Truy Tìm Bóng Đêm

Chương 6: Sách cũ

/55
Trước Tiếp
“Ấy, đúng rồi, cậu thanh niên kia thế nào?”

Lời nói của đội trưởng Trần vừa dứt, vẻ mặt của Linh Nguyệt đã lập tức sầm xuống.

Cô nhìn sang, nói với vẻ khinh thường: “Tên đó cản trở điều tra, nên theo đúng luật đã bị tạm giữ một ngày.”

“Không không, ý tôi nói là, cô nói xem, chuyện này có liên quan tới cậu ta không?”

“Dạ...

vẫn chưa chắc chắn.

Nhưng theo tiến triển của vụ án, cậu ta đã từng xuất hiện trong rất nhiều vụ, nhưng lại không có bất kỳ liên quan gì đến các vụ án đó cả.”

Đúng là vậy, Tu Chi cũng bị kéo vào các vụ án ở khu An Định, dường như những chuyện này cứ luôn xảy ra bên cạnh cậu.

“Ừm, thế này đi, cô đặc biệt lưu ý đến cậu thanh niên đó cho tôi.”

Linh Nguyệt nghe xong có vẻ không đồng tình, cô thình lình đập mạnh tay xuống mặt bàn, lớn tiếng đáp: “Gì cơ? Tôi không muốn, tôi không thích theo đuổi cậu ta.” “Ui, có gì đâu.

Nói không chừng cậu ta lại là manh mối quan trọng của những vụ án này cũng nên.” Thật ra bản thân Linh Nguyệt cũng biết Tu Chi là đầu mối quan trọng, nhưng không hiểu vì sao cô lại chẳng thể có chút cảm tình nào với cậu ta.

Bây giờ, đội trưởng đã đích thân mở lời, cô cũng khó lòng từ chối, chỉ đành biết làm theo mà thôi.

Cục Cảnh sát Tây Nội là Cục Cảnh sát đáng sợ nhất khu An Định, nghe nói còn được gọi là hang sói.

Nhưng với Tu Chi mà nói thì lại không phải như vậy.

“Nè nè, rốt cuộc bao giờ mới thả tôi ra hả? Tôi đã bị nhốt gần hai tiếng đồng hồ rồi!”

“Nè nè! Tôi là thiên tài đấy, rốt cuộc có ai để ý đến tôi không hả?”

Tiếng hét cứ như của mấy bà bán rau ngoài đường, dù cách đó mấy chục mét cũng có thể nghe thấy.

“Linh Nguyệt này, người cô đưa đến là tuyển thủ marathon sao? Sao hét đến hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa hết hơi thế?” Nhân viên đứng gác bên cạnh chỉ đành thở dài, than vãn với Linh Nguyệt khi cô vừa về tới.

Linh Nguyệt nhìn Tu Chi vừa đập cửa vừa hét ầm ĩ, cũng chỉ đành thở dài, chẳng biết làm sao.

“Thôi được rồi, tối nay anh cũng đã rất vất vả, để tôi thay ca cho.

Anh về nghỉ ngơi trước đi!”

“A! Tốt quá, cứ tiếp tục thế này, chắc tôi sẽ không nhịn được mà bắn cho gã này một phát quá.”

Nói xong thì anh cảnh vệ lập tức vui vẻ cầm lấy đồ của mình rồi rời đi.

Linh Nguyệt nghe tiếng hét ồn ào của Tu Chi thì bước qua với vẻ mặt đầy khó chịu.

“Cạch.”

Khi mở cửa ra thì cô thấy Tu Chi vắt một tay trên khe cửa, khuôn mặt đầy vẻ vô tội.

“Nè, tôi nói chứ, cậu cứ hét thế suốt cả đêm không thấy điếc tai à!”

Tu Chi nhìn thấy vẻ mặt kinh thường của Linh Nguyệt thì lập tức phát điên, cậu nói: “Bởi vậy mới nói, cảnh sát các người đều phá án một cách qua loa như vậy sao?”

Linh Nguyệt quay đầu lại mà không nói gì.

Cô ngạo nghễ ngồi lên ghế, hai chân vắt lên bàn, hoàn toàn không có chút giữ ý tứ nào của con gái.

Tu Chi thấy cô không để ý đến mình, bèn bước thẳng ra khỏi cửa, còn không quên quay đầu nói với Linh Nguyệt: “Ý cô là giờ tôi có thể đi rồi hả?” Linh Nguyệt vẫn không nói gì, Tu Chi cũng thấy mù mờ, nhưng cơ hội tốt thế này, sao cậu có thể bỏ qua.

“Phụ nữ, ài...” Tu Chi cứ thế bước thẳng ra khỏi Cục Cảnh sát.

Nhìn đồng hồ mà cậu không khỏi thở dài thườn thượt.

Lúc này đã là một giờ sáng, đường phố vắng tanh, thậm chí đến tiếng xe cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió lạnh vù vù thổi qua.

Tu Chi bất giác rùng mình, nhìn bốn phía im lặng như chết.

Rốt cuộc làm sao để về đây? Đến taxi cũng không có, lẽ nào phải cuốc bộ về sao? Cậu nhìn quanh, chỗ này hoang vắng đến nỗi chỉ có mỗi một cái Cục Cảnh sát, đến một cái cửa hàng tạp hóa cũng không có.

“Đáng ghét thật, đều tại người phụ nữ đó, bây giờ mình còn không biết đi đâu về đâu...”

“...

Nè, khuya rồi, chắc cậu không định đi bộ về một mình đấy chứ?”

Đúng lúc Tu Chi không biết nên làm thế nào thì Linh Nguyệt đã đi ra đứng phía sau cậu, hỏi một câu.

Tu Chi quay đầu thì thấy Linh Nguyệt đã thay một bộ quần áo khác, trông dáng vẻ thì như chuẩn bị đi về.

“Còn không phải là vì đám cảnh sát các người...” “Nhà tôi ở gần đây, muốn đến ở nhờ một đêm không?”

Lời của cô vừa thốt ra, Tu Chi đờ đẫn ngu cả người, phải mất khoảng vài giây, cậu mới mở miệng đáp lại được.

“Lời này của cô nghe từ một góc độ nào đó rất gợi tình đấy.”

Đôi mắt sâu thẳm của Linh Nguyệt hơi nheo lại.

“Vậy sao? Nhưng nói từ một góc độ nào đó, tôi chỉ là đang đồng cảm với một kẻ đáng thương không có nhà để về thôi.”

Đáng ghét, muốn đập cô ta ghê!

Mặc dù trong lòng có rất nhiều lời tục tĩu muốn văng ra, nhưng với tình hình bây giờ thì lựa chọn tốt nhất vẫn là về cùng cô ta.

Tu Chi thở dài, kìm lại cơn giận trong lòng rồi cười đầy miễn cưỡng, nói: “Được...

Vậy thì phiền cô cho kẻ đáng thương này ở nhờ một đêm vậy.” “Ôi chao, thay đổi cũng nhanh thật, vậy thì theo sát chị đây đi nha.”

Không được! Đúng là vẫn muốn đập cô ta hơn!

Linh Nguyệt quay người, bước về phía trước.

Tu Chi gãi gãi đầu rồi cũng theo gót cô.

Bên Tây Nội là vùng ven sông, cứ đến tối là sẽ có gió sông thổi vào, mát lạnh sảng khoái.

“Chuyện hôm nay, có phải cậu cũng cảm thấy rất kỳ lạ?”

Linh Nguyệt vừa đi vừa hỏi Tu Chi.

“Đồng thi thể đó, tôi nhìn mà sởn cả gai ốc, nhưng đúng là không cảm thấy kỳ lạ cho lắm.”

“Hử? Vậy mà cũng không thấy kỳ lạ sao?”

Linh Nguyệt quay người nhìn Tu Chi, hai chân vẫn không ngừng bước lùi về phía sau.

“À, đối với những thiên tài như tôi mà nói thì, tôi chưa từng thấy chuyện gì kỳ lạ hơn mình cả.”

“...

Tôi nói cậu.”

Linh Nguyệt lập tức bị câm nín bởi sự ngông cuồng của Tu Chi.

“Nhưng trên thực tế, thế giới này vẫn còn rất nhiều sự vật hiện tượng mà con người không cách nào giải mã được.

Tôi cũng vô cùng tò mò về những chuyện này, vì vậy sẽ không cảm thấy có thứ gì là kỳ

lạ cả...”

“Ế? Nói như vậy, hôm nay đúng là trông cậu rất bình tĩnh, còn giúp tôi tìm thấy tấm thẻ nhân viên đó.”

Tu Chi dừng bước, có chút do dự, Linh Nguyệt cũng dừng lại theo.

“Ừm...

Hôm nay, thật sự là tôi đã nhìn thấy người đó viết ra cái tên giống hệt như trên tấm thẻ, tại sao các người lại nhìn thấy khác chứ?”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tu Chi, Linh Nguyệt dường như cũng hơi nghi hoặc...

“Hơn nữa, hôm nay người đàn ông đó rất khác thường, lẽ nào các cô cũng không phát hiện ra sao? Cái kiểu cười không cảm xúc đó cứ y như một con búp bê gỗ.

“Tôi không biết, nhưng tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn thấy cái tên đó.

Nếu nói như vậy, chẳng lẽ mắt của tất cả mọi người đều có vấn đề.”

“Cô Linh Nguyệt, ở Nhật Bản có một cách nói theo thuyết quỷ thần là Thần Ấn.

Tôi cũng có tìm hiểu qua về vấn đề này, chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp phải mà thôi.”

“Thần Ấn có hai nghĩa, một là sự biến mất của thần, nghĩa còn lại là thần làm cô biến mất.

Hôm nay, có vẻ người đàn ông ấy đã dùng một loại pháp thuật nào đấy để che giấu một vài thứ.

Nếu tôi đoán không sai, khi người đàn ông bước vào trong phòng điều hành thì có khả năng đã bị hại, sau đó hung thủ mới giả dạng thành người đàn ông ấy trà trộn vào trong đám đông.”

“Như vậy có nghĩa là, cậu có năng lực đặc biệt có thể nhìn ra được cái gọi là quỷ thần sao?”

Dường như Linh Nguyệt hoàn toàn không tin những lời của Tu Chi.

“Phù, dù thế nào thì hôm nay người đàn ông đó nhất định sẽ gây án lần nữa.

Với tư cách là một công dân tốt của thành phố, tôi chỉ có thể nhắc nhở cô đến đây thôi.”

Linh Nguyệt băng qua đường rồi dẫn Tu Chi đến một tòa chung cư cao cấp.

Vừa bước vào cửa thì đã có thể đi thang máy, tiện hơn mấy cái cầu thang bộ nhiều, đúng là người giàu có khác.

“Quả nhiên những người ăn cơm chính phủ đều là những người có tiền, thường dân như tôi chỉ có thể ở mấy căn phòng thuê tồi tàn mấy chục mét vuông thôi.

Cô không sợ tôi làm bẩn nhà cô à?”

“Ừ, dù sao thì trong nhà cũng không có gì.”

Lúc Tu Chi đang chuẩn bị bước vào thang máy thì lại hơi do dự, cậu nghiêng đầu, hỏi Linh Nguyệt: “Nhà cô ở tầng mấy? “Tầng bốn.”

Tu Chi nhìn cầu thang bộ bên tay phải rồi nói: “Thôi, hay là tôi đi thang bộ vậy, tôi không thích đi thang máy, cứ như một cái quan tài sắt ấy.” Nghe Tu Chi nói vậy, Linh Nguyệt đột nhiên bất giác rùng mình một cái.

Cô cảm thấy dường như trong thang máy có một luồng khí lạnh đang không ngừng thổi qua.

Ngay lúc cửa thang máy sắp sửa đóng lại, Linh Nguyệt bỗng thay đổi chủ ý, bước ra khỏi thang máy.

Tu Chi mỉm cười, nói: “Ha ha, xem ra quý cô Linh Nguyệt cũng rất sợ những thứ đó à nha!” Linh Nguyệt đỏ bừng mặt, đôi môi hồng đào bĩu lại, miệng than vãn.

“Còn chẳng phải vì cậu nói cái gì mà quan tài sắt à.

Thôi bỏ đi, cũng chỉ có bốn tầng, đi bộ lên đi.” Sau khi leo thang bộ đến nơi, Linh Nguyệt mở cửa, tiện tay bật điện, Tu Chi cũng bước vào trong.

Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi đây đúng là rất sạch sẽ, gọn gàng, dường như tất cả mọi thứ đều hoàn toàn mới.

“Ô? Xem ra mẹ cô rất biết cách dọn dẹp đấy!”

Tu Chi vừa dứt lời, Linh Nguyệt ngẩn người, phải mất hồi lâu cô mới từ từ quay đầu lại và nói: “Tôi sống một mình.” “Vậy sao? Nhìn không ra à nha, trông cô đúng kiểu nữ cường nhân, không ngờ cô còn đảm đang ghê ha.”

“Tủ lạnh trong bếp, có bia và trái cây.

Tự đi lấy đi.”

Linh Nguyệt nói xong thì quay về phòng lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm, chắc cô đi tắm.

Đây là lần đầu tiên Tu Chi một mình đến nhà một cô gái, hơn nữa có vẻ Linh Nguyệt không hề lo lắng Tu Chi sẽ giở trò gì đó với mình.

Chuyện này khiến Tu Chi cảm thấy rất có cảm tình.

Tu Chi ngồi trên ghế sô pha, nhìn trái nhìn phải thì thấy được một khung ảnh màu bạc bên cạnh sô pha.

Trên đó là tấm hình một đôi tình nhân, người phụ nữ trong hình là Linh Nguyệt, còn người đàn ông bên cạnh là ai thì Tu Chi cũng không biết.

“Ô.

Thì ra cô ta đã có bạn trai rồi.”

Tu Chi đặt khung hình về chỗ cũ rồi đứng lên đi loanh quanh.

Căn hộ này tổng cộng có ba phòng, nhưng chỉ có một phòng đang dùng, hai phòng còn lại bỏ đồ lặt vặt.

Nhìn cánh cửa đang đóng, Tu Chi do dự một hồi, nhưng rồi vẫn mở cửa phòng của Linh Nguyệt ra.

Cậu thấy căn phòng này không hề có gì đặc biệt, chỉ là một căn phòng bình thường.

Bên phải cửa phòng có một kệ sách chất đầy sách.

Tu Chi rất thích sách, đương nhiên sẽ bước qua xem thử.

“Ui! Còn nói là không tin mấy chuyện ly kỳ đó, đống sách này còn thành thật hơn cô ta...” Phần lớn những quyển sách đặt trên giá đều liên quan đến Vu thuật, quỷ thần, thậm chí còn có thuật phong thủy của dân gian.

Có thể thấy cô nàng rất thích nghiên cứu những thứ này.

Tu Chi tìm thấy một quyển sách tên là “Vật nguyền rủa”, trong đó ghi lại rất nhiều nghi thức nguyền rủa, còn có đồ vật bị nguyền rủa.

Tu Chi cũng có tìm hiểu về những thứ này.

Lời nguyền kinh điển nhất chính là truyền thuyết của người Anh-điêng tại vùng Canada và Mỹ, là một truyền thuyết về việc vì lời nguyền mà bị linh hồn tội ác đeo bám.

Trong quyển sách này cũng có ghi lại về những đồ vật bị nguyền rủa.

Phát hiện sớm nhất về loại linh hồn độc ác sinh ra do bị nguyền rủa chính là truyền thuyết của Wendigo mà mọi người đều biết, nghe nói đã có cả những căn cứ khoa học nhất định.

Nhưng theo đà phát triển của khoa học kỹ thuật, những truyền thuyết này cũng dần dần biến mất khỏi đầu óc con người.

Tu Chi nhớ lại cái đêm mình bị phục kích.

Sinh vật đã tấn công mình lúc ban đầu rất giống với bức ảnh Wendigo được in trong quyển sách này.

Cái kiểu gầy yếu tới mức da bọc xương, làm cho xương của nó đều hằn rõ cả lên.

Bộ mặt mang theo sự tăm tối của chết chóc, đôi mắt hõm sâu vào trong, cứ như một cái đầu lâu mới chui ra từ trong mộ, đôi môi nứt toác chảy máu tươi.

Trên người nó còn bốc lên cái mùi giống thịt thối nhưng cũng rất kỳ lạ.

Song truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, Có thế nào thì cũng không thể xuất hiện trong thế giới thực.

Trừ phi tìm được sức mạnh gì đó giải phóng những thứ này ra khỏi sự phong ấn của lịch sử.

“Này! Cậu làm gì đó?” Linh Nguyệt đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu, hơn nữa trên người cô chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, lộ ra đôi vai trắng nõn, khiến Tu Chi nhìn đến mức không nỡ chớp mắt.

“Không...

không gì cả, tôi chỉ muốn xem thử cô thích xem những loại sách gì thôi.

Có điều, không ngờ cô lại thích đọc thể loại sách này.”

Linh Nguyệt lắc đầu rồi bước về phía tủ quần áo, cô nói: “Những thứ này không phải của tôi, trước đây bố tôi thường hay đọc chủng.

Chỉ là sau khi ông ấy đi Mỹ, những quyển sách này không còn tác dụng gì, đành để ở chỗ tôi làm vật trang trí mà thôi.”

“ỐI Vậy là bố cô cũng có hứng thú với lĩnh vực này à?” “Bố tôi là một nhà khảo cổ, thường xuyên đi lại nhiều nơi trên thế giới.”

Mặt Linh Nguyệt hơi hơi ửng đỏ, cô giải thích xong, không nhịn được mà bĩu môi.

“Tôi nói chứ, rốt cuộc cậu còn muốn ở trong phòng của một cô gái đến lúc nào nữa hả?”

Lúc này Tu Chi mới kịp phản ứng, thì ra...

Linh Nguyệt muốn thay đồ.

Tu Chi bước ra khỏi phòng cũng không quên cầm theo một quyển sách để đọc.

Quyển sách này ghi lại một vài sự kiện liên quan đến lời nguyền, có cả một truyền thuyết trong thần thoại phương Tây.

Nằm trên đỉnh sự phồn thực, thậm chí không coi sinh mệnh ra gì, lấy dục vọng ăn uống của con người làm điều kiện thức tỉnh linh hồn tội ác.

Khi một linh hồn tội ác có thể điều khiển cơ thể con người xuất hiện, loại ác linh này đối với máu thịt Có sự khao khát đến tột cùng, thậm chí còn có thể thông qua việc ăn uống để biến đổi cơ thể.

“Cạch!”

Cửa phòng hé mở, Linh Nguyệt đã thay xong đồ ngủ và bước ra, cô nói với Tu Chi: “Được rồi, tôi phải đi nghỉ đây.

Căn phòng phía sau nhà bếp có một cái giường, còn có cả sô pha, cậu đều có thể dùng để nghỉ ngơi.”

Lúc cô nói xong, chuẩn bị quay người đóng cửa thì Tu Chi đột nhiên kéo cổ tay cô lại.

“Đợi đã...”

“Ấy, này này, cậu quá đáng rồi đấy, đây là nhà tôi.

Nếu cậu dám làm gì tôi, tôi có quyền nổ súng xử cậu để tự vệ.” Sao trong đầu cô ta toàn là những suy nghĩ đáng sợ vậy...

“Tôi muốn nói, vụ án hôm nay, tôi đang rất nghi ngờ là nó không phải do con người gây ra.” “Rầm!”

Ăn một củ bơ đẹp mặt, trong lòng Tu Chi lúc này cứ như bị hàng nghìn con ngựa giày xéo.

“Đáng ghét, không ngờ cô ta vẫn không chịu tin mình!” Tu Chi chán nản nằm trên sô pha, tự lẩm bẩm một mình với vẻ mặt đầy băn khoăn.

“Hôm nay, cái tên...

là quỷ ăn người hay là một kẻ biết ảo thuật đây?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương