Triền Miên Không Lối Thoát

Triền Miên Không Lối Thoát full

Tác giả: Vợ Bé Mặc Cảnh Thâm
Trạng thái: Dịch full
Đọc từ đầu

Tôi là một sát thủ ngầm của một băng đảng. Sau khi gia nhập, tôi được ông trùm giao cho một nhiệm vụ, đó là đi ám sát Hứa Thời Tư. Người ta đồn hắn chính là thái tử gia quanh năm bị bệnh tật quấn thân, trói gà không chặt.

Tuy có được quyền lực một tay che trời nhưng chỉ là một tên bệnh ốm nằm thoi thóp chờ chết. Như vậy cũng quá là xem thường tôi đi. Một tên sắp chết còn cần tôi phải ra tay sao?

EASY GAME!!!

Trong một đêm, tôi giả làm vị hôn thê Kiều Nhan kia của hắn, lẻn vào phòng hắn, nhìn thấy hắn nằm trên giường, không biết vô tình hay cố ý thấy lại hắn nằm khỏa thân trên giường để lộ ra thân thể cường tráng.

Thân thể này… mẹ ôi, cơ bắp sáu múi mồn một. Đây rõ ràng nào có giống như một tên bệnh kiều ốm yếu chứ?

Tôi còn chưa kịp sờ vào liền bất ngờ bị bệnh kiều tóm được, ôm tôi ngã xuống giường.

“Em đến rồi sao?”

Tôi giật mình cuống quýt nhìn hắn, không lẽ trong phi vụ đầu tiên tôi vậy mà lại bại lộ thân phận trước mặt đối tượng.

“Anh… nhận ra tôi sao?”

“Em là người được gả sang đây để sinh con cho tôi mà.”

Tôi:

“Hả???”

“Chỉ cần em sinh cho Hứa gia một đứa con. Số tiền kia đều sẽ coi như xí xóa. Thậm chí sẽ cho em một tỷ làm vốn.”

Một tỷ?

Hình như còn cao hơn cả tiền của phi vụ ám sát lần này.

“Anh cho tôi thật sao?”

Anh không chút do dự, gật đầu:

“Ừm.”

Người đàn ông này quả nhiên là một ngân hàng sống mà. Vì vậy không thể giết anh ta bây giờ được. Chỉ đáng tiếc là nghe nói anh ta chỉ còn chút hơi tàn.

“Nhưng mà Hứa gia, nghe nói anh sắp chết. Em không muốn làm goá phụ đâu.”

“Vậy thì em có thể làm mẹ của con tôi. Sau khi tôi chết thì làm bà Hứa. Hứa gia giàu như vậy nhất định sẽ không để cho cháu của mình phải thiếu tiền đâu.”

Nghe những lời ngon ngọt từ bệnh kiều, tôi quả thực có chút rung động. Thực ra là tâm tôi rung động trước 1 tỷ kia. Nói sao thì làm sát thủ cả đời cũng chưa chắc kiếm được một tỷ.

“Vậy anh có cần uống thuốc trước khi làm không?”

“Không cần đâu, tôi yếu như vậy, em nằm trên là được rồi.”

Sầm Sơ:

“...”

Cứ nghĩ cô chỉ cần động thân, cùng lắm nửa năm, hắn sẽ chết yểu vì sức cùng lực kiệt. Nào ngờ, nửa năm sau, hắn không những không chết, ngược lại, sắc mặt còn hồng hơn cả cô. Cô mới biết được, thì ra tất cả những lời đồn kia đều là giả hết. Rõ ràng hắn là bệnh kiều bám người, một phút cũng không cho phép cô rời xa, trói cô ở trên giường, hôn lên môi nhỏ, buông lời vô liêm sỉ.

“Tiểu Nhan, anh mệt quá rồi, em nằm dưới đi có được không?”

Mé nó, sao lúc đầu anh không nói vậy đi?

0.0

0 VIP đánh giá

Mời VIP để lại đánh giá

Chương mới nhất

Danh sách chương

Bình luận