Lục Kinh nuốt nước bọt, bất giác liếc nhìn người đối diện.
Lão Ngũ gãi đầu, nói tiếp:
“Anh nhớ từ nhỏ em đã luôn tránh né anh Tư. Mỗi lần nhìn thấy anh Tư, còn ở tít xa đã trốn đi chỗ khác.”
Ôi, tên này là một con lợn đúng không?
Mặt Lục Kinh không kìm được mà run rẩy, suýt nữa là không kiểm soát được biểu cảm. Lúc ấy tránh né anh bởi vì tuổi còn nhỏ, là một học sinh ưu tú, gương mẫu đương nhiên không ưa tác phong của thái tử.
Sau đó, năm cô mười ba tuổi, nhà họ Lục gặp chuyện – bác Cả đột ngột qua đời. Hồi ấy có rất nhiều lời khó nghe truyền vào tai Lục Kinh.
Chẳng hạn như: Nhà họ Lục sụp đổ rồi, định dùng con gái để đổi tài nguyên với nhà họ Giang đấy.
Hoặc là: Con bé nhà họ Lục còn nhỏ tuổi mà không hề đơn giản, ấy thế đã biết dụ dỗ thái tử nhà họ Giang rồi.
Còn có lời nói khó nghe hơn nữa. Từ đó về sau, Lục Kinh thật sự tránh xa anh.
Mãi đến kỳ huấn luyện quân sự sau khai giảng đại học, người này trở thành huấn luyện viên của cô thì hai người mới dần tiếp xúc với nhau.
Lúc này, người đàn ông im lặng nãy giờ mới lên tiếng:
“Lão Ngũ, ngứa đòn rồi hả?”
Một câu nói đã khiến lão Ngũ sợ đến mức biến sắc mặt:
“Không, không, không ạ.” Nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
Lão Ngũ sợ nhất là anh Tư, hoàn toàn không sợ mấy anh trai khác như thế này.
Ai bảo từ nhỏ đã bị dạy dỗ ra trò, giờ đây đã hình thành phản ứng sinh lý.
Thoắt cái lão Ngũ đã trốn sau lưng Lục Kinh rồi lì lợm nói:
“Anh Tư hung dữ vậy, cẩn thận ảnh hậu Cố nhà anh chạy theo người khác đó!”
Lục Kinh căng cổ họng, thậm chí suýt nữa không đứng vững.
Cũng đúng, sáu năm trước khắp nơi đã đồn rằng hai nhà họ Giang và Cố sắp liên hôn. E rằng bây giờ đã sớm kết hôn rồi nhỉ?
Đôi mắt lạnh lùng sắc bén ấy chiếu thẳng vào người lão Ngũ, dọa cho lão Ngũ nhảy ra xa:
“Anh Tư ơi, em sai rồi! Em sai rồi!”
Lục Kinh đứng đơ ra đó như khúc gỗ, mười đầu ngón tay siết lấy cạnh khăn trải bàn, trong lòng càng không bình tĩnh nổi.
May mà Chu Nhị cất tiếng đúng lúc:
“Được rồi lão Tứ, đừng làm em Kinh sợ.”
Giang Dã đương nhiên biết cáo già Châu Nhị và Bùi Tam đã nhìn ra gì đó. Cho nên lời này không hề đơn giản chỉ có ý trên mặt chữ.