Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 132: Yêu hận giang hồ - hạng người vô dụng

/816
Trước Tiếp
Ai thèm giúp một con sói mắt trắng đây? Phái Hoài Sơn chứa chấp gã, cho gã ăn no mặc ấm, còn dạy gã võ công, không ngờ gã chẳng biết ơn chút nào.

Ai lại đi giúp một kẻ như vậy chứ? Chưa đuổi xuống núi đã là tốt lắm rồi.

Ở bên này, Bạch Thần vừa đi về phía sân tập vừa phân tích hoàn cảnh trưởng thành của Lâm Kỳ.

Tại sao con trai duy nhất của anh hùng cái thế lại lệch lạc như vậy? Chắc chắn phải có lý do.

Tuy gã đúng là con trai của Khâu Tướng quân nhưng lại không lớn lên bên ông ấy.

Gã sinh ra ở kinh thành, lớn lên ở kinh thành nên có rất nhiều thuộc tính rác rưởi của đám công tử bột.

Trong lúc Khâu Tướng quân bảo vệ biên cương, con ông ấy bị nhốt ở kinh thành với tư cách con tin.

Hiện tượng này vô cùng phổ biến ở các gia tộc võ tướng.

Đây là cách mà triều đình hay dùng để đề phòng tướng lĩnh nắm binh quyền mưu phản.

Tuy Lâm Kỳ lớn như thế nhưng số lần gặp cha chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Khâu Tướng quân là cao thủ võ lâm nhưng ông ấy không đào tạo con trai theo hướng đó.

Lâm Kỳ học văn, được phụ nữ trong nhà nuôi nấng, cũng chưa trải đời nhiều.

Tuy là con trai Khâu Tướng quân nhưng gã chỉ biết vài công phu mèo cào.

Có lẽ triều đình cũng giới hạn cả những điều mà gã được dạy, cố ý biến Khâu Kỳ thành kẻ vô dụng.

Hoặc là tìm vài cậu ấm trong kinh thành, dẫn dắt Lâm Kỳ theo hướng lệch lạc.

Dần dần, Lâm Kỳ có đủ mọi khuyết điểm của đám con ông cháu cha, đó là không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn, ích kỷ thờ ơ, không thể chịu khổ.

Nói trắng ra, bây giờ gã chính là một kẻ vô dụng chẳng có gì.

Sau khi quay về sân tập, Bạch Thần rút bảo kiếm ra, làm theo bộ kiểm pháp “Thất Cầm kiểm pháp” mà nguyên chủ học.

Bộ kiểm pháp này có tổng cộng hai mươi chiều.

Theo lời mẹ nguyên chủ, trước giờ gần như chưa có ai luyện được hết hai mươi chiêu này.

Đây là một bộ kiếm pháp vô cùng tinh diệu, là của hồi môn của mẹ, bảo bối trấn phái của phái Khôn Lâm.

Mẹ là con gái Chưởng môn phái Khôn Lâm.

Khi thành thân với cha, bà đã mang theo bản chép tay của bộ kiếm pháp này.

Bộ kiếm pháp này đi từ dễ đến khó, càng về sau càng khó học, hơn nữa phải kết hợp những chiêu ở sau với nội lực nên cần sở hữu nội lực mạnh mẽ thì mới có thể luyện thành công.

Ngay cả Đại ca cũng chỉ mới học được mười hai chiêu mà thôi.

Nhưng cho dù như vậy, anh cũng đã được coi là cao thủ dùng kiểm trong đám thanh niên tuấn kiệt rồi.

Về phần Mai Hoa Nhan, trước mắt cô mới học được ba chiều ít ỏi.

Được rồi, ba chiều thì ba chiều, cứ luyện trước đã.

Bạch Thần cầm kiếm bay lượn trên sân tập, từ lạ đến quen, luyện thêm mấy lần, dường như đã nắm vững, mãi đến khi gần như thuộc làu chiêu kiểm của nguyên chủ thì mới nghỉ tay.

Lúc chạng vạng, Bạch Thần cất kiếm, chuẩn bị đến chỗ cha mẹ nguyên chủ để ăn tối.

Theo trí nhớ của Mai Hoa Nhan, cha mẹ luôn rất thương yêu cô ấy, thậm chí còn hơi cưng chiều.

Bạch Thần cảm thấy rất cạn lời trước cách giáo dục này.

Bọn họ biết rõ bây giờ đang là thời loạn, tại sao có thể để mặc con gái mình ham ăn lười làm, vô công rồi nghề suốt ngày như thế chứ! Sau đó cũng vì quá rảnh rỗi nên cô ấy mới bắt đầu suy nghĩ về tình yêu, thích con sói mắt trắng Khâu Kỳ một cách khó hiểu.

Rồi bắt đầu làm những chuyện ngốc nghếch không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa, không ngờ cha mẹ Mai Hoa Nhan lại chiều ý con gái khi thấy cô ấy làm ầm ĩ, để cô ấy kết hôn với con sói mắt trắng kia.

Kiểu cha mẹ này khiến người ta không thể hiểu nổi.

Thế nên tối nay Bạch Thần phải gặp họ một phen, để xem rốt cuộc họ nuông chiều con gái đến mức nào.

Khi Bạch Thần bước vào đình viện mà cha mẹ nguyên chủ ở, thức ăn đã được dọn lên.

Bọn họ đang ngồi ở bàn, chờ con gái mình đến.

Cha nguyên chủ là Mai Mạn Thiên, tuy đã đứng tuổi nhưng vẻ anh tuấn rắn rỏi trước kia vẫn không giảm chút nào.

Sau khi bước sang tuổi trung niên, ông đã để râu, trông khí thế và uy nghiêm hơn hồi trẻ một chút.

Dáng vẻ của mẹ không khác hồi trẻ là mấy, trông rất xinh đẹp và nhã nhặn.

Bà mặc thường phục ở nhà, vô cùng dịu dàng duyên dáng.

Chỉ có thể đoán được bà là cao thủ võ lâm từ đôi mắt sắc bén kia.

Da mặt mẹ bóng loáng nhẵn mịn, tuy đã ba mươi mấy tuổi nhưng vẫn không có nếp nhăn nào.

Người tập võ sẽ già chậm hơn, việc học tâm pháp nội công có thể giảm bớt sự lão hóa tự do của cơ thể rất nhiều.

Đương nhiên, chắc chắn thế giới này không thể sánh bằng thế giới của Hồ Lô Đỏ.

Người tập võ chỉ già chậm hơn người bình thường một chút mà thôi.

Cha mẹ đều là nhân vật máu mặt trên giang hồ, hơn nữa tình cảm rất sâu đậm, vừa nhìn đã thấy là một đôi vợ chồng kiểu mẫu thực sự.

Khi bọn họ nhìn nhau, đuôi mày khóe mắt đều chứa chan tình ý.

Tuy bọn họ đã kết hôn hai mươi năm nhưng tình ý này vẫn không giảm chút nào.

Đúng là khiến người khác phải ao ước.

Chỉ tiếc cuối cùng, bọn họ đều bỏ mạng dưới đao kiếm của quan binh chỉ vì một kẻ không liên quan, không đáng cứu.

Khi thấy Bạch Thần bước đến, cha mẹ đều nghiêm mặt, không nói năng gì.

Cách bàn ăn không xa, có một người đàn ông mặc trường sam trắng như tuyết đang đứng đấy.

Anh quay lưng về phía Bạch Thần, lau chùi một thanh bảo hiểm sáng loáng.

Chỉ riêng bóng lưng cao ráo và rắn rỏi ấy đã mang lại cảm giác hào hiệp phóng khoáng cho người ta.

Đây là anh của Mai Hoa Nhan - Mai Thanh Phong, được người giang hồ gọi là Đệ Nhất Công Tử.

Danh hiệu này không bắt nguồn từ việc anh là con Minh chủ mà là vì thành tựu về khía cạnh võ công của anh.

Đại ca rất giống cha lúc còn trẻ, trong vẻ tuấn tú xen lẫn sự oai hùng, giữa hai lông mày có một tia chính khí, vừa nhìn đã biết không phải vật trong ao.

Khi Đại ca nghiêm mặt trông rất giống một tảng băng lớn, người lạ chở gần.

Nhưng thỉnh thoảng, khi anh nhếch môi thì sẽ khiến người ta ấn tượng sâu sắc, vừa rung động vừa ấm áp.

“Cha, mẹ, Đại ca.” Bạch Thần nhỏ giọng gọi với vẻ thấp thỏm, sau đó dè dặt đến trước bàn, dường như đã bị dọa bởi sắc mặt nghiêm túc của họ.

“Hôm nay con cãi nhau với người ta à?” Cha nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Bạch Thần, hỏi.

Bạch Thần vội cúi đầu, có vẻ rất ngoan ngoãn: “Vâng, thưa cha.” Biết ngay là sẽ có người báo cáo chuyện này cho ông mà.

Cha xoa mi tâm, rõ ràng vô cùng đau đầu vì đứa con gái này: “Tại sao thế?” Đại ca đang lau kiếm cũng tra kiếm vào vỏ, sau đó ngồi xuống phía đối diện Bạch Thần.

Sắc mặt anh cũng không dễ coi cho lắm.

Chỉ mình mẹ có vẻ hơi không đành lòng.

Bạch Thần thở dài, có vẻ rất ấm ức: “Cha, mẹ, sau này con sẽ không bao giờ để ý đến Lâm Kỳ nữa.” Ài, lão quái vật mấy nghìn tuổi phải suy diễn xem thiếu nữ ngây thơ là thế nào, rất thử thách kỹ năng diễn xuất đây.

Sau khi nghe thấy Bạch Thần nói thế, cha mẹ nhìn nhau nhưng đều im lặng, rõ ràng không quá tin tưởng con gái mình.

Vì Lâm Kỳ, con gái bọn họ đã đòi tự sát mấy lần rồi.

Con bé sẽ dễ từ bỏ như thể chắc? “Muội nói xem, điều gì đã khiến muội thay đổi ý định thế? Đừng để đến mai lại chạy theo người ta.” Đại ca nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào Bạch Thần, lạnh lùng nói.

Trong trí nhớ của Mai Hoa Nhan, lâu lắm rồi Đại ca không nói chuyện với cô ấy.

Đại ca không quá coi trọng muội muội kém cỏi này nên chưa bao giờ có sắc mặt gì tốt với cô ấy.

Nhưng theo Bạch Thần, thật ra Đại ca chỉ hận rèn sắt không thành thép với nguyên chủ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương