Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 168: TUỔI TRẺ SUY ĐỒI

/395
Trước Tiếp
Quảng cáo chỉ có hơn mười giây mà phải quay trong suốt hai ngày. May mà chủ đề chính của quảng cáo tập trung vào chuyện bạo lực gia đình, nên bối cảnh cũng chỉ xoay quanh trong nhà và ngoài đường, tạm thời chưa dính đến bối cảnh ở trường học.

Được giảm bớt thời gian di chuyển, thời gian ở lại trường quay cũng nhiều hơn, giúp Chẩm Khê có cơ hội kiểm tra lại kỹ thuật diễn xuất của mình.

Ở kiếp trước, cô từng có kinh nghiệm quay MV quảng cáo và cả phim ngắn rồi. Nhưng vì bản thân công ty Melon quá keo kiệt, nên những tác phẩm đó của cô cũng chỉ được làm dựa trên tiêu chí tiết kiệm thời gian, công sức và tiền bạc, khiến cô không có nhiều cơ hội rèn luyện.

Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên trong hai kiếp, Chẩm Khê được quay một tác phẩm có nội dung, có kịch bản hẳn hoi như thế này.

Nếu bảo cô không hồi hộp thì là nói dối.

Nhưng chị Phan nói cũng không sai. Hiện giờ cô đang rất nổi tiếng, cho nên những nhân viên ở trường quay đều phải nhìn sắc mặt cô mà làm việc. Bởi vậy, cơ hội để cố rèn luyện cũng càng nhiều hơn.

Một cảnh khóc lóc mà quay lại đến mấy chục lần. Nếu là người mới khác thì chắc chắn không được rồi.

Nhưng vì cô là Chẩm Khê, nên dù là bên D&D, bên công ty quảng cáo hay tổ đạo diễn, hoặc là chính bản thân cô đều muốn theo đuổi kết quả tốt nhất.

D&D nghĩ, muốn thông qua quảng cáo này để cho người trong nghề nhìn thấy càng nhiều khả năng của Chẩm Khê hơn, vì thế mà nhất định phải quay cho tốt.

Honey Peach nghĩ, chắc chắn phải làm tốt MV quảng cáo lần này, vì nó liên quan đến chuyện hợp tác với Chẩm Khê trong tương lai.

Còn đạo diễn thì nghĩ, quảng cáo lần này là con dao hai lưỡi. Với sự nổi tiếng hiện giờ của Chẩm Khê, nếu quay tốt thì được cả danh và lợi, còn quay không tốt, tiền đồ cũng mất hết. Cho nên, nhất định phải quay cho thật tốt.

Bản thân Chẩm Khê thì nghĩ, có khả năng đây là quảng cáo cuối cùng của cô. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì chính cô cũng phải xứng đáng với số tiền cát xê nhận được, cùng sự nhiệt tình của toàn thể nhân viên trong đoàn đã dành cho cô.

Quay quảng cáo ở thành phố S kết thúc, Chẩm Khề lập tức quay trở về thành phố W để đi thu âm cho album.

Thu âm xong là đến công đoạn tuyên truyền và quay MV.

Cuối cùng công ty cũng xác định được phong cách chủ đề cho album ra mắt lần này là - Tuổi trẻ. Người phụ trách album giải thích với bọn cô: “Tuổi trẻ có vui sướng cũng có đau khổ, album lần này của chúng ta chủ yếu là muốn thể hiện nỗi đau và sự bối rối của tuổi trẻ”

Nói tóm lại thì chính là tuổi trẻ suy đồi.

Lại là tuổi trẻ suy đồi.

Sao bây giờ cái đề tài tuổi trẻ suy đổi này hot thế nhỉ? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Chẩm Khê đã thấy hai cái kế hoạch lấy nội dung này làm chủ để.

Chẩm Khê hỏi: “Tên album là Dream Girl, chủ đề là tuổi trẻ suy đồi???”

“Chính là vì muốn tạo ra sự tương phản!” Người phụ trách album nói rất hào hứng, “Công chúng bây giờ thích thể loại này lắm, sự tương phản sẽ tạo ra cảm giác xung đột và mâu thuẫn”

Chị Phan góp lời: “Công chúng có thích hay không thì không biết, nhưng chắc chắn fan hâm mộ của Chẩm Khê sẽ không thích”

Người phụ trách album ngạc nhiên. “Vì sao?” “Vì sao thì trong lòng anh chẳng lẽ không biết? Ngày mùng 10 tháng 11 ra mắt, cũng chính là lúc anh bắt đầu bị mắng đấy, cứ chờ mà xem”

***

Mười ba người bọn cô mặc đồng phục đến một ngôi trường bỏ hoang chụp ảnh quảng bá. Trong quá trình di chuyển, An Phỉ cứ nhìn chằm chằm vào Chẩm Khể khiến cố không được tự nhiên.

Chẩm Khể hỏi: “Cô có chuyện gì à?”

“Sao mày còn chưa cắt tóc? Trông xấu chết đi được.”

Đúng vậy, lần trước quay quảng cáo phải nối tóc, cô vẫn giữ đến bây giờ. Mấy lần cổ cũng hơi do dự không biết có nên tháo ra để quay về tạo hình lúc ban đầu không. Nhưng mấy ngày trước cô có gặp Lý Hà, ông ta nói: “Cứ để thế đi.”

Thế là cô vẫn giữ cho đến bây giờ.

Chẩm Khê hỏi: “Tôi dùng dầu gội đầu của cô à?”

An Phỉ nhếch mép cười mỉa mai: “Mày cảm thấy album lần này không liên quan gì đến mày nên mới để cải bộ dạng lập dị này để tạo sự nổi bật đúng không?”

“Tôi chỉ để tóc dài thôi, sao lại thành lập dị được?” Chẩm Khê rất tò mò về logic của cái người này.

“Xấu xí đến lập dị”

Được được, coi như tôi thua cổ, được chưa?

Địa điểm chụp ảnh quảng bá là ở một trường học đã bị bỏ hoang tại thành phố W. Bọn cô phải chụp ảnh tập thể đầu tiên.

“Vị trí sắp xếp thế nào? Vẫn theo theo vị trí cũ hả?” Đường Nhân hỏi.

“Không phải”

Người phụ trách vừa nói xong, Chẩm Khê liền nhận được rất nhiều lời mỉa mai, trào phúng, cũng như những ánh mắt thương hại, đủ mọi loại sắc thái.

Nhưng lúc sắp xếp vị trí chụp, Chẩm Khê vẫn đứng ở chính giữa.

Đoạn Ái Đình hỏi: “Chẩm Khê đâu phải là nhân vật chính của album, vậy tại sao lúc chụp hình vẫn cho nó đứng ở chính giữa?”

“Tuy Chẩm Khê không phải Center của ca khúc chủ đề” Người phụ trách nghiêm túc giải thích, “Nhưng cô ấy là Center của nhóm mà?”

Cái quái gì nữa vậy? Chẩm Khê cũng thật sự muốn hỏi, rốt cuộc đây lại là cái quái gì nữa?

Định cho cô cái tát rồi lại cho cô quả táo đấy à?

Việc chụp ảnh quảng cáo chỉ trong một ngày là hoàn thành. Trên đường trở về, An Phỉ lại lôi mái tóc của cô ra để chỉ trỏ lần nữa.

Chẩm Khể cảm thấy phiền phức vô cùng, đành nói với An Phỉ: “Không phải tôi không cắt, mà là tôi không thể cắt”

“Buồn cười! Chẳng lẽ tóc mày làm bằng vàng ?”

“Cũng gần như thế đấy, chuyện là gần đây tôi đang làm đại diện cho một sản phẩm gội đầu, bên kia họ không cho phép cắt tóc?”

Chẩm Khê chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nhưng không ngờ An Phỉ lại thực sự im miệng luôn. Ngay cả Đoạn Ái Đình ở phía trước cũng quay lại nhìn cô.

Đối với bọn cô, tuy bình thường đều ngứa mắt nhau, hận không thể thấy cái miếu nào là vào cái miếu đó để thắp hương cầu cho đối phương mau sớm rớt đài. Nhưng dù sao bọn cô cũng có thời gian ở chung với nhau mấy tháng khi quay chương trình, nên hiểu khá rõ tính cách và nhược điểm của nhau.

Ví dụ, tất cả mọi người đều biết Chẩm Khê rất quan tâm đến vị trí Center của cô, cũng như có biết rất rõ, nói những lời nào và làm cái gì sẽ có thể kích thích đến mấy người kia.

Nếu hỏi Đoạn Ái Đình có đồng ý đối với Chẩm Khê, để Chẩm Khê được làm Center sân khấu, có nhiều thời lượng hát và nhảy nhất. Còn Đoạn Ái Đình thay thế Chẩm Khê chạy hoạt động quảng cáo và làm người phát ngôn cho các hoạt động thương mại liên quan đến fan hâm mộ.

Chắc chắn Chẩm Khê sẽ đồng ý ngay, nhưng Đoạn Ái Đình thì chưa chắc.

Dù hiện giờ cô ta đang rất ghen tỵ với Chẩm Khê, nhưng chỉ cần cô ta được ra mắt ở vị trí Center một ngày, Chẩm Khể sẽ cảm thấy khó chịu một ngày. Cô ta thà không cần những hợp đồng cá nhân do fan hâm mộ của Chẩm Khê mang tới, cũng không muốn để Chẩm Khê được thoải mái.

Vậy thì hai bên chỉ có thể tiếp tục tranh đua nhau, để xem cuối cùng sẽ có một bên thỏa hiệp, hay là cả hai cùng chết.

Nhiệm vụ cuối cùng trước khi ra mắt là quay MV cho ca khúc chủ đề.

Thời lượng hát của Chẩm Khê vô cùng ít ỏi, nhưng cảnh trong MV thì lại rất nhiều.

Vai diễn của cô trong MV là một đứa trẻ lưu manh bỏ học, cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết than thở, sầu não. Nói thẳng ra là khóc gió than mưa (*).

(*) Khóc gió than mưa: ví với những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng thở ngắn than dài, cũng như những tác phẩm văn nghệ thiếu tình cảm chân thực, uỷ mị, sướt mướt, bi luỵ.

Để rồi sau đó bị bệnh tâm thần, bắt đầu có dấu hiệu hoang tưởng. Khi hoang tưởng đến một mức độ nào đó sẽ không phân biệt được giữa hiện thực và tưởng tượng. Cuối cùng đã nhảy xuống biển để kết thúc sinh mệnh của mình.

Phần lớn những cảnh quay của Chẩm Khê đều được hoàn thành ở thành phố W, nhưng vì thành phố W không có biển, nên các cô phải đến thành phố E để quay nốt những cảnh còn lại.

Chẩm Khê cho rằng cái cảnh nhảy xuống biển sẽ chỉ quay đặc tả có mấy lần, còn khi thực sự nhảy xuống biển, họ sẽ sử dụng diễn viên đóng thế hoặc xử lý hậu kỳ. Nhưng khi ra đến bờ biển, đạo diễn chỉ đạo diễn xuất lại đến nói với cô rằng, cảnh nhảy xuống biển cần bản thân cô tự hoàn thành.

Chẩm Khê nhìn lên cái đài cao vài mét vừa mới được dựng lên, cố hỏi: “Muốn tối nhảy từ trên kia xuống?”

Đạo diễn nói với cô: “Lúc ấy em đã không còn phân biệt rõ giữa hiện thực và ảo tưởng, em cho rằng phía sau là biển bóng trong khu vui chơi nên khi nhảy, em phải đưa lưng về phía sau, đồng thời nở nụ cười thật thỏa mãn”

Thỏa mãn cái con khỉ!

“Tôi không làm được” Chẩm Khê nói thẳng, “Tôi sợ độ cao, cũng sợ nước”

Cô nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao cứ phải do đích thân cô nhảy xuống biển? Cô cũng không tin, lúc chính thức quay sẽ quay đặc tả cô trong toàn bộ quá trình nhảy xuống.

Đây chỉ là một cảnh quay xa, làm hiệu ứng ở phần hậu kỳ chẳng phải là được à?

Chẩm Khê thể hiện ra sự kháng cự từ tâm lý cho tới cơ thể.

Quản lý Phương đột nhiên lại gần cô và nói: “Chuẩn bị đi, Tổng Giám đốc Lý tới.”

Chẩm Khê nghĩ, tốt, Lý Hà tới đúng lúc lắm. Tôi đang muốn hỏi ông ta xem, dựa vào cái gì mà bắt một người chỉ hát có sáu giây như tôi phải tự mình quay một cảnh nguy hiểm như vậy.

Chẩm Khê túm chặt vạt váy đồng phục, xa xa đã trông thấy một đám người đang đi về phía bên này.

Chiều cao và khí chất của Lý Hà khá nổi bật trong đám người, Chẩm Khê chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra. Còn có một người khác, dáng người cao và có khí chất vượt qua cả ông ta, có thể khiến cho mọi ánh mắt đều phải tập trung trên người mình, đó chính là Lâm Tụ.

Gió biển thổi rất mạnh, làm mái tóc của anh không ngừng bay loạn trên trán. Nhìn từ xa, trông anh cũng chỉ là một câu thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.

Nhưng khí thế của anh lúc này, còn cao ngạo, cô độc và thâm trầm hơn cả lần trước Chẩm Khê gặp được anh. Nó dường như còn mãnh liệt hơn cả những cơn sóng to gió lớn trên biển.

Sau này không thể gọi anh là Lâm Tụ nữa rồi.

Anh đã không phải Lâm Tụ.

Đoạn Ái Đình ngay lập tức đứng lên, hai tay chắp trước, có vẻ rất lo lắng, căng thẳng.

Chẩm Hàm cũng chỉnh lại kiểu tóc, nở nụ cười đầy rạng rỡ.

Chẩm Khể biết thừa hai cô ả này đang suy nghĩ cái gì.

Lý Hà đưa người tới và giới thiệu: “Vị này là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Vân Thị, kiêm Giám đốc truyền thông, ngài Vân Tụ”

Ồ! Đã thành Giám đốc truyền thống của Vân Thị rồi cơ à.

Không phải dạng vừa đâu.

Vân Tụ khẽ vuốt cằm, gật đầu chào hỏi.

Phải nói thế nào ấy nhỉ?

Gương mặt sắc bén như được điều khắc, kiệm lời, mặt liệt.

Có khí phách của một công tử gia tộc lớn!

Đúng là không tầm thường, không tầm thường mà.

“Tôi cùng Giám đốc Vận chỉ là tiện đường ghé qua thăm mọi người, mọi người cứ tiếp tục làm việc đi.” Lý Hà vừa dứt lời, đạo diễn MV và đạo diễn hành động đều rất ăn ý cùng nhìn về phía Chẩm Khê.

“Cô lại làm sao nữa?” Lý Hà hỏi.

Chẩm Khê vừa rồi còn định hỏi mấy câu đã chuẩn bị sẵn, giờ phải đem lời nói nuốt vào bụng.

Đạo diễn hành động nói. “Muốn quay cảnh nhảy xuống biển, Chẩm Khê không đồng ý”

“Vì sao không đồng ý?” Lý Hà hỏi cô.

Không đồng ý chính là không đồng ý! Còn sao với chăng cái gì.

Chẩm Khê đang định mở miệng nói, bỗng thấy Vân Tụ liếc nhìn sang, cô liền đổi giọng: “Tôi có nói là không đồng ý đâu.”

“Vậy em còn đứng đây làm gì?”

“Anh...”

Chẩm Khê lập tức quay phắt lại, thoắt cái đã nắm lấy Chẩm Hàm đang cười tủm tỉm ở một bên, nói: “Tháo đồng hồ ra(*), lát nữa chị mang em cùng nhảy xuống biển.”

(*) Đoạn trên Chẩm Hàm định gọi Vân Tụ là biểu ca - anh họ, còn đoạn dưới là Chẩm Khê thay từ “biểu bằng đồng hồ đeo tay - cũng đọc là biểu. Ý của Chẩm Khê chính là cảnh cáo Chẩm Hàm đừng tùy tiện thấy người sang bắt quàng làm họ với Vân Tụ, tốt nhất là vứt ngay cái ý nghĩ đó đi.

Cô dùng sức kéo Chẩm Hàm tiến lên phía trước, mặc sức cho cô ả giãy giụa: “Chị làm cái quái đấy?”

“Tao đã cảnh cáo mày, chẳng nhẽ mày quên hết rồi?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương