có hỏi là có thể đổi Center được hay không. Lúc ấy Hoắc Lâm Khải nói rất có lý. “Nhóm này dù là Bạch Yến hay Hàn Y đều là những cô gái rất có thực lực, huống hồ còn có cả Chẩm Khê nữa. Đến lúc đó khán giả còn tập trung được bao nhiêu vào Center?” Một nhóm khác đã đi ra hậu trường để chuẩn bị lên biểu diễn. Chẩm Hàm hóa trang xong, bước tới trước mặt Chẩm Khê: “Đúng là mặc hàng hiệu cũng phải nhìn mặt. Chị nhìn lại mình đi, mặc đồ xa xỉ mà chẳng khác gì con nghiện ma túy.” Đúng là bộ đồ cô đang mặc trên người hiện giờ đều là hàng hiệu. Nhưng ai nói cứ mặc đồ hiệu là phải trông chảnh chó mới được. Chẩm Khê nhìn Chẩm Hàm từ đầu đến chân rồi phán một câu: “Ngắn quá nhỉ.” “Chân của mày ấy, ngắn quá. Sao độn cao như thế rồi mà vẫn còn ngắn thế nhỉ?” “Chị...” Chẩm Khể giúp Chẩm Hàm sửa lại cổ áo, miệng thì nói: “Đây là sân khấu cuối cùng trước khi kết thúc bỏ phiếu. Thế nào? Mày đã nghĩ về nó chưa, muốn lưu lại ấn tượng cuối cùng gì cho người xem đây?” Chẩm Hàm đẩy tay cô ra. “Chị hãy lo cho chính mình đi, tôi chính là Center đấy” Chẩm Khê bật cười: “Ừ, mày là Center thật đấy. Nhưng đây là phát sóng trực tiếp, không có biên tập hậu kỳ đâu. Cho nên...” Chẩm Hàm khẩn trương nhìn cô, hỏi: “Cho nên cái gì?” “Cho nên mày phải cẩn thận, đừng để bị người ta giật mất spotlight (cảnh quay). Không thì chuyện được ra mắt cũng khó nói lắm” Đạo diễn đã thúc giục bọn cổ đi chuẩn bị. Chẩm Khẽ nắm lấy bả vai Chẩm Hàm rồi đẩy về phía lối ra. “Mày nói xem, mày đã lớn như vậy rồi mà chị đây cũng chưa làm tròn trách nhiệm của một người chị bao giờ. Mẹ mày nuôi dạy mày thành cái dạng này, ít nhiều trong đó cũng có lỗi của chị, đúng không?” Chẩm Khẽ mỉm cười, vuốt ve mặt Chẩm Hàm: “Cho nên hôm nay, để chị đây dạy mày thật kỹ càng, để mày lên sân khấu phải biết làm như người như thế nào? Nhóm mười người bọn cổ đứng phía sau cánh cửa lên sân khấu, đằng sau cánh cửa chính là sân khấu và khán đài với hơn ba nghìn người. Nhóm biểu diễn trước vẫn chưa kết thúc. m nhạc và tiếng hét vang dội của những khán giả bên dưới khiến sàn nhà dưới chân bọn cô như rung lên. Bạch Yến hít mấy hơi thật sâu: “Đây là lần đầu tiên chị biểu diễn thể loại nhạc này đấy.” Chẩm Khê móc trong túi ra một cây kẹo mút và hỏi: “Chị ăn không?” Bạch Yến lắc đầu: “Lúc nào rồi mà còn ăn kẹo” Chẩm Khê lột vỏ rồi nhét kẹo vào miệng mình. Tất cả mọi người cùng quay ra nhìn cô. Bạch Yến lấy khuỷu tay thúc cô, “Đừng ăn, sắp lên biểu diễn rồi đấy.” “Em đã hỏi tổng đạo diễn rồi, ông ấy nói không sao cả.” Bên ngoài, Cảnh Tân đã giới thiệu đến tiết mục của bọn cổ. Bạch Yến không để ý đến cô nữa, quay sang điều chỉnh lại tâm trạng đang căng thẳng của mình. Chẩm Khê vỗ lên đầu Chẩm Hàm đứng phía trước, cô nói một câu không rõ ý tư: “Lát nữa cố lên nhá.” Nhạc dạo đã vang lên, nương theo tiếng gào thét ầm ĩ ở bên ngoài, cánh cửa ở trước mặt bọn cô tự động mở ra. Bạch Yến cảm giác bên vai mình hơi trĩu xuống, quay sang thì thấy Chẩm Khê đang khoác tay lên vai cổ, cả người Chẩm Khê như dán trên người cô vậy. Lúc này Bạch Yến mới phát hiện Chẩm Khê vẫn chưa lấy chiếc kẹo mút trong miệng xuống. Cô vội vàng bóp tay ra hiệu, nhưng Chẩm Khê giống như không phát giác. Khi cánh cửa sân khấu hoàn toàn được mở ra, Chẩm Khê ôm lấy vai cô cùng đi ra ngoài. Bạch Yến bị Chẩm Khê ôm nên có ngượng ngùng tới mức, không biết phải bước chân nào trước. Hành động này không giống với khi luyện tập và diễn tập lúc bình thường. Cô nàng Chẩm Khê này, bình thường sẽ không khiến người khác có cảm giác áp lực. Nhưng bây giờ Bạch Yến có thể cảm nhận rõ ràng sự ngông cuồng toát ra từ trong xương của người đang đi cạnh mình. Chẩm Khê đúng là một người rất phù hợp với sân khấu, vừa lên sân khấu là cô ấy như biến thành một người khác. Bạch Yến khó có thể chắc chắn, Chẩm Khê ngày thường mà cô quen biết với con người hiện tại lúc này thì ai chân thực hơn. Chẩm Khê là một trong những người đảm nhận phần rap của bài hát này. Đoạn biểu diễn phía trước cô chỉ cần nhảy thôi là được. Thỉnh thoảng Bạch Yến đưa mắt về phía cổ đều sẽ thấy Chẩm Khê rất bình tĩnh, cứ ngậm cái kẹo mút như không. Bạch Yến vẫn còn có thể phân tâm mà nghĩ đến chuyện lát nữa đến lượt Chẩm Khê hát thì phải giải quyết cái kẹo này thế nào? Đâu thể ném thẳng xuống sân khấu hay ném xuống khán đài được. Phần nhạc dạo của vũ đạo vang lên, sau đoạn nhạc này chính là phần rap của Chẩm Khê, do chính cô viết lời. Bạch Yến thấy Chẩm Khê nhảy một cách dứt khoát, gọn gàng phần của mình xong, trong tiếng hét chói tại của toàn hội trường, nhét cái kẹo mút dở vào chiếc túi ở trước ngực Chẩm Hàm, còn vỗ nhẹ lên mặt nó một cái rồi cổ bắt đầu trình diễn phần của mình: “Yêu khí thổi tới từ bốn phương, Một người phụ nữ ở ven đường Khoác trên người tấm áo màu đen Chiếc lưỡi hái giơ lên cao Nói đưa người trở về Trở lại tầng địa ngục rút lưỡi Trên đường dã quỷ luôn muốn tóm chân ngươi. Nếu cho ngươi cơ hội để nói điều gì, Ngươi sẽ nói rằng ham muốn, đố kỵ chính là ngọn lửa tội lỗi. Vậy thì ta chỉ có thể khuyến người rằng, Sớm ngày cạo đầu quy y” Không hiểu các fan hâm mộ ở dưới vì sao lại biết được đoạn rap này của Chẩm Khê, do vậy mà mỗi khi cô rap một cầu, người ở phía dưới đều có thể đọc theo mấy từ cuối cùng. Nhất là câu rap cuối “Sớm ngày cạo đầu quy y” đều được toàn trường quay đọc vang lên, khiến cho Bạch Yến có cảm giác rằng bản thân đang có mặt ở đây cũng là tội lỗi báng bổ thần linh. Kết thúc màn biểu diễn, hình ảnh dừng lại cuối cùng là Chẩm Khê khoác tay mình lên đầu Chẩm Hàm. Bạch Yến liếc nhìn Chẩm Hàm thì thấy, xương quai hàm của nó đang căng cứng hết cả lên. Cô thầm nghĩ, lúc này nó trông rất bình thường vì đang ở trước camera, nhưng chắc tức đến mức sắp cắn vỡ hàm đến nơi rồi. Vốn Chẩm Hàm là Center, cuối cùng lại bị Chẩm Khê giật mất sự chú ý và khiến khán giả hát theo phần hát của mình. Không cần xem lại chương trình cũng biết, Chẩm Hàm sẽ trở thành Center thiếu cảm giác tồn tại nhất trong suốt cả mười hai tập của “Dream Girl 130”. “Có phải chị hơi quá đáng rồi không?” Bọn cô vừa đi vào hậu trường và gỡ tai nghe xuống, Chẩm Hàm đã tóm lấy cổ áo Chẩm Khê để hỏi tội. Các nhân viên đứng gần đây đều quay ra nhìn hai người nhưng không ai nói câu nào. “Tao làm sao?” Chẩm Khê giật cổ áo mình ra khỏi tay Chẩm Hàm, rồi vuốt lại cho phẳng. “Tôi mới là Center của bài hát này.” “Có ai bảo không phải đâu.” “Vậy vừa rồi chị có ý gì? Chị dám nhét que kẹo vào áo tôi, sao chị dám?” “Trước đấy tạo đã nói rồi, tao đã đi hỏi tổng đạo diễn Hoắc Lâm Khải, và ông ấy nói không có vấn đề gì hết.” Chẩm Hàm rất giận dữ, hai mắt đỏ ngầu: “Chị thật là, thật là quá quắt.” “Quá quắt?” Chẩm Khê mở to hai mắt nhìn Chẩm Hàm, “Tao làm cái gì cơ?” Cô cúi xuống, mắt nhìn thẳng vào mắt của Chẩm Hàm: “Mày không giữ được spotlight và phần hát của mình còn trách tạo à? Nói thật nhé, tao chẳng làm cái gì cả, những thứ mà tạo làm ở trên sân khấu đều được cho phép. Nói cho cùng, chẳng phải do bản thân mày sao? Đồ vô dụng!” “Chị nói cái gì?” “Tao nói mày là đồ vô dụng, là bùn nhão không đắp nổi thành tường. Với biểu hiện hôm nay của mày thì dù công ty có đập mười triệu vào thì cũng không thể cho mày vào nổi top 13 đâu. Còn đòi làm thần tượng cái gì nữa? Rác rưởi!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương