Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 131: Yêu hận giang hồ - vùng đất man rợ

/816
Trước Tiếp
Hơn nữa tỷ đã tặng canh cho ta rồi, sao có thể trả lại chứ? Ta không muốn ăn, cũng chẳng muốn cho người hầu ăn, đương nhiên phải đổ đi rồi.

Tỷ đã tặng đồ rồi, không còn quyền xen vào chuyện người khác xử lý chúng thể nào đâu.”

Theo Lâm Kỳ, việc vứt thứ mà mình không thích ăn đi là quá đỗi bình thường.

Tiểu sư tỷ không ngừng quấy rầy gã vì chuyện này, quả là cố tình gây sự.

Hai người hầu của Lâm Kỳ thấy hai người như đang cãi vã, định tới khuyên can, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này của Lâm Kỳ, họ đều cảm thấy rất khó chịu.

Khi hầu hạ người khác, thỉnh thoảng họ vẫn được thưởng ít đồ, nhưng đã phục vụ Lâm Kỳ nửa năm rồi mà vẫn chẳng có gì.

Hơn nữa đôi khi Lâm Kỳ còn nhăn nhó, vênh váo với họ, như thể gã là đại thiếu gia.

Thật ra bọn họ đã sớm không muốn hầu hạ tổ tông này nữa rồi nhưng lại không dám trái lệnh của Chưởng môn, đành phải chăm sóc gã thật tốt.

Nhưng họ vừa nghe thấy gì chứ? Cho dù không muốn ăn, gã cũng thà đổ sạch chứ không định thưởng cho bọn họ, quả là loại chủ vắt cổ chày ra nước.

Kiểu người gì thế không biết? Gã cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, thế mà còn ra vẻ chủ nhân trước mặt bọn họ.

Sắc mặt của hai người hầu rất khó coi.

Bọn họ đứng hết sang bên cạnh, không định khuyên can nữa.

Bạch Thần nhìn qua hai bà vú đang sầm mặt đứng bên cạnh, nói với vẻ khó tin: “Cho dù không muốn ăn, ngươi cũng thà đổ hết đi chứ không định thưởng cho hai bà vú đã chăm sóc ngươi à? Ngươi biết canh bồ câu đặc đến mức nào không hả? Người bình thường vất vả cả đời cũng khó mà ăn được một bữa.

Ngươi không ăn thì thôi, lại còn lãng phí thức ăn như vậy.

Ngươi thử hỏi xem, bây giờ có bao nhiêu người chết đói vì không có cơm ăn chứ?” Lâm Kỳ thấy rất phiền, càng thêm ghét Mai Hoa Nhan.

Gã tức giận nói: “Ngoài kia có bao nhiêu người chết đói thì liên quan gì đến ta? Tỷ xong chưa hả? Chẳng phải chỉ là một nồi canh thôi à?”

Có vẻ lời của Lâm Kỳ đã khiến Bạch Thần vô cùng tức giận.

Cô căm tức nói: “Bọn họ sống hay chết cũng không liên quan đến người ư? Chẳng phải ngươi cũng là một đứa trẻ mồ côi à? Nếu phái Hoài Sơn không chứa chấp ngươi, bây giờ ngươi cũng chết đói như họ, hơn nữa còn không có ai nhặt xác cho.”

Vì giọng Bạch Thần khá lớn nên chẳng mấy chốc, rất nhiều đệ tử đã tụ tập trước của viện của Lâm Kỳ.

Thích xem náo nhiệt là bản tính của loài người, ngay cả người trong võ lâm cũng không ngoại lệ.

Lâm Kỳ tức đến mức mặt đỏ tía tai, quên luôn chuyện mình đang ăn nhờ ở đậu, không muốn nể mặt Bạch Thần nữa.

“Ta sẽ chết đói ư? Nếu phái Hoài Sơn không chứa chấp ta thì vẫn còn nơi khác.

Đừng tưởng phải Hoài Sơn ghê gớm lắm!” “Ngươi...

ngươi...

Vậy ngươi còn ở lại đây làm gì? Nếu đã xem thường phái Hoài Sơn như vậy, sao người chưa cút đi?” Bạch Thần giậm chân, dường như đã giận dữ tới cực điểm.

“Ngươi tưởng ta muốn ở đây lắm chắc? Rừng thiêng nước độc, vùng đất man rợ, có gì hay đâu mà nán lại?” Lâm Kỳ vừa nói vừa đóng sầm cửa lại, nhốt Bạch Thần ở ngoài.

Các đệ tử đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cửa lớn.

Bọn họ đang kinh ngạc trước những lời lẽ của Lâm Kỳ.

Trong số những người được đến học nghệ ở Hoài Sơn, có ai không thấy biết ơn chứ.

Lên Hoài Sơn rồi, họ sẽ không lo chết đói, hơn nữa còn có thể đi lại trên giang hồ sau khi học được võ công.

Nói không ngoa, chính phái Hoài Sơn đã cho bọn họ cuộc sống mới.

Nhưng hình như tên Lâm Kỳ này rất coi thường phái Hoài Sơn thì phải.

Ai cũng nhận ra Lâm Kỳ rất thờ ơ với tiểu sư muội, nhưng ngay cả phái Hoài Sơn mà gã cũng xem thường, có phải là quá vong ân phụ nghĩa không? Bạch Thần quát với cửa lớn, có vẻ cực kỳ tức giận: “Ngươi có gan thì cút đi, đừng có như chó già giữ xương nữa.” Lâm Kỳ ở phía trong lại tức điên, thế nào là như chó già giữ xương hả? Gã đã ở nơi quái quỷ này đủ lắm rồi.

Không ngờ câu nói thô tục như thế lại xuất phát từ miệng một cô gái.

Đúng là loại con gái nông thôn quê mùa, chẳng biết lễ nghĩa liêm sỉ viết thế nào.

Gã chưa bao giờ gặp phải loại phụ nữ không biết xấu hổ, cứ bám lấy đàn ông như thế.

Đây có thể là phụ nữ tốt được chắc? Nếu bây giờ gã không ăn nhờ ở đậu, không phải ở nơi man rợ thủ tục này, có lẽ gã cũng chẳng muốn nói nửa câu với nàng ta.

Có cảm giác chỉ cần nói thêm một câu với nàng ta là sẽ làm giảm giá trị bản thân.

Ở bên ngoài, Bạch Thần “bất lực” nhìn cửa lớn đóng chặt, mắt rơm rớm nước.

Nhưng thật ra cô đã hiểu rõ Khâu Kỳ bảy tám phần.

Khâu Kỳ chỉ là một tên ngu xuẩn tự cho là đúng mà thôi.

Nếu gã thông minh, sao có thể chán ghét và xem thường có ra mặt chứ.

Nếu gã có chút khôn ngoan, chắc chắn sẽ kìm nén sự khinh thường trong lòng để tạo quan hệ với người ở đây chứ không kiêu căng ngạo mạn, mắt cao hơn đầu như thế.

Nhưng chính loại người này lại phát triển rất nhanh ở phái Hoài Sơn, cuối cùng còn khiến môn phái này bị tiêu diệt.

Còn gã thì phải mông chạy biển, được Cảnh thúc gì đó cứu đi.

Đúng là không có thiên lý!

Các đệ tử trong môn phái cũng bắt đầu khuyên bảo Bạch Thần.

“Sư muội, đừng giận nữa.” “Sư muội, sau này muội đừng đến tìm loại người này nữa, hắn không đáng để muội tức giận như vậy đâu.” “Hắn là cái thá gì chứ, còn dám xem thường phái Hoài Sơn.

Chưởng môn sư phụ cũng có lúc nhìn nhầm.

Sau này, chắc chắn tên kia sẽ là một con sói vô ơn không thể thuần hóa.” Bạch Thần dụi mắt, vô cùng cảm kích những đệ tử đang khuyên bảo: “Cảm ơn các sư huynh sư tỷ, muội không để ý tới hắn nữa đâu.

Mãi đến hôm nay, muội mới hiểu rõ con người của Lâm Kỳ, sau này muội sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa.

Muội...

muội đi đây, hu hu!” Bạch Thần vừa nói vừa bỏ chạy trong nước mắt, trông rất đáng thương.

Thấy Bạch Thần đã đau lòng đến cực điểm, các đệ tử trong phái càng thêm chán ghét kẻ luôn được đối xử tốt là Lâm Kỳ.

Nghe nói vì tổ chất của Lâm Kỳ không tệ nên sư phụ định nhận gã làm đệ tử thân truyền, chuẩn bị dạy dỗ cẩn thận.

Hơn nữa còn sắp xếp cho gã hai người hầu, đây là lần đầu tiên có đệ tử Hoài Sơn nhận được đãi ngộ này đấy.

Vừa nhìn đã thấy tên nhóc kia là một kẻ sa cơ lỡ vận, đã thảm đến mức đó rồi mà vẫn còn ra vẻ cậu ấm.

Gã có chỗ nào đáng để tiểu sư muội thích chứ? Bọn họ đều không hiểu tại sao tiểu sư muội lại thích gã.

Nếu tiểu sư muội thích Tứ sư huynh hay Ngũ sư đệ thì mọi người còn hiểu được.

Các đệ tử nhìn theo bóng lưng buồn bã của Bạch Thần, đều thở dài, chỉ có thể chờ muội ấy nghĩ kỹ chuyện này mà thôi.

Hy vọng tiểu sư muội đừng lành sẹo rồi quên đau, tiếp tục làm những chuyện ngốc nghếch.

Theo bọn họ, Lâm Kỳ tuyệt đối không phải người thích hợp với Mai Hoa Nhan.

Khi ở chung với các đệ tử phái Hoài Sơn, Mai Hoa Nhan chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, lúc nào cũng vui vẻ rạng rỡ nên có quan hệ rất tốt với mọi người.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương