Vọng Âm Sau Màn Hình full

Chương 7: (2) người dùng tiền mặt

/255
Trước Tiếp
Vừa ra khỏi khu nhà, người đàn ông như con cún ngốc chợt cứng người, sờ vai lẩm bẩm: “Không có mũ.”

“Người truy sát anh đến tận đây rồi à?”

“Khó nói lắm.” Anh lại dè dặt nói: “Yên tâm, nếu có đến thật thì tôi cũng sẽ không liên lụy cô đâu.”

“Sợ rằng chuyện này anh không quyết được.”

“Thế cô còn...” Anh không muốn nói sâu hơn.

Thịnh Lâm thở dài: “Đừng nói nữa, giờ tôi cũng vẫn đang rối rắm đây.”

“Ừ, ừ, ừ, tôi không nói nữa.” Anh làm động tác kéo khóa trên miệng.

Khu chung cư này khá mới, các dịch vụ tiện ích xung quanh vẫn chưa đầy đủ. Hai người đi hết một con đường mới đến một siêu thị cỡ vừa có khá đầy đủ hàng hóa. Vừa bước vào Tề Tĩnh Đường đã phi thẳng sang khu đồ dùng hàng ngày, nhưng bị Thịnh Lâm túm lại.

Tề Tĩnh Đường: “ y... quần sịp thì tôi phải tự đi chọn chứ?”

Thịnh Lâm cười lạnh: “Không cần chọn, mua loại dùng một lần ấy, gói bảy ngày. Ở chỗ này có, tôi từng nhìn thấy rồi.”

Đương nhiên Tề Tĩnh Đường tức khắc hiểu ngay, mặt xị luôn xuống không cam lòng lắm: “Hả?”

“Làm sao? Anh tưởng chỗ tôi là trại tị nạn chắc? Bảy ngày, không thể nhiều hơn.”

“Nhưng mặc đồ một lần không thoải mái...”

“Đây là chuyện tôi cần quan tâm sao? Anh có thể không mặc, sự trứng đừng có trách tôi.”

“...” Tề Tĩnh Đường hít sâu một hơi rồi gật đầu, lúc quay người đi vẫn làu bàu một câu.

“Anh nói gì?” Thịnh Lâm nheo mắt lại.

“Chẳng có gì cả...” Mắt anh đảo một vòng, quay đầu cười toe toét: “Tôi nói, lại có mục tiêu nhỏ rồi.”

“Là gì? Mua thêm bảy ngày nữa à?”

“Không, là được mặc quần sịp tử tế ở chỗ cô.”

Thịnh Lâm: “...”

Một bà cô đi ngang qua bên cạnh nhìn hai người bằng ánh mắt quái dị.

Thịnh Lâm quay lưng đi về phía khu thực phẩm, lạnh lùng nói: “Cút!”

Cô mua một ít nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt rồi ra quầy thu ngân xếp hàng thì nhìn thấy Tề Tĩnh Đường cũng xách một giỏ đồ ăn vặt, đồ uống đang đứng xếp hàng. Vừa thấy cô, anh chia tay ra rất tự nhiên: “Đưa tôi.”

Thịnh Lâm nhướng mày đưa hết đồ cho anh. Chờ nhân viên thu ngân tính tiền xong, Tề Tĩnh Đường móc một xấp tiền ra.

Nhìn thấy anh lấy ra một tập tiền mặt, nhân viên thu ngân đã lấy máy quét mã QR cũng hơi ngây người.

“Chờ chút!” Thịnh Lâm giữ tay anh lại, “Anh không có alipay à?”

Alipay: Ví điện tử rất thông dụng ở Trung Quốc, cũng giống như Shopeepay hay Momo của Việt Nam.

“Có chứ, nhưng trong đó không có tiền.” Tề Tĩnh Đường vô tội nói: “Tôi vẫn luôn tiêu tiền mặt.”

“...” Giờ là thời đại nào rồi! Đến ông bà già cũng bắt đầu quét mã trả tiền rồi! Vậy mà anh lại vẫn mang ví tiền theo người, còn tiêu tiền mặt nữa ư?

Thịnh Lâm cảm thấy hơi huyễn tưởng. Từ đó đến giờ cô chưa hỏi anh ra từ lúc nào, rồi lại vì bản lĩnh truy vết bằng điện thoại của anh nên tự tiện phỏng đoán rằng hắn là anh thích ứng rất tốt với cuộc sống bên ngoài. Thế nhưng giờ anh ấy lại móc tiền mặt ra...

“Tôi không nói là không thể dùng tiền mặt.” Cô hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười ôn hòa, “Có điều hiện giờ trong các siêu thị không dễ có tiền trả lại lắm đâu.”

“Ô, không sao ạ, chúng tôi có đủ các hình thức mà.” Hai tay của nhân viên thu ngân chần chừ một lúc trên mặt quầy như đang kích hoạt lại trí nhớ xa xăm nào đó. Một lúc sau mới thuần thục mở ngăn kéo ra, trong đó có các loại tiền đủ các mệnh giá được xếp chỉnh tề ngay ngắn, “Hiện giờ vẫn còn ông bà già, khụ, vẫn còn người dùng tiền mặt, nên chắc chắn chúng tôi phải chuẩn bị.”

“Thế à, vậy tốt rồi.” Thịnh Lâm thả chiếc điện thoại ở trong túi áo ra, lùi về sau một bước, “Thế thì cứ vậy đi.”

Tề Tĩnh Đường vẫn cười mỉm, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tò mò lẫn kinh ngạc của mọi người xung quanh. Dù sao tuy anh không phải dạng trai đẹp tuyệt trần nhưng cũng đủ phù hợp với hình tượng “Sói con” trong mắt các cô gái trẻ.

À không, là sói to chứ!

Cho tới khi hai người xách túi đồ đi xa rồi, Thịnh Lâm mới thở dài một hơi: “Nói đi.”

“Cái gì?”

“Anh ra bao lâu rồi, làm gì để sống qua ngày?”

“Tôi làm cô mất mặt à?” Anh cúi đầu nhìn cô.

“Tôi còn có thời khắc mất mặt hơn nhiều.” Thịnh Lâm bình thản nói, “Nếu đã muốn sống cùng nhau bảy ngày, ít ra tôi cũng phải hiểu một chút về bạn cùng phòng chứ.”

“Đừng nhấn mạnh thời gian mà, mất hứng lắm.” Anh nhấc bàn tay đang xách túi đồ lên gãi mặt, chiếc túi chứa đầy đồ uống cứ như không có trọng lượng vậy: “Nếu tôi nói xong, vai chính cuốn sách tiếp theo của cô có phải là tôi không?”

“Tôi không viết truyện hiện đại.”

“Tôi cũng không thích đọc cơ. Cô có thể viết tôi thành một sát thủ hay kỵ SĨ gì đó mà.”

“Nghĩ nhiều quá đấy, sát thủ sẽ không bị bắt, còn kỵ sĩ sẽ không ngồi tù.”

“...” Anh hơi nghẹn lời, lắc đầu cười nói: “Cô không thể nhường nhịn fan hâm mộ bé bỏng của cô được sao?”

“Fan hâm mộ bé bỏng sẽ không đối xử với đại đại như thế nào.” Thịnh Lâm bực bội nói: “Anh có nói không? Không nói thì để đồ xuống rồi biến ngay đi.”

“Rồi, rồi, rồi! Tôi nói tôi nói!” Anh thở dài, “Tôi bị xử 5 năm, cải tạo tốt nên bị nhốt 4 năm rồi được phóng thích. Lúc ấy học bạ của tôi đã bị xóa khỏi trường, muốn đi làm công nhưng kết quả là có tiền án tiền sự, chẳng ai thuê tôi cả.”

“Tôi tưởng có giấy bảo đảm được phóng thích khi mãn hạn tù chứ?”

“Cô biết nhiều quá nhỉ, vì tôi sao?” Anh cười hỏi.

Thịnh Lâm cười nhẫn nhịn.

“Được rồi, được rồi tôi nói. Quả thực có giấy bảo đảm, ví dụ như các xí nghiệp thuê chúng tôi sẽ có ưu đãi gì đó... Nhưng mà hiện giờ sức cạnh tranh trong xã hội lớn như vậy, không có tiền án tiền sự còn chẳng tìm được việc nữa là, xí nghiệp cần gì phải thuê đám người có tiền án tiền sự như chúng tôi chỉ vì chút ưu đãi đó chứ?”

“Thế nên?”

“Thế nên...” Anh nhún vai nở nụ cười khoa trương, “Tôi đành phải ra xã hội kiếm sống thôi!”

“... Đặt đồ xuống.”

“Ấy đừng mà đại đại.”

“Mau lên!”

“Đừng tàn nhẫn thế mà!”

“Buông tay!”

“Không buông!”

Cả người Thịnh Lâm bị Tề Tĩnh Đường giam chặt trong lòng, trước ngực bị túi đồ uống nặng chết người kia đè chặt, vừa khó thở vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể trợn trắng mắt tại chỗ.

“Anh...” Cô đang định nói mấy câu phũ phàng nhưng vòng tay lại chợt buông lỏng ra, giọng điệu quen thuộc đó bỗng vang lên: “Đừng nhúc nhích.”

“?”

“Duy trì mắt trợn trắng đi.”

“???”

“Hình như tôi nhìn thấy họ.”

Cằm Tề Tĩnh Đường gác lên vai cô, vẻ mặt đã hoàn toàn mất đi vẻ vô lại vừa rồi, nụ cười cũng hơi cứng lại: “Khu chung cư, họ nhìn thấy chúng ta rồi... đang chuẩn bị tách ra. Bà chị, cô coi như không có gì xảy ra nhé, đi thẳng vào nhà đi.”

“Hắn là họ vừa tới thôi nhỉ.” Thịnh Lâm cảm thấy tim đập hơi nhanh nhưng vẫn cố ép mình bình tĩnh nói: “Sẽ làm gì sao?”

“Không biết nữa, hiện giờ chắc chắn đang thăm dò địa hình.”

“Vậy thì tốt.”

“Hả?”

“Đi thôi, đi siêu thị.”

“Gì cơ?”

Thịnh Lâm nói là làm luôn, lập tức kéo Tề Tĩnh Đường cùng quay người, bình thản nói: “Nếu đã thăm dò địa hình thì chắc chắn hiện giờ sẽ không ra tay. Chúng ta đi siêu thị tích trữ đồ ăn, cho họ chờ chết luôn.”

Tề Tĩnh Đường buông tay ra đi bên cạnh cô, trầm mặc một lúc mới chợt nói: “Sao tôi cứ có cảm giác cô còn có kinh nghiệm hơn cả tôi thế?”

Khóe môi Thịnh Lâm cong lên: “Đại khái là vì tôi ra ngoài xã hội sớm hơn anh hai năm thôi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
lanh7806Full ch v ạ - sent 2023-08-15 21:22:30
hisolar19Duyệt thẻ bạn ơi - sent 2023-04-19 15:18:29
Trúc GấuCho xin CV đi ạ - sent 2023-03-08 13:03:40
Trúc GấuAi biết CV này ko ạ - sent 2023-02-27 12:17:23
nguyenthithanhthaoMình xin lịch đăng truyện với ạ - sent 2023-01-29 12:25:55
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương