Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 147: Yêu hận giang hồ - tự chủ đổi mới

/816
Trước Tiếp
Thậm chí cô còn chèn một số suy nghĩ của mình vào: “Đại ca, phái Hoài Sơn có nhiều cao thủ như thế, hơn nữa chiếm ưu thế về mặt địa lý, nếu không có kẻ địch trà trộn thì không thể bị đánh vào được.

Chắc chắn mật thám đã hạ độc trong rượu.

Giấc mơ kia thật sự rất chân thực, đến mức muội như đã từng trải qua.

Muội nghĩ, liệu đây có phải lời cảnh báo mà ông trời cho chúng ta không?”

“Muội nói người đã cứu Lâm Kỳ trong giấc mơ họ Cảnh?” Đại ca kinh ngạc hỏi.

Muội muội chưa bao giờ nghe nói đến nhân vật Cảnh Thiên Cừu này.

Nhưng y lại xuất hiện trong giấc mơ của muội ấy, khéo sao Lâm Kỳ lại do Cảnh Thiên Cừu đưa tới.

Điều này có ý nghĩa gì? Có lẽ đây thật sự là lời nhắc nhở của ông trời với Hoài Sơn!

“Đúng thế.

Đại ca, trong giấc mơ, Lâm Kỳ còn bảo hắn là con trai của anh hùng cái thế, sao có thể để ý đến một đứa con gái nhà quê được.

Hắn cưới muội chỉ vì quyền lợi thôi.”

Đại ca lại càng thêm kinh ngạc.

Chỉ có anh và cha mẹ biết Lâm Kỳ là con trai của Khâu Tướng quân, muội muội không thể tự dưng biết chuyện này.

Giấc mộng kia lại càng có sức thuyết phục hơn.

“Thế nên, hôm ấy muội đạp Lâm Kỳ vì tức giận khi thấy cảnh trong mơ à?” Đại ca trầm giọng hỏi.

“Vâng.

Muội hận sự cạn tàu ráo máng, lạnh lùng thờ ơ, ăn cháo đá bát của hắn trong mơ.”

Bạch Thần nghẹn ngào nói, mắt mờ đi vì lệ.

Dưới ánh trăng, đôi mắt ấy loang loáng nước, vô cùng long lanh, dường như người cô đang co rúm lại, run rẩy vì giấc mộng.

Thấy muội muội như thế, Đại ca hơi đau lòng, không nghi ngờ gì thêm.

Anh vỗ nhẹ lên vai cô, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.

“Đừng kể với bất cứ ai về điều mà muội thấy trong mơ, trừ cha mẹ.

Cho dù giấc mơ của muội có xảy ra hay không, chúng ta vẫn phải đề phòng.

Giờ về thôi, đêm đã khuya rồi.”

Khi nghe thấy cậu đề phòng của Đại ca, Bạch Thần thở phào nhẹ nhõm.

Ở Hoài Sơn, sức lực của cô có hạn.

Nếu muốn thoát khỏi số phận bị tiêu diệt thì cả Hoài Sơn phải có sự đề phòng trước, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.

Khi quan binh ập tới, cũng chẳng đến mức không chịu nổi một đòn.

“Vâng!” Bạch Thần gật đầu đồng ý, nhưng khi chuẩn bị rời đi, cô bỗng nhớ đến chuyện của Nhị sư tỷ và Đại sư huynh.

Bây giờ vừa hay có thể thăm dò ý Đại ca một chút.

“Đại ca, huynh cảm thấy Nhị sư tỷ thế nào?”

Đại ca ngẩn người, hơi khó hiểu: “Chẳng lẽ muội đang nghi ngờ Bằng Nguyệt? Không thể nào là muội ấy đâu.”

Bạch Thần lập tức suy tính trong lòng, hình như Đại ca cũng có thiện cảm với Nhị sư tỷ.

“Không phải, muội không nghi ngờ tỷ ấy.

Hôm nay muội định đi tìm Nhị sư tỷ để tán gẫu, tình cờ bắt gặp tỷ ấy và Đại sư huynh.”

“Ồ!” Sự tò mò của Đại ca bị khơi dậy.

Chẳng lẽ họ có quan hệ không bình thường ư?

Nghĩ đến đây, Đại ca nhíu mày, có vẻ không vui.

Sự thay đổi nét mặt nhỏ bé ấy không thể thoát khỏi con mắt của Bạch Thần.

Xem ra có hy vọng.

“Đại sư huynh tỏ tình với Nhị sư tỷ nhưng tỷ ấy không đồng ý.

Đại sư huynh vô cùng tức giận, còn nói Đại ca sẽ không bao giờ thích Nhị sư tỷ, bảo tỷ ấy đừng mơ mộng hão huyền nữa.

Thậm chí sau đó, Đại sư huynh thẹn quá hóa giận, còn định cưỡng bức Nhị sư tỷ, đương nhiên Đại sư huynh bị tỷ ấy xử lý bằng Mai Hoa chậm rồi.

Nhị sư tỷ khóc dữ lắm! Trời thấy còn thương, tỷ ấy vừa khóc vừa gọi tên huynh đấy!”

“Đúng là như thế à?” Sắc mặt của Đại ca hơi thay đổi.

Không phải anh không có thiện cảm với Bằng Nguyệt.

Cảnh tượng thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư khi còn bé vẫn rõ mồn một trước mắt.

Nhưng những năm qua, anh luôn say mê võ học, đến giờ vẫn chưa nghĩ tới tình cảm nam nữ.

Trai gái giang hồ không thành thân sớm như thế, cha lấy vợ khi đã hai mấy tuổi cơ mà.

Đại ca cũng thấm tán thành Bằng Nguyệt.

Nếu người đàn ông nhất định phải lấy vợ thì người anh muốn cưới làm vợ chỉ có cô ấy mà thôi.

“Đúng thế! Nhị sư tỷ đáng thương thật!” Bạch Thần chớp mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng của Đại ca.

Trông anh và Nhị sư tỷ rất có tướng vợ chồng.

Hy vọng sẽ làm mọi thành công.

Đại ca tưởng tượng đến cảnh Bằng Nguyệt bị ức hiếp, quả là không thể chịu nổi, bèn quay người bay đi, có lẽ là đi an ủi Bằng Nguyệt của anh rồi.

Anh còn mặc kệ cả muội muội đang đứng một mình trong màn đêm cơ chứ, đúng là có bạn gái thì quên luôn em gái.

Sau buổi luyện công sáng hôm sau, Bạch Thần theo Ngũ sư huynh đến Dã Luyện đường của cậu.

Ban đầu phái Hoài Sơn không có bộ phận này, chỉ mới thành lập vài năm.

Trong này lại có một câu chuyện xưa.

Năm đó, khi hành tẩu giang hồ, cha trông thấy một đứa trẻ ăn mày.

Đứa bé ấy chính là Ngũ sư huynh.

Khi ấy cậu đang bị một đám trẻ con đuổi theo bắt nạt.

Nhưng sau đó chuyện lại xoay chuyển, Ngũ sư huynh bắt nạt cả đám trẻ con.

Tại sao à? Bởi vì Ngũ sư huynh - người chẳng có chút võ công nào lại phát minh một loại “ám khí” từ đá, đánh đám trẻ con kia tơi bời.

Cha cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cho rằng đứa trẻ này rất thông minh.

Thế nên cha đã dẫn cậu về phái Hoài Sơn, sau đó còn mời một bậc thầy tinh luyện kim loại đến dạy dỗ cậu.

Bậc thầy đó dạy Ngũ sư huynh trong ba năm, sau đó lắc đầu bảo rằng thiên phú luyện kim của đứa bé này quá cao, ông ấy không còn gì để dạy nữa rồi xuống núi.

Cha bỗng nảy ra ý tưởng thành lập bộ phận tinh luyện vũ khí.

Bởi vì hàng năm môn phái phải tốn nhiều tiền để mua vũ khí nhất, những binh khí tốt đều có giá trên trời.

Có thiên tài như Ngũ sư huynh, chẳng những giảm bớt được một khoản chi tiêu mà còn có thể bí mật tiêu thụ một số vũ khí.

Ngũ sư huynh đã đến mức cuồng nhiệt với việc phát minh ám khí.

Chẳng những cậu phát minh ám khí mà còn cải tiến được những ám khí đã có, giúp sức sát thương và độ tiện lợi của chúng tăng rất nhiều.

Bạch Thần vừa tham quan vừa nghĩ, nếu dùng hết ám khí ở đây thì có thể chống lại hơn trăm nghìn binh lính của triều đình hay không.

Sau khi ở lại chỗ Ngũ sư huynh cả ngày, Bạch Thần đã có hiểu biết ban đầu về vũ khí hay ám khí của thế giới này.

Có tới mấy trăm loại vũ khí, ám khí.

Ngũ sư huynh có thể giải thích cặn kẽ về việc ai thích hợp với vũ khí gì.

Hiện nay, phái Hoài Sơn có cửa hàng ở rất nhiều tòa thành, tại đó đều có vũ khí của Ngũ sư huynh, được bí mật tiêu thụ với giá cao.

Nghe nói việc buôn bán rất tốt.

Có một số vũ khí phải đặt trước hai ba tháng thì mới mua được.

Đương nhiên giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.

Đây là một trong những nguồn thu lớn nhất của phái Hoài Sơn.

Bạn đang muốn hỏi tại sao phái Hoài Sơn dám tự sản xuất vũ khí đúng không, chẳng phải việc này đã bị quốc gia cầm à?

Đó là vì ở thế giới này, rất nhiều môn phái giang hồ đều tự mình sản xuất vũ khí.

Triều đình đã không còn khả năng quản lý bọn họ.

Phái Hoài Sơn cũng chỉ thành lập Dã Luyện đường theo một số môn phái lớn mà thôi.

Vào thời sự tổ của phái Hoài Sơn, các đệ tử đều rất nghèo và thu nhập tài chính thiếu hụt.

Thậm chí một vài đệ tử còn cướp bóc trên giang hồ, chỉ mất một lần để phá hoại danh dự mấy trăm năm của Hoài Sơn.

Sau khi kế nhiệm chức Chưởng môn, cha rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu từ chủ đổi mới, để các đệ tử trong môn phái ra ngoài làm ăn.

Sau đó ông mua cửa hàng, mua ruộng tốt, kinh doanh quán trà, tiệm lương thực, tiệm vải, buôn bán đủ kiểu.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương