Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 173: RA MẮT

/395
Trước Tiếp
Nhân viên của sân bay đến báo là đã có thể đi ra ngoài. Quản lý Hoàng thở phào nhẹ nhõm, vội thúc giục bọn cô.

Hai nhóm đồng thời cùng đi ra, Chẩm Khê cúi đầu nhìn điện thoại di động, đột nhiên cô nghe thấy có người nói một câu bằng thứ tiếng Trung lơ lớ...

Hẹn gặp lại.

Chẩm Khê ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy anh chàng lan kia đang mỉm cười nhìn mình.

Chẩm Khê chỉ vào mũi của mình, ý hỏi là anh nói chuyện với tôi đấy à?

Người kia khẽ gật đầu, sau đó đi theo quản lý của họ ra ngoài.

Chẩm Khê không hiểu gì cả, quay sang hỏi chị Phan: “Vừa rồi chị có nghe thấy không? Anh ta có ý gì? Em có quen biết với anh ta à?”

Chị Phan cầm tay cô đi rất nhanh, nghe cô nói thế thì sốt ruột, bảo: “Em bây giờ có khác gì cái chậu châu báu, ai cũng muốn đến ném vào ít tiền để ngồi mát ăn bát vàng, chờ tiền đẻ ra tiền chứ còn gì nữa. Người khác chào hỏi em thì em cho rằng người ta có ý với mình à? Chưa biết chừng họ đang thèm thuồng độ hot của em đấy.”

Chẩm Khê hỏi: “Có cần thiết phải thế không?”

Mấy cậu trai trẻ bây giờ đều có thói quen đi theo con đường như vậy à?

“Bên Hàn Quốc còn cạnh tranh gay gắt hơn bên chúng ta nhiều. Bên họ nếu không nổi được thì chỉ có nước chìm xuồng xuống đáy thôi, tỷ lệ phân cực rất nghiêm trọng. Em cũng đừng ngốc quá để bị người ta lôi ra làm vũ khí sử dụng.”

Chẩm Khê buồn bực: “Em có ngốc như vậy đâu?”

“Em là người rất khôn khéo và có lòng cầu tiến trong sự nghiệp. Nhưng ai mà biết được lúc yêu đương sẽ như thế nào. Nhỡ đâu em lại biến thành một đứa con gái ngốc nghếch trong tình yêu, bị trai đẹp nhà người ta dụ dỗ vài cầu đã bỏ hết tất cả để cao chạy xa bay cùng người ta thì làm sao bây giờ?”

Chẩm Khê: “...”

Ôi dào! Thầy phán thật là chuẩn! Kiếp trước của con đúng là người như thế đấy! Thầy phán chẳng sai tí nào!

***

Kết thúc diễn tập, bọn cô im lặng chờ đến 8 giờ tối.

Nơi tổ chức buổi fan meeting ra mắt lần này của bọn cô không lớn, ước chừng có sức chứa khoảng một, hai nghìn người, kém khá nhiều so với hội trường thu hình trực tiếp hôm thi chung kết. Và tất nhiên, không thể so được với buổi biểu diễn cảm ơn có quy mô mấy chục nghìn người.

“Cả đời chỉ có một lần ra mắt, tổ chức đơn giản như vậy là thế nào?” An Phỉ thắc mắc.

Chẩm Khê lẩm bẩm: “Còn không phải là sợ xảy ra chuyện a.”

An Phỉ hỏi: “Xảy ra chuyện gì được chứ?”

“Cô nghĩ mà xem, nếu tổ chức cho mấy chục nghìn người xem, đến lúc ca khúc chủ đề vừa ra sân khấu, người xem bên dưới thấy tôi chỉ được hát có sáu giấy thì chắc chắn sẽ tức giận đến mức ném cả chai lọ lên người chúng ta mất. Tuy quy mô một, hai nghìn cũng không nhỏ, nhưng vẫn còn đỡ hơn bị mười mấy nghìn chai lọ ném vào người mà.” Chẩm Khê nói với vẻ nghiêm túc.

An Phỉ nhìn cô như nhìn đứa bị thiểu năng: “Mày nằm mơ giữa ban ngày à, mau tỉnh lại đi. Center của sân khấu ra mắt lần này cũng không phải mày, sao mày còn tiếp tục sống trong ảo tưởng của ngày mùng 10 tháng 8 vậy?”

“Center của buổi ra mắt này không phải tôi thì là ai?” Chẩm Khê hỏi lại.

“Mày có mỗi sáu giây để hát mà còn nói mình là Center? Tự dối lòng đấy à?”

Chẩm Khê nói: “Chúng ta đâu chỉ hát mỗi ca khúc chủ đề kia. Ngoài nó ra, có bài hát nào mà thời lượng hát của tôi không nhiều?”

“Ha ha ha.” An Phỉ cười khùng khục, “Thể mày có biết tại sao nó được gọi là bài hát chủ đề không? Mày nghĩ rằng sau này, khi chúng ta hát ở các chương trình và các lễ trao giải lớn thì thời lượng hát của mày cũng nhiều như thế à? Mày có tin không, hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên của những bài hát đó và cũng lần cuối cùng luôn đấy.”

“Tất nhiên là tôi tin.” Chẩm Khê chìa tay ra, tỏ vẻ chẳng quan tâm, “Cho nên tôi mới muốn hỏi cô dựa vào cái gì nói tôi không phải là Center của sân khấu ra mắt lần này? Cô thử đi hỏi quản lý của chúng ta hay Lý Hà mà xem, bọn họ có dám vỗ ngực nói với tất cả mọi người rằng, Center của ca khúc chủ đề trong lần ra mắt này là Đoạn Ái Đình không? Có cũng là người trưởng thành rồi mà sao còn suy nghĩ thiển cận như thế nhỉ?”

Mặt Đoạn Ái Đình cũng tái đị: “Mày cũng chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi.”

“Tôi tự lừa mình dối người? Vậy để tôi nói cho chị biết, mặc kệ người trong công ty nghĩ như thế nào cũng chẳng có ai dám bước ra trước mặt tôi mà nói rằng tôi không phải là Center của buổi ra mắt hôm nay. Thậm chí họ còn không dám nói thành lời nữa là. Vì sao? Bởi vì chỉ cần bọn họ thừa nhận Center của lần này là một người khác, thì đã trực tiếp chứng minh D&D đang lừa dối công chúng.” Chẩm Khê liếc An Phỉ:

“Dù gì cũng là người lăn lộn trong cái giới giải trí, sao lại có ánh mắt thiển cận như thế.”

Chẩm Khê nói xong liền đi thẳng ra ngoài, không thèm để ý tới cái lườm muốn rách mắt của An Phỉ.

8 giờ tối, sân khấu của buổi fan meeting ra mắt được chính thức bắt đầu. MC của sân khấu lần này cũng là người quen từ hồi còn trong cuộc thi - Vệ Kỳ.

Nói đúng ra, khi hợp tác cùng người quen sẽ không quá hồi hộp lo lắng, nhưng trong lòng Chẩm Khê vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm, vì tay MC này để lại cho cô ấn tượng không được tốt. Cô còn nhớ lần phỏng vấn trước, vừa mở miệng ra là anh ta đã hỏi cô rằng, có oán thán gì về mấy lần bị xếp thứ nhất từ dưới lên không.

Cũng may tất cả các bước hôm nay đều đã được kiểm tra đối chiếu nhiều lần, có lẽ sẽ không xuất hiện tình huống bất thường nào cả.

Nhạc dạo của ca khúc thứ nhất vang lên, Chẩm Khê và những người còn lại đi ra từ phía sau sân khấu. Đập vào mắt bọn cô là hình ảnh các que phát sáng đầy màu sắc rực rỡ như nhà bóng trong công viên trò chơi.

Chẩm Khể cảm thấy khâm phục năng lực chấp hành của các fan hâm mộ cô. Trong hoạt động rút thăm lựa chọn người tham dự như thế này mà các bọn họ còn có thể tập hợp lại với nhau để tạo thành một vùng nhỏ với lightstick màu đỏ và vàng giao nhau.

Ca khúc thứ nhất là một bài hát trữ tình, bọn cổ chỉ cần đứng yên một chỗ để hát, khán giả bên dưới cũng chỉ cần lightstick vẫy qua vẫy lại là được, cả hai bên đều không cần tốn quá nhiều sức.

Nhưng bởi vì bài này sẽ hát live nên trong số các thành viên lại có người hát đến nửa chừng thì bị lệch tông.

Chẩm Khề cảm thấy rất mệt mỏi. Đây có thể là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mà có biểu diễn bài hát này trên sân khấu, chưa nói đến chuyện nếu không được hoàn hảo thì sẽ rất tiếc nuối, chí ít thì bọn cô cũng đâu thể biến mình thành trò cười cho thiên hạ được.

Huống hồ, bên dưới còn đang có mấy trăm phóng viên. Nếu bài này bị hát hỏng thì chỉ một lát nữa thôi, đầu để của các trang thông tin trên mạng sẽ là [Buổi ra mắt của Dream Girl có người hát lệch tông, liệu ca sĩ đi ra từ chương trình tuyển chọn tài năng có sở hữu khả năng cạnh tranh và trình độ chuyên môn, vấn đề còn cần bàn luận thêm]

Hình minh họa kèm theo của tin tức đó chưa biết chừng là ảnh chân dung cỡ lớn sắc nét của cô cũng nên.

Ai bảo cô là Center của cái nhóm này cơ chứ?

Chẩm Khể bắt đầu hát đệm và hòa âm cùng người bị lệch tông, cố gắng đưa bài hát quay về tông chuẩn và theo đúng quỹ đạo của nó.

Nói thật, cô đang cảm thấy tự thương tiếc cho chính mình. Thử nghĩ mà xem, trong ca khúc chủ đề, cô chỉ có thời lượng hát sáu giây, đến cả bài hát không phải ca khúc chủ đề này mà cô còn phải đảm nhiệm vai trò chữa cháy ngay tại chỗ. Giờ thì cô cũng đã có thể nghĩ ra được, fan của các nhà khác sẽ nói cô như thế nào.

[Nhìn xem, cái cổ Chẩm Khê kia muốn được người ta chú ý tới thế cơ à? Không phải đoạn của cô ta thì cô ta góp giọng vào làm gì? Thời lượng hát của gái nhà tôi bị cô ta giật hết rồi.]

[Chẳng phải Chẩm Khê là đại diện của nhóm à? Có đoạn nào cổ ta muốn hát mà không được?

[Đan kỹ nữ lại muốn bị tẩy chay nữa à.]

Center. Đúng là một công việc vừa mệt mỏi vừa không có báo đáp hay ho gì cả.

Chẩm Khê đã kết thúc bài hát này trong sự bị ai.

MC lên sân khấu muốn bọn cô chào hỏi với khán giả ở bên dưới.

Sau khi chào hỏi đơn giản, họ bắt đầu trò chuyện về album đầu tay của nhóm.

MC đặt câu hỏi. “Mọi người cũng biết, chủ đề của album lần này là nói về tuổi trẻ. Vậy các thành viên Dream Girl của chúng ta có thể tâm sự với fan hâm mộ về tuổi dậy thì của mình không?”

Vì đang đi theo nội dung kịch bản, nên mọi người đã chuẩn bị đáp án từ trước rồi.

“Hay là Ái Đình nói trước đi?”

Nhóm fan hâm mộ bên dưới của Đoạn Ái Đình hét ầm lên. Chẩm Khê liếc nhìn thì thấy ở gần chỗ ngồi phía trước có một cô gái cầm tấm bảng [Trân trọng Chẩm Khê], khi nghe thấy tiếng hét cô ấy quay lại lườm đằng sau.

Rất tốt! Rất có phong cách của tôi.

Chẩm Khê thầm bật ngón tay cái với cô bé đó.

“Vì em vào Cloud làm thực tập sinh từ rất sớm, nến toàn bộ tuổi dậy thì của em đều dành hết cho việc học hành và luyện tập.”

Đúng vậy, tiện thể còn theo đuổi cậu bạn ngồi cùng bàn và yêu đương với chủ tịch hội học sinh nữa.

MC hỏi: “Chắc Ai Đình học rất giỏi nhỉ.”

“Cũng bình thường thôi ạ.” Đoạn Ái Đình cười, “Đợt thi vào cấp ba, em đứng thứ 58 ạ.”

Bà chị này năm nay cũng lên lớp 12 rồi. Nếu không vì tham gia cuộc thi lần này thì đã phải thi lên đại học rồi, sao còn đứng đây mà khoác lác về kết quả thi vào cấp ba vậy?

“Xin hỏi lúc ấy có bao nhiêu người thi vào trường?”

Đây rồi, cơ hội khoác lác tới rồi.

“Khoảng hơn sáu trăm người ạ.”

Ô! Mọi người ở bên dưới đểu ồ lên kinh ngạc, có một giọng nam hét to: “Ái Đình, tuyệt lắm!”

Chẩm Khê thầm khinh thường trong lòng, fan của Đoạn Ái Đình đúng là mấy kẻ chưa thấy sự đời bao giờ.

“Hình như Đan Đan, Hàn Y và Chẩm Hàm của chúng ta cũng học cùng trường với Ái Đình đúng không?”

Hả?

Đây là nội dung không có trong kịch bản.

Chẩm Khê cầm mic lên, nói: “Vâng ạ.”

MC hỏi: “Hàn Y, ở trường học của các bạn, thi đứng vị trí thứ 3 trong tổng số sáu trăm người là xếp vào trình độ gi?”

Hàn Y giơ mic lên, đáp với vẻ lo lắng: “Bởi vì chị Ái Đình học bên cấp ba, còn em học bến cấp hai, cho nên... Nhưng ở trường số 7, có thể vào được top 100 trong kỳ thi đã là giỏi lắm rồi.”

“Vậy chúng ta thử hỏi Đan Đan một chút. Hiện giờ Đan Đan đang học cấp ba ở trường số 7 phải không.” “Vâng.”

Chẩm Khê nhìn thấy đạo diễn ở bên dưới đang điên cuồng ra hiệu cho cổ, vì mấy câu hỏi này đã chệch ra hỏi kịch bản ban đầu rồi.

Ngược lại, Chẩm Khê cũng muốn nhìn xem ngài Vệ đây muốn giở trò gì.

Vệ Kỳ hỏi: “Đan Đan, lúc thi vào cấp ba trường số 7, bạn đứng ở vị trí thứ mấy?”

Đoạn Ái Đình liền chen mồm: “Khi đó Đan Đan được tuyển thẳng.”

Fan bên dưới tỏ ra rất ngạc nhiên nhìn hai người bọn cô.

“Đan Đan được tuyển thẳng? Đây là lần đầu tiên tôi nghe được chuyện này đấy.” MC tiếp tục, “Nghe nói Đan Đan học rất giỏi, vì sao lại được tuyển thẳng? Khi đó bạn không tham gia thi cấp ba à?”

Thôi đi, lúc còn trong cuộc thi, tất tần tật hoàn cảnh, gia thế, ngay cả những chuyện nhỏ như muỗi của các thí sinh đều được đào xới từ gốc đến ngọn, phiếu điểm thi vào cấp ba của Chẩm Khê cũng đã từng bị đào ra một lần, chẳng lẽ người này lại không biết?

“Có thi chứ!” Bên dưới có fan hâm mộ kêu lên, “Lúc thi vào cấp ba, cô ấy đứng thứ tư toàn trường số 7!”

Đoạn Ái Đình tỏ ra hơi xấu hổ.

Chẩm Khê nói: “Đúng là em có tên trong danh sách được tuyển thẳng, nhưng em vẫn tham gia kỳ thi lên cấp ba.”

MC lại hỏi tiếp: “Chắc không dễ để có được một suất trong danh sách được miễn thị nhỉ?”

“Vâng.” Chẩm Khê gật đầu.

“Chắc hẳn nhóm Hạc Đinh Hồng của chúng ta cũng muốn biết Đan Đan đã làm thế nào để có được một suất trong danh sách tuyển thẳng, có phải không?”

Fan ở bên dưới bắt đầu ồn ào:

“Đúng vậy!”

Trước đó, khi cô bị bôi đen ở trên mạng, cũng có người từng bới ra chuyện năm đó cô gian lận. Mấy anti-fan ở trên mạng đều nói không có lửa làm sao có khói, khăng khăng nghi ngờ thành tích học tập của cô.

“Thật ra cũng không phải được đặc cách. Là bởi vì em liên tục đứng nhất trong bốn học kỳ trước đó, nên khi lên lớp chín, nhà trường đã dành cho em một suất tuyển thẳng vào khối cấp ba của trường.” Chẩm Khê nói với vẻ mặt rất thản nhiên.

Buồn cười thật đấy. Hỏi cái gì không hỏi, lại hỏi cô về chuyện học tập.

Woa! Toàn hội trường cùng hít vào một hơi.

MC hỏi lại: “Đứng thứ nhất trong lớp?”

Hàn Y hồn nhiên giơ mic lên nói: “Là đứng thứ nhất toàn khối ạ. Từ lúc chị Đan Đan vào học cấp hai, đã liên tục đứng thứ nhất bảy lần liền.”

“Không phải chỉ có sáu học kỳ thôi sao?”

“Còn cả kỳ thi đầu vào cấp hai nữa ạ.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương