Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 130: Yêu hận giang hồ - phí của trời

/816
Trước Tiếp
Phía Bắc sân tập là ngọn núi chính của Hoài Sơn, khi nhìn từ sân, đỉnh núi cao đến tận mây trời.

Bởi vì ở đó có tuyết phủ quanh năm nên người bình thường vốn không thể lên được đỉnh núi.

Nhưng việc lên đỉnh núi lại vô cùng dễ dàng với người luyện võ, rất nhiều đệ tử phái Hoài Sơn đã từng đến nơi này.

Sáu ngọn núi phụ chỉ cao bằng nửa ngọn núi chính, trông như sáu đứa bé đang vây quanh mẹ, thế nên nơi này từng được gọi là Tử Mẫu Sơn.

Về sau, không biết nó đã được đổi tên thành Hoài Sơn từ lúc nào.

Trên đỉnh núi chính có tuyết phủ quanh năm, đến mùa hè, một phần tuyết tan đã tạo thành thác nước chảy xuống chân Hoài Sơn, làm nên một dòng sông chảy xiết.

Có lẽ đây chính là nguồn gốc của cái tên “Hoài Sơn” này.

“Hoài Sơn: núi Hoài, “Hoài” có nghĩa là dòng sông trong nhất.

Các tòa nhà của phái Hoài Sơn đều được xây trên sáu ngọn núi phụ vây quanh ngọn núi chính.

Những tòa nhà mái cong kiểu cổ xếp thành nhiều lớp trên đỉnh ngọn núi phụ, khi nhìn từ xa, dường như đỉnh núi đang đội mấy cái mũ.

Các ngọn núi được nối với nhau bởi một cây cầu treo bằng xích sắt, trên cầu không lắp ván gỗ mà chỉ có hai sợi dây xích mà thôi.

Người bình thường vốn không dám đi trên đó, nhưng với người luyện võ thì nó chẳng khác gì đất bằng.

Ngay cả nguyên chủ cũng chỉ mất vài phút để băng qua cầu.

Đương nhiên cũng có vài con đường nhỏ nối các ngọn núi với nhau, chỉ có điều nếu men theo chúng thì phải tốn mấy canh giờ để đi hết khoảng cách có vẻ rất gần này.

Khi so sánh với nhau, đương nhiên sẽ không có ai đi đường nhỏ rồi.

Nhưng để tiện cho ngựa đi lại, vẫn luôn có người bảo vệ con đường nối các ngọn núi với nhau.

Gió lạnh ập tới, Bạch Thần dùng ngón tay chỉnh lại sợi tóc bị gió thổi tung, vừa định quay người sang chỗ khác thăm thú, bỗng có một cánh tay vỗ lên vai cô.

Bạch Thần kinh hãi nhảy vọt lên, thậm chí còn đánh một chưởng theo bản năng, tiếc là lòng bàn tay cô không hề phát ra năng lượng.

“Ha ha ha, sư muội, muội đứng đó làm gì vậy? Có người đến mà cũng không biết.” Tiếng cười sang sảng vang lên sau lưng cố.

“Huynh bày trò gì vậy? Làm muội hết hồn.” Bạch Thần quay lại, đạp người vừa đến một phát.

Đây chính là Ngũ sư huynh Mai Phùng Xuân - người thích chơi đùa với Mai Hoa Nhan nhất.

Bây giờ cậu mới mười ba tuổi, mặt còn chưa hết nét trẻ con, ngay cả giọng nói cũng đang trong thời kỳ vỡ giọng, là một cậu bé nhỡ.

Theo Bạch Thần, cậu là người không giống gián điệp nhất.

“Sư muội, cho muội xem thứ tốt này.” Ngũ sư huynh không tức giận vì bị đạp một phát, dù sao cũng chẳng đau.

Cậu lấy một thứ giống vòng tay từ trong túi áo ra với thái độ như dâng vật quý.

Bạch Thần giả vờ không quá nhiệt tình, lạnh nhạt nói: “Thứ tốt gì vậy? Có vẻ cũng thường thôi.” Thật ra cô đang cảm thấy vô cùng hứng thú với thứ trong tay cậu.

Trong tình huống giá trị võ lực còn thấp, ám khí chính là thứ tốt để bảo vệ tính mạng.

Nếu vào giây phút cuối cùng, Mai Hoa Nhan trong cốt truyện có ám khí nơi tay, ít nhất cũng có thể giết cho huề vốn chứ không cần mặc người khác chém giết.

“Ám khí này khác với trước kia, có cơ quan ở ngay đây đấy.” Ngũ sư huynh cầm “vòng tay” biểu diễn cho Bạch Thần xem.

Thì ra trên vòng tay có một cái nút nhỏ.

“Chỉ cần muội ấn vào đây, thứ này sẽ bắn ra một nghìn kim thép mảnh như sợi tóc.” “Một lần có thể bắn được nhiều như thế à?” Bạch Thần cầm vòng tay lên nhìn kỹ.

“Đương nhiên không phải rồi.

Nếu bắn hết trong một lần, nhỡ kẻ địch chưa chết thì sao? Đương nhiên là có thể bắn rất nhiều lần.

Trên khuôn mặt còn hơi non nớt của Ngũ sư huynh tràn ngập vẻ đắc ý: “Huynh vẫn đang cải tiến nó, hy vọng có thể chứa được hai nghìn cây kim.” “Hay thật đấy, Ngũ sư huynh đúng là thiên tài.” Bạch Thần không hề tiếc lời khen.

“He he hel” Ngũ sư huynh ngốc nghếch cười vài tiếng: “Sau khi cải tạo xong, huynh sẽ tặng nó cho muội để phòng thân.” Sau đó cậu quay người chạy mất, không đợi Bạch Thần trả lời.

Ngũ sư huynh dễ dàng vọt lên cầu xích sắt, sau vài cú nhảy đã đến ngọn núi khác.

Bạch Thần nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Ngũ sư huynh, nhớ đến khuôn mặt hơi ngượng ngùng vừa nãy.

Hình như trong cốt truyện cũng có cảnh Ngũ sư huynh tặng ám khí cho nguyên chủ.

Nhưng nguyên chủ ngây thơ lại nghĩ, cô đã có một người cha với võ công cái thể và rất nhiều sư huynh sư tỷ lợi hại, nếu mang ám khí theo thì quá tốn diện tích.

Thế nên cô bèn đưa ám khí mà Ngũ sư huynh tặng mình cho kẻ vô ơn Lâm Kỳ.

Vừa nghĩ đến Lâm Kỳ, Bạch Thần quyết định đi gặp gã một phen, để xem gã là loại hàng gì, nhân tiện “thưởng thức” vẻ đẹp của gã một chút.

Cốt truyện mà cô tiếp thu không thể chân thực như chính mắt nhìn thấy được.

Lâm Kỳ sống ở ngọn núi phía Đông.

Bạch Thần nhảy lên cây cầu bằng xích sắt.

Trong nhiệm vụ trước, cô là một nhân vật lớn có thể lên trời xuống đất nên hoàn toàn không có áp lực khi đi trên dây.

Có vẻ một số kỹ năng đã hòa vào chỗ sâu nhất trong linh hồn, chẳng hạn như nắm giữ thăng bằng.

Bạch Thần dựa theo trí nhớ để đi đến cửa viện của Lâm Kỳ, sau đó thẳng thừng gõ cửa.

Một lát sau, trong viện truyền đến tiếng bước chân.

Cửa lớn mở ra, một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi đứng ở đó.

Khi thấy người đến là thiên kim nhà Chưởng môn, bà vội vàng mỉm cười: “Cô nương, Lâm sư đệ đang ngủ trưa, cô...” Người phụ nữ định nói nếu có đến tìm gã vào lúc này thì không hợp lễ nghi nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Bà đã lên núi mấy năm, cũng đã quen với quy tắc.

Sự cách biệt giữa nam nữ ở nơi này không hề nghiêm ngặt như dưới kia.

Chuyện trai gái luyện võ, làm việc với nhau rất đỗi bình thường.

Nhưng nếu có cô gái nào thường xuyên chạy đến chỗ ở của một người đàn ông thì hơi quá không ra thể thống gì rồi.

Tuy con gái giang hồ không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh nhưng cũng không thể quá mức như thể được! Người phụ nữ nuốt những lời này vào bụng.

Bà sẽ không nói những điều không nên nói.

Bạch Thần nghiêm mặt đứng ở cửa, không bước vào, chỉ dặn: “Gọi hắn dậy, ta có chuyện muốn hỏi hắn.” Người phụ nữ hơi kinh ngạc.

Trước giờ thiên kim nhà Chưởng môn luôn tỏ ra vui vẻ, là một cô bé chưa hiểu chuyện, sao hôm nay lại ra dáng người lớn như thế chứ? “Vâng, tôi đi ngay.” Người phụ nữ hoàn hồn, quay người đi vào phòng theo mệnh lệnh.

Một lúc lâu sau, Lâm Kỳ mới đi ra.

Bạch Thần híp mắt quan sát thiếu niên trước mặt.

Tuy Lâm Kỳ mới mười bốn tuổi nhưng khuôn mặt lại rất tuấn tú.

Nhưng đôi lông mày nhíu chặt, bờ môi nhếch lên, nét mặt không kiên nhẫn đã thể hiện rõ sự chán ghét cực điểm của gã đối với cô gái trước mặt.

Tuy Lâm Kỳ vừa thấp vừa gầy nhưng lưng lại thẳng tắp.

Gã hơi ngẩng đầu, toát lên sự kiêu ngạo.

Lâm Kỳ bước tới cửa, ngừng lại ở nơi cách Bạch Thần hai mét, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Xin hỏi, tỷ còn có chuyện gì à?” Bạch Thần hắng giọng, vận dụng cảm xúc, có vẻ rất tổn thương: “Ngươi nói xem, tại sao ngươi lại đổ hết canh mà ta hầm cho ngươi đi chứ? Đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân.” Trong mắt Lâm Kỳ lóe lên một chút chán ghét, gã nhìn về phía khu rừng ngoài cửa: “Không tại sao cả, ta không muốn ăn thì đổ thôi, chuyện này còn cần giải thích à?” Dường như lời của gã đã khiến Bạch Thần giận phát khóc.

Cô cao giọng quát: “Nếu ngươi không muốn ăn thì có thể trả cho ta hoặc để hai người hầu của ngươi ăn cơ mà! Tại sao lại lãng phí đồ ăn chứ? Ngươi biết ngoài kia có bao nhiêu người chết đói không? Chẳng phải người đang phí của trời à?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương