Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 146: Yêu hận giang hồ - chia năm xẻ bảy

/816
Trước Tiếp
Theo bọn chúng, bây giờ chỉ mình môn phái võ lâm có tiền.

Sau khi đánh gục, vơ vét của cải là lại có thể tiêu xài một phen.

Cô cứ tưởng Lâm Kỳ là một ngôi sao chổi vô cùng quan trọng, hóa ra gã chỉ là một kẻ qua đường.

Cho dù không có gã, phái Hoài Sơn vẫn sẽ bị tiêu diệt với cớ khác.

“Cha! Nếu Đại Lệ chiếm cả quốc gia, cha nghĩ xem giang hồ còn tồn tại không chứ? Nếu ai cũng chỉ bo bo giữ mình, làm rùa đen rụt cổ thì việc học võ còn ý nghĩa gì?”

Người trong phòng im lặng một lúc lâu, sau đó cha mới lên tiếng: “Con à, đừng nghi ngờ ý nghĩa của việc học võ.

Trong thời buổi loạn lạc, chỉ khi trở thành kẻ mạnh thì mới không bị người khác ức hiếp, mới có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Đại Lệ không chiếm được cả quốc gia ta đâu, bọn chúng chỉ có một nhúm người.

Con cứ chờ xem, chúng chỉ muốn nước ta cho chúng lợi ích mà thôi.

Thông thường, triều đình mục nát sẽ đuối chúng đi bằng vài lợi ích, rồi yên ổn được vài năm.

Phong Nhi, cha không có dã tâm lớn đến thế, chỉ hy vọng cả nhà ta bình an, Hoài Sơn ta bình an là được rồi.”

Cầm vũ khí nổi dậy ư, nói thì dễ đấy, nhưng sơ sẩy một cái là sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

Cha không dám cược bằng mạng sống của người nhà, càng không dám cược bằng cả Hoài Sơn.

“Người trong võ lâm đã quen với việc phân tán, nếu muốn tập hợp họ lại để đấu tranh giành thiên hạ, nói dễ hơn làm.

Phong Nhi, từ xưa đến nay, có mấy người cầm vũ khí nổi dậy, lật đổ triều đình chứ? Tuy người trong võ lâm có vẻ tài giỏi đấy, nhưng nếu muốn chống lại đội quân cả triệu người của triều đình thì có bao nhiêu phần thắng đây? Đối với người đe dọa đến địa vị của mình, triều đình vô dụng ấy không hèn nhát như với kẻ địch bên ngoài đâu.” Đây là giọng của mẹ.

Họ hoàn toàn không biết, dù họ không có lòng mưu phản, triều đình vẫn muốn tiêu diệt họ.

Ở cảnh tượng cuối cùng trong cốt truyện, triều đình phát động cuộc vây quét với Hoài Sơn vì tiền tài của phái Hoài Sơn chứ không phải vì Lâm Kỳ.

Bạch Thần lặng lẽ tính toán trong lòng.

Nếu chờ triều đình đến bao vây, trong tình huống đã phòng ngự sẵn sàng, phần thắng của phái Hoài Sơn lớn đến đâu nhỉ?

Cho dù thắng được một lần, bọn chúng vẫn có thể đến bao vây lần hai, tới khi nào đánh gục được phái Hoài Sơn mới thôi.

Nếu đã bắt đầu thì sao có thể bỏ qua cơ chứ?

Nếu muốn bảo vệ phái Hoài Sơn, có lẽ không chỉ dừng ở việc tìm ra một thám.

Triều đình đã để mắt đến miếng thịt béo bở là phái Hoài Sơn, sớm muộn gì chúng cũng ra tay với nơi này thôi.

Cách để làm một lần, khỏe cả đời chính là lựa chọn khởi nghĩa, cầm vũ khí đấu tranh, lật đổ chính sách tàn bạo, thành lập trật tự xã hội mới.

Có vẻ lần này lại chơi lớn rồi.

Bạch Thần vuốt mặt, rất buồn bực, tại sao trong những nhiệm vụ mà cô nhận, cái sau lại cao cấp hơn cái trước chứ? Trong lúc cô suy nghĩ, tiếng nói chuyện ở căn phòng bên cạnh đã ngừng, hình như Đại ca đã đi.

Cha mẹ cũng im lặng.

Bạch Thần lặng lẽ ra ngoài, đuổi theo Đại ca.

Đêm nay, cô nhất định phải nói chuyện với anh một chút.

Tốt nhất phải cho Đại ca biết những việc xảy ra trong cốt truyện, để cả Hoài Sơn chuẩn bị sẵn sàng.

Hoặc cô sẽ mượn giấc mơ hôm trước để nói.

Đại ca nhảy vài cái, lao thẳng đến sân tập của phái Hoài Sơn.

Anh đứng ở mép sân, cau mày nhìn ra xa.

Vừa đau xót, vừa bất lực trước tình hình của cả quốc gia này.

Bạch Thần bay đến bên cạnh Đại ca, đứng sóng vai anh, cùng thưởng thức cảnh đêm đẹp đẽ.

Ánh trăng rất sáng, có thể thấy những dãy núi thấp trập trùng bên dưới, như khói như sương, mờ mờ ảo ảo, thỉnh thoảng lại thấy ánh lửa xuất hiện trong sương khói.

Nhưng dưới cảnh tượng yên bình và đẹp đẽ này lại là sự giết chóc, nghèo khó, đói khát, lo sợ và bất lực.

Những người sống trong khung cảnh đẹp đẽ này lại đang ở bên bờ vực của cái chết.

Nhưng không biết Đại ca có thật sự dám cầm vũ khí nổi dậy để tránh khỏi sự bao vây của quan binh hay không.

Liệu anh có phải người chấm dứt thời loạn không? Hoặc cô sẽ giúp anh trở thành người đó.

“Đại ca, huynh nghĩ nghiêm túc đấy à?” Bạch Thần quay đầu nhìn sườn mặt của Đại ca.

“Muội à? Nghĩ gì nghiêm túc cơ?”

Đại ca quay đầu, nhìn Bạch Thần với vẻ khó hiểu.

Chẳng lẽ muội muội cũng nghe thấy rồi?

Muội ấy nghe thấy từ đâu chứ? Ngay cả cha mẹ và anh cũng không phát hiện.

“Đúng thế, muội đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa mọi người rồi.” Bạch Thần nghiêm mặt, không còn vẻ ngây thơ như trước: “Cầm vũ khí nổi dậy trong lời huynh chỉ là nói suông thôi à? Hay huynh thật sự có ý định ấy?”

Đại ca không tiếp tục xoắn xuýt về năng lực ẩn núp của Bạch Thần nữa.

Anh nhìn màn đêm mịt mù ở phía xa: “Nghiêm túc thì sao chứ? Cha mẹ nói rất có lý, võ lâm giang hồ chia năm xẻ bảy, không thể đoàn kết đồng lòng, có bản lĩnh nhưng lại thờ ơ trước sự diệt vong của đất nước.

Tấm lòng hào hiệp, ghét ác như thù, anh hùng cái thế gì chứ, toàn là nhảm nhí mà thôi.”

Giọng Đại ca có vẻ vô cùng bất lực.

Anh bất lực với triều đình mục nát, với sự ích kỷ của người giang hồ.

Bất lực trước sự yếu ớt của bản thân.

Tuy triều đình mục nát nhưng cũng có đội quân mấy trăm nghìn, thậm chí hơn triệu người.

Nếu muốn lật đổ nó, nói thì dễ đấy.

Tuy võ lâm giang hồ có vẻ rất lợi hại nhưng không đoàn kết.

Hơn nữa trong đó có đủ hạng người tội ác chồng chất, hoặc có khối người mua danh chuộc tiếng.

Nếu muốn tập hợp họ lại, nói dễ hơn làm.

“Đại ca đã bao giờ nghĩ, cho dù chúng ta không tạo phản thì triều đình vẫn sẽ tiêu diệt chúng ta chưa?”

Bạch Thần nhìn dãy núi đối diện bằng ánh mắt xa xăm, khẽ nói: “Bọn chúng đã vươn móng vuốt về phía phái Hoài Sơn rồi.

Chúng sẽ không bỏ qua cho phái Hoài Sơn đâu.”

Ánh đao bóng kiếm vào đêm tân hôn lại quanh quẩn trong đầu Bạch Thần.

Hoài Sơn rất hiểm trở, có rất nhiều cao thủ võ lâm nhưng lại không chịu nổi một đòn.

Nếu không có sự thâm nhập vào nội bộ từ trước thì sao có thể như thế chứ.

Bây giờ Bạch Thần có thể khẳng định, trong ngày cưới của thân chủ, ai đó đã hạ độc vào rượu và thức ăn.

Chỉ cần ăn đồ trong bữa tiệc, người của Hoài Sơn sẽ không thể phát huy thực lực, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.

Khi đêm xuống, cả Hoài Sơn chìm trong bóng tối.

Nếu có một thảm dẫn đường hoặc triều đình đã nắm được bản đồ của Hoài Sơn rồi cho quan binh lặng lẽ đến thẳng vị trí nòng cốt, đương nhiên sẽ dễ dàng giết sạch người ở nơi này.

Đại ca bỗng quay đầu nhìn muội muội của mình, dường như không quen cô.

Muội muội của anh không nhìn xa trông rộng đến thế.

“Đại ca, hôm đó Lâm Kỳ đã mắng muội.

Hắn bảo muội ngu như lợn, mắng đại hiệp của cả phái Hoài Sơn là đám người thô lỗ óc heo.”

Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Bạch Thần lại bắt đầu bẫy Lâm Kỳ.

“Hắn bảo triều đình sẽ không tha cho chúng ta, Khâu Tướng quân chính là ví dụ.

Triều đình sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai đe dọa đến địa vị của chúng.

Đại ca, rốt cuộc Lâm Kỳ có thân phận gì? Tại sao hắn lại nói những lời đáng sợ như thế?”

Đại ca kinh hãi: “Hắn nói thế thật à?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương