Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 174: TẤT CẢ ĐỀU LÀ NGƯỜI TRẦN MẮT THỊT

/395
Trước Tiếp
Trong nhóm có fan của cô đúng là tốt thật đấy.

Chẩm Khể cảm thấy rất hả dạ, nhưng cố giả vờ ngượng ngùng e thẹn.

“Đúng là lợi hại thật!” Vệ Kỳ nói tiếp lời, “Đã trò chuyện đến đây rồi, Chẩm Khê cũng nên chia sẻ một chút chuyện

tuổi dậy thì của bạn đi.”

Bên dưới khán đài có người gào khản cả giọng: “Cô ấy mới mười sáu tuổi thôi mà!”

Bảo Chẩm Khê mười sáu tuổi nói về tuổi dậy thì của mình? Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

“Ôi, xem tôi này, tôi cũng lẫn mất rồi.” Vệ Kỳ ngượng ngùng, “Đan Đan của chúng ta còn chưa hết tuổi dậy thì mà. Vậy thì, Chẩm Khê hãy chia sẻ với mọi người cách để làm sao có thể cân đối giữa việc học tập, công việc và cuộc sống có được không?”

Cuối cùng các câu hỏi phỏng vấn cũng quay về quỹ đạo ban đầu.

Sau một khoảng thời gian lạc đề, phần phỏng vấn cũng được tiến hành theo kịch bản.

Nhóm bọn cô đi vào hậu trường, Vệ Kỳ đi bên cạnh Chẩm Khê, lúc xuống cầu thang, anh ta đưa tay ra đỡ Chẩm Khê và nói:

“Không có khuyết điểm gì cũng không phải là chuyện tốt, đã là người thì đều sẽ có nhược điểm.”

Anh ta có ý gì?

Chẩm Khê rất ngạc nhiên. Bệnh nghề nghiệp khiến cô muốn phân tích lời nói này của anh ta nhưng vẫn không thể hiểu nổi, bởi vì cô hoàn toàn không hiểu rõ về người này.

Trong lúc vội vàng chuẩn bị ở hậu trường, Cẩm Khê vẫn cố suy đoán xem mục đích của anh ta khi nói thế với cô là gì.

Cảnh cáo? Giễu cợt? Hay chế nhạo? Mà cũng có thể là một lời khuyên.

Chẩm Khê lắc đầu, hoàn toàn không đoán ra được.

Sau đó, vì phải vội vàng chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn nên cô chỉ có thể tập trung tinh thần vào sân khấu.

Bài hát chủ đề trong album đầu tay lần này là tiết mục biểu diễn cuối cùng.

Nếu dựa vào nội dung kịch bản của chương trình, việc D&D để bài hát chủ đề của bọn cô ra biểu diễn cuối cùng là rất hợp lý. Nhưng Chẩm Khê luôn cảm thấy D&D làm như vậy là vì bọn họ đang chột dạ.

Trước tiết mục biểu diễn cuối, màn hình lớn trong hội trường sẽ phát những hình ảnh bên lề được ghi lại trong quá trình thực hiện MV.

Chẩm Khê có dùng chân nghĩ cũng biết, cảnh cô nhảy xuống biển chắc chắn sẽ không xuất hiện trong đoạn phim này.

Nửa đoạn đầu, khung cảnh được bao bọc trong bầu không khí vui vẻ, nếu chỉ nhìn đoạn phim ngoài lề này, toàn thế giới đều sẽ cảm thấy Dream Girl là một nhóm nhạc nữ vô cùng hòa thuận và thân thiết với nhau.

Nhờ có bàn tay của biên tập thần sầu mà đen cũng có thể nói thành trắng được ấy chứ. Tối thiểu thì trong đoạn phim ngoài lề này, không hề nhìn ra được sự bất hòa lúc trước giữa Chẩm Khê, An Phủ, Đoạn Ái Đình và Đường Nhân. Mọi người đều là chị em thân thiết với nhau cả.

Chẩm Khể quan sát thấy ánh mắt các fan của cô ở bên dưới khán đài đã bắt đầu dao động, trong lòng những cô bé ấy có lẽ đã bớt nghi ngờ Dream Girl.

Ngay tại lúc Chẩm Khê nghĩ rằng đoạn phim giới thiệu này sẽ kết thúc trong bầu không khí hài hòa thân thiện, thì hình ảnh và âm nhạc trên màn hình đột nhiên thay đổi, màn hình xuất hiện một cảnh biển u ám.

Gió biển vờn quanh con sóng, cũng vờn quanh mái tóc, làn váy của Chẩm Khê, hình bóng của cô xuất hiện trong màn hình.

Tất cả mọi người đều thấy cô đang đứng trên một đài cao, dưới chân là sóng biển gió cuốn. Màu sắc của nước biển trên màn hình khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi.

Cả hội trường bắt đầu nhao nhao lên, nhìn cảnh biển này là có thể đoán được nội dung sau đó.

Chẩm Khê trợn tròn mắt, D&D đang trở trò quái quỷ gì vậy, tại sao họ lại coi cảnh cô nhảy xuống biển là cảnh hậu trường mà đem nó ra chiếu?

Tiếng của đạo diễn vang lên: “Chẩm Khê, chuẩn bị xong thì ra hiệu nhé.”

Chẩm Khê còn nhớ, lúc quay cảnh này, đạo diễn nói xong câu nói đó thì cô ra hiệu ngay. Nhưng trong đoạn phim ngoài lề thì biến thành cô hơi ngần ngại và do dự một lúc lâu, biên tập cắt ghép và lồng cả cảnh khi cô đứng ở trên đài cao lần thứ nhất có ý kháng cự và không đồng ý nhảy vào trong đoạn phim, họ miêu tả cô như một cô gái đang trải qua sự đấu tranh dữ dội.

Các fan hâm mộ ở bên dưới đều kêu lên:

“Đừng mà!”

Đoạn phim này phối hợp với nhạc nền dịu nhẹ, kèm theo đó là tiếng xào xạc của gió, tiếng kêu của hải âu, và tiếng sóng biển vỗ vào vách đá, toàn bộ bầu không khí giống như thể Chẩm Khê thực sự muốn nhảy xuống biển vậy.

Bên dưới đã có fan hâm mộ nữ bắt đầu che miệng khóc.

Một lúc sau, hình ảnh trên màn hình mới cắt đến cảnh Chẩm Khê ra hiệu mình đã chuẩn bị xong.

Màn hình chuyển sang cảnh quay xa bao quát toàn bộ với tầm nhìn khá đẹp, Chẩm Khê đứng ở trên đài cao chỉ như một chấm nhỏ giữa bầu trời.

Theo hiệu lệnh của đạo diễn trong loa phóng thanh, Chẩm Khê ngã từ trên đài cao xuống, rơi vào trong biển làm bắn lên cột nước rất lớn, nhạc nền vang lên câu hát trong một bài hát của bọn cô:

“Fly away...”

Đám fan hâm mộ đau khổ hét lên: “Tắt đi! Không muốn nhìn cảnh này!”

Hình ảnh hơi nhiều và có tạp âm, sau đó nó hiện lên hình ảnh bóng dáng Chẩm Khê đang ngồi cúi đầu trên bãi cát đá.

Chữ “Dream Girl” xuất hiện toàn màn hình, đoạn phim ngoài lề kết thúc.

Không khí ở hiện trường rất ngột ngạt, không có bất kỳ tiếng vỗ tay nào, chỉ có thể nghe thấy vô số tiếng nức nở.

Chẩm Khể bắt gặp Đoán Ái Đình nhìn về phía mình, sau đó cô ta đưa mắt đi chỗ khác.

Tất cả mọi người từng tham gia quay MV đó đều biết, mọi chuyện không hề giống như trong đoạn phim đã thể hiện. Cảnh Chẩm Khê nhảy xuống biển khi đó, tuyệt đối, tuyệt đối không hề biểu hiện ra cái cảm giác cô đơn và sự dửng dưng đến buông bỏ mọi thứ như hình ảnh thể hiện trên màn hình.

Khi đó, cô mang theo quyết tâm và phẫn nộ mà nhảy xuống. Nếu để chính cô phối âm cho đoạn này thì chẳng liên quan gì đến câu hát “fly away” đầy mơ màng kia, mà phải là câu gào vừa mạnh mẽ, lại vang dội:

“FIRE!”

Chẩm Khê cũng không hiểu, tại sao họ lại cắt ghép đoạn này thành như vậy.

Vệ Kỳ lên tiếng: “Nhìn cảnh quay hậu trường của đoạn này, hình ảnh cuối cùng cho mọi người ấn tượng thật sâu sắc. Chẩm Khê, bạn hãy nói vài lời với các fan và với những người đang rất lo lắng cho bạn đi.”

Muốn cô nói gì đây? Đến chính cô còn không biết mình lại có dáng vẻ này ở những cảnh quay hậu trường kia mà.

Chẩm Khê hơi nghẹn lời, một lúc sau mới nói:

“Nước biển rất mặn.”

“Vậy tại sao lúc trước bạn lại quyết định tự mình thực hiện cảnh quay nguy hiểm này?”

Đó! Biết ngay là anh ta sẽ không hỏi kiểu đại loại như tại sao cô lại quay cảnh này. Chuyện có phải cô không tự nguyện hay bị bắt phải làm thế chẳng còn quan trọng, vì trong đoạn phim kia, Chẩm Khê cô chẳng có dáng vẻ gì là bị bắt phải làm cả.

Đúng là bàn tay biên tập thần sầu!

Tại sao muốn quay à? Muốn Chẩm Khê phải trả lời thế nào đây?

Chẩm Khê cầm mic lên, cô do dự một lát mới nói: “Nhóm bọn em đã thu hút được rất nhiều sự chú ý vì chương trình Dream Girl 130, tất nhiên, phần lớn trong đó đều là ánh mắt tích cực và thiện chí, nhưng cũng có sợ hãi và cả mù quáng nghe theo nữa.”

Chẩm Khê dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vì e ngại mọi người sẽ bị ảnh hưởng bởi bầu không khí của MV, sợ rằng sẽ có một vài bạn vì nhìn thấy cảnh quay rất đẹp mà nghĩ đến chuyện bắt chước theo. Cho nên hy vọng rằng, thông qua em có thể cho mọi người một cảnh báo, nước biển vừa lạnh vừa mặn chát, không đẹp đẽ như trong cảnh quay đầu.” Chẩm Khê cười, “Hy vọng tất cả mọi người có thể tận hưởng niềm vui mùa hè ăn kem, mùa đông chui vào chăn ấm nhé.”

Nói xong lời này, Chẩm Khê thầm hít một hơi thật sâu, thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cô cũng kết thúc được việc này một cách trọn vẹn.

Vệ Kỳ hỏi cô: “Lúc ấy em có thấy sợ không?”

Chẩm Khể nghĩ đương nhiên rồi, nhưng nghe giống như mình đang phô trương quá. Cô đột nhiên nhớ tới lời vừa rồi Vệ Kỳ nói với mình nên sửa miệng lại thành:

“Em thật sự rất sợ, đứng ở phía trên nhìn xuống dưới thấy rất cao.”

Fan ở phía dưới nhìn cô bằng ánh mắt: “Đan Đan của chúng ta vất vả rồi”, “Thương Đan Đan của chúng ta quá“...

“Chúng ta đã xem hết các cảnh quay hậu trường của MV, chương trình fan meeting ra mắt lần này chuẩn bị kết thúc. Ái Đình và mọi người hãy giới thiệu một chút về tiết mục cuối cùng này đi.”

Đoạn Ái Đình nói bọn cô đã chuẩn bị sẵn việc quảng bá cho album. Chẩm Khê và những người còn lại chuyển ghế xuống sân khấu, chuẩn bị đợi lên lại để biểu diễn bài hát chủ đạo “Moonlight“.

Sau khi biểu diễn bài hát này xong, buổi fan meeting cũng kết thúc, bọn cô chào tạm biệt khán giả rồi đi vào trong hậu trường.

Lúc xuống cầu thang, Đoạn Ái Đình đến gần cổ và nói một câu: “Đen cũng có thể nói thành trắng, Chẩm Khê, tạo quá xem thường mày rồi.”

Chẩm Khê hỏi: “Vậy chị muốn tôi nói thế nào?”

“Sao mày không dám nói với fan hâm mộ ở đây rằng, lúc đó mày vốn không muốn nhảy, nhưng vì Lý Hà bức mày phải nhả ra vị trí Center nên mày mới cắn răng đồng ý.”

“Đấy là sự thật à?”

“Thế đấy không phải là sự thật à?”

“Chẳng lẽ sự thật không phải là D&D vì muốn nâng chị lên nên mới đem phần hát và vị trí nhảy vốn thuộc về tôi cho chị. Họ còn buộc tôi chỉ được hát có sáu giây và bắt một đứa trẻ vị thành niên đi quay cảnh nhảy xuống biển?”

“Đem phần hát và vị trí nhảy vốn thuộc về mày cho tao?” Đoạn Ái Đình cười, “Chẳng lẽ không phải bởi vì bản thân mày là bùn nhão không trát được thành tường à?”

“Chị là bùn nhão nhưng đắp được thành tường, OK rồi chứ? Nói thế nào thì vị trí Center này của tôi cũng là do fan chọn ra, mỗi một phiếu bầu đều là tiền tươi thóc thật cả. Chẳng lẽ chị không biết vì sao D&D lại muốn push chị lên, mặc cho bị dân mạng chửi rủa đến ngu người vậy à?”

“Vậy mày nói thử xem, vì cái gì mà Lý Hà lại ủng hộ tao? Vì tao thuộc công ty Cloud à? Thế sao ông ấy không push Bạch Yến cũng là người cùng công ty với tao đi?”

Chẩm Khê nhìn bộ mặt tự mãn của cô ta mà cũng thấy tức giận.

“Sao chị biết D&D không push Bạch Yến? Có khi chị ấy là Center của album tiếp theo cũng nên?”

“Không có chuyện đó đâu.” Đoạn Ái Đình phản đối dứt khoát. Mà cũng vì phủ nhận quá nhanh, quá kiên quyết nên lại khiến cô ta như bị chột dạ.

Chẩm Khê biết Đoạn Ái Đình đang nghĩ gì, nên chỉ cười hỏi: “Chị cho rằng mình đặc biệt lắm à?”

“Chẳng lẽ tạo không đặc biệt?” Đoạn Ái Đình chia tay, nhún vai, trồng điệu bộ rất vô sỉ.

“Da mặt đặc biệt dày sao? Ngày hôm đó chị vừa khóc vừa gào lên với người ta, người ta có để ý đến chị không?”

Mặt Đoạn Ái Đình biến sắc, nhe răng nói: “Tao không giống một số người, đến dũng khí nói chuyện với người ta cũng không có.”

“Người ta là cậu chủ của tập đoàn lớn, tôi chỉ là một thực tập sinh nhỏ nhoi nên không dám nói chuyện với người ta là chuyện rất bình thường. Ngược lại là chị, có lục tung khắp cái giới giải trí này, chắc cũng chẳng tìm được mấy người mặt dày đuổi theo người ta như chị đâu.”

“Mày nói cái gì!”

“Chị cho rằng cái dáng vẻ thắm thiết của mình cảm động lắm à? Trong mắt những người xung quanh thì chị có khác gì mấy cô ả suốt ngày lăn lộn gọi chồng ơi, chồng à ở bên dưới phần bình luận của người ta? Không đúng, chị còn chẳng bằng những người đó, ít nhất người ta còn dám trườn cái mặt lên trên mạng, còn chị thì sao?”

Hốc mắt Đoạn Ái Đình đỏ bừng, chị ta nhìn cô bằng ánh mắt rất đáng sợ: “Mày vốn không hiểu rõ chuyện của bọn tao, mày không có tư cách nói chuyện này với tao.”

“Tôi không hiểu rõ? Tôi không hiểu rõ cái gì? Không hiểu rõ chuyện chị bố thí bữa ăn ở nhà hàng Pháp? Hay không hiểu rõ dáng vẻ chanh chua đanh đá của chị khi say khướt? Hay là tôi không hiểu chuyện bạn trai chị mượn việc công làm việc tự để cắt xén học bổng của người ta? Hay là không hiểu chuyện bạn trai chị vu oan cho người ta?”

Chẩm Khê nhìn chị ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Thế giới này không có thần thánh, cho nên mỗi người đều có tư cách để ghi hận người khác, không phải chỉ có mình chị được ngoại lệ đâu.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương