Trùng Sinh Trêu Chọc Chồng Tương Lai

Chương 8: Học thư pháp

/296
Trước Tiếp
“Dịch Dịch này, bà nội biết cháu ngoan, nhưng đây không phải việc cháu biết làm, lát nữa bất cẩn làm vỡ bát gốm ông nội thích là khóc đấy, vào nhà xem hoạt hình với Mao Đầu đi.”

Có được câu này, Dịch Đông lại chậm rãi ra khỏi bếp, đi vào nhà.

Cách cửa mấy bước chân là có thể nghe thấy tiếng ồn phát ra từ tivi trắng đen trong phòng, tivi đang chiếu cảnh Na Tra lên trời xuống biển, ở dưới là hai đứa trẻ đang xem rất tập trung.

Dịch Đông đi tới ngồi một hàng với họ, xem một lúc cũng thấy thú vị. Ba đứa trẻ cười vui vẻ với cái tivi, dù chỉ là hình ảnh trắng đen, nhưng lại thêm đôi phần chân thành giản dị.

Dịch Đông nghĩ, phim này còn có lương tâm hơn phim hoạt hình cừu gấu gì đó phổ biến sau này, nhưng cô còn chưa theo kịp cốt truyện thì chiếc điện thoại bàn cũ kỹ bên cạnh đột ngột vang lên.

Dịch Đông đứng dậy, giẫm lên ghế đẩu chỉnh nhỏ tiếng tivi, sau đó đi tới chỗ điện thoại, nhấc ống nghe. Mao Đầu và Dịch Thương Cương cũng không nhìn tivi nữa mà đồng loạt dời mắt sang Dịch Đông.

Dịch Đông đặt điện thoại bên tai, không lên tiếng.

Điện thoại bàn lúc bấy giờ vẫn chưa có chức năng hiển thị cuộc gọi đến, cô phải đợi người ở đầu kia điện thoại nói trước, nếu không, vừa lên tiếng lại gọi nhầm người thì không hay.

“Bà nội?” Giọng nữ nhỏ nhẹ ở đầu kia điện thoại gọi một tiếng thăm dò, không có được câu trả lời lại lập tức gọi bằng giọng vui vẻ: “Ông nội!”

“Ai đấy?” Dịch Đông sầm mặt, biết rõ còn cố hỏi.

Dịch Hạ bị câu này của cô làm nghẹn họng, nhưng lập tức lanh lợi nói với người bên cạnh: “Mẹ, Dịch Đông bị vỡ đầu hỏng não thật rồi, nó không biết chị nó nữa!”

“Con bé ranh con này!” Đầu kia điện thoại lại vang lên giọng Dịch Chính Hoa, tiếp đó là tiếng bước chân chạy ra ngoài của Dịch Hạ.

“Dịch Dịch à? Ăn tối chưa?” Dịch Chính Hoa nhận điện thoại, dịu giọng dỗ dành Dịch Đông: “Hai ngày nữa bố về đón con lên thành phố chơi nhé? Đợi thứ Bảy Chủ nhật bố với mẹ đưa hai chị em đi công viên.”

“Không dẫn nó đi, không dẫn nó đi!” Giọng Dịch Hạ từ xa truyền qua ống nghe lọt vào tai Dịch Đông, khiến cô nhất thời muốn đồng ý để chọc tức Dịch Hạ.

“Bố, con gọi bà nội đến nghe điện thoại.” Dịch Đông không trực tiếp trả lời Dịch Chính Hoa, phải nói là cô không muốn đến thành phố lắm. Lúc này, mặc dù thành phố là tỉnh, nhưng suy cho cùng vẫn không thể so được với thành phố phồn hoa về sau, đi rồi cũng chẳng có gì vui, huống hồ đến đó còn bực bội.

“Mao Đầu, cậu đến nói trước đi, tôi đi gọi bà nội.” Dịch Đông đặt ông nghe lên gối trên giường, vẫy tay với Mao Đầu rồi chạy ra ngoài.

Lúc cô với bà cụ Dịch đi vào, đúng lúc nghe thấy Mao Đầu đang nói chuyện.

“Đúng, đúng, đúng, người bị Dịch Đông đẩy xuống sông là anh của Dịch Thương Cương. Không, không, không, vừa mới quen, cũng từ trên tỉnh đến ạ.” Mao Đầu ngồi ở mép giường, ôm ống nghe nói chuyện, Dịch Thương Cương đứng bên cạnh cậu ta, thỉnh thoảng chêm vào hai câu.

Dịch Đông phì cười thành tiếng, hai người họ ngước mắt, thấy bà cụ Dịch với Dịch Đông vào thì vội vàng nhảy từ mép giường xuống đất, nói với người trong điện thoại: “Chú, bà nội đến rồi, cháu đưa điện thoại cho bà đây, hôm khác chúng ta nói tiếp nhé.”

Dịch Đông đến gần, rõ ràng nghe thấy người ở đầu kia điện thoại bật cười sau khi Mao Đầu bên này vừa dứt câu.

Bà cụ Dịch nhận lấy điện thoại từ tay Mao Đầu, lạnh lùng nói chuyện, vẫn tỏ rõ vẻ không vui về chuyện Dịch Đông ngã vỡ đầu.

Dịch Chính Hoa vội dịu giọng nói vài câu, sau đó lại nhắc đến chuyện đón Dịch Đông đến thành phố nghỉ hè.

“Mẹ, bọn con bên này làm ăn vừa bận xong, nghỉ hè cũng rảnh rỗi, nên để Dịch Dịch đến bầu bạn với Hạ Hạ, hai đứa có thể cùng đến cung thiếu nhi đăng ký lớp hè, học thêm gì đó...”

“Đợi vết thương trên đầu Dịch Dịch lành rồi nói.” Bà Dịch không mặn không nhạt đáp một câu, hoàn toàn chặn những lời phía sau của Dịch Chính Hoa: “Về việc lớp hè, bây giờ Dịch Dịch đang theo ông nội nó học thư pháp rồi, mẹ thấy rất tốt.”

Hai người trò chuyện vài câu, cuối cùng bà cụ Dịch cúp điện thoại trước.

Bà quay đầu nhìn ba đứa trẻ đang ngồi trên sofa xem tivi, không khỏi thở dài, sau đó lau tay vào tạp dề, đi tới bên cạnh ba đứa trẻ, cúi người cười hỏi: “Bà nội bổ dưa hấu cho ba đứa ăn nhé?”

Ăn uống thì chẳng có đứa trẻ nào là dễ dàng lắc đầu cả.

Một đĩa dưa hấu đỏ xếp ngay ngắn đặt trước mặt ba đứa trẻ, bên ngoài chỗ mọi người đánh cờ cũng có một đĩa, xem như quan tâm chu đáo.

Trong nhà một nhóm, bên ngoài một nhóm, làn gió đêm hè, là hình ảnh thu nhỏ đời thường nhất ở các trấn nhỏ mùa Hè này.

Cô bé nhỏ đắp chiếc chăn bông che đến phần bụng, phập phồng lên xuống theo nhịp thở của bé.

Bà cụ Dịch quen dậy sớm, ông cụ cũng thích dậy sớm đi tản bộ trên con đường nhỏ lát đá cuội, rồi tiện đường ghé qua chợ mua sữa đậu nành và bánh quẩy mang về, lúc này cũng là lúc Dịch Đông dậy rồi.

“Hôm qua còn chưa luyện xong nét ngang, hôm nay Dịch Dịch vẫn phải luyện nét này trước.” Ông cụ Dịch nhìn Dịch Đông mặt mơ màng ăn bánh quẩy, bèn nói ra kế hoạch hôm nay.

Ông vốn cũng không quá tin tưởng vào sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của đứa trẻ ở tuổi như Dịch Đông, thầm nghĩ cùng lắm chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời thôi. Giờ ông nói vậy, lại nhìn sắc mặt cô với vẻ thăm dò. Nếu lúc này Dịch Đông bảo không học, thì ông cụ cũng không định ép cô.

Dịch Đông nhai xong quẩy trong miệng, uống một ngụm sữa đậu nành rồi nuốt xuống bụng, sau đó ngẩng đầu đáp: “Ông nội, cháu biết rồi, đợi lát nữa ông viết phỏng cho cháu một chữ, cháu dễ học.”

Ôi chao, hùng hồn thế này lại nằm ngoài dự liệu của ông cụ, trong lòng ông lại càng vui.

Ông gật đầu, tiếp lời: “Được, lát nữa ông nội ăn sáng xong sẽ bày hết ra, luyện thư pháp với Dịch Dịch nhà ta.”

“Vâng.” Dịch Đông gật đầu, cố gắng dằn con sâu ngủ trong đầu mình xuống.

“Lát nữa viết phỏng cho cháu một chữ, đến trưa cậu nhóc họ Cận kia lại đến đánh với ông hai ván cờ.” Ông cụ tự cười nói: “Thư thái, vui!”

Sữa đậu nành trong cổ họng Dịch Đông suýt thì không nuốt xuống được, sao lại đến nữa, chỗ nào cũng liên quan đến Cận Thừa Nghiệp hết vậy chứ. Cô cau mày, bỏ lại nửa cây quẩy trên tay vào trong bát, bê bát sữa đậu nành của mình uống cạn rồi chạy vào bếp, đưa cho bà cụ, bảo: “Bà nội, múc cho cháu bát cháo, bát lớn ấy ạ...”

Ăn xong bát cháo này, cô sẽ đỡ sợ.

Ăn sáng xong, bên này bày dụng cụ ra luyện chữ, chẳng bao lâu sau, Cận Thừa Nghiệp đến thật. Lần này, anh vẫn đến một mình.

Tối qua, lúc ván cờ kết thúc thì Dịch Đông sớm đã ngủ rồi, thực ra ba đứa trẻ mỗi đứa chiếm một góc trên sofa trông khá thú vị.

Cận Thừa Nghiệp đến trước sân nhà họ Dịch thì thấy cô bé nằm bò trên bàn nghiêm túc viết từng chữ, không biết tại sao, anh lại nhớ đến hình ảnh hôm qua vào phòng gọi Dịch Thương Cương dậy.

Dịch Đông?” Anh gọi cô bé một tiếng, ban đầu anh vốn không thích cô bé nghịch ngợm gian xảo này, nhưng không biết cảm giác không thích đó bay biến đi đâu rồi.

Trước tiên là không muốn so đo với một cô nhóc, nhưng giờ lại tự dưng có thiện cảm.

Cận Thừa Nghiệp nghĩ, có lẽ là vì khuôn mặt bầu bĩnh đó. Trước đây anh ở thành phố, nào có thấy cô bé nào mũm mĩm thế này. Bình thường anh đều chơi với người thế nào, so về trí óc và mánh khóe, anh vẫn chưa phải là người mạnh nhất trong số họ.

Dịch Đông nghe tiếng nhìn sang, thấy Cận Thừa Nghiệp mặc áo ngắn tay màu trắng đứng ở cổng sân. Cô mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Chào anh.”

Câu trả lời nghiêm túc và chính thức của cô khiến Cận Thừa Nghiệp rất vui, anh sải bước đi tới trước mặt Dịch Đông, cúi đầu nhìn tờ giấy viết đầy chữ ‘Nhất’ của cô, trên giấy không kẻ ô, nhưng điều đáng ngạc nhiên là những nét ngang cô bé viết đều vô cùng ngay hàng thẳng lối.

“Biết viết tên em không?” Cận Thừa Nghiệp ngồi xuống đối diện Dịch Đông, ngón tay chấm vào mực, xấu xa muốn bôi lên mặt Dịch Đông lúc cô không để ý, nhưng không ngờ Dịch Đông chỉ nín thở chờ đợi anh ra tay thôi, động tác của cô rất nhanh, giơ ngang bút lông muốn quét lên mặt anh.

Cận Thừa Nghiệp không đề phòng, dù tránh kịp thì mặt vẫn bị đầu bút chạm trúng, xúc cảm ngưa ngứa lướt qua gò má anh.

“Ừm, nhanh nhẹn lắm.” Anh cũng không giận, thậm chí không lau vết mực trên mặt, chỉ cười rồi lại nhúng ngón tay mình vào mực, chậm rãi viết tên mình lên giấy.

“Cận Thừa Nghiệp, đây là tên anh.” Cận Thừa Nghiệp chấm mực còn sót lại trên ngón tay lên giấy, rồi chỉ vào ba chữ đó, dạy từng chữ một: “Đây là Cận trong Cận Thừa Nghiệp, đây là Thừa trong Cận Thừa Nghiệp, đây là Nghiệp trong Cận Thừa Nghiệp, biết chưa?” Giọng anh hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc, Dịch Đông nhìn theo đầu ngón tay đang chỉ của anh, nhìn thấy gương mặt chàng thiếu niên vẫn còn non nớt. Làn gió ngày hè mang theo hương thơm cỏ cây như khiến thời gian chậm lại, khoảnh khắc này, cô buộc phải thừa nhận rằng, dù hiện tại, cô chỉ tình cờ gặp Cận Thừa Nghiệp của niên thiếu, nhưng cô không thể phủ nhận, hình như cô thích Cận Thừa Nghiệp. Dù là từ kiếp trước hay hiện tại, dù anh vẫn chỉ là một chàng thiếu niên chưa trưởng thành và cô vẫn thích anh.

“Em tên Dịch Đông, là Đông của mùa Đông đúng không? Hôm qua anh nghe ông nội em nói là chữ ‘Đông’ đó, em biết viết thế nào không?” Cận Thừa Nghiệp kiên nhẫn, tiếp tục hỏi cô.

Dịch Đông đặt bút xuống, nhìn thẳng vào Cận Thừa Nghiệp, không biết đang nghĩ gì.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
laoba8xỦa hết truyện rồi???? - sent 2023-03-17 11:14:25
nguyenthithanhthaoTruyện vậy là hết rồi ạ - sent 2023-03-14 20:45:05
laoba8xỦa 286/289 mà tới 286 hết đọc tiếp được??? - sent 2023-03-10 07:04:02
trang phạm1677862811Duyệt thẻ cho em với ad ơi - sent 2023-03-04 13:18:29
gocanh4131Nay chưa lên truyện :((( - sent 2023-02-23 17:27:53
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương