Tình Yêu Của Pháo Hôi full

Chương 3: Không tên

/175
Trước Tiếp
Ngay khi hai người giải quyết nguy cơ trước mặt, lại không ngờ bên ngoài có tiếng còi xe vang lên, vội vàng chạy tới thì nhìn thấy hai chiếc Hummer màu đen đang lao vội vã trên đường, phía sau là hơn trăm xác sống cấp một đã đành, còn có bảy, tám xác sống cấp hai xen lẫn vào.

“M* kiếp!” Lãnh Tâm Mi cảm thấy rất buồn bực, vừa giết một Kẻ Liếm n lại có nhiều xác sống chạy tới như vậy, hơn nữa rõ ràng chiếc xe kia là chạy tới bên này. Cái đầu mấy người chứ! Thế này chẳng phải là để lộ hành tung của chúng tôi hay sao, tại sao lại xui xẻo như vậy.

Sở Viêm Thiên nhướng mày nhìn thoáng qua Lãnh Tâm Mi đứng bên cạnh: “Không được nói tục!”

Lãnh Tâm Mi liếc mắt nhìn Sở Viêm Thiên, trong lòng chửi bới: Em gái anh chứ, anh quan tâm tôi nói tục hay không làm gì, bây giờ chúng ta đang bị xác sống bao vây rồi, anh còn ở đây ra lệnh cho tôi.

Nhưng cô cũng chỉ dám đảo mắt một chút, sau đó lập tức rời mắt đi.

“Mẹ kiếp, còn có ba Kẻ Liếm Ăn nữa! Đây có phải là đang tìm đường chết hay không vậy!” Vừa dứt lời, trán lập tức bị búng một cái, lúc này cô mới biết kết cục của việc không nghe lời chính là bị đánh, Lãnh Tâm Mi buồn rầu dứt khoát ngậm miệng lại, không nói nữa.

Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, Sở Viêm Thiên không để ý tới, cô nhóc này toàn nói tục.

Thật ra Sở Viêm Thiên không biết, thói quen xấu nói tục này thật ra là vì kiếp trước, cô đã sống xui xẻo suốt sáu năm nên đành phải dùng lời tục tĩu để biểu đạt nỗi phẫn nộ và buồn bực của mình, dần dà, cô quên mất thân phận sinh viên đại học của mình, biến thành người giống như côn đồ.

Dị năng đã gần cạn kiệt, nhưng cũng không thể làm ngơ người bên ngoài, mặc dù không biết người trong xe là ai, nhưng chỉ liếc mắt nhìn chiếc xe kia một cái là lập tức nhận ra nó thuộc đội lính đánh thuế của mình.

Hắn cau mày, hét về phía cửa sổ: “Nhảy xuống cho tôi!”

Phía dưới vô cùng nguy hiểm, hắn nhanh chóng ngưng tụ một quả cầu sét trong tay. Mà hai chiếc xe mặc dù gây ra tiếng ồn, nhưng vẫn nghe thấy tiếng quát vừa rồi, lập tức đánh lái sang trái một cái, tiếng bánh xe ma sát chói tai ngay lập tức thu hút xác sống đuổi theo chặt chẽ.

Chỉ trong một khe hở như vậy, một tia chớp từ trên trời giáng xuống: “Thiên La Địa Võng!” Lưới điện bao phủ lấy đàn xác sống kia, chỉ trong chốc lát, toàn bộ xác sống dưới lưới điện đều biến thành tro tàn, ngay cả hai con xác sống cấp hai và cả tinh hạch trong đầu nó cũng biến mất dưới tấm lưới điện.

Lãnh Tâm Mi bên cạnh nhìn mà khóe miệng giật giật, tinh hạch kìa, đó đều là tiền đấy!

Nhưng cô phát hiện sắc mặt của Sở Viêm Thiên rõ ràng bất thường, nhớ tới người này vốn dĩ còn chưa khôi phục, nhưng lại miễn cưỡng sử dụng năng lượng lớn như vậy, đây không phải là tìm chết sao. Cô vội vàng chạy tới, lấy ra một chai nước từ trong ba lô của mình, đó tất nhiên là nước suối thần trong không gian, vì tránh tai mắt người khác nên cô đã tự mình cho vào chai rồi đưa cho Sở Viêm Thiên: “Anh mau uống đi!”

Sở Viêm Thiên không nói hai lời, lập tức uống ngay, nhanh chóng cảm thấy thần thanh khí sảng, một luồng sức lực trong cơ thể chậm rãi chạy khắp gân mạch. Hắn nhìn Lãnh Tâm Mi với ánh mắt kỳ lạ, lại phát hiện cô đã cầm Đường đao, cúi lưng đi về phía thang cuốn.

Siêu thị không phải là trung tâm mua sắm, thang cuốn thuộc loại rộng mở, lúc này, những người trong hai chiếc xe đã phát hiện ra họ ở trên tầng hai, sau khi tiêu diệt một vài con xác sống, họ ngay lập tức bỏ xe và chạy đến gần.

Đương nhiên số xác sống còn lại cũng loạng choạng đuổi theo, mà mấy xác sống cấp hai cũng biến dị về tốc độ, chúng nhanh chóng đuổi theo. Mấy người đàn ông này, ai cũng có thân thủ mạnh mẽ, nhất là người mặc áo thun dài tay màu đen ở phía sau, khi một con xác sống sắp đuổi kịp, cậu ta cúi mình, thuận thế xoay người lại, rồi tung ra một lưỡi dao gió.

Lợi hại, Lãnh Tâm Mi nhìn mà thực sự bội phục, mình biết người này, là một vệ sĩ bên cạnh Sở Viêm Thiên, tên là Sở Tam. Tính tình không tốt lắm, nhưng lại cực kỳ trung thành, nghe nói bên cạnh Sở Viêm Thiên có sáu vệ sĩ, đều theo hắn từ khi còn nhỏ, để bày tỏ sự coi trọng bọn họ, hắn đã thưởng cho họ được mang họ Sở.

Quả nhiên, người có thể đi theo sau Sở Viêm Thiên làm sao có thể kém cỏi được.

Mắt thấy những người này giải quyết mấy xác sống đuổi theo phía sau rất thoải mái và gọn gàng, đột nhiên, một bóng đen nhào tới, một người không kịp né tránh, lập tức bị cuốn đi.

“Á!” Chưa kịp phản ứng, người đó đã bị hút thành xác khô, nhưng Kẻ Liếm Ăn kia dường như vẫn chưa đã thèm, nó vươn ra móng vuốt sắc bén xé rách thi thể, sau đó lại nhìn chằm chằm vào đám người kia như hồ rình mồi.

Thấy thế, Lãnh Tâm Mi vội vàng vẫy tay: “Chạy nhanh đi!”

Sau đó, cô nhảy lên, lao xuống theo thang cuốn.

“Này!” Sở Tam còn chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy một cô gái nhỏ xinh cầm Đường đao lập tức nhào tới, trong lòng căng thẳng, dứt khoát làm theo: “Các cậu đi xem anh Sở trước!”

Sở Nhị gật đầu, dẫn những người còn lại đi lên tầng hai, nhìn thấy Sở Viêm Thiên không sao cả, cậu ta mới thở phào một hơi.

“Cô nhóc kia đâu?” Sở Viêm Thiên nhìn bọn họ chạy lên, còn cô nhóc kia lại không thấy đâu, giọng điệu lập tức lạnh lẽo. Sở Nhị biết cô nhóc kia có thể đang đi theo anh Sở nên vội vàng nói: “Sở Tam đang hỗ trợ cô ấy rồi.”

Thật ra Lãnh Tâm Mi biết cho dù mình không đánh lại được mấy con Kẻ Liếm Ăn kia, chỉ cần lui vào trong không gian là không sao cả. Hơn nữa, dị năng hệ Băng của mình hoàn toàn có thể tự bảo vệ, nhưng cố tình Sở Tam kia lại đi theo, để bảo toàn thực lực, cô không thể lộ ra được.

Cô cầm Đường đao, dù sao mình vừa mới giết một Kẻ Liếm Ăn nên vẫn có chút kinh nghiệm. Không nói hai lời, cô lập tức nhặt một thanh sắt trên mặt đất lên, khi Kẻ Liếm Ăn nhào về phía mình, cô ngửa người quỳ xuống và trượt qua dưới bụng của nó. Hơn nữa lập tức hung hăng cầm lấy thanh sắt cắm phập vào nó. Cô luyện tập dị năng lâu như vậy, sức lực đương nhiên rất lớn, quả nhiên Kẻ Liếm n bị

đâm trúng nên đau đến mức phải khựng lại.

Lãnh Tâm Mi không kịp suy nghĩ, sau khi trượt qua đã lập tức nhảy lên, lúc này cái lưỡi dài hút máu kia cũng đã duỗi tới, cô túm lấy và cố gắng nhảy lên người nó, tay phải cầm Đường đao hung hăng chém xuống, đầu của Kẻ Liếm Ăn cứ thể chuyển nhà.

Sở Tam vừa đi xuống đã nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta còn chưa kịp hỗ trợ thì một Kẻ Liếm n cứ thế mà chết. Khi nhìn thấy người lợi hại kia chỉ là một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi thì cậu ta lập tức bị đả kích. Trong lòng cậu ta lặng lẽ thì mình sẽ lên cấp đàng hoàng, dù sao cũng không thể bị đánh bại bởi một cô gái, quả tổn thương lòng tự trọng.

Cậu ta còn chưa kịp sầu não thì hai Kẻ Liếm Ăn còn lại đã chạy tới, chúng thì cái lưỡi dài mang theo mùi tanh hôi lao về phía họ. Dường như trên người Lãnh Tâm Mi có mùi vị đặc biệt cho nên cả hai kẻ Liếm Ăn kia đều tấn công cô. Sở Tam mặc kệ, mẹ nó chứ, thế này tổn thương lòng tự tôn quá đi mất, ngay cả quái vật cũng khinh bỉ cậu ta.

Cậu ta giơ tay lên, ném một lưỡi dao gió tới, để lại dấu vết trên cơ thể của một trong những Kẻ Liếm Ăn, thành công thu hút sự chú ý của nó. Lúc này, Sở Viêm Thiên cũng dẫn theo Sở Nhị và một số dị năng giả khác đi xuống, thuận lợi giải quyết mấy xác sống rải rác xung quanh, sau đó một tấm lưới điện roẹt roẹt trực tiếp bắt được một trong những Kẻ Liếm n: “Sở Tam, chém vào cổ hoặc bụng nó!”

“Vâng!”

Lãnh Tâm Mi thấy Kẻ Liếm Ăn mà mình đang đánh bị Sở Viêm Thiên thoải mái bao vây, suy nghĩ một lúc, cô cầm Đường đao chậm rãi tiến về phía cửa.

Đoàn người bên kia tập trung giết quái vật, các loại dị năng đều sử dụng hết, tuyệt đối không nương tay chút nào. Mặc dù rất khó khăn nhưng vẫn tiêu diệt được hai Kẻ Liếm n. Lúc này, Sở Tam đi lên đá quái vật đã chết thẳng cẳng kia mấy cái: “Má ơi, đây quả thực là xương sắt thần đồng mà!”

Sở Nhị không nói gì, đi lên đào tinh hạch trong đầu chúng rồi đưa cho Sở Viêm Thiên: “Anh Sở, không ngờ tinh thạch này lại có màu tím, không biết có phải năng lượng bên trong cũng mạnh hơn hay không.”

Sở Viêm Thiên gật đầu, không nói gì, ánh mắt lại quét bốn phía một vòng, đột nhiên đen mặt hỏi: “Cô nhóc kia đâu!”

Sở Nhị sửng sốt, cậu ta chỉ đi ngang qua cô gái kia nên không chú ý đến. Nhưng lão đại nhà mình quan tâm như vậy, cậu ta đành phải quay sang nhìn Sở Tam.

Sở Tam tò mò nhìn quanh: “Đúng thế, vừa rồi vẫn còn ở đây. Cô nhóc này lợi hại lắm, một mình cầm một cây đao giết được một con quái vật, thật sự rất giỏi.” Cậu ta gãi đầu tỏ vẻ mình cũng không biết cô nhóc vừa rồi đã biến đi đâu: “Cô nhóc này không lớn tuổi, trông chỉ khoảng mười sáu, mười bảy, có khi nào đã đi tìm đội ngũ của mình rồi không?”

Nghe họ đứng đây nói, nhưng không một ai biết Lãnh Tâm Mi đi đâu, Sở Viêm Thiên vốn đã đen mặt giờ lại càng đen hơn, khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt bùng nổ, khiến người ta bị đè ép đến mức không dám nhìn thẳng.

Những người khác không biết, nhưng Sở Viêm Thiên lại biết, cô nhóc kia vốn dĩ chỉ đi một mình, hơn nữa có vẻ như không muốn gặp mình, lúc nào cũng muốn tránh xa mình ra. Thừa dịp vừa rồi hỗn loạn, vậy mà lại một mình chạy trước, hắn nắm chặt tay lại, sau đó chậm rãi thả lỏng.

Lãnh Tâm Mi... Ba từ này đã in sâu vào trong lòng hắn.

“Chúng ta đi!” Vẫy tay một cái, đoàn người lập tức chạy lên xe Hummer đỗ bên ngoài, nhanh chóng lao về khu đóng quân của mình. Trong xe, Sở Nhị và Sở Tam ngồi ở phía trước, hai người nhìn nhau, lại nhìn Sở Viêm Thiên không nói một lời qua gương chiếu hậu, ai cũng nhướng mày nhưng không dám hỏi cô nhóc kia và anh Sở có quan hệ gì.

Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra anh Sở đối với cô nhóc kia tuyệt đối không đơn giản.

Hai người hiểu rõ, nhìn thoáng qua nhau rồi lập tức ngoan ngoãn lái xe.

Sở Viêm Thiên nhắm mắt lại, nghĩ đến cô nhóc kia lập tức cảm thấy rất buồn bực. Khi nào mình lại trở thành người bị người ta tránh như rắn rết vậy? Đây là lần đầu tiên đấy. Hắn rất chán nản, vốn hắn luôn được những người khác được nịnh bợ, lúc này thực sự bị tổn thương lòng tự trọng. Đúng vậy, chỉ là tổn thương lòng tự trọng thôi, Sở Viêm Thiên nghĩ rất đương nhiên.

Đến khi bọn họ đến biệt thự, Sở Nhất đang bực bội đi tới đi lui ở trong phòng khách, phải biết rằng nhóm Sở Nhị đã đi mấy tiếng đồng hồ rồi.

Cậu ta đang bực bội thì nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức nhìn thấy Sở Nhị, Sở Tam đang bước vào, sắc mặt hơi dịu đi: “Anh Sở đâu?”

“Ở... Phía sau ạ...” Sở Tam mất tự nhiên nói, trên đường về, khí lạnh trên người Sở Viêm Thiên đã làm bọn họ chịu đủ đau khổ rồi, sao lại dám dây vào nữa chứ. Họ sợ sệt đứng sang một bên, kính cẩn chào đón lão đại của mình.

Sở Nhật đầu biết, vội vàng chạy tới đón Sở Viêm Thiên: “Anh Sở, anh không sao chứ?”

“Ừm.” Nói xong, hắn sải bước tiến vào nhà, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Sở Nhất là người nào chứ, vừa nhìn đã lập tức nhận ra tâm tình của Sở Viêm Thiên không vui, còn tưởng rằng do hôm nay mấy người kia bỏ rơi hắn nên vội vàng nói: “Anh Sở, ba tên kia đã bị nhốt trong phòng chứa đồ rồi, chỉ chờ anh xử lý thôi.”

Sở Viêm Thiên chẳng buồn nâng mí mắt lên, nhàm chán khoát tay: “Cậu xử lý đi.”

Nói xong, hắn không quay đầu lại đã bước vào phòng mình, đóng cửa rầm một cái, ba người còn lại quay sang nhìn nhau.

“Sao lại thế này?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
vancam113M ko thấm đc tính cách của nữ 9 nên drop. - sent 2023-08-08 22:40:43
minhhang97Hoàn. Truyện rất hay mng - sent 2023-03-06 12:36:38
minhhang97Duyệt thẻ giúp m vs ah - sent 2023-02-25 10:30:36
nanahuynhDuyệt giúp mình - sent 2023-01-26 22:03:39
0822182016May mà nam 9 k phải sở thiên viêm tam quan k đc cho lắm - sent 2022-11-13 16:49:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương