Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 134: Yêu hận giang hồ - giấc mơ đáng sợ

/816
Trước Tiếp
Nói đi cũng phải nói lại, Cảnh Thiên Cừu còn có thể tự do ra vào giữa hơn trăm nghìn quan binh như chốn không người.

Chẳng phải võ công của cha được người khác ca ngợi là vô cùng tinh diệu ư? Chắc võ công của ông phải cao hơn Cảnh Thiên Cừu.

Vậy tại sao ông không thể chạy thoát chứ? Bạch Thần càng nghĩ càng thấy lưng lạnh toát, chỉ có một khả năng, không chừng người của phái Hoài Sơn đã trúng độc trước khi quan binh đến rồi.

Thế nên quan binh mới có thể dễ dàng tiêu diệt cả môn phái như thế.

Trong bữa tiệc, nếu mật thám muốn hạ độc vào rượu thì cực kỳ dễ dàng.

“Cảnh Thiên Cừu ư?” Đại ca do dự nói: “Hiệp khách cô độc có tên tuổi ngang với cha, theo lời đồn, ông ấy xuất quỷ nhập thần, chuyên giết loại cùng hung cực ác.

Tại sao ông ấy cũng tham gia vào chuyện này?” “Nghe nói ông ấy là người đã vạch ra kế hoạch cứu bậc trung lương.” Cha giải thích: “Vì thanh danh của mình nên cha cũng phải thu nhận đứa bé này.” “Nhưng thưa cha, con vẫn cảm thấy rất bất an.

Đứa bé đó thật sự đáng để chúng ta cứu à?” “Bất kể thể nào, cứ cho nó miếng ăn là được, chuyện đưa nó đi dừng ở đây.

Thôi, đêm đã khuya rồi, mau về nghỉ đi.” Cha bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

“Được rồi, Phong Nhi, đừng rầu rĩ nữa.

Quyết định nào của cha con cũng có cái lý riêng, con về phòng nghỉ ngơi đi.

Mẹ sang thăm Nhan Nhi đây, hình như vừa rồi mẹ hơi mạnh tay, chẳng biết ngày mai nó có kêu đau đầu không nữa.” Mẹ nói rồi đi ra cửa.

Bạch Thần rón rén lùi về giường rồi chui vào chăn thật nhanh, nhắm mắt lại, giả vờ chưa tỉnh.

Sau khi vào phòng, mẹ cũng không châm đèn mà chỉ chạm vào mặt Bạch Thần bằng ngón tay bị chai nhẹ, hơn nữa còn lẩm bẩm.

“Nhan Nhi, thật xin lỗi, đừng trách mẹ đã điểm huyệt con! Tốt nhất con không nên biết những chuyện mà mình không cần biết.

Mẹ mong con vui vẻ trưởng thành, chứ đừng như mẹ hồi nhỏ...”

Lời bà nói khiến mũi Bạch Thần cay cay, tình thương của mẹ là vô bờ bến! Tuy bà yêu con gái nhưng hình như cách yêu lại hơi có vấn đề.

Nếu cứ thế này, con gái bà sẽ mãi không chịu trưởng thành, vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ.

Bà đã cân nhắc đến chuyện này rồi chứ? Vào giây phút cuối cùng, Mai Hoa Nhan mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mới biết mình ngu ngốc và khờ khạo đến mức nào.

Bọn họ mong con gái vui vẻ trưởng thành nhưng lại không quan tâm đến việc dạy dỗ con.

Nếu con gái thích luyện võ thì cứ học một chút, còn không thì khỏi làm.

Có vẻ họ cũng không phổ cập sự nguy hiểm và đáng sợ của xã hội cho con gái.

Tại sao họ không thúc ép con gái mình như thúc ép con trai cả? Có lẽ đây chính là nếp sống của cả giang hồ! Chỉ cần trong nhà có con trai, vấn đề giáo dục con gái sẽ bị xem nhẹ.

Dù sao cũng có con trai kế thừa y bát rồi, còn con gái ư, chỉ cần tìm cho nó một người chồng tốt, để nó vui vẻ sống hết đời là được.

Thật ra trên đời có mấy người đàn ông đáng tin? Không phải ai cũng may mắn như mẹ, lấy được một người đàn ông tốt.

Chỉ có thực lực mới là chỗ dựa vững chắc nhất cho mình.

Nếu Mai Hoa Nhan trong cốt truyện có võ công không tồi, ít nhất cô ấy cũng có thể giết mấy người cho huề vốn hoặc tự sát, chứ không đến mức bị làm nhục đến chết.

Mẹ vuốt tóc Bạch Thần thêm lần nữa rồi bước ra ngoài.

Bạch Thần ngồi dậy, tu luyện “Tiểu Tiên Nữ thần quyết” ở thế giới trước.

Cũng chẳng biết có được hay không, nhưng Hoa Hoa đã nói có thể dùng nó như tâm pháp nội công còn gì? Bạch Thần đã dùng công pháp này mấy nghìn năm, dường như nó đã thấm vào tận xương tủy.

Chỉ cần cô nhắm mắt, ngồi xếp bằng, khẩu quyết của công pháp sẽ xuất hiện trong đầu.

Một luồng kinh khí nhỏ chạy dọc theo kinh mạch của cơ thể, thậm chí vài kinh mạch còn phát ra tiếng răng rắc.

Đây chính là quá trình khơi thông kỳ kinh bát mạch của cơ thể.

*Kỳ kinh bát mạch: bao gồm Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương Duy mạch, Âm Duy mạch, Dương Kiểu mạch, Âm Kiều mạch, Xung mạch và Đới mạch.

Nguyên chủ thích ngủ ngon, la cà hoặc liên tục lượn lờ trước mặt Lâm Kỳ nhất.

Trong một tháng, nếu cô ấy tu luyện được hai ngày đã là tốt lắm rồi.

Thế nên nội lực trong cơ thể này vô cùng ít, chỉ hơn người bình thường một chút mà thôi.

Thời gian rất ít ỏi! Vẫn chưa biết mật thảm là ai, vậy mà võ công của cơ thể này lại kém cỏi như thế Cho dù cô có đủ loại bản lĩnh thì cơ thể cũng phải mạnh mẽ mới được.

Thế nên sau này, chuyện được ngủ lại trở nên xa vời.

Thôi được, dù sao cô cũng đã thức mấy nghìn năm, đã quen rồi, vẫn nên kéo dài thói quen khi làm nhiệm vụ thôi.

Bận rộn ban ngày, tu luyện ban đêm, không phí phạm một phút nào.

Chỉ có điều, Bạch Thần cứ tưởng mình sẽ tu luyện tới hừng đông, nào ngờ mới được một lúc mà đã ngả ra giường ngủ thiếp đi.

Sau khi ngủ, cô mơ một giấc mơ rất dài.

Cô mơ thấy mình trở thành Mai Hoa Nhan, còn cảnh trong mộng lại là cốt truyện mà cô đã nhận được, không hề thay đổi.

Cô mơ thấy mình thích Lâm Kỳ như bị điên, không nghe lời khuyên của bất cứ ai, lần lượt làm những chuyện hoang đường.

Đến cuối giấc mộng, cô bị Lâm Kỳ tàn nhẫn bỏ rơi, bị quan binh bắt giữ.

Cô muốn tự sát nhưng ngay cả sức để tự sát cũng không có.

Từng tiếng hét chói tai truyền ra từ căn phòng nhỏ mà Bạch Thần ngủ, khiến người trong viện đều giật mình.

Mấy nha hoàn và bà vú nối nhau bước vào, trông thấy cô nương của họ đang khua tay đá chân loạn xạ, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi, tóc tai bù xù, liên tục hét lên.

Hoa Hoa ra sức gào lên trong đầu Bạch Thần: “Bạch Thần, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi! Cô gặp ác mộng rồi.” Nhưng Bạch Thần hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Khi ở trong mơ, cô chỉ thấy mình đang rơi vào tình cảnh kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Bạch Thần được mẹ đánh thức.

Sau khi tỉnh dậy, cô nhìn khuôn mặt hiền từ đầy áy náy của mẹ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Rốt cuộc cô cũng nhận ra mình chỉ vừa gặp ác mộng, nhớ tới chuyện bản thân là người chơi đến giúp nguyên chủ phản công.

Mắt Bạch Thần đỏ ngầu, đầu đầy mồ hôi, tóc tai rối bời, trông như kẻ điên, quả là khiến người trong phòng sợ hãi.

Thấy Bạch Thần đã tỉnh, mẹ bèn ôm cô vào lòng: “Con à, con bị sao thế? Con của mẹ, đừng khiến mẹ sợ.

Xin lỗi, xin lỗi, hôm qua mẹ đã quá tay rồi, thật sự xin lỗi con, hu hu hu!” Mẹ tưởng do mình quá tay nên mới khiến con gái gặp ác mộng.

Bà đau lòng đến mức ôm lấy Bạch Thần rồi gọi con yêu một lúc lâu.

Ai! Bạch Thần lại nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm của mẹ.

Cơ thể này rất quyến luyến cái ôm của mẫu thân.

Sau khi được mẹ vỗ về, tâm trạng cô dần ổn định.

Đợi cảm xúc của mẹ cũng ổn định, Bạch Thần mới an ủi bà: “Mẹ đừng lo, con chỉ gặp ác mộng mà thôi.” Mẹ ôm chặt Bạch Thần hơn, thở hắt ra, thả lỏng tâm trạng hơn một chút: “Đừng sợ, mơ luôn trái với đời thực mà.”

Vừa nãy đúng là khiến bà sợ chết khiếp, bà còn tưởng cú điểm huyệt tối qua đã khiến con gái trở nên ngớ ngẩn rồi.

Con bé đã có thể nói chuyện bình thường tức là nó vẫn ổn, không trở nên ngốc nghếch.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương