Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới full

Chương 7: Gặp lại ở khoa cấp cứu

/879
Trước Tiếp
Bệnh viện.

Lục Kinh xuống máy bay từ buổi sáng. Sau khi ổn định lại tâm trạng, đầu tiên là đến bệnh viện trình diện. Làm xong thủ tục nhậm chức thì có thể chính thức bắt đầu đi làm.

Cả nửa ngày, cô bận đến mức không có thời gian uống ngụm nước nào, mãi đến giờ ăn trưa. Nào ngờ, chưa kịp ăn trưa xong đã bị gọi vào phòng phẫu thuật.

Đến khi Lục Kinh ra khỏi phòng phẫu thuật thì đã gần bốn giờ chiều. Cuộc phẫu thuật kéo dài ba tiếng rưỡi, hoàn toàn không có thời gian nghĩ đến những chuyện phiền lòng trong quá khứ.

Chếch về phía đối diện bệnh viện chính là đại đội cứu hỏa của thành phố Nam Tây, đi qua đó chỉ tốn thời gian mấy phút.

Khi Giang Dã xuất hiện bên ngoài đại đội cứu hỏa, lính gác là người đầu tiên nhìn thấy, lập tức chào:

“Đội trưởng Giang!”

Nhóm đội viên đang huấn luyện bên trong cũng nhìn thấy bóng dáng bên này.

“Chẳng phải Đội trưởng Giang đang nghỉ phép à?”

“Ai mà biết chứ! Mấy người không thấy vẻ mặt của Đội trưởng Giang đáng sợ lắm sao?”

Ôi mẹ ơi!

Hình như đúng là vậy!

“Nhanh nhanh, đi tập luyện mau, đừng chọc phải ác ma đó.”

“Lão Giang?”

Chính trị viên vừa ra khỏi văn phòng liền bị dọa một phen.

“Thông báo cho tất cả mọi người, một phút sau tập hợp!”

“Hả?”

Tiếng còi tập hợp nhanh chóng vang lên.

Không lâu sau, đại đội cứu hỏa bắt đầu oán than liên tục, còn có người chửi thề.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.

Thời tiết trung tuần tháng sáu khô nóng hơn đầu tháng.

Ngày đầu tiên bắt đầu đi làm, Lục Kinh làm ca 24 giờ. Ngày thứ hai và thứ ba thì ở luôn trong phòng phẫu thuật, sau đó trực ba ca đêm. Liên tục sáu ngày, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Tuy chỉ có một ngày nhưng vẫn vô cùng chờ mong.

Mặc dù bận rộn nhưng tuần này trôi qua rất phong phú, thật sự là không lãng phí một phút một giây nào.

Bây giờ là hơn bốn giờ sáng, cách lúc giao ca buổi sáng còn khoảng bốn giờ đồng hồ.

May mà nửa sau ca đêm nhẹ nhàng hơn nửa trước nhiều. Mọi người đều tranh thủ chợp mắt trên bàn được chốc nào hay chốc ấy.

Đột nhiên, điện thoại ở quầy y tá reo lên dồn dập.

“Khoa ngoại xương khớp xin nghe.”

“Cảm phiền báo với bác sĩ trực ban, hội chẩn ở khoa cấp cứu.”

“Vâng ạ.”

Ở phòng bác sĩ trực ban, Lục Kinh vừa nhắm mắt, chưa kịp vào giấc thì y tá đã vội vàng chạy đến.

Cộc cộc cộc.

“Bác sĩ Lục, hội chẩn ở khoa cấp cứu.”

Lục Kinh thở dài, lấy ống nghe trong ngăn kéo rồi đứng dậy.

“Đến đây.”

Từ tầng 12 xuống tầng 1, sau đó vào cửa hông sảnh cấp cứu.

“Khoa ngoại xương khớp đến hội chẩn. Tôi họ Lục.”

“Bác sĩ Lục, bên này có hai đồng chí cứu hỏa bị gãy xương, chị đến xem thử đi.”

Lục Kinh gật đầu, đi lên trước. Nhóm thanh niên vội vàng nhường đường. Tất cả vẫn đang mặc đồ bảo hộ chữa cháy, mặt toàn bụi đen, trông có vẻ như vừa rời khỏi đám cháy.

Sau khi đến gần mới nhìn rõ, ấy thế mà một trong số người bị thương lại là Giang Dã.

Cô đứng tại chỗ hít một hơi thật sâu, rồi mới cất bước đi về phía bên đó.

Đương nhiên Giang Dã cũng nhìn thấy người đi đến, ánh mắt anh thoáng lóe lên.

Lục Kinh nghe bác sĩ cấp cứu thuật lại bệnh trạng. Cậu lính cứu hỏa bị gãy chân cần được nhanh chóng phẫu thuật, xương gãy lộ ra ngoài, phần mô mềm xung quanh bị tổn thương nghiêm trọng. Tình trạng của người còn lại thì tốt hơn chút, chỉ bị gãy xương cẳng tay và cổ tay.

Chủ yếu là khoa cấp cứu hết giường bệnh, không nhận thêm được nữa, nên muốn khoa ngoại xương khớp nhận bệnh nhân.

Lục Kinh nhìn thoáng qua người nào đó, mím môi:

“Được, tôi gọi điện báo một tiếng, để khoa chuẩn bị.”

Được, làm phiền bác sĩ Lục rồi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
phuongkbAd ơi duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-12-28 22:27:51
phuongkbAd duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-12-28 06:34:31
nhiphamAd duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-12-20 07:55:56
lanh7806Ngược kh mn - sent 2023-12-01 02:19:00
thuylinhlungTruyện full rồi ♥️ tạm biệt Lục Kinh Giang Dã - sent 2023-11-29 18:55:08
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương