Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 133: Yên hận giang hồ - cảnh thúc là ai

/816
Trước Tiếp
“Thật đấy ạ, rất nhiều sư huynh sư tỷ cũng nghe thấy, con không vu oan cho hắn đâu.

Hắn còn nói...

nói con chẳng biết mấy chữ, là đứa con gái quê mùa kém cỏi.

Rõ ràng con biết chữ, hơn nữa cũng không quê mùa.

Dù gì con cũng là con gái của một Chưởng môn, nhưng hắn lại chê con là đũa mốc chòi mâm son nữa chứ.

Rõ ràng con chỉ quan tâm đến hắn như sư tỷ với sư đệ, thế mà hắn lại nghĩ lệch đi.”

Ba người không khỏi liếc nhau, thật thế à? Con bé thật sự chỉ quan tâm một sư đệ với thân phận sư tỷ thôi ư? Chẳng lẽ bọn họ đã hiểu nhầm? Vậy người đòi treo cổ là ai thế? Bạch Thần càng nói càng tức, có vẻ rất coi thường: “Cha, hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, sự tự tin của hắn đến từ đâu thế? Lại dám coi thường cả phái Hoài Sơn này.” Ba người ngồi ở bàn đều có vẻ nghiêm túc.

Bọn họ cứ nghĩ Lâm Kỳ chỉ hơi quái gở vì đã trải qua biến cố gia tộc mà thôi.

Thì ra gã vốn coi thường những người giang hồ đã đánh cược cả mạng sống để cứu gã.

Bọn họ cũng nghe thấy chuyện con gái và Lâm Kỳ cãi nhau chiều nay, hơn nữa còn có đệ tử mách rằng Lâm Kỳ mắt cao hơn đầu, coi thường người khác.

Chuyện này khiến trong lòng cha mẹ hơi bất an.

Thân phận của Lâm Kỳ đặc thù, vốn không thể để người khác biết, nhưng gã lại luôn tỏ ra kiêu căng lạnh nhạt, không thể hòa nhập với tập thể, sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Sẽ có người nghi ngờ thân phận của gã không tầm thường.

Gã đúng là đời sau của bậc trung lương, nhưng chẳng lẽ vì thế nên có quyền coi thường sự hy sinh và giúp đỡ của người khác à? Không ai có nghĩa vụ giúp một kẻ chẳng liên quan đến mình.

Bàn ăn im ắng hẳn, sau đó Đại ca phá vỡ sự yên lặng này: “Xem ra Lâm Kỳ không thực sự muốn làm tiểu đệ tử của phái Hoài Sơn.

Cha à, hay là chúng ta tiến hắn đi thôi!” “Ăn cơm xong nói sau, thức ăn nguội rồi.” Cha vừa nói vừa nhìn quanh.

Đây không phải chuyện đùa, ông không muốn người khác biết.

Bạch Thần đã có chút suy đoán trong lòng.

Xem ra đến bây giờ, chỉ có cha mẹ và Đại ca biết thân phận của Lâm Kỳ mà thôi.

Vậy sau này còn ai biết nữa? Mật thám cũng biết được chuyện này qua cách nghe lén ư? Sau khi cả nhà dùng xong cơm tối, vú Chu định dẫn Bạch Thần đi với vẻ sốt ruột và hoang mang.

Rất rõ ràng, đêm nay bọn họ phải thương lượng chuyện lớn.

Bọn họ sẽ bàn bạc chuyện gì nhỉ? Là vấn đề đi ở của Lâm Kỳ hay là cái khác? Theo Bạch Thần, nếu cô đã nói rõ thuộc tính vô ơn của Lâm Kỳ, chắc chắn họ sẽ nghĩ cách đưa gã đến nơi khác thôi.

Hoặc là đưa đến vùng hoang mạc, tái ngoại mà chim không thèm đẻ trứng.

“Đêm nay con muốn ngủ với mẹ, con không về đâu.” Bạch Thần hất tay vú Chura, chạy đến bên mẹ, ôm chặt eo bà.

Nếu ở cùng một ngọn núi thì có vẻ sẽ dễ nghe lén hơn một chút.

“Con bé này, con mấy tuổi rồi hả?” Mẹ gõ nhẹ lên mũi Bạch Thần, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều: “Mau về đi, nếu ở thêm chút nữa thì trời quá tối, đi trên cầu nguy hiểm lắm.” “Không đâu, đêm nay con phải ngủ với mẹ.” Bạch Thần tiếp tục làm nũng, hoàn toàn dựa theo tính cách của nguyên chủ để biểu diễn cô bé hồn nhiên, khỏi bàn đến việc ra sức thế nào.

“Được rồi được rồi, vậy thì ở đây.” Mẹ có vẻ rất bất đắc dĩ, vuốt tóc Bạch Thần, hiền từ nói: “Vú Chu, mau đi thu dọn một căn phòng đi.” “Vâng, phu nhân.” Vú Chu nghe lệnh, nhanh chóng lui ra ngoài.

Đại ca nhìn hành động của hai mẹ con, không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Lại chiều con bé! Cứ ra sức mà chiều nó đi! Theo Đại ca, muội muội suốt ngày làm những chuyện hoang đường, dốt nát kém cỏi đều là do cha mẹ nuông chiều.

Theo anh thấy, những hành vi gần đây của muội muội vô cùng mất mặt, nhưng vì có cha mẹ ở đây nên anh cũng không tiện vượt mặt họ để dạy dỗ, đành phải nhắm mắt làm ngơ.

Trong lúc đang cảm khái trước sự nuông chiều vô biên của mẹ, Bạch Thần bỗng cảm thấy một luồng sức mạnh vừa phải ấn lên một chỗ trên người mình, sau đó cô hôn mê bất tỉnh.

Bạch Thần: ...

Không phải chứ, mẹ điểm huyệt con gái ruột hả, sự cưng chiều đã nói đầu rồi! Đến khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc giường khung bằng gỗ đàn, có chạm trổ hoa văn.

Bạch Thần nhìn kỹ, hình như đây không phải căn phòng mà cô xuyên không đến lúc đầu.

Cô lại nhìn quần áo trên người mình, đã được thay, cả cơ thể còn có mùi thơm, hình như đã tắm luôn rồi.

Chẳng biết ai đã tắm rửa cho kẻ đang nằm đờ hệt xác chết như cô nữa.

Là bà vú hay mẩy nha hoàn nhỉ? “Bây giờ là giờ nào rồi? Tôi đã ngủ bao lâu?” Bạch Thần xoa cái đầu vẫn hơi choáng váng, hỏi Hoa Hoa.

“Cũng được một canh giờ rồi, còn có thể nghe được chút chuyện vụn vặt đấy.” “Lâu thế cơ à! Sao cậu không gọi tôi dậy sớm hơn chứ? Cậu làm hệ thống kiểu gì vậy?” Bạch Thần tức giận hỏi.

Để lỡ nhiều thời gian như thế, chắc chắn sẽ không nghe được nội dung gì hữu dụng.

Hoa Hoa: “...

Thủ pháp điểm huyệt của mẹ cô rất mạnh, nếu cưỡng ép gọi dậy thì sẽ tổn thương đến cơ thể nguyên chủ mất.” Được rồi, có vẻ rất hợp lý.

Hoa Hoa: “Cũng may cô đã làm hai nhiệm vụ, độ kiên cố của linh hồn tăng lên nên mới tỉnh nhanh như thế.

Nếu là người thường thì phải sáng mai mới tỉnh lại được.” “Vậy vừa rồi ai tắm cho tôi thế?” Hoa Hoa: “Hai bà vú tắm cho cô đấy, vừa tắm vừa bàn tán, nói cô dậy thì rất tốt nên mới suốt ngày nhớ đàn ông.” Bạch Thần: ...

Bạch Thần không xoắn xuýt với chuyện được người khác tắm cho nữa, cũng chẳng muốn để ý đến hệ thống quái gở.

Cô rón rén đứng dậy.

Hiện giờ, ba người cầm quyền của phái Hoài Sơn đang bàn chuyện trong phòng bên cạnh.

Bạch Thần dán tai lên cửa sổ, miễn cưỡng nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.

“Ý cha là, cho dù Lâm Kỳ thể nào thì cũng phải để hắn ở phái Hoài Sơn ư? Tại sao chứ?” Đây là giọng Đại ca: “Cha, cha không cảm thấy chuyện chúng ta nuôi nấng đứa con của tội thẩn sẽ làm liên lụy cả phái Hoài Sơn à?” “Đúng vậy, bất kể nhân phẩm của Lâm Kỳ như thế nào, chỉ vì nó là con trai Khâu Tướng quân, vi phụ vẫn phải bảo vệ nó.” Giọng cha rất trầm.

Đại ca: “Những giấy không thể gói được lửa, nhỡ bị người khác biết thì phải làm sao đây? Bây giờ có ai trên giang hồ biết chuyện này không?” “Người duy nhất biết chính là người đã cứu Lâm Kỳ - Cảnh Thiên Cừu.

Ông ấy có võ công cái thể, ghét ác như thù, sẽ không bao giờ nói ra.

Hơn nữa, Khâu Kỳ là do ông ấy bí mật đưa tới.” Bạch Thần hiểu ra, đây chính là Cảnh thúc trong lời Khâu Kỳ, người dẫn gã đi vào phút chót chính là y.

Xem ra, Cảnh thúc gì đó mới là BOSS lớn của cả câu chuyện này.

Khi dẫn Khâu Kỳ đi, có thể nói y còn không thèm nhìn con gái của Minh chủ võ lâm.

Rõ ràng chính đã đưa mối họa này đến Hoài Sơn nên mới liên lụy cả phái Hoài Sơn.

Nhưng người được xưng là anh hùng ghét ác như thù, võ công cái thế như y lại thấy chết mà không cứu.

Đây là đại hiệp gì, anh hùng gì vậy?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương