Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới full

Chương 11: Muốn sống mái với người phụ nữ này

/879
Trước Tiếp
Động tác của Cố Hi Duyệt chậm chạp, mặt đầy vẻ tủi thân, bước nửa bước một. Người sáng mắt đều nhìn ra cô ta hoàn toàn không muốn đi.

Nhưng người đàn ông trên giường bệnh lờ hẳn đi, càng không có chuyện thương hương tiếc ngọc. Ngược lại là người bên cạnh có phần không đành lòng.

Khóe miệng Lục Kinh giật giật, sau đó tiếp tục nói với người nhà bệnh nhân:

“Tình hình phẫu thuật của cậu ấy rất tốt, sau khi thuốc tê mất hết tác dụng thì có thể sẽ hơi đau. Nếu thật sự không chịu được có thể uống hai viên thuốc giảm đau.”

“Được, cảm ơn bác sĩ Lục.”

“Không cần khách sáo, đây là việc nên làm.”

Khi cô kéo rèm ra thì Cố Hi Duyệt đã không còn ở trong phòng bệnh. Mà người đàn ông rõ ràng đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, ánh mắt sắc bén cũng tức thì nhìn qua.

Lục Kinh giật mình. Trước đó không để ý là hàng mày của anh trông mạnh mẽ hơn nhiều so với sáu năm trước, ngũ quan cũng càng sắc nét, xương hàm góc cạnh. Đương nhiên cũng càng lạnh lùng, khiến người khác không dám tiếp cận.

Bốn mắt nhìn nhau, tim đập thình thịch. Vẻ mặt của hai người đều hơi khác thường.

Lục Kinh hít sâu vài hơi, chuẩn bị rời đi.

Nào ngờ, người nào đó chợt cất lời:

“Bác sĩ Lục, hình như sau lưng tôi hơi đau.”

Lục Kinh dừng bước: “Sau lưng? Chỗ khâu bị đau hả? Kéo áo lên cho tôi xem thử.” Vừa hỏi vừa đi lên trước hai bước.

Là một bác sĩ chuyên nghiệp, cho dù đối mặt với ai đi chăng nữa, bọn hung đồ hay ai khác thì chức trách của bác sĩ vẫn là chữa bệnh cứu người, không liên quan gì đến thân phận của người đó.

Cho nên Lục Kinh thật sự cho rằng vết thương sau lưng anh có vấn đề, thế nên trên mặt đầy vẻ vội vàng.

Cô vừa đưa tay thì cổ tay bị anh nắm chặt, hoàn toàn không động đậy được.

“Buông ra!” Cô cố gắng hạ thấp giọng nói.

Dù gì trong phòng bệnh này còn có người nằm giường bên cạnh, người nhà bệnh nhân cũng có mặt, cô thật sự không muốn khiến cho mọi người đều biết.

Nhưng người nọ chẳng những không buông lỏng tay mà ngược lại còn nắm chặt hơn.

Giãy giụa không có kết quả, Lục Kinh híp mắt, lạnh lùng chất vấn:

“Giang Dã, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Anh cười lạnh, hỏi ngược lại:

“Em nói xem?”

Lục Kinh cắn môi:

“Sao tôi biết được? Tôi đâu phải con giun trong bụng anh!”

Ha~

Giang Dã khẽ bật cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt:

“Phủi sạch sẽ quá nhỉ? Cũng đúng thôi, loại phụ nữ như cô sắt đá, tuyệt tình lắm!”

Đương nhiên Lục Kinh nghe ra vẻ châm chọc trong giọng nói của anh, tức thì lồng ngực đau nhói như bị kim đâm.

Đúng lúc này, người đàn ông lại cất lời:

“Sáu năm rồi, ông đây muốn hỏi em một câu, đêm khuya tỉnh giấc, em có từng nhớ đến nó hay không?”

Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Lục Kinh tức thì trở nên trắng bệch, cơ thể cũng không kìm được mà lảo đảo vài cái.

Cô mấp máy môi mấy lần, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, tế bào toàn thân đều đang đau đớn.

Giang Dã thu hết vào mắt, nhưng cũng thật sự rất giận, rất hận.

“Bác sĩ Lục, sao lại không trả lời?”

Lúc này, từng hàng nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt Lục Kinh, nhưng không hề phát ra tiếng khóc nào.

Một lúc sau, cô hít mũi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh mà hỏi:

“Anh muốn tôi trả lời ra sao? Rằng tôi hối hận rồi, như vậy là anh vui hả?”

Tim Giang Dã trầm xuống, giờ đây đôi mắt sâu thẳm ấy tràn đầy vẻ âm u và lạnh lẽo:

“Lục Kinh!”

Cổ và tay anh đều nổi gân xanh. Giây phút này, thậm chí anh còn muốn sống mái với người phụ nữ này.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
phuongkbAd ơi duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-12-28 22:27:51
phuongkbAd duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-12-28 06:34:31
nhiphamAd duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-12-20 07:55:56
lanh7806Ngược kh mn - sent 2023-12-01 02:19:00
thuylinhlungTruyện full rồi ♥️ tạm biệt Lục Kinh Giang Dã - sent 2023-11-29 18:55:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương