Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới full

Chương 2: Thái tử quản lý biểu cảm thất bại

/879
Trước Tiếp
“Lão Tứ, lão Tứ này?”

Gọi liên tiếp vài tiếng thì Giang Dã mới có phản ứng. Anh ngẩng đầu hỏi:

“Sao?”

“Thấy không khỏe hả? Hay là có chuyện gì?”

Không thì sao bất thường thế này?

Yết hầu Giang Dã trượt lên trượt xuống, dời mắt, ánh mắt có phần không rét mà run: “Không sao.”

Dứt lời liền cầm ly rượu lên uống cạn.

Ơ…

Mấy người ở đây đồng thời nhìn nhau, nghĩ bụng: Thế này mà bảo không sao ư?

Quanh thân anh tản ra hơi lạnh, điều này khiến một số người từ bỏ ý nghĩ tạo quan hệ.

Nào có ai đắc tội nổi vị thái tử này chứ!

Giang Dã lại uống cạn ly rượu, nửa gương mặt chìm trong bóng tối.

Lúc này, vợ chồng Lục Viêm lên bục phát biểu, một người dắt con trai lớn, một người ôm cậu con trai nhỏ một trăm ngày tuổi.

Một nhà bốn người là tâm điểm của sự chú ý, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, hệt như trong truyện cổ tích.

Lục Kinh đứng cạnh bục phát biểu, trong lòng rối bời.

Đương nhiên, bà Lục là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của con gái:

“Sao vậy? Đi máy bay mệt hả?”

“Không đâu mẹ, con không sao.”

“Còn nói là không sao, sắc mặt trắng hơn trước nhiều rồi kìa, qua bên kia ngồi nghỉ đi.”

“Thật sự không sao ạ.”

“Đi mau!”

Lục Kinh rất muốn từ chối, vì bục phát biểu ở cạnh bàn của người nào đó.

Nhưng cô bị bà Lục giục, vô tình lại chạm mắt với người nào đó.

Ánh mắt anh tựa như dùi thép đâm vào tâm can người khác.

Gương mặt Lục Kinh thấp thoáng vài phần mất khống chế, thậm chí còn nín thở, đứng đơ người tại chỗ. Mà người đàn ông ngồi cách đó không xa lại đang cười, nhưng nụ cười đó không hề có độ ấm nào, lạnh lùng đến đáng sợ.

Lão Ngũ bên cạnh Giang Dã đột nhiên đứng dậy vẫy tay với Lục Kinh:

“Em Kinh, em Kinh ơi, đến ngồi bên này, tụi anh còn chỗ nè!”

Lục Kinh nghẹn lại.

Còn thái tử thì hiếm lắm mới thấy anh quản lý biểu cảm thất bại một lần.

Cuối cùng bà Lục lại lên tiếng giục:

“Qua đó đi, đã nhiều năm con không gặp mấy đứa nó rồi. Chẳng phải hồi nhỏ mấy đứa chơi khá thân nhau à?”

Khụ khụ.

Hết cách rồi. Dù trong lòng Lục Kinh không muốn ra sao thì cũng chỉ đành cất từng bước một đi qua. Mà chỗ ngồi lại ở ngay đối diện Giang Dã, khó mà phớt lờ được.

Ngay lúc Lục Kinh như ngồi bàn chông thì lão Ngũ lên tiếng:

“Em Kinh, chắc không phải em ở nước ngoài lâu rồi nên quên hết tụi anh rồi đấy chứ?”

Haizz.

“Không đâu, anh Hạc Minh.”

Lão Ngũ lập tức vừa lòng cười ha ha.

Bùi Tam bên cạnh liền trêu:

“Chỉ nhớ mỗi anh Hạc Minh, còn bọn anh thì sao?”

“Anh Hai, anh Ba.” Lục Kinh ngoan ngoãn chào.

Sau đó thì không có sau đó nữa.

Lão Ngũ phản ứng chậm nửa nhịp:

“Ấy, em Kinh, còn có anh Tư nữa đây nè.”

Bầu không khí tức thì như bị đóng băng lại, trở nên vô cùng kỳ lạ.

Người đàn ông đối diện tựa vào ghế, bắt tréo chân, gương mặt như cười như không, ánh mắt nhìn về phía bên này đầy ẩn ý.

Tuy Lục Kinh cụp mắt nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng, bờ môi không kìm được mà mấp máy.

Hai người Châu Nhị và Bùi Tam không khờ khạo như lão Ngũ, cơ bản đã nhìn ra gì đó.

Nếu vậy thì đã có câu trả lời cho sự bất thường trước đó của lão Tứ.

Ngay lúc này, lão Ngũ ngốc nghếch lại hỏi một câu chấn động:

“Em Kinh, em sợ anh Tư lắm đúng không? Yên tâm, chẳng phải lúc nào anh ấy cũng vậy à? Cứ như người ta nợ tiền không trả vậy.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
phuongkbAd ơi duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-12-28 22:27:51
phuongkbAd duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-12-28 06:34:31
nhiphamAd duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-12-20 07:55:56
lanh7806Ngược kh mn - sent 2023-12-01 02:19:00
thuylinhlungTruyện full rồi ♥️ tạm biệt Lục Kinh Giang Dã - sent 2023-11-29 18:55:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương