Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 183: KẸO THỦY TINH

/395
Trước Tiếp
Chớp mắt đã đến cuối năm, từ đây đến giao thừa cũng chỉ chừng nửa tháng nữa.

Ngày nào Chẩm Khê cũng bận tối mắt tối mũi. Vừa tới cuối năm, những hoạt động và lời mời lũ lượt kéo đến. Thời gian của Chẩm Khê thật sự phải dùng đến phút để đong đếm.

“Em cũng muốn tham gia show truyền hình” Chẩm Khê nói, “Gần đây không phải có mấy cái show thực tế kiểu như quan sát cuộc sống hằng ngày sao? Chương trình nào mà chỉ cần ăn với ngủ ấy, em có thể đi quay được không?”

“Không có show truyền hình nào mời em đâu” Chị Phan còn không thèm ngẩng đầu lên đã trả lời cô.

“Chị lừa em. Bao nhiêu lần em nghe thấy chị nói chuyện qua điện thoại về lời mời của mấy show truyền hình rồi. Chị toàn nói là em không có thời gian”

“Vốn dĩ là em không có thời gian thật mà”

“Không có thời gian tham gia show truyền hình mà lại có thời gian đi quay quảng cáo” Chẩm Khê ấm ức.

“Quay quảng cáo kiếm nhiều tiền hơn đó nha.”

“Kiếm tiền thì cũng là kiếm cho mấy tên thương nhân nham hiểm kia thôi. Chị không thấy fan của em luôn yêu cầu rằng, muốn được nhìn thấy em trên truyền hình sao? Từ lúc ra mắt tới giờ, em chỉ xuất hiện có hai lần trên truyền hình thôi đó. Em chỉ nổi trên mạng thôi à?”

“Sao lại có thể chỉ nổi trên mạng được chứ?” Chị Phan nói với giọng điệu như đang giỗ trẻ con, “Sắp tới các lễ trao giải và các đêm hội cuối năm rồi, lúc đó thì em tha hồ mà xuất hiện trên truyền hình”

D&D nhận được vô số lời mời đến từ các lễ trao giải và các đêm hội cuối năm. Nếu như nhận lời tất cả, vậy thì trong một ngày bọn cô phải chạy đến bốn năm lịch trình, di chuyển liên tục đến ba, bốn thành phố. Dù Lý Hà có độc ác đến cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ không thể làm chuyện như vậy được. Tất nhiên, cũng có thể nói là ông ta không nỡ chi tiền để mua vé máy bay.

Vì thế, chỉ đành ưu tiên những lời mời có thù lao cao nhất, nổi tiếng nhất và có quy mô hoạt động lớn nhất.

“Vào lúc này thì đúng là phải hâm mộ công ty của mấy em thật đấy” Chị Phan cảm thán, “Trong nhóm Rainbow Girls còn có bảy nhóm nhỏ nữa, mỗi nhóm nhỏ lại chịu trách nhiệm một hoạt động, tiền thu về cũng được nhân theo hệ số bảy. Nghe nói sau này, từng nhóm nhỏ đó còn tiếp tục chia thành các nhóm nhỏ hơn. Đến lúc đó thì nhân hệ số mười bốn rồi”

“Có gì để hâm mộ chứ” Quản lý Đồ nói một cách lạnh lùng, “Chẩm Khê nhận một quảng cáo thôi là đã kiếm được ngang số đấy rồi”

Chẩm Khê ném cái vỏ chuối vào thẳng sọt rác một cách tàn nhẫn.

Để chào đón lễ Giáng Sinh, Honey Peach đã tung ra video quảng cáo mà cô quay lần trước. Quảng cáo chia thành tám phần, mỗi ngày tung ra một phần, khi ghép lại với nhau để xem thì sẽ trở thành một bộ phim ngắn.

Nội dung của phần một là cảnh cô tình cờ nhìn thấy anh chàng mà mình thầm thích đáng nói lời tạm biệt với một cô bạn trong một ngày mưa.

Cảnh quay được biên tập, phối nhạc như một bộ phim điện ảnh, thấm đẫm hương vị vừa ngọt vừa chua của một trái táo xanh.

Cảnh quay kéo dài chưa đầy một phút, tất cả những cảm xúc trong đó đều thể hiện một cách vừa phải, để lại không gian cho khán giả tự mường tượng.

Ngay cái hôm mà quảng cáo được tung ra, cả Chẩm Khê và lan đều được lên top tìm kiếm.

Ở phần thứ hai, cảnh mở đầu chính là cảnh cô phát hiện ra lọ thuốc trị thương đặt ở trong ngăn bàn của mình. Cảnh quay bắt đầu từ cổ tay đến cánh tay, rồi đến khóe miệng bầm tím, sau đó là chuyển đến bầu trời xám xịt bên ngoài. Cảnh cổ ngồi thu lu ôm đầu khóc trong góc tường và cảnh những giọt nước mưa rơi lộp độp trên đám cỏ xanh cũng được lồng ghép vào.

Nội dung chính của quảng cáo lại được kéo trở lại vấn đề bạo lực gia đình.

Bắt đầu của phần ba chính là màn quan trọng của cả bộ quảng cáo này. Lần đầu tiên chạm mặt nhau của cô và anh.

Dưới mái hiên là một chiếc ô đen đang được giơ cao trên đỉnh đầu, còn cô thì lao nhanh dưới cơn mưa, đến cảnh ngón tay của hai người chạm vào nhau thì hình ảnh tạm dừng, chỉ có khung cảnh của làn mưa và bóng lưng cao gây của anh trong màn mưa.

Nhìn thì lãng mạn đấy, nhưng nhiều hơn thế chính là không khí ảm đạm và chán nản.

Sau khi phần quảng cáo này được tung ra, các bình luận được chia ra thành bốn luồng ý kiến chính, tất nhiên đều xoay quanh nội dung của đoạn quảng cáo này.

Những lời mắng Chẩm Khê có, mắng Ian có, mắng chửi cả hai bọn họ cũng có và ý kiến còn lại chính là ngầm thấy bọn họ rất xứng đôi.

Và thế là thuyền Chẩm Khê và lan bắt đầu ra khơi.

Phần thứ tư của quảng cáo được bắt đầu bằng tiết tấu nhẹ nhàng của một bản nhạc cổ điển, hình ảnh cô đang ngồi trong nhà vệ sinh lau chiếc ố, vừa lau vừa khẽ hát. Trên khuôn mặt tím bầm hiện lên nụ cười vui vẻ của cô thiếu nữ.

Cảnh đầu tiên của đoạn thứ năm là một màu xám vàng, cổ mang ô đi trả lại thì bị người ta cười nhạo. Ngày qua ngày, cô vẫn luôn đứng ở trước cổng trường đợi anh nhưng mãi vẫn không đợi được.

Cái cảnh này, giống như sắp tuyên bố dấu chấm hết cho cuộc tình đơn phương ngây ngô này.

Cặp đôi Chẩm Khê và Ian được đặt là cặp đôi “O&Mưa”.

Đến phần thứ sáu, khung cảnh là một màu u ám nặng nề và ánh đèn vàng mờ mịt. Tiếng ghế đầu đập xuống đất, cô ôm chặt em trai trong lòng, ánh mắt vô cùng sợ hãi. Người cha vung chiếc ghế về phía em trai, cô giơ cao bình hoa lên rồi đập xuống, vỡ toang, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi sền sệt chảy ra.

Cô kinh hoàng chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy anh đang ở trong cửa hàng tạp hóa. Trời bắt đầu đổ mưa, anh vẫy tay với cô.

Lúc này, tiêu đề cặp đôi “Ô&Mưa” đã có số lượng người tìm xem vượt mốc mười triệu.

Phần thứ bảy, bầu trời màu đen ngột ngạt, không có dấu vết của một ngôi sao nào. Trời mưa như trút, nước mưa chảy dọc theo tán ô, rơi xuống hai người bọn họ. Bọn họ ngồi trong công viên, ánh sáng duy nhất phát ra từ ngọn đèn đường bên cạnh. Thời gian như dần trôi đi, sắc trời cũng dần sáng hơn, mưa vẫn chưa tạnh, anh đặt chiếc ô vào tay cô rồi đội mưa mà chạy.

Cuối cùng, cô cầm ô đi về nhà, lại muốn lau sạch sẽ chiếc ô rồi đem trả cho người ta. Rồi cô nhớ đến chiếc ô mà lần trước vẫn chưa trả được. Cô lục tung khắp nhà nhưng vẫn không tìm thấy. Trong cảnh quay đó, trông cô đẩy hoảng hốt và mê mang.

Phần thứ tám, bầu trời xanh trong, thảm cỏ xanh mướt, bốn bể xung quanh là một căn phòng kín có nền tường trắng toát nhưng lại xuất hiện một chiếc ô đen đang mở ra. Trên bàn, có mấy lọ thuốc màu trắng, trên thân lọ viết chữ tiếng Anh. Tiếng cửa mở kêu ken két, tiếp sau đó là một đôi chân trần xuất hiện trên khung hình. Những giọt nước trong veo đọng lại phía trên chiếc ô, cùng với một chiếc bàn chải màu đỏ và đôi bàn tay.

Dòng chữ “---End---” hiện lên.

Chẩm Khê dang hai tay ra, con ngươi không ngừng đảo, thể hiện trạng thái cảm xúc của cô lúc này.

“Vậy là hết rồi hả? Phần cuối của cái quảng cáo này có ý nghĩa gì thế?”

“Chính em đóng mà em còn không biết à?”

“Phần cuối cùng không phải do em đóng”

“Xem không hiểu thì thôi. Mục đích người ta quay quảng cáo cũng không phải là để em xem mà hiểu được.”

“Đến xem mà còn không hiểu thì còn quay làm gì?” Chẩm Khê hỏi.

“Thì người ta cũng chỉ vì muốn bán túi xách mà. Em có biết mấy cái ba lô em dùng trong đoạn quảng cáo đó đều đã cháy hàng rồi không?”

“Để bán ba lô thì tại sao lại phải quay một cách công phu như vậy?”

“Để bày tỏ thành ý của bọn họ đối với fan của em. Nói cho bọn họ biết, các bạn thấy đấy, tôi đã quay thần tượng của các bạn một cách xuất sắc như vậy. Vì vậy, không phải các bạn cũng nên ủng hộ cho sản phẩm của chúng tôi sao? Mà không, vừa mới lên kệ đã bán sạch rồi. Người ta đâu thèm quan tâm xem khán giả có hiểu hay không, người ta chỉ cần tính xem sẽ kiếm được bao nhiêu tiền thôi.”

“Vậy à, ha ha.”

Đoạn kết thúc của quảng cáo này đã làm Chẩm Khê băn khoăn rất lâu, trở thành một nỗi cố chấp ở trong lòng cô.

Nếu không phải là điện thoại đã bị tịch thu thì cô đã gọi điện thoại hỏi thẳng đạo diễn về ý nghĩa của cái kết này.

Chẩm Khê lập một cái nick ảo, âm thầm gia nhập vào fanclub của chính mình, sau đó giả bộ ngây thơ đi hỏi người ta.

[Đoạn kết của quảng cáo Honey Peach mà Đan Đan quay có ý nghĩa gì vậy? Người ta xem thế nào cũng không hiểu ô.]

Sau khi câu này được gửi đi, bản thân cô cũng thấy buồn nôn.

Mợ Ba Của Đan Đan: [Đoạn kết: Chẳng phải là Đan Đan của tôi không xuất hiện trong đoạn kết sao? Không xem.

Ông Ngoại Của Cậu Tư Đan Đan: [Tôi chỉ cần biết là Đan Đan của tôi nổi như cồn rồi! Nổi đến tận trời, nổi đến tận vũ trụ. Ai thèm quan tâm cái kết của nó có ý nghĩa gì chứ?]

Dì Hai Của Đan Đan: [Nhất định! Nhất định không cho Bạch Liên Hoa bám fame. Muốn tạo scandal CP với Đan của tôi ư? Nằm mơ đi.]

Chị Họ Thứ Chín Của Đan Đan: [Trên mạng có mấy bản cut các cảnh chỉ có Đan của tôi, khuyên bà nên đi coi mấy cái đó thì hơn. Bản full có thêm cái mặt của tên Bạch Liên Hoa kia, hễ nhìn thấy cái mặt như trát cả tám trăm cần bột mì đó là tôi thấy buồn nôn à.]

Bây giờ thì Chẩm Khế mới biết, Bạch Liên Hoa là chỉ Ian.

Chẩm Khê thấy tên nick của những fan đó mà chỉ biết ôm đầu, không biết rốt cuộc là mình đã lạc vào cái động nào đây.

Vừa nhìn đã thấy một đống tên, nào là Yêu Đan, Bảo vệ Đan, Chỉ Vì Đan Của Tôi.

Thông báo chung của “động” thì là: [Mời các bé cưng mới gia nhập nhóm tự giác đổi tên của mình trở thành những tên có quan hệ họ hàng với Đan Đan. Từ giây phút các bạn vào nhóm thì chúng ta chính là người một nhà.]

Ngón tay của Chẩm Khê đã do dự trước cái nút rời nhóm một hồi lâu, nhưng cuối cùng cô vẫn đổi tên của mình ở trong nhóm thành “Dì Của Cậu Đan Đan”.

Cô tìm những tin lên quan đến bộ quảng cáo này ở trang W, đập vào mắt cô đều là những thông tin chẳng liên quan mấy đến bộ quảng cáo, mà đa số đều là những màn đấu đá của fan Chẩm Khê với fan Ian.

Chẩm Khê ngẫm nghĩ một hồi, cố kìm nén cảm giác da đầu đang tê dại của mình, gõ hai chữ “Ô&Mưa” trên thanh tìm kiếm.

Trên trang W, tìm quảng cáo thì không thấy có tin gì liên quan đến quảng cáo, tìm Ô&Mưa thì cũng không có liên quan gì đến O&Mưa.

Nhưng cũng may, Chẩm Khế chẳng phải tốn bao công sức đã tìm thấy thứ mình muốn.

[Nội dung phim quảng cáo được phân tích kỹ lưỡng toàn bộ, bạn muốn biết hay không muốn biết thì ở đây cũng đã có. Chú ý, bài phân tích này chứa đựng đầy những mảnh vụn thủy tinh, những bé thích ngọt ngào chớ có vào.]

Chẩm Khế xoa tay, bấm mở bài phân tích ra.

Bài viết này vừa có lý vừa có căn cứ, văn hay nền lại đẹp đã hé mở cho Chẩm Khê về nội dung thật sự của bộ quảng cáo này.

[Chẩm Khê bị chứng bệnh ảo tưởng hay còn gọi là tâm thần phân liệt. Ian là nhân vật mà cô ấy tưởng tượng ra, hay nói cách khác chính cơ thể cô ấy đã tự phân chia ra nhân cách khác để bảo vệ bản thân mình.

Lý do là:

Thứ nhất, chỉ sau khi Chẩm Khê bị đánh đập ở nhà, tinh thần rơi vào trạng thái khủng hoảng trầm trọng thì anh ấy mới xuất hiện. Hơn nữa, mỗi lần anh xuất hiện thì trời đều mưa rất to, điều đó phù hợp với tâm trạng lúc đó của Chẩm Khê.

Thứ hai, Lúc Chẩm Khê đi trả lại ô cho Ian, nguyên nhân mà các bạn nữ cùng lớp lan cười nhạo cô ấy rất có thể là do trong lớp họ căn bản không có ai là Ian cả. Cùng với đó, khoảng thời gian mà Chẩm Khế đứng ở cổng trường chờ đợi rất lâu nhưng vẫn không hề gặp được đối phương. Vì vậy, có thể là trong trường hoàn toàn không có sự tồn tại của người này.

Chú ý, ngày đó trời không có mưa, trên người Chẩm Khê cũng không có thương tích, nói thẳng ra là lúc đó cô ấy không bị đánh.

Thứ ba, lúc Chẩm Khê gặp lại an lần nữa là khi nào? Chính là ngay sau khi cô ấy bị bố ruột đánh đập lần nữa và cô ấy đập lọ hoa khiến bố ruột bị thương, chạy ra khỏi nhà thì liền thấy lan đang đứng trong cửa hàng tạp hóa đối diện, lúc đó trời cũng mưa rất to.

Ian đi cùng cô ấy đến công viên rồi ngồi ở đó cả tối với cô ấy, lúc mặt trời ló dạng thì đưa ô cho Chẩm Khê rồi chạy mắt.

Chú ý: Cái ô mà lần trước Ian đưa cho Chẩm Khê giống y hệt cái này. Nhưng nhìn thì có vẻ sạch sẽ hơn cái ô trước. Vì sao? Bởi vì chiếc ô này đã được Chẩm Khê lau chùi sạch sẽ rồi. Vì thế, lúc Chẩm Khê tiếp tục mang cái ô này về nhà thì cái ô trước đó liền biến mất. Bởi vì chiếc ô này chính là cái ổ Chẩm Khê mang đi và cũng chính là cái cô mang về.

Cuối cùng, bằng chứng có thể chứng minh tất cả những suy đoán trên của tôi là cái kết của phần tám. Có thể thấy rõ ràng rằng căn phòng trắng toát đó chính là một bệnh viện tâm thần, trên bàn có lọ thuốc màu trắng mà nếu phóng to ra thì có thể thấy, tên của loại thuốc đó là thuốc dùng để chữa trị chứng bệnh tâm thần.

Có thể đoán, tối hôm đó Chẩm Khê lỡ tay đánh chết bố ruột bằng lọ hoa, trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát phát hiện ra cô ấy có vấn đề về tinh thần, vì vậy mà cô ấy bị đưa đến bệnh viện tâm thần.

Từ hành động lau chùi ô của cô ấy có thể nhìn ra, đó là lựa chọn duy nhất của cô ấy để có được cảm giác an toàn và sự an ủi. Vì vậy, trong phòng bệnh của cô ấy có chiếc ô.

Thật là muốn khóc quá. Các bạn thử tưởng tượng đi, Chẩm Khê bị nhốt ở trong phòng bệnh dành cho người tâm thần, cô ấy không ý thức được mình có vấn đề tinh thần và cũng không ý thức được lan chỉ là người mà cô ấy tự tưởng tượng ra. Trong thế giới của cô ấy, Ian thật sự tồn tại. Vì thế mà ngày qua ngày, ngày nào cô cũng lau chùi cái ô để mong một ngày nào đó, khi cô ấy có thể trả lại chiếc ô thì cũng có thể gặp được người ấy một lần nữa.

Nhưng mà, bố cô ấy chết rồi, người có thể khiến tinh thần cô ấy bị đả kích mà sinh ra ảo giác đã không còn.

Cô ấy mãi mãi không thể gặp lại Ian nữa.]
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương