Tình Yêu Của Pháo Hôi full

Chương 1: Không tên

/175
Trước Tiếp
Sau khi kết liễu xác sống cấp hai chỉ bằng một nhát đạo, Lãnh Tâm Mi cầm thanh Đường đạo của mình, thở hồng hộc nhìn người bên cạnh, sau đó rất buồn bực và rối rắm, tỏ vẻ mình không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cô có thể chắc chắn người đàn ông bị thương nặng và mặt mũi dính đầy bụi bặm này chính là Sở Viêm Thiên. Đợi đến khi thở bình thường lại, cô cẩn thận đi tới bên cạnh người đàn ông, khuôn mặt búp bên trong nháy mắt rối rắm thành hình bánh bao. Phải biết rằng người đàn ông này chính là người mà mình từng trộm thích kiếp trước, nhưng cũng bởi vì như vậy mà cô đã bị các cô gái bên cạnh người đàn ông này kết phương hại chết.

Cảm giác bị xác sống ăn tươi nuốt sống đến nay vẫn còn ở trong đầu, mỗi ngày mỗi đêm quấn lấy cô. Khi cô tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là không bao giờ muốn dính dáng đến người đàn ông này nữa. Mặc dù mình chỉ cứu mạng hắn mà thôi, người ta lại căn bản không hề hay biết, nói trắng ra là không có liên quan gì. Người ta ngay cả mình là ai cũng không rõ, Lãnh Tâm Mi này chỉ là một con tép nhỏ trong tận thế thôi.

Lãnh Tâm Mi biết, ở tận thế mình chính là một vật hi sinh, cho nên nếu vật hi sinh mà thích một con cưng của ông trời thì sẽ bị sét đánh. Hiểu được điều này, Lãnh Tâm Mi nào dám đến gần một lần nữa, tránh còn không kịp. Nhưng cố tình, sợ cái gì thì cái đó đến, vất vả lắm mới đi ra ngoài tìm vật tư, không ngờ lại nhìn thấy Sở Viêm Thiên bị mấy con xác sống bao vây tấn công, mà bên cạnh lại không có một người nào giúp đỡ.

Cô đánh bậy đánh bạ lại cứu hắn một lần nữa, nhưng giờ cô không còn niềm vui sướng như kiếp trước, ngược lại, cô còn cảm thấy tại sao mình lại chọc phải phiền toái lần nữa thế nhỉ.

Nhưng cô cũng không thể thấy chết mà không cứu, cô buồn rầu cài thanh Đường đạo sau lưng, dùng sức kéo Sở Viêm Thiên đang bị hôn mê đến bên kệ siêu thị để nghỉ ngơi. Cô ngồi xổm xuống kiểm tra những vết thương trên cơ thể của hắn, nhíu mày, mặc dù không ít vết thương nhưng chỉ có vết thương trên cánh tay là nghiêm trọng.

Nó đã chuyển sang màu đen, không biết hắn có bị nhiễm bệnh hay không.

Suy nghĩ một lúc, Lãnh Tâm Mi lắc mình một cái vào không gian, đi tới bên con suối để múc một chai nước rồi lại ra ngoài. Hy vọng sẽ có tác dụng, dù sao thì sau khi mình uống loại nước này, thể chất được cải thiện rất nhiều.

Rót cho hắn uống vài ngụm, phần còn lại thì đổ lên vết thương, chỉ thấy máu đen lập tức chảy xuống giống như bị thứ gì đuổi đi vậy, chỉ chốc lát sau, vết thương đã chuyển sang màu đỏ, xem ra là không chết được.

Lãnh Tâm Mi thuận thể lau mặt cho hắn, nhỏ giọng lầm bầm: “Này, tính tới tính lui thì anh nợ tôi hai cái mạng đấy, nhưng mà đại tiểu thư đây hào phóng không so đo với anh. Thôi vậy, anh nghỉ ngơi một lát trước đã nhé, tôi đi rồi lát nữa sẽ về!”.

Cô không quên mình đến đây làm gì, siêu thị lớn thế này, vất vả lắm mới giết được nhiều xác sống như vậy, đương nhiên phải đi lấy vật tư mới được, huống chi mình còn có một không gian cực phẩm. Không lấy thì đúng là có lỗi với bản thân! Hơn nữa, phía trên siêu thị là một trung tâm mua sắm rộng lớn, muốn cái gì có cái đó, quả thực chẳng khác gì nhặt được kho báu.

Cô đứng lên nhìn xung quanh, thấy không có động tĩnh gì mới yên tâm mặc kệ Sở Viêm Thiên ở tại chỗ. Sau đó cô lập tức dọn sạch toàn bộ hàng hóa trong siêu thị lớn vào không gian như bị đàn châu chấu qua đường, thậm chí ngay cả kệ đựng hàng mà cô cũng không bỏ qua.

Đồ ăn, quần áo, đồ uống, đồ điện, tất cả đều không bỏ qua. Bao gồm cả thịt trong kho lạnh cũng bị lấy cả thịt lẫn tủ, nếu có thể tìm thấy một cái máy phát điện thì đúng là hoàn mỹ.

Đương nhiên cô vẫn còn có chút lương tâm, cô nhanh chóng chạy đến quầy thời trang, tìm cho Sở Viêm Thiên một cái túi lớn, nhồi đầy đồ ăn thức uống vào bên trong, sau đó lấy cho hắn một bộ quần áo rồi mới nhanh chóng trở lại bên cạnh hắn.

Thở dài một hơi, cô ném ba lô cực to bên chân Sở Viêm Thiên, sau đó lùi lại mấy chục bước, lẳng lặng ngồi ở đó nhìn hắn.

Lãnh Tâm Mi quyết định, chỉ cần Sở Viêm Thiên này tỉnh lại là mình chắc chắn sẽ đi ngay, hơn nữa đi được càng xa thì càng tốt!

Cúi đầu trầm tư, Lãnh Tâm Mi không chú ý đến người đàn ông đối diện hơi nhíu mày, sau đó đột ngột mở mắt ra, một đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua bên cạnh mình một vòng, tập trung vào cô gái đang cúi đầu kia, ánh mắt sâu thăm mang theo một chút tìm tòi và lạnh lùng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Là cô cứu tôi à?”

Bị giọng nói đột nhiên vang lên làm cho hoảng sợ, Lãnh Tâm Mi lập tức ngẩng đầu, nhìn Sở Viêm Thiên đối diện. Quả nhiên là đứa con cưng của ông trời, cho dù bị thương nặng như vậy, ánh mắt vẫn lạnh băng, áp suất không khí tụt xuống chỉ trong nháy mắt

“Hì hì, may mắn thôi, may mắn thôi. Nếu anh không sao rồi thì tôi đi trước.” Lãnh Tâm Mi mỉm cười nịnh nọt, xách ba lô lớn của mình lên rồi chào tạm biệt hắn.

Sở Viêm Thiên hơi cau mày, cô nhóc này trông chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, quần áo trên người sạch sẽ. Đôi mắt to trong veo như nước có vẻ né tránh, dường như rất sợ nhìn thấy mình.

Sở Viêm Thiên không hiểu sao lại cảm thấy hơi bực bội, hắn hơi dịch người một chút, nhìn thấy vết thương trên cánh tay đã được bằng bó cẩn thận, hắn tỉnh bơ nhìn Lãnh Tâm Mi: “Tôi còn chưa ổn, cô đã đi rồi à?”

“Hả...” Lãnh Tâm Mi không ngờ tới người đàn ông này lại đột nhiên nói như vậy, trí nhớ kiếp trước nói cho mình rằng lòng đề phòng của Sở Viêm Thiên rất nặng, người bình thường vốn dĩ không thể đến gần hắn. Tại sao hắn lại tự nhiên nói ra những lời kỳ quặc như vậy, Lãnh Tâm Mi hoảng sợ, há miệng hồi lâu vẫn không biết nói như thế nào.

Còn đang sững sờ, cô đã cảm thấy áp lực, vội vàng khom lưng cười hì hì: “Ừm... Cái đó... Trông anh cũng rất lợi hại mà, còn tôi sẽ chỉ làm liên lụy đến anh thôi, nên... ừm... Tôi vẫn nên...”

“Đỡ tôi đứng dậy!” Còn chưa đợi Lãnh Tâm Mi nói xong, Sở Viêm Thiên đã ra lệnh, lạnh mặt vươn tay ra hiệu cho cô đến gần mình.

Lãnh Tâm Mi cay đắng cảm thấy mình thật bi thương, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ không muốn leo lên cành cây cao, ngài tha cho tôi được không!

Nhưng dù cô có bị thương đến thế nào đi nữa cũng không dám lộ ra trước mặt Boss lớn này, dù không cam lòng cô vẫn phải miễn cưỡng đi đến bên cạnh hắn, khoác cánh tay hắn lên vai mình, dùng sức đỡ hắn dậy.

Lúc này, Sở Viêm Thiên nhìn bọc to bên cạnh, hỏi: “Thứ này... Cô đưa tôi à?”

“À, đúng vậy.” Lãnh Tâm Mi rất muốn nói thật ra mình đang chuẩn bị rời đi lúc hắn hôn mê, nhưng vị Boss này thật sự có khí thế quá mạnh mẽ, sợ một khi cô nói thật thì sẽ bị bóp chết ngay lập tức.

Sở Viêm Thiên liếc nhìn cô gái này bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lạnh lùng nói: “Sở Viêm Thiên!”

“À, Lãnh Tâm Mi.”

Giới thiệu bản thân với nhau xong, Lãnh Tâm Mi rối rắm hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

“Trở về.”

“À à, xe của anh ở đâu, tôi đưa anh đi.”

“Ở bên dưới.”

Sở Viêm Thiên vươn tay cầm cái túi lớn kia lên, Lãnh Tâm Mi nhìn mà buồn bực rất lâu, rõ ràng là vẫn khỏe mạnh lắm mà, tôi đã cho anh uống nước suối thần đấy nhé.

Có lẽ oán niệm của Lãnh Tâm Mi quá lớn, người đàn ông được đỡ kia quay mặt lại hỏi: “Người của cô đâu?”

“Tôi vẫn chưa tìm được tổ chức nào cả.” Lãnh Tâm Mi cười, trông đơn thuần, hiền lành và vô hại vô cùng, nhưng trong lòng lại lải nhải phàn nàn không biết bao nhiêu lần. Boss lớn à, anh có thể đừng nói chuyện với tôi không, khí thế mạnh mẽ của anh khiến tôi bị áp lực lắm. Lúc này cô chỉ ước gì mau chóng nhét người đàn ông này vào trong xe, sau đó bỏ trốn mất dạng thôi.

Từ tầng hai xuống tầng một, Sở Viêm Thiên cuối cùng phát hiện một điểm bất thường: Toàn bộ hàng hóa trong siêu thị đã bị dọn sạch, ngay cả các kệ tủ cũng biến mất không một dấu vết, thực sự rất kỳ

lạ. Lại nhìn cô nhóc bên cạnh đang nghiêm mặt đỡ mình, hắn thản nhiên hỏi: “Cô nhóc này, lúc em đến có nhìn thấy gì không?”

Nghe cách xưng hô của Sở Viêm Thiên, cô nhướng mày, tôi đã 22 tuổi, lại thêm sáu năm tận thế, nói thế nào cũng đã 28 tuổi rồi, Sở Viêm Thiên cũng chỉ có 24 thôi. Cái đầu anh chứ, gọi tôi là cô nhóc thì sao tôi chịu nổi. Nhưng sau khi suy nghĩ, cô vẫn cười nói: “Không, tôi không nhìn thấy gì hết, chỉ nhìn thấy anh ngất xỉu ở đó thôi.”

“Thế à?” Hai chữ của Sở Viêm Thiên khiến tim Lãnh Tâm Mi lập tức nhảy lên tận cổ họng, luôn cảm thấy người này không dễ lừa. Nếu bị truy hỏi đến cùng thì không biết bao biện lời nói dối này như thế nào đây.

Cũng may Sở Viêm Thiên cũng không có ý hỏi tiếp.

Cô diu hắn xuống tầng, chỉ thấy ba con xác sống cấp một đang lảo đảo ở cửa lớn, vừa nhìn thấy Lãnh Tâm Mi là chúng lập tức quay mặt lại, cứng ngắc vươn tay ra.

Cô nhíu mày, lấy thanh Đường đạo từ trong ba lô ra, muốn bỏ Sở Viêm Thiên ra để xông lên. Ai ngờ Sở Viêm Thiên vừa cử động tay trái là một lưới điện cứ thể phi ra, trực tiếp tiêu diệt ba con xác sống kia thành tro.

Mẹ kiếp, dựa theo trí nhớ kiếp trước, dị năng giả thuộc hệ lôi điện chỉ có thể phát huy dị năng của lưới điện khi đến cấp ba. Bây giờ Sở Viêm Thiên bị thương nặng mà vẫn có thể thoải mái tung ra lưới điện như vậy, ông trời quả nhiên là mẹ ruột của hắn! Có chỗ tốt gì đều cho hắn, mới một năm thôi, mới tận thế được một năm mà hắn đã lập tức thăng lên cấp ba rồi, phải biết có rất nhiều người còn đang loanh quanh ở cấp một đấy.

Chính cô cũng phải mất rất nhiều thời gian tu luyện ở trong không gian tràn ngập linh khí mới lên được tới cấp hai.

Vừa nghĩ đến đây, Lãnh Tâm Mi cảm thấy mình quả nhiên là vật hi sinh, vừa so tư chất với người ta một cái là đã lập tức phân ra thắng bại rồi.

Cô cứ thế buồn bực đỡ Sở Viêm Thiên đi về phía bên kia, thậm chí khi nhìn thấy xác sống, cô dứt khoát không ra tay nữa, trực tiếp để Sở Viêm Thiên tiêu diệt.

Sở Viêm Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, lúc trước mình hao phí dị năng mới không thể chống đỡ nổi. Ai ngờ vừa thức dậy đã có thể phát huy uy lực lớn như vậy, thật sự là rất kỳ lạ. Cho dù bây giờ đang bị thương nhưng hắn vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Nhìn cô gái bên cạnh, không biết cô đang suy nghĩ những gì mà vẻ mặt buồn bực.

Trán đột nhiên bị búng một cái, Lãnh Tâm Mi sợ tới mức suýt nữa đã nhảy dựng lên. Cô ôm trán nhìn Sở Viêm Thiên, nước mắt lưng tròng: “Anh... anh Sở... Sao... Sao anh lại đánh tôi?”

Chính Sở Viêm Thiên cũng sửng sốt, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Đang là lúc nào rồi mà em còn thất thần thế hả?”

Chống lại đôi mắt kia, Lãnh Tâm Mi dù giận nhưng không dám nói gì, Sở Viêm Thiên vốn độc đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, nói một không hại. Một khi trong căn cứ có người dám xúc phạm hắn thì sẽ gặp phải hậu quả vô cùng thể lương, cho nên trước khi đưa vị đại thần này lên xe, cô quyết định ra vẻ đáng thương.

“Tôi sai rồi...” Trả lời một cách cung kính, không có ý xúc phạm nào.

Nhưng càng như vậy, Sở Viêm Thiên lại càng bực bội. Hắn rõ ràng cảm nhận được cô nhóc bên cạnh này rất kiêng dè mình, giống như là nhìn thấy nước lũ và thú dữ vậy.

Hai người nhẹ nhàng đi về phía cửa sau của siêu thị, Lãnh Tâm Mi bỗng nhỏ giọng hỏi: “Xe ở đằng kia rồi, thế anh có thể tự lái xe không?”

Thật ra ý của cô rất đơn giản: Gia à, ngài mau đi đi, tôi không hầu hạ ngài nữa đâu.

Hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Tâm Mi một cái, khiến cô sợ tới mức vội cười hì hì hai tiếng, sau đó ra vẻ nghiêm túc đỡ hắn.

Vấn đề là khi bọn họ vất vả trăm cay nghìn đắng đến chỗ đỗ xe, cả người Sở Viêm Thiên lập tức trở nên lạnh lẽo, bởi vì nơi đó vốn dĩ không có xe!

Không phải chứ, vậy chẳng phải là mình không còn hy vọng rời đi hay sao, đáy lòng Lãnh Tâm Mi kêu rên một hồi, nhưng chỉ dám nghẹn ở trong bụng. Chết tiệt, có cần phải bi thảm đến vậy không...
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
vancam113M ko thấm đc tính cách của nữ 9 nên drop. - sent 2023-08-08 22:40:43
minhhang97Hoàn. Truyện rất hay mng - sent 2023-03-06 12:36:38
minhhang97Duyệt thẻ giúp m vs ah - sent 2023-02-25 10:30:36
nanahuynhDuyệt giúp mình - sent 2023-01-26 22:03:39
0822182016May mà nam 9 k phải sở thiên viêm tam quan k đc cho lắm - sent 2022-11-13 16:49:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương