Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 150: CON NGƯỜI CHỊ PHAN

/395
Trước Tiếp
Chẩm Khê không ở lại thành phố Y lâu. Mục đích chuyến đi lần này của cô là muốn về thăm bà. Trước đó, chị Phan đã thu xếp lịch trình ổn thỏa hết rồi. Chẩm Khê ra khỏi sân bay thì lên xe về thẳng nhà luôn. Chị Phan hỏi cô: “Em muốn ở mấy ngày” Chẩm Khể hỏi dò: “Có thể ở bao nhiêu thì ở bấy nhiều ạ?” Cô cứ nghĩ rằng chị Phan sẽ phản đối, nhưng chị ấy lại nói: “Tùy em” Bây giờ trồng chị ấy lại có vẻ dễ nói chuyện hơn. Chẩm Khê bước xuống xe, đứng trước cửa nhà một lúc lâu cũng không có phản ứng gì. Trên ngói trắng gạch xanh mộc mạc viết đây là chữ, Chẩm Khê lại gần nhìn, đều là những lời chúc mừng của fan gửi đến Chẩm Khế. Có những cầu rất ấm áp, có những câu đơn thuần chỉ là góp vui. Bà ngoại nghe được tiếng động bên ngoài, hổ một tiếng “Đan Đan” rồi đi ra. Chẩm Khế chạy đến ôm chầm lấy bà, hỏi han: “Bà vẫn khỏe chứ ạ?” “Khỏe khỏe khỏe!” Bà ngoại buông cô ra, ngắm nghía cô từ trên xuống dưới, hai mắt bà đẫm lệ: “Cháu có vẻ cao hơn rồi. Bà xem chương trình của các cháu, thấy cháu ăn không ngon, ngủ không yên, còn bị bệnh, lòng bà...” Chẩm Khê lau nước mắt cho bà, an ủi: “Không phải là đã qua rồi sao bà? Thế là thấy cháu được hạng nhất mà không thấy tự hào sao?” “Tự hào chứ, bà luôn luôn tự hào vì cháu” Chẩm Khê cười, hỏi thăm chị Phan vài câu. “Chị lên thị trấn tìm khách sạn ở, số điện thoại của chị thì em cũng biết rồi, có việc gì thì cứ gọi điện cho chị là được.” Chẩm Khê gật đầu, đưa bà vào nhà. Vừa vào nhà, căn phòng khách vốn dĩ rộng rãi, ngăn nắp nay lại chất đây là đồ. “Đây là.” “Không biết bắt đầu từ lúc nào, ngày nào bên ngoài cũng có người qua lại, có người thì viết chữ lên tường. Có người gõ cửa hỏi thăm bà, còn cho bà rất nhiều đồ, bà nói không cần, bọn họ cứ nhét vào cho bằng được.” Thật là... thần thông quảng đại, đến địa chỉ nhà cô cũng có thể tìm ra. “Họ không làm phiền gì đến bà chứ ạ?” “Không có không có. Nhiều người khen cháu với bà lắm, vậy là bà vui rồi.” Chẩm Khê tắm rửa xong, cuối cùng sau vài tháng cũng có thể an tâm ngủ một giấc thật ngon rồi. Vừa đặt mình xuống là cố ngủ một mạch đến tối mịt, ngủ quên trời quên đất. Cuối cùng, cô đã bị cơn đói làm tỉnh giấc. Vừa tỉnh dậy, cô đã nghe thấy tiếng bà ngoại đang nói chuyện với ai đó. “Tôi nhìn cũng thấy mệt thay. Miệng nó cứ cười nhưng trong mắt nó toàn là tia máu. Trưa hôm qua vừa nằm xuống đã ngủ đến giờ này vẫn chưa dậy. Đến giờ ăn cơm tôi cũng không dám gọi nó, cứ nghĩ là nó mệt, để nó ngủ thêm một lát.” Người phụ nữ lạ tiếp lời: “Cuộc thi lần trước quá vất vả, lịch trình kín đến mức khiến ai cũng phải sợ. Bây giờ con bé gầy hơn lúc trước khi thi rất nhiều, chúng cháu thấy mà cũng xót lắm” Chẩm Khê tò mò, liền ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bà ngoại cố đang nói chuyện với hai cô gái trẻ ăn mặc khá sành điệu, trong tay còn cầm theo một mớ đồ gì đó. Nhìn thấy Chẩm Khế đầu tóc bù xù ngó ra, bọn họ ngạc nhiên kêu lên hai tiếng, rồi vội vàng giải thích: “Bọn chị vẫn luôn muốn có thời gian rảnh đến thăm bà, cũng không biết là hôm nay em sẽ ở đây, không phải là bọn chị cố tình đi theo đến đây đâu” Chẩm Khê vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn đang mơ hồ, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Trong đó có một cô gái nói: “Em cứ nghỉ ngơi đi, bọn chị đi về đây Bà ngoại nắm tay bọn họ nói: “Nắng gắt lắm, hai đứa vào trong uống miếng nước rồi đi, vừa lúc Đan Đan cũng dậy rồi.” “Không cần đâu ạ.” Hai cô gái một mực từ chối. “Bà ơi, cháu đói rồi” Chẩm Khể thò đầu ra nói. Hai cô gái do dự một lúc rồi cũng theo bà ngoại đi vào. Chẩm Khê súc miệng xong, sau đó ăn một bát mì to ngay trước mặt hai người đó. Hai cô gái nhìn cô ăn, miệng không ngừng nói: “Em ăn chậm thôi, có muốn uống nước không, cẩn thận kẻo nghẹn” Lời này nói nghe cứ kỳ cục thế nào ấy nhỉ. Chẩm Khẽ hỏi bọn họ: “Hai chị bao nhiêu tuổi ạ?” “Lớn hơn em tám tuổi” Lớn hơn có tám tuổi mà nói chuyện như mẹ cô vậy. Trong đó có một một cô nói: “Em ăn khỏe như vậy, sao mà vẫn gầy thế này? Có phải là nhà ăn bị đóng cửa hết rồi hay là nhân viên...” Chẩm Khê biết là chứng bệnh hoang tưởng thần tượng bị hại của họ lại tái phát, vội vàng cắt ngang: “Em ăn nhiều lắm, có lúc một ngày có thể ăn đến sáu bữa. Nhưng tập nhảy làm tiêu tốn nhiều calo quá ạ” Bọn họ đau lòng nói: “Ừ, những bài nhảy của bọn em cũng khó thật” Chẩm Khế xắn tay áo lên cho họ xem: “Thật ra em cũng không nhẹ cân đầu, chỉ là ít mỡ thôi.” Mắt bọn họ chợt sáng lên, hỏi: “Em có cơ bụng không?” Chẩm Khê đưa tay sờ bụng, đang định trả lời, nhưng nhìn biểu cảm của bọn họ có gì đó không đúng lắm, nên vội vàng ngừng lại, tiếp tục tập trung ăn cơm. Bọn họ ở lại một lúc rồi chào đi về, Chẩm Khê cũng không giữ lại mà tiễn bọn họ ra đến cửa. “Các chị nhất định đến xem buổi concert của bọn em” Chẩm Khê cười, nói: “Các chị cứ tranh được vé rồi hẵng nói đã ha.” Bọn họ lập tức đỏ cả mặt, làm cho Chẩm Khê không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Ăn xong, Chẩm Khê lại đi ngủ. Đến chập tối, cô mới tỉnh dậy. Cuộc thi kết thúc, điện thoại cũng được trả lại. Chẩm Khê vừa mở điện thoại lên thì thấy một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ lũ lượt kéo đến làm tốn gần nửa số vạch pin. Cô đọc nội dung các tin nhắn, đa số toàn là lời chúc mừng của những người quen gửi đến. Ngoài ra cũng có vài số lạ, nội dung cũng như vậy, thích cô, ủng hộ cô, chúc mừng cô thế này thế nọ. Xem ra số điện thoại này không dùng được nữa rồi. Đã qua 48 tiếng đồng hồ từ sau trận chung kết rồi, Chẩm Khê nghĩ rằng độ nóng đã giảm đi nhiều rồi, nên lên mạng xem tin tức. Do cô không có tài khoản trên mạng xã hội, cho nên đã tìm kiếm thử tên mình. Vừa ấn tìm kiếm xong, đầu tiên đập vào mắt cô là vài bài viết về cổ. Cái gì mà “Kênh quý trọng” “Kênh đồng hành” “Kênh vinh quang” vân vân mây mây. Click chuột mở đại một cái, cái nào cũng không ngoại lệ, đều đưa tin rầm rộ về ngày 10 tháng 8 đó. Chẩm Khê cũng thấy được hình ảnh full HD của mình vào đêm chung kết. Nói thật, sau khi qua tay fan dùng phần mềm pts, trông cũng không đẹp lên là bao. Nhưng Chẩm Khê nhìn những tấm ảnh đó, cảm thấy rất lạ, không cách nào tưởng tượng ra được, mình và người đó là một. Cô còn lật lại những bức ảnh thường ngày của mình xem, cũng không có tấm nào giống với ảnh do fan chụp. Những tấm ảnh này không biết có phải là do chỉnh sửa quá mức hay không, thật sự giống như Hoắc Lâm Khải và stylist Diêm nói vậy, nhìn mà không phân biệt được giới tính. Từ trước đến nay, Chẩm Khê chưa bao giờ nghĩ rằng, trong bản thân lại có thể có cái vẻ thiếu niên đến vậy. Hơn nữa, lúc cô tỏ ra nghiêm túc, so với khi cười thì trông sẽ giả hơn cả chục tuổi. Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao trước đêm chung kết, ban tổ chức lại dặn dò cô như vậy. Cái gì gọi là ánh mắt tội nghiệp, đáng thương, bây giờ cô nhìn những tấm hình này mới hiểu. Nhưng lúc fan chụp những tấm hình này, cô thực sự đang vui vì Đoạn Ái Đình cũng có lúc phải ngã ngựa, chỉ leo lên được hạng bốn. Quả nhiên, người ta không thể nhìn thấu nét mặt để đoán được diễn biến tâm lý lúc đó. Chẩm Khê lướt xuống dưới thì thấy có vài dòng trên weibo gọi cô là “Chẩm 6 bữa“. Cô tò mò click vào xem, thì ra chính là một trong hai cô gái đến nhà cô hôm nay đã đăng lên weibo. Đại khái nói là vô tình gặp cô ở thành phố Y, nhìn thấy cô rất gầy nên đi lên hỏi han. Nhưng Chẩm Khê nói ăn cũng rất nhiều, có lúc một ngày ăn sáu bữa, chỉ là không mập được mà thôi. Chẩm Khê xem đi xem lại bài đăng, may mà chị ấy không để lộ chuyện cô đang ở nhà cùng bà ngoại và địa chỉ cụ thể của cô ra. Thế là các fan tương tác đều nói rằng: “Một ngày ăn sáu bữa mà bảo là ăn tạm được?” “Dạ dày cô ấy có cái lỗ thủng nào sao? Sao có thể ăn nhiều như vậy mà vẫn gầy thế chứ?” Trong lòng Chẩm Khê lại nghĩ, các người đúng là hoàn toàn không biết gì về dạ dày của con gái đang tuổi dậy thì. Từ những thông tin mà bản thân cập nhật được, tin tức hot nhất bây giờ đều có liên quan đến chuyện “áo gấm về làng” của 12 thực tập sinh khác. Ngay hôm qua, Chẩm Hàm cũng về thành phố Y, bị vô vàn nhà báo, phóng viên bao vây ở sân bay phỏng vấn cả buổi. Chẩm Khê nhìn thấy trong bức ảnh của bản tin có mặt của Chẩm Toàn và Lâm Tuệ đang cười tươi như hoa. Và cũng không bất ngờ gì khi thấy hai người họ bị cư dân mạng cắt riêng hình ra chửi. Mười hai thực tập sinh, trừ Chẩm Khê ra, ai cũng đều được lên mục tin nóng, vì thế cũng có người thắc mắc: “Còn quán quân đâu?” Có một bạn fan biết chuyện trả lời: “Kết thúc đêm chung kết thì cô ấy đã về luôn rồi, chẳng qua là lịch trình riêng tư nên không công khai.” “Những người khác cũng là lịch trình riêng đó, sao có nhiều tin tức đưa lên vậy?” Chuyện này Chẩm Khê cũng rất tò mò. Cho dù chuyện cô về quê không công khai ra ngoài, nhưng những người hiểu rõ cô chỉ cần dùng chân để nghĩ cũng biết được cô đang ở đâu. Những fan thật sự thích cô thì có thể nói là không muốn làm phiền cổ nghỉ ngơi. Nhưng, còn những cánh truyền thống chỉ muốn tận dụng triệt để giá trị con người thì sao? Chẩm Khê về hai ba ngày, nhưng lại không gặp phóng viên nào tới cả. Cô gửi tin nhắn cho chị Phan để hỏi về chuyện này. “Tất nhiên là có! Điện thoại chị đang muốn cháy máy đầy này. Bọn họ nói là muốn phỏng vấn em, nhưng chị từ chối hết rồi.” “Vậy bọn họ dễ dàng bỏ qua thế sao?” Dựa theo kinh nghiệm ở kiếp trước về sự phức tạp của giới giải trí, không dễ nói đạo lý với cánh phóng viên này đâu. “Chị nói với họ là, nếu muốn phỏng vấn trong lịch trình riêng tư, vậy lịch trình chính thức thì miễn bàn” Chẩm Khế xem tin nhắn chị ấy gửi đến, trong đầu đã tưởng tượng ra dáng vẻ vừa nhếch mép vừa nói với giọng điệu xem thường của chị ấy khi đối đáp với cánh phóng viên. Cô thực sự muốn hỏi, chị là trợ lý, sao lại dám ăn nói với đám phóng viên như vậy chứ? Hơn nữa, người ta dựa vào cái gì mà nể mặt chị? Nhưng cô không dám. Bởi vì dù chỉ mới tiếp xúc trong một thời gian ngắn ngủi với chị Phan thôi, nhưng cô biết, nếu hỏi câu này thì chắc chắn sẽ bị ăn chửi ngay và luôn. Chị ấy còn không thèm quan tâm cái gì mà Center quốc dân 17 triệu phiếu gì đó. Trong mắt chị ấy, Chẩm Khê có chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch mà thôi. Trong thời gian bốn ngày Chẩm Khê đều ở nhà với bà, tay cô không một phút giây rời khỏi chiếc điện thoại. Đều là các bạn học cũ của cô hỏi thăm có bao giờ về để tụ tập. Lúc kỳ nghỉ còn khoảng ba ngày, chị Phan đến đón cô vào thành phố. Một là để gặp bạn bè, đi đến trường thăm thầy cô và nhà trường. Hai là làm thủ tục tạm nghỉ học để tập trung cho hoạt động nghệ thuật trong vòng một năm. Cái nữa là, có phải đi thăm Chẩm Toàn. Ba kế hoạch đó lúc thực hiện lại trái ngược hẳn. Việc đầu tiên Chẩm Khê làm là đi thăm Chẩm Toàn. Cô cũng không gọi điện thông báo trước, bởi cứ nghĩ chỉ là đi một chuyến mà thôi. Nếu ông ta không có nhà thì cũng đành chịu. Nhưng chị Phan lại chuẩn bị cho cô bao nhiêu là quà cáp, lớn nhỏ đều có, bảo cổ nhất định phải mang chúng theo. Hai tay treo đầy những túi quà khiến Chẩm Khê không thể đi thẳng người lên được. Vẻ mặt có đau khổ mà nói với chị Phan: “Nặng quá chị ơi!” “Nặng được bao nhiêu hả?” Chị Phan trừng mắt nhìn cô nói, “Đây là tấm lòng hiếu thảo của em, nặng được bao nhiêu chứ.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương