Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 169: ĐỀU CÓ VỊ MẶN

/395
Trước Tiếp
Chẩm Hàm hất tay cô và nói: “Sao chị không đi mà để ý Đoạn Ái Đình ấy”

Ừ nhỉ, quên mất cô ta.

Chẩm Khể quay đầu lại, chỉ thấy Đoạn Ái Đình đã đứng trước mặt Vấn Tụ, miệng mấp máy mắt nháy nháy, không biết đang nói cái gì.

Vẻ mặt Đoạn Ái Đình rất kích động, trông như sắp khóc. Nhưng Vân Tụ thì...

Ánh mắt anh nhìn xa ra biển. Chẩm Khể nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy mấy con chim hải âu đang bay vòng vòng trên mặt biển.

Chẩm Khê rất muốn biết tâm trạng Đoạn Ái Đình lúc này. Không biết năm đó khi chị ta nói với Vân Tụ, [Không biết loại người như mấy người đang cố chấp làm cái gì nữa...] thì liệu chị ta đã từng nghĩ tới sẽ có một ngày như hôm nay không.

Vào lúc này gió biển thổi rất mạnh, thổi bay tán loạn tóc của Chẩm Khê, khiến mái tóc lòa xòa trước mặt cô. Lúc cổ vuốt tóc, loáng thoáng nghe được tiếng của Đoạn Ái Đình bay trong gió.

“Lâm Tụ, anh không thể đối xử với em như vậy...”

Đúng là ba mươi năm hà đông, ba mươi hà tây, lúc trước Đoạn Ái Đình còn kiêu ngạo là thế, coi thường người khác là thế.

“Cô này, tôi không biết cô đang nói gì?

Giọng nói đó còn lạnh hơn cả gió biển, giống như đang trần thuật ra một sự thật khiến người ta phải xấu hổ.

“Chị có ý gì?” Chẩm Hàm hỏi cô, “Mặc kệ bây giờ anh ấy là Vân Tụ hay Lâm Tụ, anh ấy vẫn là anh họ của tôi. Tại sao chị lại ngăn cản không cho tôi gặp anh ấy?”

“Không phải ngăn cản mày” Chẩm Khê vỗ vỗ mặt Chẩm Hàm, “Là sợ mày liên lụy tới tạo. Khi đó mẹ của mày, anh của mày, kể cả chính mày đã đối xử với người ta như thế nào, chẳng nhẽ mày mất trí rồi?”

“Chúng tôi có quan hệ máu mủ, anh ấy sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu” Chẩm Hàm cố cãi.

“Mày nhìn tao đây này, tao và mày là chị em ruột thịt, mối quan hệ máu mủ giữa tao và mày còn gần hơn nhiều so với Lâm Chinh thì so cái gì với Vân Tụ. Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?” Chẩm Hàm ngửa đầu nhìn cô.

“Nhưng mà, chỉ cần có cơ hội giết mày thì tao nhất định sẽ không nương tay nữa đâu. Cho nên, mày dựa vào đâu mà cho rằng Vân Tụ sẽ khách sáo với mày? Hả? Hiện tại anh ấy muốn giết mày dễ dàng như giẫm chết một con kiến” Chẩm Khê sờ lên đầu Chẩm Hàm, tiếp tục, “Ngoan, đừng có ngu nữa. Mày bây giờ chỉ cần lấy lòng đám fan con nhà giàu mới nổi của mày là được rồi”

Chẩm Hàm cắn răng nhìn cô, không nói lời nào.

“Sao nào? Cảm thấy tạo đang lừa mày à?” Chẩm Khê cười nói, “Đoạn Ái Đình suýt chút nữa đã thành bạn gái của anh ấy. Mày xem dáng vẻ bây giờ của chị ta đi, trước mặt bao nhiêu người như thế mà còn tí mặt mũi nào không?”

Chẩm Khê quay đầu lại, thấy Đoạn Ái Đình đã khóc, nước mắt bay theo gió biển, không ngừng rơi xuống.

Mọi người xung quanh nhìn Đoạn Ái Đình với ánh mắt vô cùng đa dạng, nhưng chẳng ai dám nhìn trộm người bị coi là nhân vật chính còn lại cả.

Nói thẳng ra là, cho dù trước kia Đoạn Ái Đình thật sự có chuyện gì với người này, nhưng chỉ cần người ta không thừa nhận, cô ta cũng chỉ bị xem như đám ngôi sao mới nổi mặt dày, muốn tìm cây to để dựa mà thôi.

Trong cái giới giải trí này có rất nhiều loại người như vậy. Và thứ không thiếu nhất, cũng chính là loại người này.

Chẩm Khê bóp cằm Chẩm Hàm, đem mặt của cô ả xoay trở về, nhẹ nhàng nói: “Mày muốn chết, tốt thôi, nhưng đừng có kéo tạo theo

***

Chẩm Khê leo lên đài ngắm cảnh cao đến mấy mét. Lúc đứng ở dưới nhìn độ cao của cái đài ngắm cảnh này thì cũng đã thấy hơi ghế. Cho đến khi thật sự đứng ở đây, Chẩm Khê mới nhận ra, cô đã đánh giá hơi cao sự dũng cảm của bản thân.

Cô nắm lấy tay vịn lan can và nhìn xuống dưới. Bởi vì bên dưới là nước biển, nhìn từ tầm mắt của cô, có cảm giác cao hơn nhiều so với vừa rồi. Thêm vào đó, gió lúc này lại nổi khá to, tạo thành những cơn sóng dập dềnh trên mặt biển.

Hình như thời tiết sắp thay đổi, mặt trời bị mây che phủ, những tảng đá khổng lồ phía xa chìm một nửa vào trong làn nước. Trong ánh mắt của Chẩm Khê, toàn bộ khung cảnh đều là một màu hoang vắng, thậm chí mang theo cả cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra.

Chẩm Khê có thể hiểu được một chút suy nghĩ của cô gái trong MV, hiểu được lý do vì sao lại muốn nhảy xuống biển. Nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi, sao cô gái ấy có thể tưởng tượng cảnh vật chẳng có tí xinh đẹp nào ở trước mặt thành biển bóng rực rỡ đầy màu sắc trong công viên giải trí. Thật con mẹ nó có bệnh.

Làm sao để nhảy xuống bây giờ?

Chẩm Khê chỉ đứng trên đài quan sát thôi mà hai chân đã run run rồi.

Đạo diễn MV ở phía dưới cầm loa phóng thanh hô to: “Chẩm Khê, chuẩn bị xong chưa, bắt đầu rồi đấy!”

“Tôi chưa chuẩn bị xong!”

Cô biết câu trả lời của mình được gió và sóng biển truyền đi, bởi vì Vân Tụ quay mặt nhìn về phía cô. “Chẩm Khê, thời gian không còn sớm nữa” Đạo diễn MV nhắc nhở, “Chúng ta còn những cảnh khác phải quay”

“Tôi không làm được!” Chẩm Khê vừa há miệng, tóc cô bị gió thổi cuốn vào miệng, mang theo vị lạnh lẽo và đắng ngắt.

“Cô có thể”

“Tôi không thể”

“Cô rất dũng cảm”

“Tôi không hề” Chẩm Khê kêu lên.

Chẩm Khê vô cùng kiên quyết leo xuống đài quan sát. Cô đi đến trước mặt Lý Hà, nói thẳng với ông ta: “Tôi không làm được”

“Vì sao không làm được?”

“Tôi cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng

“Đây chỉ là cảm giác của em thôi, em nhìn đi, có bao nhiêu nhân viên đang bảo vệ em”

Lúc này, mấy chiếc ca nô đang dùng trên mặt biển, trong nước cũng có rất nhiều thợ lặn đang ngâm mình trong đấy, bến eo của cô cũng có buộc phao an toàn. Thực tế thì, cô cũng không nguy hiểm tính mạng.

“Tại sao tôi lại phải nhảy?” Chẩm Khê hỏi ông ta.

“Vì cô là Center”

“Tôi không phải!” Chẩm Khể cảm thấy đau đớn, vừa nói xong lời này, sống mũi thấy cay cay, cô không ngừng thì thầm, “Tôi không phải”

“Nếu như có nghĩ như vậy thì hãy nhường vị trí Center cho người khác đi” Lý Hà nhìn một lượt những người khác, “Cô không nhảy, sẽ có người khác muốn nhảy”.

Chẩm Khê cũng nhìn sang, quả đúng là như vậy, cô có thể nhìn thấy sự kích động cùng chờ mong trong mắt những người khác, giống như chỉ chực chờ cô nói ra hai chữ bỏ cuộc, từ bỏ vị trí Center của cô.

“Cô cho rằng bây giờ cô được đầu tư và được quyền phát ngôn là dựa vào cái gì? Chẩm Khê, cô cảm thấy mình giỏi lắm sao?

Chẩm Khê cắn răng, mím môi.

“Để tối nhảy” Đoạn Ái Đình đột nhiên lên tiếng, “Tôi đồng ý nhảy” “Tôi nhảy!” Chẩm Khê nói, “Tôi nhảy”

Cô quay người lại, gạt đi những giọt nước mắt, một lần nữa leo lên đài quan sát.

Đạo diễn hành động móc dây cáp bảo hộ lên người cô, miệng thì hỏi: “Từng nhảy bungee(*) chưa? Cứ xem như nhảy bungee là được rồi”

(*) Nhảy bungee: Bungee jump - là một trò chơi mạo hiểm với cú nhảy của cảm giác cực mạnh, của sự khát khao chinh phục độ cao. Người chơi sẽ leo lên một nơi có địa thế cao như cây cầu, tòa nhà cao tầng, khinh khí cầu, trực thăng hoặc cáp treo và được buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống phía dưới mặt đất hoặc mặt nước.

“Chưa từng nhảy”

“Chỉ là chuyện trong giây lát mà thôi, không có gì phải sợ”

Chẩm Khê gật đầu, quay lưng lại, lùi về sau từng bước, cho đến khi một nửa bàn chân giẫm trong không trung.

“Chẩm Khê, chuẩn bị xong thì ra hiệu” Giọng nói của đạo diễn MV truyền tới.

Chẩm Khê giơ ngón tay ra hiệu.

“Chuẩn bị!”

Sinh ra là kiếp người, sống thật quá gian nan. Kiếp sau hãy trở thành một cái cây, hoặc làm một con cá cũng được.

Chẩm Khê cười cười, nhắm mắt lại, bịt tai, chỉ có thể nghe được những âm thanh của con sóng lớn khi đánh vào vách đá.

“3...”

Biển bóng đầy màu sắc trong công viên trò chơi?

Mình còn chưa đi công viên trò chơi bao giờ, làm sao có thể biết cảm giác khi lăn lộn trong biển bóng là như thế nào.

“2...”

Mình đâu có biết bơi?

À. Mình quên béng đi mất.

Bị ngâm nước là cảm giác gì?

So với chất có khó chịu hơn không nhỉ?

Chắc là không khó chịu hơn so với chết đâu.

Đầu gối của Chẩm Khê không chùng xuống chút nào, cứ thẳng tắp ngã ngửa ra đằng sau.

Đầu tiên có ngửi thấy một mùi tanh xộc thẳng vào mũi. Sau đó, toàn bộ phần lưng của cô giống như bị thứ gì đó sắc nhọn chém một đường. Cảm giác lạnh buốt truyền khắp toàn thân, khiến cho cô không thể nhớ nổi cảm giác ấm áp, nóng bức là thế nào nữa.

Tiếp sau đó là ngạt thở.

Thời gian bị ngạt thở rất ngắn, chỉ có vài giây là cô đã được người ta vớt lên.

Cô được đỡ lên bờ, chị Phan dùng khăn lông bọc lấy cô, bàn tay ấm áp giúp cô xoa mặt, nhưng rõ ràng chẳng thể làm giảm bớt được nỗi đau đớn trong lòng.

Chẩm Khê rất khó chịu.

“Nhanh nhanh nhanh, đi thay quần áo” Chị Phan sai người bên cạnh nâng Chẩm Khê dậy để đi thay quần áo.

Miệng Chẩm Khê mấp máy, lẩm bẩm một câu gì đó mà chị Phan không nghe rõ.

“Em nói gì thế?”

“Đừng chạm vào em.”

Chẩm Khê ngồi thụp xuống bờ cát, toàn thân ướt đẫm, từng giọt nước trên mái tóc đang tí tách rơi xuống.

Cô cúi đầu, cụp mắt xuống, lặp lại một lần nữa: “Đừng chạm vào em”

Cô có thể nhìn thấy một vũng nước trên đống cát trước mặt, không biết nó được tạo ra từ nước biển trên tóc nhỏ xuống, hay là từ nước mắt của cô.

Dù sao, chúng đều có vị mặn.

“Không được, cứ thế này em sẽ ốm mất” Chị Phan cố gắng kéo thẳng người Chẩm Khê lại.

Chẩm Khê nghiêng đầu, rụt cổ, nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi đã chết rồi.”

“Nói linh tinh gì thế, em vẫn đang sống sờ sờ đây này, sao chết được? Buổi quay kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc rồi.”

“Tôi đã chết rồi” Chẩm Khê vẫn lặp lại câu nói này.

“Không đâu, bảo bối, em không chết” Chị Phan đỡ lấy mặt cô.

“Vì cái gì tôi lại sống trên đời này?” Chẩm Khê hỏi, “Tại sao mẹ tôi lại sinh ra tối. Vì sao tôi lại phải sống trong cái thế giới này”

Chị Phan không nói gì, chỉ ôm lấy cổ thật chặt.

“Không có ai quan tâm đến tôi” Chẩm Khể nói, “Tôi chết rồi, cũng sẽ không ai quan tâm đến tôi nữa.”

Chị Phan vội nói: “Không đâu, bảo bối, không đầu”

Chẩm khể dùng cổ tay lau sạch nước mắt, đầu hơi ngẩng lên. Cô nhìn thấy chị Phan, và nhìn thấy mọi người đang đứng vây xung quanh.

Nhiều người nhìn cô với ánh mắt rất phức tạp.

Chẩm Khê bò dậy, đem mái tóc còn ướt sũng hất ra sau đầu. Có lần lượt nhìn từng người. Khi nhìn thấy ánh mắt của Đoạn Ái Đình, cô đột nhiên mỉm cười.

Có lẽ nụ cười này quá khủng bố, cho nên ánh mắt Đoạn Ái Đình nhìn cô mang theo cả sự sợ hãi.

“Thất vọng lắm phải không?”

“Cái gì?” Đoạn Ái Đình hỏi cô.

“Tôi vẫn chưa chết.” Chẩm Khê đi đến trước mặt Đoạn Ái Đình, nhìn cô ta và gằn từng chữ: “Ngại quá, nhưng tôi vẫn là Center”

Cô bước nhanh về phía trước, dùng bả vai huých Vân Tụ đang đứng chắn đường ra.

Chỉ cần một ngày ông đây chưa chết thì vẫn mãi là Center.

Muốn đổi Center?

Đợi kiếp sau đi!

Khi Chẩm Khê thay quần áo và sấy khô tóc, Lý Hà đi tới, trong tay cầm một bát canh gừng.

“Uống một chút đi, đừng để cảm lạnh”

“Không dám phiền ông” Chẩm Khê nói.

“Em...”

“Lý Hà” Chẩm Khê ngước mắt nhìn ông ta, “Ông có cảm thấy rằng, sẽ có ngày tôi trở thành một siêu sao không?”

“C6.”

“Không, ông không cảm thấy thế. Trong mắt ông, tôi chỉ là một cái máy kiếm tiền có thời hạn sử dụng là một năm. Tôi không có tương lai, cho nên không cần lãng phí công sức đi lập kế hoạch cho một năm tới.”

Lý Hà đứng thẳng, nhìn xuống cổ mà không nói lời nào.

“Phải, hiện giờ cái danh Center chính là tính mạng của tôi. Tôi phải dựa vào nó mà sống, nếu tôi rời bỏ nó sẽ như cá rời nước. Nhưng mà...”

“Nó có thể là sợi xích xích chặt lấy tôi, nhưng cũng chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi mà thôi” Chẩm Khê đứng dậy, “Hy vọng ông có thể tận dụng thật tốt một năm này”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương