Thực Tập Sinh Thần Tượng full

Chương 189: TRẬN ĐẤU THÚ

/395
Trước Tiếp
Chẩm Khê lại gặp Diệp Cửu Như vào đêm trước ngày ghi hình chương trình.

Cô không biết giây phút này Diệp Cửu Như nhìn cô với tâm trạng như thế nào, có phải cũng giống như tâm trạng của mình hay không.

Vừa nghĩ tới việc hai người bị coi như món đồ giải trí trong sàn đấu thủ để mang ra đánh cược, Chẩm Khê đã muốn cùng cô ta ôm nhau khóc một trận.

Nhưng lập trường của hai người lại có chút khác nhau. Quan hệ của cô ta cùng Vân Tưởng khác một trời một vực với quan hệ của cô và Vân Tụ.

Trong trận đánh cược của hai anh em nhà họ Vân này, có lẽ cô ta đã tự nguyện tham dự. Còn Chẩm Khế cô, hoàn toàn chính là đánh bậy đánh bạ.

Cô có thể oán giận với ai đây? Chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận, có chăng cũng chỉ có thể oán trách số mệnh mà thổi.

Dù sao thì khi cô tham gia cuộc tổng bình chọn của Melon hay Dream Girl 130, cũng không hề biết bên trong lại còn lòng vòng nhiều mối quan hệ rắc rối phức tạp như vậy.

Đều là số mệnh cả!

Số đặc biệt về thần tượng kỳ này của “The City Walks” sẽ ghi hình hai ngày ở thành phố Y, trường số 7 là nơi đầu tiên mà bạn tiến hành lấy cảnh quay, đồng thời sẽ tiến hành nhiệm vụ thứ nhất ở đây.

Cảnh mở màn.

Năm vị khách mời bọn cô sẽ do đạo diễn giới thiệu ra sân. Cho dù, bọn cổ đã từng gặp mặt và chào hỏi tất cả những người dẫn chương trình, nhưng khi bọn cô ra sân, bọn họ vẫn phải thể hiện ra sự kinh ngạc, hoàn toàn bất ngờ.

Chẩm Khê là người ra sân sau cùng.

Đạo diễn giới thiệu: “Vị khách mời cuối cùng, là một người vẫn luôn được đồn đại là con gái ruột của giám đốc đài truyền hình chúng tôi...”

Những người dẫn chương trình khác liền nói: “Không phải chứ, chớ có đùa...”

“Là một nghệ sĩ thần tượng chỉ vừa mới ra mắt năm nay nhưng đã nhận được sự yêu mến của rất nhiều người, chúng ta hãy cùng hoan nghênh...”

Người trong tổ đạo diễn nhắc nhở Chẩm Khê chuẩn bị ra sân khấu. Cùng với giọng nói vang dội của người dẫn chương trình “Chẩm Khê!”, “Center quốc dân của chúng ta”, “Đan Đan của chúng ta”, vậy là phần làm nổi bật hình ảnh đầu tiên của Chẩm Khê trong cái chương trình giải trí này cũng đã xong.

Một trong những người dẫn chương trình chính là Vương Nhạc Sơn -người vừa nhận được giải thưởng Ảnh đế nào đó trong năm nay, đã kéo cô vào chính giữa: “Trước tiên hãy chào hỏi các vị khán giả yêu quý em đang ngồi trước màn hình đi nào.”

“Nào, trước tiên mọi người hãy vỗ tay chúc mừng Chẩm Khê mấy ngày trước mới nhận được giải thưởng cho nghệ sĩ mới ưu tú nhất trong năm của đại chúng ta.” Một người dẫn chương trình khác nói, “Chương trình này của chúng ta cũng đã ghi hình được ba mùa rồi, trong số bọn anh cũng chưa có ai nhận được giải thưởng đó đâu.”

Chẩm Khê biết người ta đang nói đùa để làm nóng bầu không khí, nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

“Lúc trước Đan Đan từng xem chương trình của bọn anh chưa?” Vương Nhạc Sơn hỏi.

“Tất nhiên là rồi ạ.”

“Vậy chắc chắn là đã nhìn thấy bọn anh luôn kêu gọi em tới tham gia chương trình từ khi bắt đầu tập một của mùa này rồi, đúng không nào?”

Cái này thì đúng là không thể nào không thấy.

Số lượt xem của chương trình này vẫn luôn rất cao. Bắt đầu từ tập một của mùa này được lên sóng, gần như mỗi một tập, những người dẫn chương trình cùng ê-kíp chương trình này đều thay đổi đủ các loại chiêu trò để nhắc đến cô. Ví dụ như mô phỏng theo cách cô nói chuyện, mô phỏng theo quảng cáo của cô, chiến thắng trong trò chơi thì nói mình là ai đó của Chẩm Khê, vân vân... Chỉ cần là ngày mà chương trình này lên sóng, Chẩm Khế chắc chắn sẽ được lên hot search.

Tất cả mọi người lại hàn huyên thêm một hồi, người dẫn chương trình mới nói tới để tài chính của hôm nay.

“Nơi chúng ta đang đứng lúc này, Chẩm Khê, Ái Đình cùng Risun đều rất quen thuộc phải không?”

Đương nhiên, bây giờ bạn có đang đứng ngay trên sân bóng của trường số 7.

“Risun ở đây mấy năm?”

“Năm năm.”

“Sau đó liền sang Hàn Quốc?”

“Đúng vậy.”

“Chẩm Khế thì sao?”

“Bốn năm. Trung học cơ sở ba năm, trung học phổ thông một năm.”

“Lúc trước, ba người các em đều đã quen biết rồi sao?” Người dẫn chương trình hỏi.

“Đương nhiên.” Đoạn Ái Đình đáp lời, “Em với Risun là bạn cùng lớp. Còn Chẩm Khê thì thường xuyên đứng thứ nhất toàn khối, cho nên lúc nào cũng có thể nhìn thấy trong các buổi khen thưởng.”

Đoạn Ái Đình nói đến đây liền liếc Chẩm Khê một cái.

Chẩm Khê hiểu ý, nhận lấy “lá cờ” được thổi phồng của cô ta, nói tiếp: “Bởi vì đàn chị Ái Đình rất xinh đẹp, nên ở trong trường cũng rất nổi tiếng. Vào lễ kỷ niệm thành lập trường, bọn em còn hay được xem chị ấy biểu diễn.”

Nói ra thì, hôm nay có ba học sinh đến từ trường số 7.

Huy Dương, người này không cần phải nói, từ khi Chẩm Khê quen biết anh, danh hiệu hot boy của trường số 7 chưa từng tuột khỏi tay anh.

Đoạn Ái Đình, bởi vì xinh đẹp lại có tài, nên vẫn luôn có người nói cô ta là hoa khôi của trường số 7, mặc dù Huy Dương và Lý Minh Đình kiên quyết không thừa nhận.

Còn về bản thân cô, trước khi cô trở nên nổi tiếng, cũng đã là đại diện cho học sinh của trường số 7. Dù sao thì, có thể liên tục đứng thứ nhất trong vòng ba năm ở trường số 7, cũng là chuyện rất hiếm thấy.

Cũng may mà người đến đây hôm nay không phải là Chẩm Hàm.

Trước khi bắt đầu trò chơi thì phải tiến hành chia đội. Quy tắc chia đội chính là rút thăm.

Thật ra ai cùng đội với ai, từ trước khi chương trình bắt đầu cũng đã quyết định rồi, nhưng vì thể hiện ra cái chất “thực tế của chương trình thực tế cho khán giả xem, cho nên quá trình này vẫn phải diễn ra.

Huy Dương, Đoạn Ái Đình cùng Diệp Cửu Như đều cùng đội với người dẫn chương trình khác phái, chỉ có Chẩm Khê bị ép phải lập đội với Ian.

“Có phải trước đó hai người đã từng hợp tác quảng cáo không?”

Biết rõ còn hỏi.

“Đúng vậy ạ.”

“Vậy đúng là rất có duyên đó.”

Thế hả, ha ha...

lan là người Hàn Quốc, hoàn toàn không biết từ tiếng Trung nào. Hôm nay, anh ta cũng mang theo người phiên dịch, nhưng người kia chỉ phiên dịch cho anh ta lời của người dẫn chương trình với quy tắc trò chơi. Nếu Chẩm Khế muốn nói chuyện với anh ta, vẫn phải sử dụng ngôn ngữ cơ thể hoặc là dựa vào máy phiên dịch.

Trò chơi đầu tiên của chương trình là thu thập các mảnh ghép của bản đồ được đặt rải rác ở các nơi trong khuôn viên trường. Đội nào thu thập đủ sáu mảnh ghép và ghép thành một bản đồ hoàn chỉnh trước thì đội đó thắng. Tuy nhiên, để thu thập được đầy đủ các mảnh của bản đồ, không phải chỉ dựa vào việc tìm kiếm là được.

Nói đơn giản là, nếu như những đội khác tìm được trước, bạn cũng có thể cướp lại.

Một chương trình có kịch bản hoàn chỉnh, nhưng cũng may, trong trò chơi vẫn có thể tự do phát huy.

Một chiều trò quen thuộc của chương trình này chính là, tìm đối tượng để hợp tác.

“Chị Pony, chúng ta có thể bắt tay hợp tác được không ạ?”

Có hai lý do khiến Chẩm Khê muốn hợp tác với đội của bọn họ.

Một là, người cùng đội với Pony là Huy Dương.

Hai là, Huy Dương có thể tạm thời đảm nhiệm người phiên dịch cho cô cùng Ian.

“OK.” Đối phương đồng ý rất dứt khoát.

Bốn người bọn họ tìm một góc bí mật để ngồi xuống và bắt đầu bàn bạc cái gọi là chiến thuật.

“Em nghĩ như thế này, nếu như chúng ta tìm được những mảnh ghép trước, không cần mang theo bên người, trước tiên tìm một nơi giấu nó đi, tránh đội khác đến cướp.” Chẩm Khê đưa ra ý kiến đầu tiên.

Pony nói: “Em không biết các thành viên của bọn chị tinh ranh như thế nào đâu, cho dù giấu đi rồi cũng rất có thể bị tìm được. Chị thấy chúng ta có thể liều mạng đấu trực diện, Risun cùng Ian đều là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh, chắc không đến nỗi không cướp được của mấy lão già kia chứ.”

“Lão già” chính là chỉ mấy người dẫn chương trình nam kia.

Cô ấy nói cũng không sai, nhóm liên minh này của bọn cô quả thật nắm giữ những người có sức chiến đấu mạnh nhất trong đám người này.

“Vậy trước tiên cướp được đã rồi nói.” Huy Dương đập bàn quyết định chiến lược đầu tiên của bọn họ.

“Anh giải thích với Ian về kế hoạch của chúng ta đi.”

Huy Dương hỏi cô: “Cướp trong tiếng Hàn nói như thế nào nhỉ?”

Nếu không phải có ba máy quay đang đặt ngay đối diện, có lẽ Chẩm Khê đã đạp cho anh một cú rồi.

Anh còn có tác dụng gì nữa!

Chẩm Khê chỉ có thể vung chân múa tay với Ian nửa ngày, nhưng đối phương vẫn không hiểu cho lắm.

“Follow me!”

Cô bắt đầu mơ hồ có cảm giác, người này rất có tố chất làm hố đen của vũ trụ.

Cô cùng Ian đi vòng vèo nửa tiếng đồng hồ trong trường số 7, ngay cả một mảnh ghép của bản đồ cũng không tìm được. Chẩm Khê vẫn tự nói với mình: “Chẳng lẽ tất cả các mảnh ghép đều bị tìm thấy rồi? Nếu không thì làm sao mà ngay cả một mảnh cũng không nhìn thấy.”

Chẩm Khê quay lại nhìn, thời tiết ở thành phố Y hôm nay rất tốt, Ian cười xán lạn đi theo sau cổ.

Trong mắt Chẩm Khê, anh ta đúng là vô tâm, chẳng thấy có chút áp lực nào.

Mặc dù đang ghi hình chương trình, nhưng ông anh này cũng không cần phải tỏ ra rằng, mình không để ý tẹo nào tới thắng bại vậy chứ. Không phải suốt ngày Huy Dương vẫn lẩm bẩm rằng, anh ta rất để ý đến lợi ích cá nhân sao.

“Chẩm Khế!”

Xa xa truyền đến giọng nói của Huy Dương, sau đó là bóng dáng đang chạy trốn cực nhanh của anh. Chẩm Khê híp mắt nhìn, hai người dẫn chương trình nam đang đuổi theo sau anh, trong đó có một người nổi danh là “đô con”, là con át chủ bài của chương trình này.

Huy Dương ném thứ gì đó trong tay mình cho cô, rồi hô to: “Chạy!”

Chẩm Khê nhặt lên nhìn, là mảnh ghép bản đồ được bọc lại bởi quần áo.

Cô đẩy Ian, ra hiệu lập tức quay người. Nhưng đối diện cô cũng có một đội khác đang xông về phía này, ánh mắt họ nhìn chằm chằm thứ trong tay cô.

Trước có sói sau có hổ, trong tình huống thông thường hẳn là Ian phụ trách ngăn cản người để cho cô thoát thân, nhưng ngôn ngữ của hai người lại bất đồng, Chẩm Khế chỉ đành từ bỏ ý muốn giải thích với anh ta.

Tay bám vào tường vậy, tự mình nhảy từ bồn hoa lên rồi vượt qua tường.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Chẩm Khê quay lại nhìn thì thấy quay phim đi theo cô đang đặt máy quay dựa vào tường, cũng muốn học theo cô nhảy qua tường, nhưng... Thất bại!

Sau khi Chẩm Khê tìm một chỗ giấu mảnh ghép đi, mới quay lại tìm người quay phim của cô.

Ian đứng ngay bên cạnh người đó, ai oán mà nhìn cô.

Ôi, ông anh này đúng là không ổn, không thể nào dựa dẫm được.

“Đồ đâu?” Huy Dương hỏi cổ.

“Giấu rồi.”

“Giấu kỹ chưa?”

“Giấu kỹ rồi.”

Huy Dương bắt đầu nói với cô mấy mảnh ghép khác ở trên tay ai, muốn lập ra chiến lược để cướp lại.

Chiến lược mà Huy Dương lập ra chính là, anh đi tìm người, sau khi cướp lại thì Chẩm Khế phụ trách giấu đi.

Cái kế hoạch này đến lúc thực hiện cũng không khó khăn lắm. Các lớp học ở trường số 7 xây dựng giống như mê cung, Chẩm Khế có ưu thế quen thuộc địa hình, bất kể là ai đuổi theo cô, chạy không quá năm trăm mét cũng sẽ bị cô bỏ rơi, ngay cả quay phim cũng vậy.

Người quay phim lại lần nữa phải dùng bộ đàm để tìm cô: “Chương trình này ghi hình được ba mùa, em là khách mời nữ chạy nhanh nhất đấy. Những khách mời nữ lúc trước, không có một ai biết treo tường đâu.”

Bộ đàm trong tay cô vang lên, Huy Dương thông báo: “Anh nghe thấy đội đỏ nói, bọn họ có mảnh ghép bản đồ, đang ở trong tay Diệp Cửu Như. Bây giờ Diệp Cửu Như đang định giấu nó đi, đang đi về phía tòa nhà A đó.”

“Đã nhận được, hiểu rồi.”

Người quay phim đi theo Chẩm Khê không khỏi nhắc nhở cô: “Em với Ian mới là một đội.”

“Không phải bọn em đã bắt tay hợp tác sao?”

“Nhưng mà vị trí thứ nhất chỉ có một, sau khi ghép lại các mảnh của bản đồ, các em định chia như thế nào?”

Cái này thì Chẩm Khê đúng là chưa từng nghĩ đến.

“Đến lúc đó rồi nói a.”

Vừa hay, Chẩm Khế liền gặp được Diệp Cửu Như ở tòa nhà A: “Đàn chị à, mảnh ghép bản đồ của chị đâu rồi ạ? Giấu đi rồi hay là vẫn ở trên người?”

Diệp Cửu Như không nói câu nào.

Lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy tới. Chẩm Khê quay lại thì thấy Ian đang chạy về phía bọn cô, trên người ướt đẫm mồ hôi.

Không phải chứ, ông anh này làm cái gì mà mệt đến mức này được?

Chẩm Khê kéo cánh tay của anh ta, rồi chỉ vào Diệp Cửu Như, ý là để anh ta giữ chặt Diệp Cửu Như, còn cô kiểm tra người cô ta.

Lúc này thì anh ta hiểu ý, lập tức đi qua giữ chặt lấy hai tay của Diệp Cửu Như. Diệp Cửu Như đứng ở trước mặt anh ta, trông gầy yếu đến mức đáng thương, đỉnh đầu chỉ cao đến ngực người ta.

Nhưng dù là như vậy, cô ta vẫn cạy được ngón tay của Ian ra, rồi thoát khỏi sự khống chế của anh ta.

Ông anh này...

Đúng là hố đen đích thực mà.

“Kwaen-chan-a?” (Tiếng Hàn: Không sao chứ?) Chẩm Khê thấy anh ta quỳ trên mặt đất liền hỏi một tiếng.

Đối phương giơ tay tỏ vẻ OK. Chẩm Khêthở dài, vỗ lưng anh ta mấy cái, rồi cất bước đuổi theo Diệp Cửu Như.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
tuyet DangĐọc đến 2 lần và cứ đến đoan HD k phải n9 thấy hụt á, nghỉ đọc luôn - sent 2022-09-21 13:59:55
reinalamỒ Huy Dương không phải nam chính, buồn ghê cơ - sent 2021-12-23 21:40:43
thaochi60đang đọc thì phát hiện Huy Dương không phải n9 nên bái baii và thật sự không thích tính cách của n9 từ lúc bắt đầu quay về nhà họ Vân rồii, tạm biệt :)) - sent 2021-10-28 22:57:09
Nghi ĐoànThích huy dương đến với CK hơn LT - sent 2021-09-07 21:23:57
linhlinh0911Mọi người cho em hỏi Chẩm khê và huy dương không đến với nhau ạ - sent 2021-06-23 22:49:58
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương