Tình Đầu Dấu Yêu full

Chương 8: Tôi là chu mộ qu n

/612
Trước Tiếp
Dụ Tranh diễn vai nữ chính thê thảm, tạm thời thuyết phục được bà Tưởng, bà đã đồng ý sẽ không bắt tay với bác để tổ chức đại hội xem mắt nữa.

Sau khi tắt máy, cô mở ứng dụng phát nhạc, bật một bản nhạc Hàn êm ái, vừa nghe vừa khuấy đều lòng đỏ và lòng trắng mà mình đã điều chế xong, đổ vào khay tròn với đường kính khoảng mười ba centimet.

Những bước trước đó đều đã chụp ảnh cả rồi, đến bước này cũng chụp một bức.

Nướng bánh cần chờ ba mươi phút.

Trong quá trình chờ đợi, Dụ Tranh lấy mấy miếng pho-mát ra, cho vào bát thủy tinh và bỏ thêm một thìa đường mía, dùng máy đánh trứng đánh đặc lên, sau đó lại thêm ít bơ, thành công tạo ra kem cheese ngọt mềm, trắng như một nhúm bông.

Dụ Tranh chấm đầu ngón tay trắng nõn vào bát rồi ngậm vào miệng mình. Độ ngọt vừa phải, cô nhướng mày lên, nở nụ cười ngọt ngào.

Lâu lắm rồi không làm bánh kem, phong độ của cô vẫn rất ổn định.

Dụ Tranh giơ chiếc máy ảnh bên cạnh lên, chụp một bức ảnh kem cheese.

Sau một hồi chờ đợi, “tinh” một tiếng, âm báo của lò nướng vang lên, bánh đã nướng xong rồi.

Cô đeo đôi găng tay dày lên, cẩn thận lấy nó ra, đặt lên cái đĩa tròn màu trắng.

Bánh màu vàng nhạt hình trụ tròn, trông có vẻ rất mềm, tỏa ra hương sữa trứng gà, mùa đông như ấm áp hẳn lên.

Dụ Tranh tháo găng tay ra, cầm con dao bằng nhựa, khoét một cái lỗ tròn giữa bánh, tưới kem cheese mà mình làm vào.

Kem cheese mềm mịn được rót đầy vào cái lỗ ở giữa chiếc bánh, chậm rãi tràn ra đĩa, hệt như thác nước được làm từ bơ.

Cuối cùng, cô cho trân châu đường đen lên, chiếc bánh kem trân châu nhiều kem đã hoàn thành.

Dụ Tranh chống tay vào eo, cúi đầu ngắm nghía thành phẩm mấy giây.

Chụp ảnh xong, cô cầm dao nhựa cắt một miếng bánh. Lớp kem cheese dày trên bánh lập tức chảy xuống, lan ra bốn phía xung quanh, như dung nham núi lửa đang phun trào, còn là loại dung nham hương sữa nữa.

Dụ Tranh dùng điện thoại quay lại khoảnh khắc khiến người ta thèm nhỏ dãi ấy, làm thành ảnh động.

Dù sao ảnh ở trạng thái tĩnh không thể biểu đạt được hết vẻ đẹp lúc bánh trân châu chảy kem.

Loạt ảnh này mà đăng lên thì kiểu gì cũng khiến đám fan tham ăn của cô thèm đến phát khóc.

Dụ Tranh phấn chấn thưởng thức bức ảnh, trong đầu nghĩ sẽ đăng ảnh vào giờ tăng ca tối nay.

Trong phòng ngập tràn vị ngọt của bánh kem, tiếng nhạc phim Hàn du dương sâu lắng, bầu không khí khiến người ta cứ ngỡ đây là hậu trường quay phim ngôn tình. Có một giây phút nọ, Dụ Tranh còn tưởng mình là nữ chính trong phim.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đánh tan ảo tưởng tốt đẹp của cô.

Ông Dụ gọi điện tới, nói là hôm nay ông được về sớm, vừa bắt đầu từ công ty về.

Dụ Tranh đặt điện thoại xuống, chưa kịp nếm thử món bánh kem mà mình làm thì đã phải đẩy đĩa sang một bên, thu dọn bàn bếp bừa bộn, chuẩn bị làm thức ăn.

***

Vốn dĩ ông Dụ định dẫn con gái ra ngoài ăn một bữa ngon lành, nào ngờ lúc ông về đến nhà thì con gái đã làm cơm canh xong rồi, đang bưng từng đĩa một vào phòng khách.

Cá hấp, thịt bò sốt cà chua, rau cần xào, món nào cũng thơm ngon, khiến người ta chưa ăn mà đã thấy thòm thèm vì mùi hương lan tỏa trong không khí, không nhịn được nuốt nước miếng.

ông Dụ đặt cặp tài liệu xuống, cởi áo khoác ra, phủi lông áo khoác dính trên áo sơ mi đi.

“Tiểu Ngư à...”.

Ông gọi một tiếng, đứng trước gương ở khu vực huyền quan, vuốt lại kiểu tóc của mình.

Chạng vạng tối, bên ngoài gió to, đi từ bãi đỗ xe đến cửa khu chung cư thôi mà mái tóc ngắn của ông như biến thành một cái chổi dựng ngược. Ông mất bao công sức để “tuốt” lại, sau đó mới đi tới cạnh con gái.

Dụ Tranh đặt đĩa thức ăn xuống. Cô ngẩng đầu chớp mắt với bố mình, nở nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu: “Sao vậy ạ?”

“Con cảm thấy bố con có đẹp trai không?” Vừa nói, ông vừa vuốt tóc, cười híp cả mắt.

Dụ Tranh nhìn ông từ trên xuống dưới một lượt, không hiểu vì sao bố mình lại đột nhiên hỏi câu này.

Từ nhỏ Dụ Tranh đã khéo miệng, miệng ngọt như bôi mật. Cô đảo mắt vòng vòng, xoa cằm và nói một cách nghiêm túc: “Chỉ thua Ngô Ngạn Tổ chút xíu thôi.”

Ngón trỏ và ngón cái của cô chụm lại với nhau, áng chừng khoảng cách “chút xíu” ấy.

“Chút xíu” ấy gần như là không đáng kể, đủ để chứng tỏ độ đẹp trai “bất phân thắng bại” giữa ông Dụ và Ngô Ngạn Tổ.

Ông Dụ nở nụ cười hài lòng, nếp nhăn ở đuôi mắt chồng lên nhau.

“Bố, sao bố lại hỏi con cậu ấy?”

Dụ Tranh cởi chiếc tạp dề hình thủy thủ mặt trăng ra, đi vào phòng bếp xới cơm: “Chẳng lẽ có người nói bố xấu à?”

Có lẽ nào lại là thế?

Ông Dụ xua tay, dáng vẻ như không muốn nói chuyện: “Không phải.”

Ông vào phòng bếp rửa tay rồi tới cạnh bàn, kéo ghế ra ngồi xuống. Đợi đến khi Dụ Tranh đặt bát cơm tới trước mặt, ông mới phiền muộn thở dài một tiếng: “Bố mới xem bài đăng của mẹ con trên khoảnh khắc WeChat.”

Ông dừng lại giây lát rồi bổ sung thêm: “Cái ông lớp trưởng từng theo đuổi mẹ con hồi đại học cũng tới dự đám cưới, lão mặc bộ vest trắng, trông đẹp trai phết.”

Dụ Tranh: “...”

Hai bố con trò chuyện một lúc lâu. Ăn được một nửa thì ông Dụ mới chợt nhớ ra vì sao mình lại đi làm về sớm. Ông đặt chén rượu nhỏ xuống, mở to hai mắt: “Đối tượng xem mắt của con thế nào hả?”

Dụ Tranh vừa nhét một miếng cơm vào miệng, nghe vậy suýt thì mắc nghẹn.

Cô nhai qua loa rồi nuốt xuống, chọc đũa mấy cái trên không trung, cố tình bày ra dáng vẻ cạn lời tột độ.

Bờ môi mếu máo, cặp mắt hạnh ngây thơ vô hại lấp lánh hơi nước, nữ chính bi thảm lại xuất hiện: “Bố đừng nói nữa, đối tượng xem mắt không tới điểm hẹn, cho con leo cây.”

Ông Dụ vừa gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, đang nhấm nháp hương vị thì bỗng nhiên khựng lại.

“Bộp” một tiếng, ông vỗ vào mặt bàn. Dụ Tranh giật mình rụt cổ lại, nghe thấy tiếng quát giận dữ mà khá lâu rồi cô chưa nghe thấy: “Con nói gì cơ?! Thằng nhóc ấy dám cho con gái bố leo cây?!”

“Vâng vâng.”

Hai bàn tay của Dụ Tranh bám vào mặt dưới của mép bàn, gật đầu như gà con mổ thóc. Búi tóc lỏng lẻo của cô đung đưa trên đỉnh đầu, suýt thì tuột xuống.

Cặp lông mày vừa đen vừa rậm của ông Dụ dựng ngược lên, cơn tức xộc lên đỉnh đầu: “Hừ! Nó không tới thì càng tốt, bố còn không muốn cục cưng của bố bị hốt đi nhanh như thế đâu!”

Ông đứng lên rồi khom người xuống. Cách một cái bàn, ông vươn tay vỗ vai Dụ Tranh, an ủi cô: “Đừng buồn con nhé, bố sẽ không để con đi xem mắt nữa đâu.”

Con không buồn đâu bố, thật đấy ạ!

Nhưng Dụ Tranh vẫn rất cảm động, bất cứ lúc nào, bố luôn ủng hộ cô, cho dù cô chỉ hơi bị bắt nạt một chút. Đối phương không tới là vì có việc đột xuất, sau đó cũng đã giải thích với cô, cô cũng không cảm thấy mình bị bắt nạt. Nhưng trong cái nhìn của ông Dụ, con gái ông đã phải chịu một nỗi ấm ức lớn lao, ông chỉ muốn đập vỡ cái đầu thối tha của thằng nhóc kia.

Dụ Tranh cảm động sụt sịt mũi, gắp thức ăn cho bố mình.

***

Bố cô nhận việc rửa bát, Dụ Tranh tung tăng về phòng tắm rửa.

Sấy khô tóc xong, cô quơ một túi khoai tây chiên, bóc vỏ rồi ôm laptop lên giường, vừa ăn khoai tây chiên vừa nhàn nhã chỉnh sửa ảnh.

Trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên một tiếng chuông điện thoại lanh lảnh.

Dụ Tranh không dời mắt khỏi màn hình laptop, tiện tay rút một tờ giấy ra lau bột gia vị khoai tây chiên dính trên đầu ngón tay đi, thò tay xuống dưới gối lấy điện thoại ra xem.

WeChat thông báo có một lời mời kết bạn.

Tưởng là người lạ nào đó kết bạn, cô nhíu mày ấn vào xem, ở mục lời nhắn kèm theo năm chữ:

“Tôi là Chu Mộ Quân.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
nhiphamDuyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-06-01 15:12:16
phung vananhduyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-04-28 10:42:05
phung vananhad ơi duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-04-28 10:26:09
hotrodoctruyen@chinh hanh1678672994 bạn nộp lại thẻ nha - sent 2023-03-14 15:47:49
hotrodoctruyen@chinh hanh1678672994 chưa thấy bạn nộp thẻ mà? - sent 2023-03-14 15:47:39
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương