Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 129: Yêu hận giang hồ - tĩnh lặng và tươi đẹp

/816
Trước Tiếp
Trong mắt gã, những người này đều là kẻ thô lỗ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

Thế nên sau khi đến Hoài Sơn, gã vẫn chưa hòa nhập vào gia đình lớn này.

Gã thấy việc mọi người chăm sóc và giúp đỡ mình là đương nhiên.

Bởi vì gã là đứa con trai duy nhất của vị anh hùng cái thế được nghìn người kính trọng nên đương nhiên phải ở trên người khác rồi.

Sao gã có thể để đám thô lỗ quê mùa này vào mắt chứ.

Bạch Thần hừ lạnh một tiếng, gã là đời sau của bậc trung lương thì đã sao? Đúng là loại không biết điều, cứ kệ gã đi, cứu gã làm quái gì chứ.

Trong cốt truyện, một mình gã đã làm liên lụy cả phái Hoài Sơn, nhưng gã không hề cảm thấy áy náy.

Như thể việc những người này chết vì gã là đương nhiên.

Khi thấy cả phái Hoài Sơn bị tiêu diệt vì mình, gã cũng chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn một cái.

Dù sao chỉ cần gã không chết là được rồi.

Thuộc tính cặn bã của tên này còn hơn cả những kẻ mà cô gặp trước đó.

Trừng trị đàn ông cặn bã là nghề của cô rồi, Bạch Thần thâm trầm nhếch môi.

Sau này con sói mắt trắng kia đừng mong được sống yên lành nữa.

* Sói mắt trắng: chỉ kẻ vô ơn.

Sáng sớm hôm nay, để lấy lòng Khâu Kỳ, nguyên chủ đã đích thân xuống bếp để nấu một nồi canh dưỡng sinh theo tiêu chuẩn cao nhất cho gã.

Cô ấy cảm thấy Lâm Kỳ quá gầy, cần phải bồi bổ cơ thể nên đã bỏ rất nhiều vị thuốc dưỡng sinh và thịt bồ câu hầm vào canh.

Bề ngoài thì Lâm Kỳ lạnh nhạt nhận đồ nhưng sau khi nguyên chủ rời khỏi đó, gã lập tức đổ hết canh dưỡng sinh đi.

Vì muốn nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc khi uống canh của Lâm Kỳ mà mình thích nên nguyên chủ đã quay lại, sau đó vừa khéo trông thấy cảnh gã đổ canh.

Cô ấy tức đến mức khóc ngay tại chỗ.

Gã biết cô ấy đã mất bao nhiêu công sức để nấu nồi canh dưỡng sinh đó không? Để nấu canh cho Lâm Kỳ, cô ấy đã dậy từ lúc trời chưa sáng, hơn nữa còn ngồi chờ hai canh giờ bên bếp lửa! Nếu không uống thì thôi, cũng có thể đưa cho người khác mà, kết quả gã lại lén để canh đi.

Gã biết ngoài kia có bao nhiêu người chết đói không hả? Thấy nguyên chủ khóc, Lâm Kỳ cũng không định an ủi, chỉ thản nhiên nói, sau này đừng nhọc lòng nữa, gã không thích uống đâu rồi đóng cửa lại, chẳng để ý đến cô ấy nữa.

Nguyên chủ quay về phòng, buồn bực cả buổi, khóc một lúc lâu rồi ngủ thiếp đi, sau đó Bạch Thần xuyên không đến.

Trước thân chủ mới mười hai, mười ba tuổi này, Bạch Thần chỉ có thể lắc đầu thở dài, cô nhóc này mới mấy tuổi cơ chứ? Không ngờ ngày nào cũng nghĩ đến đàn ông.

Đầu óc của cô bé này đúng là không sáng suốt cho lắm! Chẳng lẽ con bé thật sự không nhận ra một người có thích mình hay không ạ? Tốt xấu gì con bé cũng là con gái Chưởng môn, con gái của Minh chủ võ lâm, cần gì phải dính lấy người ta như thế chứ? Khi bi kịch xảy ra, thân chủ và cha mẹ cô bé đều có một phần trách nhiệm.

Rõ ràng bọn họ đã biết Khâu Kỳ có thân phận cao quý, tại sao vẫn muốn gả con gái cho gã chứ? Tuy triều đình mục nát nhưng suy cho cùng cũng không dễ đối phó, thế mà họ vẫn làm như vậy.

Chẳng lẽ bọn họ muốn đối đầu với triều đình ư? Hơn nữa Lâm Kỳ vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt và khó gần, thế mà bọn họ đều như không nhìn thấy, lại còn đồng ý cuộc hôn nhân này.

Đầu óc của thân chủ không tỉnh táo, chẳng lẽ họ cũng u mê nốt hay sao? Một lúc lâu sau, Bạch Thần dang tay dang chân, cảm thấy mình đã hoàn toàn nắm giữ được cơ thể này, bèn bò dậy khỏi giường.

Cô gỡ bảo hiểm trên vách tường xuống.

Trong nhiệm vụ trước, người tu luyện chỉ chú trọng tu vi.

Chiêu thức gì đó đều là mây bay trước sức mạnh cường đại.

Thế nên khi ở thế giới kia, cô gần như không học chiêu thức gì, chỉ cần thông thạo sáu loại pháp thuật và sở hữu tu vi cường đại là đã có thể chống lại thiên quân vạn mã.

Nhưng ở đây thì khác.

Trong thế giới võ hiệp, mỗi một chiêu thức đều vô cùng quan trọng.

Thế nên cô định ra ngoài để luyện tập vài chiêu ít ỏi mà nguyên chủ thường hay luyện một phen.

Bạch Thần vừa mở cửa phòng, một luồng không khí tươi mát và dễ chịu đã ập đến, khiến cô không khỏi hít sâu vài hơi.

Lúc này là giờ Mùi, đang vào đầu hạ.

Đây là một căn từ hợp viện nhỏ nhắn, mái hiên bằng gỗ vểnh lên, trên đó chạm trổ những hoa văn đều đặn và tinh xảo.

Những miếng ngói cong màu xám đậm được xếp ngay ngắn trên nóc nhà, tạo thành từng điểm sáng khi ánh mặt trời chiếu xuống.

Chính giữa tứ hợp viện là một cây cổ thụ mấy người ôm mới xuể.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá, tạo thành cái bóng loang lổ trên đá xanh và thảm cỏ trong sân.

Quả là một cảnh tượng tĩnh lặng và tươi đẹp.

Trong tổ hợp viện có hai bà vú là cao thủ võ lâm và năm nha hoàn võ công không tệ.

Bọn họ phụ trách bảo vệ nguyên chủ an toàn và chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô ấy.

Bình thường, nguyên chủ đều ăn bữa sáng và bữa trưa ở đây, chỉ ăn cùng cha mẹ và Đại ca vào buổi tối.

Cũng chẳng biết vào đêm tân hôn trong cốt truyện, những người này đã ở đâu, tại sao lại không xuất hiện.

Cũng có thể họ đã bỏ mạng trước rồi.

Chẳng những phái Hoài Sơn nhận đệ tử mà còn mua một số người hầu từ bọn buôn người.

Những ai bị bán vào võ lâm chính phải được xem như khá may mắn.

Sau khi đến đây, ít nhiều gì bọn họ cũng sẽ học được một ít võ công, nếu thiên phú tốt thì địa vị không hề thua kém các đệ tử được thu nhận.

“Cô nương, cô tỉnh rồi.” Giọng thiếu nữ trong trẻo cắt ngang suy nghĩ của cô.

Bạch Thần nhìn về phía tiếng nói, trông thấy một cô bé mặc áo ngắn đang ngồi thêu trong góc.

Cô bé này là Xuân Lan - một trong những nhà hoàn ở đây.

“Ừm.

Ta đi ra ngoài một chút.” Bạch Thần vừa nói vừa mở cửa chính của tổ hợp viện.

Bên ngoài cửa chính là một cảnh tượng khác.

Vô số cây bách đập vào mắt cô, thân cây thẳng tắp, lớn nhỏ khác nhau.

Ngọn cây giống như những lưỡi lê sừng sững trong rừng rậm.

Một con đường nhỏ quanh co dẫn thẳng vào đó, bị cây cối nhấn chìm “Cô nương, để nô tỳ đi với cô.” Xuân Lan đặt đồ trong tay xuống rồi đứng dậy.

“Không cần, ta tự đi được, em đừng đi theo.” Bạch Thần ngăn Xuân Lan lại, chỉ muốn đi xem một mình.

“Vâng!” Xuân Lan tiếp tục thêu.

Bạch Thần men theo con đường nhỏ, tiến về phía trước, sau khi băng qua rừng cây mấy trăm mét, tầm mắt cô bỗng trở nên khoáng đạt.

Ở phía trước, cách đây không xa chính là sân tập của phái Hoài Sơn.

Sân tập vô cùng rộng lớn, có thể chứa hơn mười nghìn người.

Sáng nào đệ tử trong phái cũng luyện công ở đây, trừ khi trời mưa hay sương mù.

Những nguyên chủ lại là ngoại lệ.

Kẻ lười biếng như cô ấy cứ tập buổi đực buổi cái, dù sao cũng chẳng ai quan tâm cả.

Bây giờ trên sân tập không có ai.

Bạch Thần vừa đi vừa nhìn, bước thẳng đến ven sân.

Khi đứng ở đây, tầm nhìn trở nên vô cùng khoáng đạt, có cảm giác như bao quát được non sông, như giẫm cả sông núi dưới chân.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương