Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 178: CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG NHỎ NHẶT

/395
Trước Tiếp
Người đó nói một tràng gì đó vào điện thoại, Chẩm Khê nghe không hiểu, sau đó giọng nói phiên dịch cứng nhắc vang lên:

“Không ghét tôi hả?”

Chẩm Khê kéo khóe miệng nhếch lên, cười một cách ngượng nghịu.

Đúng lúc đó chị Phan xuất hiện, Chẩm Khê chỉ vào chị để anh ta nhìn, thoắt cái, đã chạy mất dạng.

“Em nói chuyện gì với anh chàng đó vậy?”

“Chỉ là chào hỏi mà thôi.”

Vẻ mặt của chị Phan chẳng biết là tin hay không tin, dù sao thì sau đó chị cũng không rời Chẩm Khê nửa bước.

Chính thức bước vào quay. Cảnh quay đầu tiên là cảnh chào tạm biệt của nam chính và cô bạn cùng lớp.

Cảnh của Chẩm Khê lát sau sẽ quay một mình.

Chẩm Khê ngồi trước máy quay theo dõi, nói thầm với chị Phan: “Nhìn hai người này còn giống couple hơn em ý.”

“Chuẩn, trai xinh gái đẹp, nhìn thật là sướng con mắt.”

“Ý chị là gì?” Chẩm Khê làm mặt nghiêm túc.

“Sao? Ngày nào cũng nghe các fan của em khen em đủ kiểu còn chưa đã sao? Còn muốn chị phải nịnh hót cho em nghe à? Chị nói em nghe, mặc dù chỉ làm việc cho em, nhưng lương tâm của chị vẫn còn đây. Mặc dù em là Center quốc dân, nhưng em không đẹp bằng cô nàng này, đây là sự thật.”

Nhân viên xung quanh đều cười ầm, Chẩm Khê tức đến xanh mặt.

Cảnh quay chào tạm biệt này tiến hành rất suôn sẻ. Dẫu sao cũng không cần quá nhiều kỹ năng diễn xuất.

“Tốt, nội dung tiếp theo chính là...” Đạo diễn gọi bọn cô lại nghe kịch bản, cũng chẳng thèm quan tâm rằng cái vị Hàn Quốc kia nghe có hiểu hay không, vẫn cứ nói:

“Một ngày trời mưa nọ, vì không có ô nên em phải ở lại trường. Em nhìn sắc trời, tỏ ra rất lo lắng, vì đêm hôm qua bố em lại uống rượu, còn đánh em. Hôm nay ông ấy ở nhà, em lo rằng khi về nhà sẽ lại bị đánh. Lúc này...” Đạo diễn xúc động đến đỏ mặt, dường như ông mới là nhân vật chính của quảng cáo này.

“Trên đầu em xuất hiện một chiếc ô. Em quay lại thì nhận ra, người cầm ô là bạn nam mà em đang yêu thầm. Anh ta cúi đầu nhìn em, hai người nhìn vào mắt nhau. Lúc này...”

Lại tiếp tục lấy hơi.

“Tim em đập rất nhanh, mặt đỏ ửng lên. Em bối rối không biết phải làm sao, thể là chạy thẳng vào trong màn mưa. Chạy chưa được vài bước, bỗng nhiên em bị người ta kéo lại. Em quay đầu lại thì thấy...”

Nghe ông ta nói chuyện thực sự mệt mỏi.

“Người kéo em lại chính là người mà em đang thầm thích. Anh ta cẩm ô dúi vào tay em, sau đó chạy vào trong mưa. Em cầm chiếc ô, mắt nhìn về hướng anh ta, đứng ở đó một lúc rất lâu. Đây là cảnh thứ hai.”

Đạo diễn nhìn cô, “Vừa nãy là cảm xúc vừa tổn thương vừa ngưỡng mộ, còn lần này tôi cần em phải thể hiện được cái cảm xúc vừa rung động vừa hạnh phúc đến bối rối không biết phải làm sao.”

Vậy sao?

Ha-Ha-Ha!

Cảnh quay bắt đầu bằng cơn mưa nhân tạo, xe xịt nước phun nước ào ào, cái cảnh mưa như trút nước này thật sự chẳng có một tí tẹo gì gọi là lãng mạn.

“Dưới cảnh này mà phải lao vào mưa ấy hả?” Chẩm Khê hỏi chị Phan, “Nhóc này bệnh à?”

“Em chưa bao giờ yêu thầm ai sao?” chị Phan hỏi.

Kiếp này không có, kiếp trước thì từng có. Nhưng lúc đó Nhiêu Lực Quần hoàn toàn không quan tâm đến cô, cô chỉ có thể đứng nhìn hắn ta và cô bạn gái xinh đẹp tay trong tay, lấy đâu ra tí tẹo kí ức đẹp đẽ nào.

Vì ngại ngùng với đường đột mà đâm đầu chạy vào cơn mưa? Đầu có vấn đề à?

Chẩm Khê đứng dưới mái hiên, ngây người nhìn nước đang đổ ào ào trên đỉnh đầu.

Đạo diễn cẩm loa la lên: “Chẩm Khê, chạm một chút.”

Bảo có chạm cái gì?

“Chạm vào mưa, nhanh!”

Chẩm Khê cố kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, vươn tay ra. Nhưng rồi, ngay lập tức, bàn tay cô đã bị nước từ vòi phun đập ngược trở lại vì áp lực phun của vòi quá mạnh.

Đau thật.

“Go go go!”

Đạo diễn hét: “Nam chính, chạy vào.”

“NG!”(*)

(*) NG: Cảnh quay bị lỗi.

Đạo diễn cầm loa, hét lớn:

“Chẩm Khê, ô trên đầu em nãy giờ, sao em lại không phản ứng gì vậy?”

Chẩm Khê cảm thấy rất ấm ức. Đang ở trong phòng thế này, tự nhiên có ai đó lặng lẽ, không một tiếng động mà cầm ô che cho ông thì ông có thể phát hiện ra sao?

“Lại nào!”

Lần này quay lại, lúc anh ta cầm ô lên, anh ta dùng ngón tay đụng vào Chẩm Khê ra hiệu.

Chẩm Khê quay đầu lại, từ từ ngước đầu theo như yêu cầu của đạo diễn, mắt đối mặt với đối phương.

Cô chỉ nhìn vào giữa hai chân mày của đối phương, còn anh ta thì nhìn thẳng vào mắt cô.

Chẩm Khê thấy có hơi ngượng ngùng.

“OK!CUT!”

Tiếp theo, là cảnh Chân Khế chạy vào màn mưa.

Phân cảnh này phải quay đi quay lại bốn năm lần, mỗi lần Chẩm Khể chạy lao vào màn mưa, đạo diễn đều không vừa lòng. Cô lại phải nhanh chóng đi thay đồ, sấy tóc, sau đó lại tiếp tục quay.

Cảnh đối phương kéo cô lại cũng quay rất nhiều lần. Hai người cứ đứng trong mưa, bị dội nước ướt từ đầu đến chân.

Thật ra lần quay thứ nhất Chẩm Khê thấy cũng khá ổn, từ góc máy đến cảm xúc nhân vật đều ổn cả. Nhưng đạo diễn lại không hài lòng, bảo phiên dịch viên nói với an, nói anh ta lúc kéo Chẩm Khê lại thì đừng lôi cánh tay của cổ mà phải nắm tay cô lại.

Chẩm Khê đội khăn trên đầu run rẩy hỏi chị Phan: “Như này có khác gì nhau sao?”

“Chắc là đạo diễn lấy góc.”

Đợi đến quay thật, mới thấy rõ khác biệt giữa lỗi cánh tay và nắm tay.

Lúc trước bị người ta túm lấy cánh tay, Chẩm Khê vẫn không cảm thấy gì. Lúc này, trong mưa lạnh buốt, đột nhiên có một bàn tay to lớn, ấm áp nắm lấy tay cô, cái cảm giác sởn gai ốc đó thật sự không phải đùa đâu.

Xong một phần của phân cảnh trong mưa. Hôm nay Chẩm Khê còn quay một phân đoạn nữa, là cảnh cổ về nhà, vào trong nhà vệ sinh lau sạch ô.

Chẩm Khê không thể nào hiểu nổi là tại sao lại làm như vậy. Cô hỏi đạo diễn: “Tại sao phải lau ồ ạ?”

“Vì em muốn trả lại cho anh ta một cái ô thật sạch sẽ.”

“Dù sạch hay không chẳng lẽ không phải là do chất lượng của nơi sản xuất ra nó quyết định hay sao?”

Nhân viên xung quanh đều bụm miệng cười.

“Em nghĩ rằng đây chỉ là một cây ô bình thường hay sao?” Đạo diễn mặt đỏ tía tại hét lên.

Chẩm Khê cầm đạo cụ trong tay suy nghĩ, nói: “Cũng đâu phải có chức năng tự động AI(*) gì đâu, sao lại không phải là bình thường chứ?”

(*) AI: AI hay trí tuệ nhân tạo là một dạng trí thông minh do con người lập trình với mục đích biến mọi cỗ máy có thể tự hiểu và vận hành giống cách con người sử dụng chúng.

“Đây chỉ là một chiếc ô sao? Đạo diễn nhìn cổ giống như kiểu muốn nói “jin zza”(Thật là!), nói: “Đây không chỉ là cái ô, mà còn là thứ gửi gắm tất cả tình cảm của em dành cho anh ta. Tình cảm của em đối với anh ta cũng trong sáng thuần khiết như vậy, tất nhiên sẽ muốn giữ cái ô thật sạch... để trả lại cho người ta.” Nói xong, đạo diễn còn bổ sung thêm một câu, “Em chưa bao giờ yêu sao?”

“Chưa.”

Thái độ thản nhiên của Chẩm Khê làm cho đạo diễn cũng hơi ngu người, rồi chỉ đành xua tay, nói: “Đi lau sạch ô đi.”

Nguyên một buổi tối, Chẩm Khê lọ mọ ngồi trong một căn phòng vệ sinh chật hẹp để lau lau cọ cọ cái ô, còn phải vừa làm vừa cười, vừa cười vừa vui mừng. Sau khi quay xong Chẩm Khể xem lại cảnh quay, hỏi nhỏ chị Phan:

“Thế này thì xem kiểu gì, em diễn giống như bị thần kinh vậy. Chị nói những người khác quay cảnh học đường, đều là giặt đồ cho người ta các kiểu, em thì lại độc đáo hơn, lau ô? Vậy mà ông ta cũng nghĩ ra được.”

“Đó còn không phải là em không xinh đẹp bằng các nữ chính trong phim học đường sao?”

***

Hôm sau còn có một phân đoạn là cảnh Chẩm Khê trả ố.

“Em đi đến lớp anh ta để trả ô, anh ta không có trong lớp, em bị các bạn nữ cùng lớp anh ta cười nhạo, chế giễu. Em khổ sở, cầm ô chạy đi, vừa tan học đã đứng trước cổng trường cho người ấy. Nhưng em đợi mấy ngày liền, anh ta cũng không xuất hiện.”

Đạo diễn xem kịch bản, tiếp tục nói:

“Một buổi tối nào đó, em lại bị người cha say khướt đánh đập. Em chạy ra khỏi nhà rồi nhìn thấy chàng trai mà em yêu thầm đang ngồi trong cửa hàng tạp hóa ở đối diện nhà mình. Lúc đó trời đang mưa, anh ta cầm ô qua đón em, đưa em đến công viên ngồi, còn mua đồ ăn và thuốc cho em, ở bên em đến tận trời sáng. Trước khi đi, anh ta đưa ô cho em.”

“Lại là trời mưa.” Chẩm Khê nhức đầu, hỏi lại, “Quảng cáo này của chúng ta không thể quay nếu không có cảnh trời mưa sao? Ba phân đoạn rồi, đều là trời mưa.”

Chẩm Khê đã quá quen thuộc với màn chạy vào trong mưa rồi, cho nên đoạn này quay rất suôn sẻ. Nhưng điều khiến cô thực sự đau đầu, vẫn là cảnh ở công viên.

Mưa thì to, trời thì tối, hai người ngồi trong công viên, cầm một cái ố, đến khi trời sáng.

“Chị nói có phải điên rồi không? Rõ ràng là cửa hàng tạp hóa ở ngay trước mặt, tại sao lại phải chạy ra công viên ngồi?” Chẩm Khê hỏi chị Phan.

“Cửa hàng tạp hóa không lãng mạn.”

“Công viên thì lãng mạn sao? Ai điên mà giữa đêm mưa lại ra công viên ngồi?”

Nói thì nói vậy, nhưng quay thì vẫn phải quay.

Vì quay quảng cáo này, tổ đạo diễn đã thuê một công viên rồi cho giải tán người ngoài để tiến hành quay.

Tối hôm đó, lúc bọn họ di chuyển tới chỗ quay thì fan đã vây kín, không biết lấy được tin tức từ đầu nữa.

Trong số đó, đa số là fan của cô, cũng không ít là fan của Ian.

“Bọn họ biết chúng ta sắp quay cảnh tình cảm sao?” Chẩm Khê hỏi.

“Chắc là không biết. Công tác bảo mật bên quảng cáo rất tốt, chắc chỉ biết là hai bọn em có hợp tác.”

“Fan cũng không nghĩ là Cloud sẽ điên đến mức, cho hai thần tượng đang hot dưới trướng đi quay cảnh lãng mạn với nhau.”

“Nghe nói hôm nay sẽ có lãnh đạo đến.”

“Lãnh đạo? Lãnh đạo nào? Lý Hà sao? Ông ta dám đến sao? Không sợ là fan của em sẽ đâm thủng lốp xe của ông ta sao?”

“Fan của em cũng là học theo em nên mới dám hung hăng như vậy.”

Lý Hà quả thật không đến, người đến là Vân Tụ, đi làm hai xe, dẫn theo bốn, năm cấp dưới.

Lúc anh vừa xuất hiện, nhóm fan đứng bên đó xôn xao một lúc, đoán già đoán non là ngôi sao nào đó không biết tên, còn giơ máy ảnh lên chụp, nhưng ngay lập tức bị bảo vệ nhắc nhở.

Nhân viên tại hiện trường, cho dù là bên quảng cáo, bên D&D, hay bên Cloud và CL đều nháo nhào đi chào hỏi người ta. Nhìn cảnh tượng ấy, người không biết khéo còn cho rằng là một diễn viên đạt giải Oscar nào đó tới.

“Anh ta đến làm gì?” Chẩm Khề hỏi chị Phan.

“Không biết, em không qua đó chào hỏi người ta à?”

“Vừa nãy em đã gật đầu chào anh ta rồi.” Chẩm Khê nói.

“Lúc nào? Sao chị không nhìn thấy?”

Chẩm Khê làm lại cho chị xem.

Chị Phan véo cô một cái, nói: “Đó là gật đầu chào của em sao? Y chang như ngủ gật. Em cùng chị qua chào hỏi người ta mau.”

“Không đi.” Ngay lập tức Cẩm Khê đáp.

“Người ta bây giờ là lãnh đạo, em còn không mau qua đó xun xoe, nịnh bợ, ở đấy ngẩn người làm gì.” Chị Phan gắt gỏng.

“Ai nói anh ta là lãnh đạo của em? Lãnh đạo của em là Lý Hà mà. Ông ta cũng đâu có đến. Anh ta là ông chủ của công ty khác, em qua đó nịnh hót không phải là thành hám danh sao? Em đường đường là Center quốc dân 17 triệu phiếu, em thèm mà đi.”

“Không phải em nói, ông chủ thật sự của D&D là anh ta sao?

“Ai nói vậy? Trong bộ máy lãnh đạo của D&D có tên anh ta sao? Chỉ cần một ngày D&D không phải họ Vân thì ngày đó anh ta vẫn không quản được em.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương