Trùng Sinh Thời Mạt Thế

Chương 17: Nhảy dù

/44
Trước Tiếp
An Nhiên và Tiêu Dương buộc phải nhảy dù vì thùng nhiên liệu của trực thăng bị rò rỉ, nhưng họ không biết mình sẽ hạ cánh ở đâu.

Hai người đáp xuống một khu rừng, mặc dù cây cối um tùm nhưng cỏ không quá cao.

Giờ phút này Tiêu Dương cảm thấy khổ không thể tả, trong rừng nhiều nhất là thứ gì? Chính là các loại rắn và côn trùng. Bị rắn cắn một phát thôi, dù không chết được nhưng cũng sẽ bị giày vò đủ kiểu bởi đau đớn đó. Cậu ta nhìn sang An Nhiên đang rất điềm tĩnh, không hề sợ hãi.

Tiểu Dương ôm ngực, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ đến đố kỵ!

An Nhiên đi đằng trước, thấy Tiêu Dương phải tiếp xúc “thân mật” với mấy loại côn trùng rắn rết, còn mình thì bị chúng “phớt lờ” nên chợt nghĩ về điểm kỳ lạ của cơ thể này.

An Nhiên nghĩ, thôi thì tạm gác mấy con côn trùng sang một bên, việc chính bây giờ là tìm được đường, dù sao mình cũng không bị cắn.

Áo trắng dính đầy bùn đất, cả mũ cũng không biết đã rơi ở xó nào, An Nhiên cũng không cảm thấy nóng, mặc dù bộ dạng bây giờ không được tốt lắm nhưng vẫn còn ổn hơn Tiêu Dương đang ướt như chuột đằng sau rất nhiều.

Tiêu Dương lại ôm ngực, đây chính là sự khác biệt của đại thân và người thường.

Chạng vạng tối, An Nhiên và Tiêu Dương cuối cùng cũng ra được khỏi rừng. Họ nhìn thấy một ngôi làng, trong ánh đèn mờ ảo, họ thấy xung quanh có một hàng rào bằng dây thép để ngăn những zombie b thường đột nhập vào. Có dân làng đứng canh sau hàng rào để tránh zombie tấn công bất ngờ.

Tất nhiên, hai người vừa từ trong rừng đi ra đã bị phát hiện: “Các người là ai?” Người dân trong thôn cảnh giác hỏi.

“Anh gì ơi, chúng tôi lạc trong rừng cả ngày, muốn vào thôn nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trời sáng chúng tôi sẽ đi ngay.” Tiêu Dương nói.

“Không được! Các người mau đi đi!” Người đó mất kiên nhẫn xua đuổi Tiêu Dương.

Tiêu Dương lấy một viên tinh thạch màu đỏ từ trong balo ra, cười với người kia: “Anh gì ơi, buổi đêm ở bên ngoài không an toàn, chúng tôi chỉ xin ở nhờ đêm nay thôi, sáng sớm mai sẽ lên đường, viên t thạch này coi như là phí nghỉ nhờ của chúng tôi, làm phiền anh.”

Người kia nhăn mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng bất lực từ chối: “Thôn chúng tôi nhỏ, không còn đủ chỗ, hai người đi nhanh đi.”

Tiêu Dương thấy ánh mắt bất lực xen lẫn sự khuyên nhủ của thôn dân kia thì lại nhìn An Nhiên phía sau đang trầm mặc... Đại nhân của tôi ơi, làm ơn dùng mỹ nhân kể thuyết phục người ta đi! An Nhiên nhìn Tiêu Dương, nhướng mày:

“Hai người nhanh đi đi! Đi mau!” Thôn dân kia thấy hai người không có ý định rời đi, vội vàng lên tiếng thúc giục.

“Ai ở ngoài đó?” Hai người còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy đằng sau thôn dân kia vang lên một giọng nói khàn khàn.

An Nhiên nhìn thấy thấy có hai thôn dân đang chau mày nhìn bọn họ, ánh mắt có phần hoảng sợ.

“Ồ, hai người muốn vào thôn? Để tôi xem xem.”

Một bàn tay to lớn mập mạp đẩy dân làng đang chắn hàng rào thép gai, khuôn mặt toàn thịt đột nhiên xuất hiện, nhìn Tiêu Dương trước mặt, nhíu mày, sau đó lại đưa mắt nhìn An Nhiên, bỗng nhiên bất độn Mẹ ơi! Người đẹp!

Gã ta giống như một cục thịt khổng lồ, mắt híp lại, mũi hếch lên, miệng rộng, mắt mũi miệng đều bị thịt chèn ép đến mức hơi biến dạng. Một mình gã ta đã gấp ba lần An Nhiên, béo đến mức không thể béo l được nữa.

Lúc này cục thịt kia mới nhe răng cười với An Nhiên, thịt trên mặt tụ lại một chỗ: “Cô em xinh đẹp muốn vào thôn sao?”

Tiêu Dương thấy An Nhiên híp mắt, vì vậy liên tiến lên một bước chắn tầm nhìn của tên béo: “Cậu chủ nhà tôi hôm nay đi đường cả ngày rồi, muốn vào thôn nghỉ một đêm.”

“Được, được, được, vào thôn, vào thôn nghỉ ngơi.” Tên béo sờ miệng, cười xấu xa, sau đó quay người lại nhìn thôn dân đang bất động phía sau, “Còn không nhanh để cho hai vị này vào thôn? Muốn chết đi không, hả?”

Tên béo lớn tiếng mắng mỏ, đạp vào mấy thôn dân gần đó, khiến họ ngã ra đất, sau đó lại còn tàn nhẫn đạp thêm mấy cái.

“Aizzz.... vị này, cẩn thận chút, cẩn thận đụng vào cậu chủ nhà tôi! Cậu ấy rất lương thiện, không thích nhìn thấy người khác bị bắt nạt, đừng khiến cậu ấy khó chịu. Cậu chủ nhà tôi đi đường cả ngày, cần 1 chỗ nghỉ.” Tiêu Dương ngăn tên béo lại, nhẹ giọng nói.

Tên béo vốn đã khó chịu, nghe thấy Tiêu Dương giải thích như vậy thì nhìn An Nhiên đang cau mày, ánh mắt đột nhiên thay đổi, mỹ nhân nhíu mày cũng khiến da đầu gã ta tê dại.

“Được rồi, được rồi! Thấy chủ nhân nhà cậu gầy yếu da thịt non mềm, không chịu được khổ cực, vậy thì vào phòng tôi ở đi! Giường lớn, lăn lộn thế nào cũng được.” Tiêu Dương nhíu mày, cười khan vài tiếng. Gió nhẹ thổi vụt qua, lưỡi đao gió vô hình lập tức bay về phía tên béo, nhưng tường nước màu xanh đột nhiên xuất hiện, lưỡi đao bị chặn lại, vang lên một tiếng lanh lảnh rồi biến mất trong không trung. Sự xuất hiện đột ngột của người có dị năng không thu hút được sự chú ý của An Nhiên. Lúc này, ánh mắt An Nhiên quét về phía tên béo, ánh mắt dâm dê của gã ta không cách nào che giấu được. Mắt phư híp lại, một tiếng hét chói tai vang lên, máu đỏ trộn lẫn với chất lỏng màu trắng trào ra từ hai tròng mắt chảy xuống khuôn mặt tên béo.

“A! Mắt của tạo, mắt của tao!”

Tên béo che mắt mình, đau đến mức không ngừng lăn lộn, nhưng cơ thể quá cỡ khiến gã ta không thể cử động, giống như một con rùa bất lực kêu gào, liên tục ma sát trên đất khiến bụi bặm bay đầy trời. T dân xung quanh lùi lại nhìn gã, trên mặt là nụ cười hả hê.

Tiêu Dương thấy tên béo đang tru tréo dưới đất, lại nhìn An Nhiên với vẻ mặt điềm tĩnh bên cạnh. Tiêu Dương ôm mặt: Quá ngầu!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Vi Tran1598439904Cho e hỏi truyện này có phải đam mỹ ko ạ - sent 2022-12-06 13:04:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương