Khó uống thì khó uống, nhưng không thể không thừa nhận là rất hữu hiệu, vừa xuống bụng liền cảm thấy cơ thể lạnh lẽo đang ấm dần lên.
“Mẹ, đúng là chỉ có mẹ thương con nhất.”
Bà Lục hừ một tiếng:
“Đừng làm nũng, đúng rồi, nói với con chuyện này.”
“Chuyện gì ạ?”
Bà Lục mất tự nhiên ho khan hai tiếng:
“Khi nãy ở dưới tầng có nhiều người hỏi thím con xem giờ con nghĩ thế nào?”
???
Lục Kinh sửng sốt:
“Hả? Đừng đừng, thôi đừng. Mẹ ơi, con mới vừa về nước mà!”
Đáng sợ quá!
May là bà Lục chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, không hề có ý đó.
Đợi bà Lục ra ngoài, Lục Kinh nhìn gương cười tự giễu: E rằng đời này sẽ không cân nhắc đến những chuyện này nữa.
Dù gì…
Thôi, cũng chẳng phải chuyện đáng để nhắc đến.
Bữa tiệc kết thúc vào khoảng mười một giờ, Tiểu Nhất Châu đã buồn ngủ đến mức ngủ quên trong lòng bố cậu.
Tiễn đợt khách cuối cùng xong, cả nhà rời khỏi khách sạn.
Chỉ khi đến ngày tết người nhà họ Lục mới về ở nhà tổ. Bình thường thì chỉ có nhà Lục Viêm ở đây, nhưng phòng của mọi người đều được quét dọn hằng ngày, lúc nào cũng vào ở được.
Phòng của Lục Kinh ở tầng ba, về phòng rồi nhưng cô không hề buồn ngủ nên lấy điện thoại ra lướt tin tức.
Nào ngờ lại lướt thấy tin tức mới nhất.
“Tối nay ảnh hậu Cố Hi Duyệt bất ngờ gặp tai nạn giao thông trên đường XX. Người đã được đưa đến bệnh viện kịp thời, hiện không rõ tình trạng thương tích. Thái tử nhà họ Giang là người chạy đến đầu tiên.”
Bên dưới tiêu đề là mấy tấm ảnh hiện trường bị mờ do paparazzi chụp.
Nếu không chụp mờ như vậy thì e rằng sẽ không được đăng lên.
Đương nhiên Lục Kinh vừa nhìn liền nhận ra người trong ảnh quả thật là Giang Dã. Đừng nói là ảnh mờ, có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Khóe môi cong lên thấp thoáng vài phần lạnh lùng chế giễu, ngón tay siết chặt lại.
***
Lại là một đêm mất ngủ, bờ môi cô nứt ra do bị khô trong thời gian dài, đầu tóc hơi rối. Cơ thể ấy mong manh tiều tụy tựa như chỉ cần một ngọn gió là có thể thổi ngã.
Trời vừa sáng, Lục Kinh liền kéo hành lý đi đến sân bay.
Một giờ sau, chuyến bay từ Bắc Kinh đến Nam Tây cất cánh.